Trọng Sinh Ta Làm Ác Nữ Minh Tinh Hạng A
Chương 1: Em Gái Họ Lăn Giường Cùng Hôn Phu
Trần Hi Nhi nhìn váy cưới mình đang mặc trên người vô cùng hài lòng, đây là chiếc váy cô và mẹ mình đã cất công thiết kế từng chi tiết. Hoa văn cùng họa tiết li ti và vô số viên pha lê lấp lánh được đính trên chiếc váy trắng này cũng là những thứ cô chuẩn bị tỉ mỉ từ một năm trước. Lúc đó hai nhà Lý - Trần điều ước định năm nay Trần Hi Nhi và Lý Cảnh sẽ kết hôn, ngày cũng đã chọn sẵn.
Tưởng tượng ngày mình nắm tay anh bước vào lễ đường rợp hoa hồng, có sự chứng giám của hai gia đình và bạn bè quan khách. Lúc này cô không khỏi mong chờ, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ. Cô vội dùng hai tay ôm má e thẹn ngắm nhìn mình trong gương, trời sinh cô có thân hình mảnh mai khuôn mặt xinh đẹp đoan trang, mái tóc dài đen uốn lượn.
Từ nhỏ đã được mọi người khen ngợi là cô gái hiền lành và ấm áp, học lực của cô cũng rất khá. Mấy ngày trước Trần Hi Nhi đã tốt nghiệp xong cấp ba, cô cũng thi đậu vào trường điện ảnh với số điểm tuyệt đối. Phải nói là tương lai vô cùng sáng lạng, cha mẹ cô cũng là thương nhân có tiếng trong thành phố. Một gia đình ba người sống hạnh phúc trong bối cảnh sung túc như thế làm sao lại để người ta không ngưỡng mộ được? Lý Cảnh cưới được cô là phúc của anh, vậy nên trăm người điều nói Lý Cảnh cưới Trần Hi Nhi điều nhắm vào gia cảnh cùng vẻ ngoài của cô. Còn chuyện yêu đương gì đó bọn họ không tin, chuyện này cũng rất nhiều bạn học gặp Hi Nhi kể cho cô nghe.
Cô chỉ gạc tay cười xem như chẳng có chuyện gì, đối với Lý Cảnh cô có lòng tin tuyệt đối. Còn nhớ năm đó còn học trong trường cấp ba cô bị bạn học nam ngán đường bởi vì từ chối lời tỏ tình của cậu ta. Suýt chút thì cô đã bị tên đó bắt cóc đi mất, cũng may sao là Lý Cảnh vô tình đi ngang qua cứu cô một lần. Về sau cũng không quá thân cận nhau, tình cảm của bọn họ chớm nở từ những chi tiết nhỏ nhặt mỗi khi cô bối rối anh điều giúp đở cô. Cũng vì vậy khi cả hai xác định mối quan hệ thì cô cũng rất tin tưởng anh, về phía gia đình anh cô rất hài lòng.
Nhà Lý cảnh không khá giả nhưng cha mẹ yêu thương nhau, bọn họ cũng yêu mến cô hết lòng. Xem cô như con trong nhà từ lâu, Trần Hi Nhi quen Lý Cảnh ba năm mới xác định sẽ kết hôn cùng anh. Lần này nhất định cô và anh sẽ hạnh phúc viên mãn, cô còn muốn sinh cho Lý Cảnh hai em bé một trai một gái.
Đang mãi mê ngắm nhìn mình mà Trần Hi Nhi không ngờ lại nghe thấy âm thanh lạch cạch bên ngoài phòng khách. Rõ ràng hôm nay Lý Cảnh bảo rằng anh có cuộc họp buổi tối mới có thời gian về nhà mà? Vì anh bảo anh bận từ trưa đến tối nên Trần Hi Nhi mới chạy tới căn hộ của anh muốn chuẩn bị cho anh một bất ngờ, nhưng sao bây giờ anh lại trở về?
Cô chưa kịp định thần thì bên ngoài truyền đến tiếng trò chuyện của hai người một nam một nữ, âm thanh vừa xa lạ và quen thuộc khiến cho tim cô run lên bần bật. Đè xuống cảm giác sợ hãi cùng hoang mang, Trần Hi Nhi cầm điện thoại cài chế độ yên lặng rồi ghé sát vào cửa phòng ngủ để nghe rõ hơn.
" Anh nói sẽ hủy hôn lễ mà? Vậy sao em còn nghe được chú thím nói chuyện chuẩn bị cho hai người đi trăng mật?" giọng nói oán trách vang lên, đây là giọng của Trần Thục Yên em họ con nhà bác của Trần Hi Nhi.
"Em bình tĩnh, em phải biết là bây giờ anh không hủy hôn được. Công việc của anh đang thăng tiến nếu như mất đi hậu thuẩn của ba mẹ Hi Nhi thì anh sẽ mất hết. Còn Hi Nhi cũng giúp anh nhiều việc, nếu bây giờ hủy hôn với cô ấy thì sau này nhà và tiền của chúng ta từ đâu mà có?" Lý Cảnh kéo cà vạt một tay còn lại kéo ngã người Trần Thục Yên để cô ta nằm trên đùi mình.
"Anh nói sao thì em nghe vậy, nhưng em đã chờ hai năm rồi. Nếu không phải vì anh nói yêu em và sẽ cưới em thì em đã bỏ anh từ lâu." giọng nói nủng nịu của cô ta khiến cho Trần Hi Nhi ở trong phòng sởn hết da gà.
"Được rồi vợ yêu, anh yêu em nhất. Đợi sau khi anh thâu tóm được gia sản nhà họ Trần thì sẽ cùng em cao chạy xa bay." Lý Cảnh cười đê tiện, nụ cười này Trần Hi Nhi chưa từng nghe qua có chút xa lạ.
"Đáng ghét, anh có làm như này với cô ta không?" Có lẽ anh ta đang làm động tác gì đó, chỉ nghe Trần Thục Yên rên rỉ nhỏ giọng như nằm trong lòng anh ta.
"Hừ, cái con bé ngu ngốc đó được cái xinh đẹp chứ làm sao mà quyến rũ như em. Anh chỉ thích làm với em thôi vợ yêu."
"Ưm... lẻo mép!"
Giây tiếp theo cô nghe tiếng nước bọt của bọn họ giao thoa, trên trán Trần Hi Nhi là mồ hôi lạnh.
Toàn thân vô lực trong vô thức mà chảy nước mắt, cũng may cô trụ lại được nhẹ nhàng tháo bỏ khuya áo cưới thay vội bộ quần áo ban đầu. Hai người ở bên ngoài một là em gái họ thân thiết từ nhỏ đến lớn, một là chồng sắp cưới của cô.
Khá khen cho cặp đôi này diễn xuất nhập thần lừa cô lâu như vậy, nếu như ngày hôm nay cô không vô tình chạy tới căn hộ này. Thì có lẽ không bao giờ phát hiện ra trên đầu mình sớm đã mọc hai cái sừng dài hơn sừng trâu.
Cố gắng lau đi nước mắt vì đau đớn Trần Hi Nhi nhẹ nhàng mang váy cưới bỏ vào balo lớn, cô nhanh bước ra ban công phòng ngủ chuẩn bị tìm cách chạy khỏi nơi này. Cô rõ ràng yêu Lý Cảnh nhiều như vậy, ba mẹ cô cũng xem trọng anh ta. Nhưng không ngờ là bọn họ đã nhầm, nghỉ đến mấy lời kinh tởm hai người bọn họ vừa nói xong là hai tai cô đã đau nhói.
Đúng là Trần Thục Yên quyến rũ thành thục hơn cô nhiều, năm đó vừa vào cấp ba cô ta đã có rất nhiều bạn trai. Buổi tối thường chạy ra ngoài chơi có hôm lại không về nhà, nhà cô ta không quản bởi vậy Trần Thục Yên mới tác quái tới tận giờ.
Mà cha mẹ cô tính tình lương thiện nhiều lần cho cô ta tới ngủ nhờ thậm chí để Trần Thục Yên ở lại đây tận vài tháng chơi thoả thích. Lúc đó cô cũng chỉ nghỉ là tuổi trẻ ham chơi không quản chế người em họ này, thật không ngờ nuôi ong tay áo. Chắc chắn từ ba năm lúc cô mang Lý Cảnh về nhà giới thiệu thì bọn họ đã quen biết nhau.
Trần Hi Nhi lấy chiếc thang dây mắc nối treo trên ban công rồi thả xuống bên dưới. Tiếp theo cô mang cả balo cùng leo xuống, đừng nhìn thấy cô mảnh mai mà cho rằng cô yếu đuối.
Thực ra cô rất thành thạo việc bưng bê leo trèo, cũng vì từ nhỏ đã được cha mẹ cho đi học võ phòng thân.
Sau khi tiếp đất an toàn cô đi thẳng ra ngoài khuôn viên đón một chiếc xe taxi đi.
Rõ ràng hai người kia hành sự hăng say không để ý, cũng may lúc cô vào nhà đã khóa trái cửa và mang giày vào phòng ngủ cho nên bây giờ mới dễ dàng thoát ra.
Trần Hi Nhi ngồi lên xe ô tô mới bật khóc lúc này cô hồi tưởng lại quá khứ, tiếc nuối những kỷ niệm và tình yêu mà bản thân đã phung phí. Cô càng nghỉ càng đau lòng vừa gạt nước mắt vừa bấm điện thoại gọi về cho cha mẹ.
"Cha... con muốn hủy hôn." Điện thoại vừa kết nối cô vội nói.
"Con gái, xảy ra chuyện gì?" Cha cô đang làm việc thấy con gái gọi nên bắt máy, ngày thường buổi trưa cô rất có quy tắc không gọi cho ông mà chỉ nhắn tin. Vậy mà bây giờ lại gọi nhất định có chuyện không tốt.
"Cha con bị Lý Cảnh cắm sừng! Anh ta lăn giường với Trần Thục Yên đã hai năm rồi."
Tài xế từ sớm tập trung lái xe bây giờ nghe cô nói điện thoại mà trên mặt hiện biểu cảm thương xót và phẫn nộ.
Cha cô im lặng hồi lâu cuối cùng cũng hít thở một hơi nói: "Được rồi con về nhà nói." Sau đó ông cúp máy ngồi xuống sô pha trầm tư.
Trần Hi Nhi sau khi về nhà đã kể hết với cha mẹ mình, cô cho rằng bản thân phải tìm cách giải quyết chuyện này. Dù sao cô cũng đã phí phạm trong ba năm thanh xuân bên cạnh Lý Cảnh cô không thể cho không anh ta mà không đòi lại chút gì.
Trong đại sảnh của nhà họ Trần, sắc mặt hai người trưởng bối vô cùng khó coi.
"Thật là khốn nạn mà!" Cha cô đập bàn tức giận, ban đầu ông cũng không ưa tính cách của Lý Cảnh mấy nhưng vì con gái chọn nên nhắm mắt xuôi theo. Bây giờ lại càng căm phẫn hơn khi nghe cô nói anh ta ngoại tình với Trần Thục Yên.
"Chuyện này đúng là không thể để yên mà, con yên tâm cha mẹ sẽ không cho nó mặt mũi nào. Cũng may là con chưa gả qua nhà họ Lý." Thấy con gái hai mắt đỏ hoe mẹ cô an ủi cùng phẫn nộ.
Theo tình hình hiện tại bọn họ rõ ràng đang bị anh cả thao túng tài chính trong một tháng qua hai vợ chồng ông bà đã cảm thấy bất thường rồi. Công ty dưới tay cha của cô bị ba của Trần Thục Yên làm khó đủ điều, ban đầu hai vợ chồng ông cho rằng là vì anh cả không hài lòng với di chúc mà ông ngoại cô để lại. Nhưng hiện tại không đơn giản chỉ là phần di chúc, mà hình như tài sản riêng của cha mẹ cô cũng bị bọn họ nhắm tới.
"Hi Nhi chúng ta sẽ hủy hôn giúp con!" Hai người quyết định không nhịn nữa, điều gì cũng phải giải quyết không thể để con gái mình chịu thiệt.
"Cảm ơn cha mẹ." Sở dĩ cô không bắt gian hai người kia tại trận là để cha mẹ mình âm thầm giải quyết giúp. Cũng không muốn bản thân dây dưa với Lý Cảnh nữa, nhất định anh ta cho rằng cô không biết chuyện gì nên mới cả gan làm chuyện này sau lưng cô.
Mẹ Trần thấy cô kiên định gật đầu thì thở dài, còn nhớ mấy năm nay thấy con gái học hành phát triển tốt bên cạnh chuyện tình cảm cũng hạnh phúc nên bà an tâm phần nào. Ai ngờ hiện tại mới phát hiện ra cái bẫy mà đôi cẩu nam nữ kia giăng đợi chờ Trần Hi Nhi rơi vào.
Tưởng tượng ngày mình nắm tay anh bước vào lễ đường rợp hoa hồng, có sự chứng giám của hai gia đình và bạn bè quan khách. Lúc này cô không khỏi mong chờ, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ. Cô vội dùng hai tay ôm má e thẹn ngắm nhìn mình trong gương, trời sinh cô có thân hình mảnh mai khuôn mặt xinh đẹp đoan trang, mái tóc dài đen uốn lượn.
Từ nhỏ đã được mọi người khen ngợi là cô gái hiền lành và ấm áp, học lực của cô cũng rất khá. Mấy ngày trước Trần Hi Nhi đã tốt nghiệp xong cấp ba, cô cũng thi đậu vào trường điện ảnh với số điểm tuyệt đối. Phải nói là tương lai vô cùng sáng lạng, cha mẹ cô cũng là thương nhân có tiếng trong thành phố. Một gia đình ba người sống hạnh phúc trong bối cảnh sung túc như thế làm sao lại để người ta không ngưỡng mộ được? Lý Cảnh cưới được cô là phúc của anh, vậy nên trăm người điều nói Lý Cảnh cưới Trần Hi Nhi điều nhắm vào gia cảnh cùng vẻ ngoài của cô. Còn chuyện yêu đương gì đó bọn họ không tin, chuyện này cũng rất nhiều bạn học gặp Hi Nhi kể cho cô nghe.
Cô chỉ gạc tay cười xem như chẳng có chuyện gì, đối với Lý Cảnh cô có lòng tin tuyệt đối. Còn nhớ năm đó còn học trong trường cấp ba cô bị bạn học nam ngán đường bởi vì từ chối lời tỏ tình của cậu ta. Suýt chút thì cô đã bị tên đó bắt cóc đi mất, cũng may sao là Lý Cảnh vô tình đi ngang qua cứu cô một lần. Về sau cũng không quá thân cận nhau, tình cảm của bọn họ chớm nở từ những chi tiết nhỏ nhặt mỗi khi cô bối rối anh điều giúp đở cô. Cũng vì vậy khi cả hai xác định mối quan hệ thì cô cũng rất tin tưởng anh, về phía gia đình anh cô rất hài lòng.
Nhà Lý cảnh không khá giả nhưng cha mẹ yêu thương nhau, bọn họ cũng yêu mến cô hết lòng. Xem cô như con trong nhà từ lâu, Trần Hi Nhi quen Lý Cảnh ba năm mới xác định sẽ kết hôn cùng anh. Lần này nhất định cô và anh sẽ hạnh phúc viên mãn, cô còn muốn sinh cho Lý Cảnh hai em bé một trai một gái.
Đang mãi mê ngắm nhìn mình mà Trần Hi Nhi không ngờ lại nghe thấy âm thanh lạch cạch bên ngoài phòng khách. Rõ ràng hôm nay Lý Cảnh bảo rằng anh có cuộc họp buổi tối mới có thời gian về nhà mà? Vì anh bảo anh bận từ trưa đến tối nên Trần Hi Nhi mới chạy tới căn hộ của anh muốn chuẩn bị cho anh một bất ngờ, nhưng sao bây giờ anh lại trở về?
Cô chưa kịp định thần thì bên ngoài truyền đến tiếng trò chuyện của hai người một nam một nữ, âm thanh vừa xa lạ và quen thuộc khiến cho tim cô run lên bần bật. Đè xuống cảm giác sợ hãi cùng hoang mang, Trần Hi Nhi cầm điện thoại cài chế độ yên lặng rồi ghé sát vào cửa phòng ngủ để nghe rõ hơn.
" Anh nói sẽ hủy hôn lễ mà? Vậy sao em còn nghe được chú thím nói chuyện chuẩn bị cho hai người đi trăng mật?" giọng nói oán trách vang lên, đây là giọng của Trần Thục Yên em họ con nhà bác của Trần Hi Nhi.
"Em bình tĩnh, em phải biết là bây giờ anh không hủy hôn được. Công việc của anh đang thăng tiến nếu như mất đi hậu thuẩn của ba mẹ Hi Nhi thì anh sẽ mất hết. Còn Hi Nhi cũng giúp anh nhiều việc, nếu bây giờ hủy hôn với cô ấy thì sau này nhà và tiền của chúng ta từ đâu mà có?" Lý Cảnh kéo cà vạt một tay còn lại kéo ngã người Trần Thục Yên để cô ta nằm trên đùi mình.
"Anh nói sao thì em nghe vậy, nhưng em đã chờ hai năm rồi. Nếu không phải vì anh nói yêu em và sẽ cưới em thì em đã bỏ anh từ lâu." giọng nói nủng nịu của cô ta khiến cho Trần Hi Nhi ở trong phòng sởn hết da gà.
"Được rồi vợ yêu, anh yêu em nhất. Đợi sau khi anh thâu tóm được gia sản nhà họ Trần thì sẽ cùng em cao chạy xa bay." Lý Cảnh cười đê tiện, nụ cười này Trần Hi Nhi chưa từng nghe qua có chút xa lạ.
"Đáng ghét, anh có làm như này với cô ta không?" Có lẽ anh ta đang làm động tác gì đó, chỉ nghe Trần Thục Yên rên rỉ nhỏ giọng như nằm trong lòng anh ta.
"Hừ, cái con bé ngu ngốc đó được cái xinh đẹp chứ làm sao mà quyến rũ như em. Anh chỉ thích làm với em thôi vợ yêu."
"Ưm... lẻo mép!"
Giây tiếp theo cô nghe tiếng nước bọt của bọn họ giao thoa, trên trán Trần Hi Nhi là mồ hôi lạnh.
Toàn thân vô lực trong vô thức mà chảy nước mắt, cũng may cô trụ lại được nhẹ nhàng tháo bỏ khuya áo cưới thay vội bộ quần áo ban đầu. Hai người ở bên ngoài một là em gái họ thân thiết từ nhỏ đến lớn, một là chồng sắp cưới của cô.
Khá khen cho cặp đôi này diễn xuất nhập thần lừa cô lâu như vậy, nếu như ngày hôm nay cô không vô tình chạy tới căn hộ này. Thì có lẽ không bao giờ phát hiện ra trên đầu mình sớm đã mọc hai cái sừng dài hơn sừng trâu.
Cố gắng lau đi nước mắt vì đau đớn Trần Hi Nhi nhẹ nhàng mang váy cưới bỏ vào balo lớn, cô nhanh bước ra ban công phòng ngủ chuẩn bị tìm cách chạy khỏi nơi này. Cô rõ ràng yêu Lý Cảnh nhiều như vậy, ba mẹ cô cũng xem trọng anh ta. Nhưng không ngờ là bọn họ đã nhầm, nghỉ đến mấy lời kinh tởm hai người bọn họ vừa nói xong là hai tai cô đã đau nhói.
Đúng là Trần Thục Yên quyến rũ thành thục hơn cô nhiều, năm đó vừa vào cấp ba cô ta đã có rất nhiều bạn trai. Buổi tối thường chạy ra ngoài chơi có hôm lại không về nhà, nhà cô ta không quản bởi vậy Trần Thục Yên mới tác quái tới tận giờ.
Mà cha mẹ cô tính tình lương thiện nhiều lần cho cô ta tới ngủ nhờ thậm chí để Trần Thục Yên ở lại đây tận vài tháng chơi thoả thích. Lúc đó cô cũng chỉ nghỉ là tuổi trẻ ham chơi không quản chế người em họ này, thật không ngờ nuôi ong tay áo. Chắc chắn từ ba năm lúc cô mang Lý Cảnh về nhà giới thiệu thì bọn họ đã quen biết nhau.
Trần Hi Nhi lấy chiếc thang dây mắc nối treo trên ban công rồi thả xuống bên dưới. Tiếp theo cô mang cả balo cùng leo xuống, đừng nhìn thấy cô mảnh mai mà cho rằng cô yếu đuối.
Thực ra cô rất thành thạo việc bưng bê leo trèo, cũng vì từ nhỏ đã được cha mẹ cho đi học võ phòng thân.
Sau khi tiếp đất an toàn cô đi thẳng ra ngoài khuôn viên đón một chiếc xe taxi đi.
Rõ ràng hai người kia hành sự hăng say không để ý, cũng may lúc cô vào nhà đã khóa trái cửa và mang giày vào phòng ngủ cho nên bây giờ mới dễ dàng thoát ra.
Trần Hi Nhi ngồi lên xe ô tô mới bật khóc lúc này cô hồi tưởng lại quá khứ, tiếc nuối những kỷ niệm và tình yêu mà bản thân đã phung phí. Cô càng nghỉ càng đau lòng vừa gạt nước mắt vừa bấm điện thoại gọi về cho cha mẹ.
"Cha... con muốn hủy hôn." Điện thoại vừa kết nối cô vội nói.
"Con gái, xảy ra chuyện gì?" Cha cô đang làm việc thấy con gái gọi nên bắt máy, ngày thường buổi trưa cô rất có quy tắc không gọi cho ông mà chỉ nhắn tin. Vậy mà bây giờ lại gọi nhất định có chuyện không tốt.
"Cha con bị Lý Cảnh cắm sừng! Anh ta lăn giường với Trần Thục Yên đã hai năm rồi."
Tài xế từ sớm tập trung lái xe bây giờ nghe cô nói điện thoại mà trên mặt hiện biểu cảm thương xót và phẫn nộ.
Cha cô im lặng hồi lâu cuối cùng cũng hít thở một hơi nói: "Được rồi con về nhà nói." Sau đó ông cúp máy ngồi xuống sô pha trầm tư.
Trần Hi Nhi sau khi về nhà đã kể hết với cha mẹ mình, cô cho rằng bản thân phải tìm cách giải quyết chuyện này. Dù sao cô cũng đã phí phạm trong ba năm thanh xuân bên cạnh Lý Cảnh cô không thể cho không anh ta mà không đòi lại chút gì.
Trong đại sảnh của nhà họ Trần, sắc mặt hai người trưởng bối vô cùng khó coi.
"Thật là khốn nạn mà!" Cha cô đập bàn tức giận, ban đầu ông cũng không ưa tính cách của Lý Cảnh mấy nhưng vì con gái chọn nên nhắm mắt xuôi theo. Bây giờ lại càng căm phẫn hơn khi nghe cô nói anh ta ngoại tình với Trần Thục Yên.
"Chuyện này đúng là không thể để yên mà, con yên tâm cha mẹ sẽ không cho nó mặt mũi nào. Cũng may là con chưa gả qua nhà họ Lý." Thấy con gái hai mắt đỏ hoe mẹ cô an ủi cùng phẫn nộ.
Theo tình hình hiện tại bọn họ rõ ràng đang bị anh cả thao túng tài chính trong một tháng qua hai vợ chồng ông bà đã cảm thấy bất thường rồi. Công ty dưới tay cha của cô bị ba của Trần Thục Yên làm khó đủ điều, ban đầu hai vợ chồng ông cho rằng là vì anh cả không hài lòng với di chúc mà ông ngoại cô để lại. Nhưng hiện tại không đơn giản chỉ là phần di chúc, mà hình như tài sản riêng của cha mẹ cô cũng bị bọn họ nhắm tới.
"Hi Nhi chúng ta sẽ hủy hôn giúp con!" Hai người quyết định không nhịn nữa, điều gì cũng phải giải quyết không thể để con gái mình chịu thiệt.
"Cảm ơn cha mẹ." Sở dĩ cô không bắt gian hai người kia tại trận là để cha mẹ mình âm thầm giải quyết giúp. Cũng không muốn bản thân dây dưa với Lý Cảnh nữa, nhất định anh ta cho rằng cô không biết chuyện gì nên mới cả gan làm chuyện này sau lưng cô.
Mẹ Trần thấy cô kiên định gật đầu thì thở dài, còn nhớ mấy năm nay thấy con gái học hành phát triển tốt bên cạnh chuyện tình cảm cũng hạnh phúc nên bà an tâm phần nào. Ai ngờ hiện tại mới phát hiện ra cái bẫy mà đôi cẩu nam nữ kia giăng đợi chờ Trần Hi Nhi rơi vào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương