Trọng Sinh Ta Phải Làm Học Thần
Chương 49: Tưởng Bở!
Đĩa thịt kho tàu của Phong Ngạn phát ra mùi hương tràn ngập ở toàn bộ nhà ăn, làm cho một đám sói đói này ăn chưa đủ nhịn không được liên tục chảy nước dãi ba thước.Sài Hoán đột nhiên cầm lấy chiếc đũa, từ trong đĩa thịt kho tàu của anh gắp một miếng nhanh chóng cho vào trong miệng: “Lão đại, có thứ tốt cần phải chia sẻ!”Nhai xong đôi mắt hoàn toàn sáng lên: “Trời ơi, thịt kho tàu này ăn quá ngon rồi! Thật sự béo mà không ngán, vào miệng là tan!”Anh ta còn muốn dùng chiếc đũa mà gắp thêm một miếng thịt lại bị Phong Ngạn hất bay: “Con rùa đen này, ngang nhiên dám ăn vụng thịt kho tàu làm riêng cho lão tử!”Nhưng vào lúc này, những người khác cũng nhịn không được sôi nổi cầm lấy chiếc đũa đi đoạt miếng ăn.Phong Ngạn không nghĩ tới một đám gia hỏa lại không biết xấu hổ như thế, chiếc đũa quá nhiều cũng không không thể ngăn cản được hết.Mới đầu, đĩa thịt kho tàu còn tràn đầy, thật nhanh sau đó cũng chỉ dư lại nước canh.Phong Ngạn mặt nháy mắt đen như đít nồi: “Tôi xem các anh là thiếu thao luyện!”Nhìn lão đại nhà mình mặt đen, một đám binh lính càn quấy ăn ý mười phần mà sôi nổi đứng dậy, “Ai nha, tôi vừa rồi còn chưa có làm xong công việc đâu!”“Tôi đào hố cũng chưa có xong!”“Đi một chút! Làm việc đi!”Tức khắc, một đám người như đà điểu mà giải tán…Đi tới cửa, vẻ mặt của Sài Hoán còn tiếc nuối: “Đáng tiếc mới cướp được một miếng, nước canh kia mà trộn với cơm nhất định ăn rất ngon!”Bên cạnh anh ta là phó đội trưởng không còn lời nào nói: “Còn không thấy mặt lão đại như muốn đánh một đám người chúng ta sao, chạy mau đi!”Sài Hoán cảm giác được khí lạnh sau lưng, lập tức bước chân nhanh hơn, sau đó nhìn nhóm người đã chạy xa hùng hùng hổ hổ, “Nhóm nhãi ranh, cũng không lưu lại cho lão đại hai miếng thịt kho tàu, đến lúc đó lão đại muốn tính sổ, tôi liền thao luyện các người trước tiên!”Phong Ngạn bị chọc tức đến cười, mắng: “Một đám rùa đen này!”Hạ Nhược nhìn bộ dáng bọn họ đoạt đồ ăn lẫn nhau, trong mắt nhiễm một tầng ý cười, nhìn ra được một nhóm gia hỏa này tình cảm thật sự rất tốt!Cô nghiêng đầu nhìn Phong Ngạn nói: “Đem bàn ăn thu dọn đi, chén đũa rửa sạch sẽ!”Phong Ngạn mặt càng đen vài phần: “Vì cái gì lại là tôi? Rõ ràng bọn họ ăn nhiều nhất!”Hạ Nhược đứng lên khí phách nói: “Tôi không quan tâm các người là ai rửa, dù sao phải rửa sạch sẽ bát đũa mới có thể rời đi!”Phong Ngạn giữ chặt cánh tay cô, tủi thân mà nhìn cô bán thảm, “Bọn họ cướp thịt kho tàu của tôi, cô lại một lần nữa làm cho tôi một phần đi!”Nếu là để những người khác nhìn đến dáng vẻ lúc này của anh, tuyệt đối rớt mắt kính đầy đất, giáo bá tốt cuồng ngạo đi đâu rồi? Sợ là chính cha cùng anh của Hạ Phong cũng đều nhận không ra……Hạ Nhược đánh bay móng vuốt của anh ta: “Tưởng bở! Anh tìm bọn họ đi, lại không phải tôi cướp!”Kiên quyết không dung túng cái tên gia hỏa này, xoay người đi ra ngoài phân phó nhóm binh lính càn quấy làm việc.Phong Ngạn nhìn trên bàn một mảnh hỗn loạn mà ghét bỏ không thôi, đạp giày quân đội mà đi ra ngoài kêu vài người tiến vào thu dọn, còn đem Sài Hoán đầu têu trộm thịt kho tàu của anh tẩn cho một trận.Những người này làm việc hiệu suất thật nhanh, cần phải dựa theo sự quy hoạch của Hạ Nhược mà đem nông trường sửa sang lại, còn phải mấy thời gian mấy ngày mới xong được.Trời tối, Phong Ngạn phân phó bọn họ mấy ngày này đều lại đây hỗ trợ.Một đám người tung ta tung tăng vui vẻ, hỗ trợ tương đương với được ăn cơm mỹ vị, sung sướng quá đi!Sáng sớm hôm sau, Hạ Nhược và Phong Ngạn khi đến nông trường, một đám người đã bắt đầu làm việc.Hạ Nhược nấu cho bọn họ mỗi người một chén mì trứng, ăn đến lỗi một đám người mặt mày hớn hở, nếu không có tôn hắc diện thần Phong Ngạn ở đây, bọn họ đều nghĩ kéo Hạ Nhược làm anh em kết bái.Ăn xong chén mì, Hạ Nhược liền lôi kéo Phong Ngạn lái xe đi đến chỗ sản nghiệp vừa được đổi từ ông nội để kiểm tra, chuẩn bị tiếp nhận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương