Trọng Sinh, Ta Bị Sở Quân Gia Độc Chiếm
Chương 34: Khiếp Đảm
Lúc Lâm Liên Kiều xuống cổng thì đã thấy nhiều người bao vây rồi, có cả quan viên cũng đều có mặt. "Cha." "Kiều Kiều, con đừng qua đó." "Con không sao mà cha, con không sợ." Lâm Liên Kiều nhất định phải xem xem rốt cuộc Cao Mộng Hà tại sao lại chết, cô biết bà ta là người tham sống, chắc chắn việc tự sát là không thể. Cô len lút qua lớp người đông nghịt, cuối cùng cũng chen lên được hàng trên cùng. Nhìn thấy thi thể của Cao Mộng Hà ngồi dựa vào vách tường sát cổng, cô có hơi giật mình vì trông nó quá đỗi khiếp đảm. Tạm thời gác qua Lâm Diễm Tinh đang gào khóc thảm thiết thì cô chú ý đến Cao Mộng Hà hơn. Cả người của bà ta tím ngắt, dưới chỗ ngồi máu đã thấm cả vào đất. Cô còn nhìn kỹ hơn thấy một nắm tóc của bà ta bị rơi trên bụng, tóc tai của bà ta thì rối xù như thế, chắc chắn trước khi bị giết chết bà ta đã dằn co với hung thủ. Lâm Liên Kiều không thấy tiếc thương cho cái chết của bà ta, chỉ là cô cảm thấy bất an lạ thường. "Giải tán, giải tán hết đi đám dân đen này, tránh ra cho Tiêu phó quan làm việc." Tiêu phó quan, Tiêu Duật Hành là cha của Tiêu An, lại là người phụ trách vụ án này, ông ta vừa mới đến nơi đã hô hào khí thế, những người hiếu kỳ ngay tức khắc bị đuổi đi hết. Ông ta tiến đến gần, nhìn thấy Lâm Liên Kiều đang đứng trầm ngâm nhìn thi thể kia, dưới đôi kính đen, ông ta đang dùng ánh mắt cay nghiệt nhất nhìn cô. "Lâm Liên Kiều, cô ta là đứa con gái hại đời trai của con trai mình. Nếu cô ta không phải là người của Sở Quân Huân thì mình sớm cho cô ta đi gặp diêm vương rồi, hừ." Từ khi Lâm Liên Kiều còn mà một đứa mập mạp, Tiêu Duật Hành đã ghét bỏ cô rồi. Nhưng vì kế hoạch đoạt lấy gia sản của Tiêu An, ông ta mới miễn cưỡng cho qua, để con trai mình qua lại với cô. Nhưng kể từ lúc cô trả thù Tiêu An, hủy hoại thứ quý giá nhất trên người anh ta, làm nhà họ Tiêu tuyệt tự, ông ta đã xem cô là cái gai trong mắt. Chính vì Sở Quân Huân là chỗ dựa của cô nên ông ta đành nhẫn nhịn, chờ đợi đến một ngày cô thất thế, bị Sở Quân Huân ruồng bỏ, ông ta sẽ nhân cơ hội cho cô lãnh đủ. Lúc trong đầu Tiêu Duật Hành toàn nghĩ về chuyện tư thù thì đột nhiên Lâm Nghị bước đến gần ông ta, tiếng của ông đột nhiên vang lên làm ông ta chột dạ mà giật mình. "Tiêu phó quan, ông cho người khám nghiệm thế nào rồi?" Tiêu Duật Hành tháo kính đen ra, ông ta tỏ ra nể nang Lâm Nghị, nhưng thực chất là bằng mặt mà không bằng lòng. "À, Lâm lão gia, vẫn chưa tìm thấy xung quanh có điều bất thường ngoài thi thể này. Nhưng mạn phép xin hỏi, tối quá hình như ông và bà Cao đã cãi nhau, bà ấy bị đuổi đi khỏi nhà ngay trong đêm có phải vậy không?" Tiêu Duật Hành nhướng mắt, nhỏ giọng như có ý châm biếm gì. Lâm Nghị không một chút lay động mà thẳng thắn đáp. "Đúng." Lâm Liên Kiều để ý kỹ thấy Tiêu Duật Hành có hơi bĩu môi ngay sau câu trả lời của cha cô. Nhưng ngay tức khắc ông ta lại thay đổi thái độ, vừa tỏ ra vẻ chính trực, nhưng rõ là cố ý để cho người đối diện thấy bộ mặt giả tạo của mình. "Lâm lão gia, tôi nói thật ông đừng giận, người có động cơ nhất để sát hại bà Cao nhất chính là ông, tiếp theo đó là Lâm tiểu thư và những người còn lại trong Lâm gia. Chúng tôi đều là những người thực thi công lý nên không thể bỏ qua dù chỉ một chi tiết nhỏ được. Vậy… cảm phiền mời Lâm lão gia đây, Lâm tiểu thư và toàn bộ gia đinh trong nhà đến nha phủ để thẩm vấn một chuyến." Lâm Liên Kiều ngứa mắt không chịu nổi bộ dạng khinh khỉnh của ông ta trước mặt cha, cô liền ra mặt chắn ngang ông ta, mắt cô liếc ngang lấy giọng tầm trung nửa nói lý, nửa châm chọc nói. "Tiêu phó quan, Cao Mộng Hà chết trước nhà chúng tôi thì ông nghi ngờ chúng tôi cũng phải, tôi không có ý kiến. Nhưng Lâm Diễm Tinh, người lúc nào cũng ở bên cạnh bà ta từ tối qua đến giờ ông lại không đá động tới. Đây không phải là chi tiết nhỏ, mà là chi tiết rất lớn, vậy mà ông lại…" Lâm Diễm Tinh đang gào khóc nức nở ngỡ đâu không để ý gì đến xung quanh, vậy mà khi Lâm Liên Kiều lên tiếng, cô còn chưa nói hết câu, cô ta đã hét toáng lên chỉ thẳng mặt cô, hấp tấp cướp lời, nói oang oang như sợ cô vạch trần cô ta vậy. "Lâm Liên Kiều, cô ăn nói cho cẩn thận vào, không lẽ tôi lại đi hại mẹ của mình để giá hoạ cho Lâm gia các người sao?" Cô nhìn thẳng vào đôi mắt của cô ta, mong tìm thấy một chút hoảng loạn trong đó. Rồi đột nhiên cô nhếch miệng có ý nhìn thấu. Hoá ra cô đã thấy rồi, đôi mắt hoảng loạn mà cô tìm kiếm, nó khiến cô tự tin đến mức vẻ mặt tỏ ra vô cùng đắc ý. "Tôi chỉ nói cô ở bên cạnh mẹ cô suốt đêm qua chứ đâu có nói là cô hại bà ta. Sao, cô thấy nhột lắm à?" "Cô…" Lâm Diễm Tinh tức đến xanh mặt, định quyết chiến với cô tới cùng thì bất ngờ Tiêu Duật Hành lại chen ngang. Ông ta lườm Lâm Diễm Tinh một cái làm cô ta im bặt, sau đó lại quay sang Lâm Liên Kiều với một thái độ nể nang khác hẳn. "Lâm tiểu thư thông cảm, chúng tôi chỉ làm đúng theo quy trình, thủ tục cần thiết. Nếu tất cả đều vô tội, đương nhiên chúng tôi sẽ không giữ lại đâu. Ngoài ra, tuy nói là thẩm vấn nhưng cũng chỉ là trả lời một vài câu hỏi thôi, chứ… không phải là dụng hình ép cung gì cả." Tiêu Duật Hành cố ý nhấn mạnh chữ dụng hình ép cung, cố ý để cô dè chừng ông ta một chút, vì dẫu sau ông ta cũng là quan, đương nhiên sẽ có quyền hành hơn dân thường và cũng là người có thể hô biến, đổi trắng thay đen bất cứ lúc nào. Lâm Liên Kiều hiểu ý của ông ta, nhưng cô biết ông ta chỉ đang ra oai, sự thật thì ông ta chẳng dám. Vì cứ thử động vào Lâm gia xem, đến mạng của ông ta cũng khó giữ chứ đừng nói gì ra oai với cái chức phó quan cỏn con này. Lâm Liên Kiều tỏ ra không hề lo lắng, ngược lại ánh mắt cô trừng lên thách thức nhìn Tiêu Duật Hành, khiến ông ta cay cú đến nghiến chặt răng. "Kiều Kiều đừng đôi co nữa, chúng ta không làm thì không có việc gì phải sợ, thẩm vấn thì thẩm vấn thôi." Lâm Nghị lên tiếng, mong làm sáng tỏ sự việc càng sớm càng tốt, nếu cứ chần chừ dây dưa, hung thủ chạy mất thì Lâm gia lại bị hàm tiếng oan. "Đúng là Lâm lão gia nhìn rõ đại cục, xin mời." Tiêu Duật Hành cười nịnh nọt đưa tay mời Lâm Nghị đi trước, ánh mắt khiêu khích liếc qua trả lại cho Lâm Liên Kiều. Nghĩ cô sẽ phải phục tùng, không còn gì để nói, thì ông ta lầm rồi. "Khoan đã." "Lâm Tiểu thư lại có chuyện gì nữa?" Lâm Liên Kiều khoanh tay, đanh thép nói. "Chúng tôi đi, Lâm Diễm Tinh cũng phải đi, nếu để hỏi về Cao Mộng Hà thì cô ta dĩ nhiên biết nhiều hơn Lâm gia chúng tôi đấy. Còn một chuyện nữa, tuy Lâm Diễm Tinh họ Lâm nhưng giờ cô ta không phải là người Lâm gia nữa rồi, mong các ông phân định rõ ràng việc này, tránh lại để Lâm gia ngồi không cũng mang tai tiếng." Lâm Diễm Tinh nghe những lời ẩn ý đâm chọt vào cô ta của Lâm Liên Kiều mà mất kiểm soát, cô ta hét lớn, có ý định bổ nhào tới tóm lấy cô rồi cho cô một trận. "Lâm Liên Kiều, cô nói vậy là có ý gì, có giỏi thì nói rõ ra xem nào, tôi sẽ…" Một tiếng ho khan của Tiêu Duật Hành làm cô ta khựng đứng, chỉ biết đưa ánh mắt nhìn viên đạn mà bắn xuyên người cô trong suy nghĩ. Tiêu Duật Hành cười cười, ưỡn ngực tỏ ra liêm chính liền đáp lời cô. "Dĩ nhiên rồi Lâm tiểu thư, tôi cũng sẽ đưa Lâm Diễm Tinh đi thẩm vấn, cô ta là một nhân vật quan trọng trong vụ này, sao tôi có thể thiếu sót mà bỏ qua chứ?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương