Trọng Sinh Ta Phải Làm Học Thần
Chương 1: Có Muốn Chết Không?
Đế Đô Tinh, tại khu kiểm tra chất lượng của trường quân đội đệ nhị.Hạ Nhược mê man mà mở mắt ra, còn chưa kịp quan sát xung quanh, trước mắt liền xuất hiện năm con dã thú to lớn hung ác đang muốn xông về phía cô.“Tê!”Cô nháy mắt vài cái, cảm giác có nguy hiểm cận kề.Muốn tránh né, nhưng lại phát hiện toàn thân nhũn ra, suy yếu đến đến mức nhúc nhích cũng phải tốn nhiều công sức, càng đừng nói đến đứng dậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn những con lợn rừng hung mãnh kia xông tới.Đột nhiên, một mũi tên mang theo ánh sáng bay vút tới, tiếp theo đó là các mũi tên liên tiếp được phóng ra, xuyên qua năm con dã thú kia.Yết hầu của chúng bị xuyên qua trong nháy mắt liền nổ tung, mang theo mùi tanh của máu tươi phun đầy trên đất, năm con dã thú ầm ầm ngã gục, thật nhanh sau đó liền tắc thở.Hạ Nhược nhìn sang phương hướng mà mũi tên laser lúc nãy phóng tới, liền thấy được một thiếu niên ngược sáng đi tới.Ban đầu, ánh sáng chói mắt dừng ở trên người thiếu niên, đem thân ảnh anh ta kéo dài, nhìn có vẻ vô cùng to lớn, đĩnh bạt.Một đầu tóc ngắn đen nhánh, mày kiếm sắc bén, mũi cao thẳng đứng, dáng môi hoàn mỹ, nhìn ra rõ ràng là một khuôn mặt tuấn mỹ, một đôi mắt đào hoa đa tình lại tựa như vô tình, toàn thân tản ra một loại khí chất tà tứ bừa bãi.Anh mặc một bộ quân trang màu đen, tay áo cuốn đến khuỷu tay, trên cổ tay trái đeo một đồ vật nhỏ, giống như là một loại vũ khí kết hợp từ súng cùng cung tên.Hạ Nhược vừa định nói chuyện, đầu lại đột nhiên như muốn nổ tung, trong khoảnh khắc đó, rất nhiều mảnh nhỏ ký ức mạnh mẽ tràn vào trong óc.Sự việc xảy ra quá nhanh, Hạ Nhược chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cảm tưởng như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi.Nguy hiểm còn chưa có biến mất, cô dùng sức cắn đầu lưỡi của mình, buộc bản thân phải duy trì tia tỉnh táo cuối cùng này, trong mắt bùng nổ một loại ý chí cứng cỏi muốn sống vô cùng mãnh liệt.Ban đầu thiếu niên chỉ muốn đi qua cô, rời khỏi chỗ này, nhưng trong lúc vô tình chạm vào ánh mắt của cô liền cảm thấy bất ngờ, chân trước định bước về phía trước liền lui lại sau một bước, nửa ngồi xổm xuống trước mặt Hạ Nhược.Anh vươn ngón trỏ nắm cằm Hạ Nhược, làm cô nhìn thẳng vào mình, bình thản hỏi: “Có muốn chết không?”Hạ Nhược lại cắn đầu lưỡi, vị máu tươi tràn ngập ở trong miệng, làm cô thanh tỉnh hai phân, thanh âm khàn khàn, phun ra ba chữ, “Không muốn chết!”Ánh mắt thiếu niên chuyển qua chỗ ngực của Hạ Nhược, trên đó có gắn một huy hiệu.“ Hệ hậu cần, Hạ Nhược!” Anh đọc dòng chữ khắc trên huy hiệu ở ngực áo, đuôi lông mày hơi nhướng lên, nghiền ngẫm cười cười: “ Hóa ra cô chính là Hạ Nhược!”Anh ta lấy từ trong ba lô một cái lọ phun sương, phun trên miệng vết thương của Hạ Nhược, máu nhanh chóng ngừng chảy.Lại lấy ra một chai thuốc vứt tới bên cạnh cô, “Có thể sống sót hay không liền xem vào bản lĩnh của cô!”Thiếu niên nói xong không đợi Hạ Nhược mở miệng, không do dự chút nào liền dứt khoát đứng dậy rời đi, chỉ để lại một cái bóng dáng lạnh lùng, sau đó dần biến mất.Hạ Nhược nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần có thể cho cô một ít thời gian khôi phục là đủ rồi.Cô đến từ thế kỷ 21, không chỉ đơn thuần là một người của gia tộc tu chân lánh đời, cô còn là một người có y thuật cao minh, luyện đan sư có thiên phú xuất chúng, vô cùng mẫn cảm đối với mùi vị thảo dược.Cô ngửi thấy được quần áo trên người mình tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt, loại mùi hương này có lực hấp dẫn lớn đối với dã thú.Như vậy có nghĩa là nguyên chủ xảy ra sự việc này không phải ngoài ý muốn, mà là gặp phải mưu kế ám sát của kẻ khác.Các mảnh kí ức rời rạc khổng lồ không ngừng cuồn cuộn chảy vào trong óc dần dần dung hợp lại, trong đầu Hạ Nhược xuất hiệu nhiều đoạn ký ức cùng tình cảm không thuộc về mình.Cô nhắm mắt lại để nghỉ ngơi, cùng với đó là sắp xếp lại một lượt ký ức trong đầu.Đây là một thế giới tương lai mà cô cũng không biết rõ, nơi này tồn tại song song cả tu luyện cùng khoa học kỹ thuật, chia làm dị năng giả cùng người thường.Chủ nhân thân thể này cũng kêu là Hạ Nhược, trước kia là dị năng giả, hiện tại lại là người thường, đang theo học ở trường quân đội đệ nhị.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương