Trọng Sinh: Sau Khi Thế Gả Ta Thuần Phục Bệnh Kiều
Chương 17: Người Trong Lòng?
“Ngài hãy nghĩ lại.”“Bản hầu không thành hôn, Thái hậu cũng sẽ không bỏ qua.”“Ngài cưới một thứ nữ, lúc đó Thái hậu sẽ bỏ qua sao?”“Ngay cả Hoàng đế cũng không thể can thiệp vào quyết định của bổn hầu. Thái hậu? Bà ta nghĩ mình chính là nữ hoàng hay sao.”“Nếu ngài cố ý làm như thế thì sợ rằng cô nương kia sẽ bị ủy khuất.”Ngu Nghiên trầm mặc một lát: “Ta sẽ bảo vệ cho nàng thật tốt.”Đối phương nói: “Thuộc hạ đang nói bản thân cô nương kia.”“Gả cho ta mà còn bị ủy khuất sao?” Giọng nói của nam nhân không được vui, không cho phép nhiều lời nữa: “Không cần nói nữa, cứ làm theo sự phân phó của ta.”Đối phương cũng trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng nhẹ giọng than thở: “Được rồi.”“...”Tiếng trò chuyện từ trong phòng truyền ra.Mạnh Cừu Tri cúi đầu nhìn về chân của tiểu nam hài.Lưu Đại Bảo dùng hai ngón trỏ bịt kín hai lỗ tai, ánh mắt tò mò nhìn ngói nhà rộng rãi khí thế ở trong trạch viện, thấy nam nhân nhìn tới thì mờ mịt chớp chớp đôi mắt, còn toét miệng nở một nụ cười.Trong mắt Mạnh Cừu Tri cũng lộ ra nụ cười.Thật lanh lợi.Nghĩ đến có thể là loại hoàn cảnh gì mà lại dạy dỗ ra một người có tính tình làm cho người ta thích như thế, nụ cười lại phai nhạt đi một chút.Kẽo kẹt một tiếng, cửa đực mở ra, một người có dáng vẻ cao ngất mang y phục màu trắng từ bên trong đi ra.Mạnh Cừu Tri chắp tay: “Bùi công tử.”Bùi Sóc cười rồi gật đầu, vừa quay đầu nhìn người trong nhà một cái vừa vỗ nhẹ cây quạt ở trong tay, khóe miệng nở một nụ cười.“Chủ tử các ngươi suốt ngày giao cho ta những vấn đề khó khăn.”“Công tử đi thong thả.”Mạnh Cừu Tri đưa mắt nhìn nam nhân đi xa, cũng chưa vào phòng mà đứng ở cửa bẩm bảo mọi chuyện.Ngu Nghiên vừa bị Bùi Sóc chặn lại cho nên tâm tình cũng không được tốt, hắn đi đến cửa dựa lưng vào khung cửa, cao ngạo nhìn đứa trẻ.“Muốn làm gì.”Lưu Đại Bảo bịt lỗ tai cho nên không nghe thấy, chỉ ngây ngốc nhìn người nam nhân uy vũ ở trước mặt. Tiểu nam hài còn chưa từng nhìn thấy người uy phong như thế, không riêng gì uy phong lầm lẫm mà gương mặt và dáng dấp cũng rất tuấn tú.Mạnh Cừu Tri lôi cánh tay của tiểu nam hài, lúc này nó mới lấy lại tinh thần, hắn lại quỳ xuống đất dập đầu, giải thích thêm một lần nữa.Ngu Nghiên nghe xong thì vẻ mặt nhàn nhạt, không có sự thay đổi gì.Muốn ở lại thì cứ ở lại đi, tạm thời nuôi như một tiểu cẩu.“Sắp xếp cho nó, để nó tự tìm việc làm.” Nam nhân nhẹ nhàng nói xong thì đi ngang qua người bọn họ.. . .Ba ngày sau, Mạnh Cừu Tri báo cáo công việc ở bên trong thư phòng, vừa mới há miệng một cái thì trong sân truyền đến âm thanh vang dội của Lưu Đại Bảo.“Mạnh thúc thúc! Người trong lòng của thúc bị người ta gây phiền toái!”Lưu Đại Bảo không biết Mạnh Cừu Tri đang ở phòng nào nên chỉ có thể chạy vòng quanh, ngửa mặt mà hô to.Mạnh Cừu Tri: “...”Ngu Nghiên rời quyển sách rồi ngẩng đầu lên: “Người trong lòng?”Mạnh Cừu Tri đổ mồ hôi lạnh.“Ngươi để nó làm gì?”Mạnh Cừu Tri nuốt nước miếng một cái: “Giúp, giúp đỡ nhìn chằm chằm. . . nhìn chằm chằm Minh gia.”Bỗng nhiên Ngu Nghiên đứng lên, vượt qua người hắn ta rồi đi ra ngoài.“Nàng ấy bị một đám đại hán vây lại, ngài nhanh đi cứu nàng ấy đi!!” Lưu Đại Bảo tê tâm phế liệt hô to.Ngu Nghiên đi mấy bước đến sau lưng Lưu Đại Bảo, một tay xách cổ áo của tiểu nam hài lên, xách nó quay người lại nhìn mình.“Ngươi nói ai gặp phiền toái.”“Người trong lòng của Mạnh thúc thúc, một tỷ tỷ rất xinh đẹp, tỷ ấy bị người ta vây lại!”Mạnh Cừu Tri: “...”Không phải như thế, hắn ta có thể giải thích.Ngu Nghiên buông Lưu Đại Bảo xuống, cười như không cười nhìn về phía Mạnh Cừu Tri.“Người trong lòng à.”Phốc một tiếng, Mạnh Cừu Tri quỳ xuống mặt đất.Tác giả có lời muốn nói: Vai phụ nhỏ cho vở kịch:Bất tỉnh dưới ngọn nến màu vàng, Mạnh Cừu Tri rạch một cái viết xuống: Xin từ chức.Mạnh tổng giúp một câu quý giá: Tìm việc không nên để ý đến đãi ngộ tốt, còn phải chú ý xem ông chủ có phải là người hay không (chữ mặt ý), cùng cố gắng.Dĩ nhiên ta cũng sẽ không đi, bởi vì thực ra hắn cho quá nhiều, hì hì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương