Trọng Sinh Quân Hôn
Chương 4: Gặp mặt
Dịch: Dii
Lý Tình và mẹ Lý đi cùng mẹ Thẩm tới Thẩm gia, suốt một đường vô cùng hài hoà, mẹ Thẩm rất thích Lý Tình, cảm thấy đứa bé này vừa ngoan ngoãn hiểu chuyện miệng lại còn ngọt nữa, nhà họ vốn đã quên đứa bé này đã được định hôn trước với nhà mình.
Cô gái vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện thế này, chắc A Nghị nhà mình sẽ vừa lòng đây.
Hi vọng hai đứa trẻ có thể sớm ngày nhận giấy đăng ký kết hôn, sau đó sinh cho bà một đứa nhóc mập mạp.
Khi bọn họ tới nhà thì hoàng hôn đã buông xuống, mẹ Thẩm để mẹ Lý và Lý Tình ngồi nghỉ một lát, rồi bưng thêm một đĩa hoa quả lên.
Ở thời này tuy rằng không phải lo về vấn đề thức ăn, nhưng nhà có thề ăn mấy món quý hiếm như hoa quả này thật sự không nhiều.
Hôm nay nhìn thấy cảnh này, trong lòng Lý Tình rất hối hận, nếu đời trước cô không ghét bỏ đối phương là người nhà lính, hoặc là cô không lén chạy ra ngoài, thì bố mẹ cũng sẽ không phải đau lòng vì cô. Đúng thế, cô đời trước quá ngu ngốc, bố mẹ đối tốt với cô như thế, sắp xếp đối tượng xem mắt nhất định cũng là tốt nhất, nhưng lúc đó cô không hiểu chuyện còn tưởng rằng bố mẹ đẩy cô vào hố lửa, ngày nào cũng cằn nhằn bố mẹ không có năng lực cho cô cuộc sống giàu có nơi thành thị, đúng là bị chiều hư rồi.
Còn may, là ông trời cho cô một cơ hội được sửa chữa và bù đắp lỗi lầm.
Vào những năm 1970 và 1980, tivi đã ra đời, Trầm gia có một chiếc tivi đen trắng rất nhỏ chỉ có vài kênh.
Trong làng cũng có một TV trắng đen, nhưng nằm ở nhà trưởng thôn, hơn nữa mỗi lần xem TV đều là một đám trẻ con vây quanh xem phim hoạt hình mèo chuột.
Trước kia Lý Tình tự cho mình là một người từng được học hành, xem Tom và Jerry quá trẻ con, thế nên cô chưa từng thật sự xem qua bộ này.
Sau này đi lang thang nhặt rác ở bên ngoài, cũng chỉ ở màn hình lớn của quảng trường xem quảng cáo.
Ngay cả chiếc điện thoại rẻ tiền nhất của thời đó cô cũng không mua nổi một cái.
Chỉ dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn chiếc điện thoại trong tay mấy đứa trẻ.
Chỉ là điện thoại phải vài chục năm sau mới phổ biến, hôm nay quay về lúc cô 20 tuổi, cô cũng không có chí hướng thúc đẩy tiến bộ thời đại, cô chỉ muốn sống thật tốt, hiếu kính cha mẹ thật tốt.
Mẹ Trầm nhìn thời gian thì đã gần bảy giờ rồi bà mới ngồi dậy, “Mọi người ngồi xem tivi, tôi vào bếp làm hai món.”
Mẹ Lý kéo Lý Tình cũng đứng dậy, “Chị dâu, bọn em giúp chị một tay.”
Mẹ Trầm cười gật đầu.
Ba người phụ nữ đã bận rộn trong bếp một lúc, mới làm xong bữa tối, khi bữa tối được dọn lên bàn thì có tiếng gõ cửa.
Mẹ Trầm lau tay trên tạp dề, “Có thể là ba con bọn họ về rồi, tôi đi mở cửa.”
Trầm Nghị đáp chuyến tàu lúc 6 giờ sáng ngày hôm qua, 7 giờ chiều nay anh đến thành phố, nếu bắt xe lại thì cũng gần 8 giờ anh mới về.
Trầm Nghị vẫn đang mặc quân phục với một chiếc túi lớn trên lưng.
Lý Tình ngẩng đầu chỉ thấy một bóng dáng cao lớn, liền cúi đầu xuống.
Là một quân nhân, các giác quan của Trầm Nghị rất nhạy bén, anh cảm thấy có người đang nhìn mình, anh nhanh chóng nhìn thấy một bé gái cúi đầu xuống chỉ lộ ra cái ót sau gáy, chắc khoảng mười mấy tuổi đi?
Là thân thích trong nhà? Sao anh chưa từng gặp qua?
Mẹ Lý mỉm cười với Ba Trầm, “Trầm đại ca, đây là Tiểu Nghị nhỉ, chớp mắt một cái đã lớn vậy rồi à.”
Ba Trầm cười cười, “Phải đó, A Nghị đây là Dì Lý khi còn nhỏ cho con mứt ghim.”
Trầm Nghị nhìn mẹ Lý một cái, nói, “Dì Lý.”
Mẹ Lý kéo Lý Tình giới thiệu, “Đây là chú Thẩm, còn người này là Thẩm đại ca.”
Lý Tình và mẹ Lý đi cùng mẹ Thẩm tới Thẩm gia, suốt một đường vô cùng hài hoà, mẹ Thẩm rất thích Lý Tình, cảm thấy đứa bé này vừa ngoan ngoãn hiểu chuyện miệng lại còn ngọt nữa, nhà họ vốn đã quên đứa bé này đã được định hôn trước với nhà mình.
Cô gái vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện thế này, chắc A Nghị nhà mình sẽ vừa lòng đây.
Hi vọng hai đứa trẻ có thể sớm ngày nhận giấy đăng ký kết hôn, sau đó sinh cho bà một đứa nhóc mập mạp.
Khi bọn họ tới nhà thì hoàng hôn đã buông xuống, mẹ Thẩm để mẹ Lý và Lý Tình ngồi nghỉ một lát, rồi bưng thêm một đĩa hoa quả lên.
Ở thời này tuy rằng không phải lo về vấn đề thức ăn, nhưng nhà có thề ăn mấy món quý hiếm như hoa quả này thật sự không nhiều.
Hôm nay nhìn thấy cảnh này, trong lòng Lý Tình rất hối hận, nếu đời trước cô không ghét bỏ đối phương là người nhà lính, hoặc là cô không lén chạy ra ngoài, thì bố mẹ cũng sẽ không phải đau lòng vì cô. Đúng thế, cô đời trước quá ngu ngốc, bố mẹ đối tốt với cô như thế, sắp xếp đối tượng xem mắt nhất định cũng là tốt nhất, nhưng lúc đó cô không hiểu chuyện còn tưởng rằng bố mẹ đẩy cô vào hố lửa, ngày nào cũng cằn nhằn bố mẹ không có năng lực cho cô cuộc sống giàu có nơi thành thị, đúng là bị chiều hư rồi.
Còn may, là ông trời cho cô một cơ hội được sửa chữa và bù đắp lỗi lầm.
Vào những năm 1970 và 1980, tivi đã ra đời, Trầm gia có một chiếc tivi đen trắng rất nhỏ chỉ có vài kênh.
Trong làng cũng có một TV trắng đen, nhưng nằm ở nhà trưởng thôn, hơn nữa mỗi lần xem TV đều là một đám trẻ con vây quanh xem phim hoạt hình mèo chuột.
Trước kia Lý Tình tự cho mình là một người từng được học hành, xem Tom và Jerry quá trẻ con, thế nên cô chưa từng thật sự xem qua bộ này.
Sau này đi lang thang nhặt rác ở bên ngoài, cũng chỉ ở màn hình lớn của quảng trường xem quảng cáo.
Ngay cả chiếc điện thoại rẻ tiền nhất của thời đó cô cũng không mua nổi một cái.
Chỉ dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn chiếc điện thoại trong tay mấy đứa trẻ.
Chỉ là điện thoại phải vài chục năm sau mới phổ biến, hôm nay quay về lúc cô 20 tuổi, cô cũng không có chí hướng thúc đẩy tiến bộ thời đại, cô chỉ muốn sống thật tốt, hiếu kính cha mẹ thật tốt.
Mẹ Trầm nhìn thời gian thì đã gần bảy giờ rồi bà mới ngồi dậy, “Mọi người ngồi xem tivi, tôi vào bếp làm hai món.”
Mẹ Lý kéo Lý Tình cũng đứng dậy, “Chị dâu, bọn em giúp chị một tay.”
Mẹ Trầm cười gật đầu.
Ba người phụ nữ đã bận rộn trong bếp một lúc, mới làm xong bữa tối, khi bữa tối được dọn lên bàn thì có tiếng gõ cửa.
Mẹ Trầm lau tay trên tạp dề, “Có thể là ba con bọn họ về rồi, tôi đi mở cửa.”
Trầm Nghị đáp chuyến tàu lúc 6 giờ sáng ngày hôm qua, 7 giờ chiều nay anh đến thành phố, nếu bắt xe lại thì cũng gần 8 giờ anh mới về.
Trầm Nghị vẫn đang mặc quân phục với một chiếc túi lớn trên lưng.
Lý Tình ngẩng đầu chỉ thấy một bóng dáng cao lớn, liền cúi đầu xuống.
Là một quân nhân, các giác quan của Trầm Nghị rất nhạy bén, anh cảm thấy có người đang nhìn mình, anh nhanh chóng nhìn thấy một bé gái cúi đầu xuống chỉ lộ ra cái ót sau gáy, chắc khoảng mười mấy tuổi đi?
Là thân thích trong nhà? Sao anh chưa từng gặp qua?
Mẹ Lý mỉm cười với Ba Trầm, “Trầm đại ca, đây là Tiểu Nghị nhỉ, chớp mắt một cái đã lớn vậy rồi à.”
Ba Trầm cười cười, “Phải đó, A Nghị đây là Dì Lý khi còn nhỏ cho con mứt ghim.”
Trầm Nghị nhìn mẹ Lý một cái, nói, “Dì Lý.”
Mẹ Lý kéo Lý Tình giới thiệu, “Đây là chú Thẩm, còn người này là Thẩm đại ca.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương