Trọng Sinh Ta Phải Làm Học Thần
Chương 42: Nhìn Thật Là Thảm Hại Mà!
Hạ Nhược nâng lên thẻ nhận diện thân phận mà nhìn lên phần chuyển khoản, có chút ngoài ý muốn.Không nghĩ tới một bộ họa cổ mà cô làm ra lại có thể bán với giá cao như vậy.“Không hổ là Phong tam thiếu, lợi hại thật!” Hạ Nhược phát hiện tác dụng lớn nhất của thằng nhãi này, đó chính là thân phận dùng rất tốt.Phong Ngạn tự nhiên sẽ không nói cho Hạ Nhược, anh đem họa bán cho ông nội nhà mình: “Đó là đương nhiên, về sau cô biết điều một chút cho tôi!”Hạ Nhược trong mắt toàn là ý cười, cũng không thèm để ý điểm cuồng ngạo này của anh ta: “Anh lần này biểu hiện cũng không tệ lắm, bữa sáng ngày mai cho anh chọn món.”Sau đó cô liệt kê ra một chuỗi tên các món ăn để anh chọn 3 món.Phong Ngạn rốt cuộc cũng được hưởng thụ đãi ngộ gọi món ăn, cười tủm tỉm nói: “Sủi cảo tôm thủy tinh, bánh trứng gà cùng sandwich gà.”“Lại thêm một nồi cháo xương sườn đi.”Hạ Nhược nhìn hai trăm vạn tinh tệ kia nên cũng không thèm để ý anh ta gọi nhiều hơn một nồi cháo: “Được!”Sáng sớm hôm sau, khi Hạ Nhược làm bữa sáng, Phong Ngạn không có giống 2 ngày trước tính đúng thời điểm mới ra khỏi phòng ngủ, mà là tiến vào phòng bếp hỗ trợ cô làm món ăn.Điều này khiến chỗ cô nhìn tên này thuận mắt hơn vài phần, bạn thân nói không tồi, nam nhân đều cần phải được dạy dỗ.Sau khi ăn xong bữa sáng làm Phong Ngạn cảm thấy thật mỹ mãn, nghĩ nếu là để ông nội ăn đồ ăn do Hạ Nhược làm, sợ là cũng nhịn không được mà ăn vạ không đi mất thôi.Kỳ thật, hai ông cháu bọn họ ở nhiều khía cạnh có chút giống nhau.Ăn uống no đủ, Hạ Nhược thay đổi một bộ quần áo: “Chúng ta đi thôi.”Phong Ngạn nằm liệt trên sô pha cà lơ phất phơ phe phẩy chân: “Đi đâu?”Hạ Nhược liếc mắt nhìn anh ta: “Đương nhiên là đi làm việc! Nhanh lên!”Phong Ngạn lúc này mới không tình nguyện đứng lên: “Cô thật đúng là lắm chuyện quá đấy!”Hai người ra khỏi chung cư, Hạ Nhược mở ra xa bay để đi vùng ngoại thành.Đêm qua, Hạ Húc Hoằng đã gửi tin tức cho cô là vùng núi kia đã được thu lại, bảo cô hôm nay đi qua để tiếp nhận.Tối qua, ông Hạ cũng đem sản nghiệp chính thức sang tên cho cô. Sáng nay, văn kiện chuyển nhượng tài sản đã thông qua đường bưu điện mà chuyển tới đây.Đế đô tấc đất tấc vàng, vùng ngoại thành đều được khai phá để thành khu dân cư hoặc dùng để kinh doanh, mẹ cô có thể mua được cả một vùng núi này là do năm đó nghiên cứu chế tạo ra dược cải thiện thể chất đem đến một cống hiến lớn cho Liên Bang, cấp trên mới phê chuẩn.Nguyên thân chỉ thấy vùng núi này thông qua ảnh chụp, trước nay chưa tự mình đến xem, có mấy lần muốn đi xem đều bị Hứa Ảnh lừa gạt mà không đi được.Rời xa khu công nghiệp và khu dân cư phồn hoa, Hạ Nhược thấy được một dãy núi cao trùng điệp.Nơi này đã có chủ, bởi vậy khắp bên ngoài vùng núi đều bị rào chắn ngăn cách, cửa rào chắn mở ra.Đem xe bay dừng ở bên ngoài, Hạ Nhược cùng Phong Ngạn đi vào.Đầu tiên, đập vào mắt cô là hơn một trăm mẫu ruộng, tuy nhiên lại không có một cây nông nghiệp nào, nhìn qua cũng có thể thấy được đầy đất rác rưởi cùng động vật đang phân hủy.Ban đầu còn có hai cái phòng nhỏ được xây dựng hai bên trái phải, nhìn là biết đã bị người khác phá nát không thể ở được, phần lớn diện tích cây trên núi cũng bị chặt bỏ, nhìn sơ qua như là bị trọc vậy.Phong Ngạn che mũi nói: “Đây là vùng núi của cô sao? Nhìn thật là thảm hại mà.”Hạ Nhược nhìn nông trường trên vùng núi một mảnh hỗn độn như vậy, cô vẫn thần sắc đạm mạc vì cô cũng đoán được tình cảnh sẽ như này.Cô mạnh mẽ mà đoạt “con gà mái đang đẻ trứng” của Hạ Húc Hoằng về tay mình, sao ông ta có thể để yên mà không làm gì.Trừ bỏ nông trường bị phá hư, Hạ Nhược nghĩ chắc ông ta sẽ làm thêm các việc bỉ ổi khác để chèn ép cô.Lúc này, một người đàn ông trung niên có khuôn mặt tang thương, trên người ăn mặc quần áo mộc mạc từ một gian nhà cũ nát của nông trường đi ra.Nhìn thấy hai người Hạ Nhược thì ngẩn người, sau đó bước nhanh đi tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương