Trọng Sinh Thành Nữ Bá Trường 18 Tuổi

Chương 12: Mượn tiền



“Đừng gọi!”

Không khí như ngưng đọng lại.

Vẻ mặt của Chu Tĩnh vẫn điềm nhiên nhàn nhã nhìn chằm chằm Vương Hàm, Hạ Huân và Viên Khang Kỳ thì không lộ biểu cảm gì, còn Diệt Tuyệt thì hơi sửng sốt.

Có lẽ bởi vì cô gái này thường ngày quá đỗi mộc mạc, hiền lành như một cọng cỏ dại bị người ta bỏ qua, nay bỗng nhiên bộc phát cảm xúc dữ dội như vậy, thật sự khiến người ta bất ngờ.

Vương Hàm giật lấy điện thoại từ tay Chu Tĩnh, hành động hơi luống cuống, sau khi tắt máy thì chẳng biết làm gì tiếp theo, chỉ đờ đẫn nhìn cô.

Diệt Tuyệt há miệng định nói gì, nhưng lại để Chu Tĩnh lên tiếng trước.

Cô nói: “Nói đi, bây giờ không có người ngoài, không báo cảnh sát chính là không muốn chuyện này bị làm lớn. Nói ra đi, tôi sẽ xem có thể giúp được gì không.”

Giọng cô bình tĩnh, lại có cảm giác kỳ lạ khiến người khác yên tâm. Hạ Huân và Viên Khang Kỳ không nhịn được liếc cô thêm một cái.

Nghe vậy, Vương Hàm nước mắt thi nhau rơi xuống, cô ôm mặt ngồi thụp xuống đất, bắt đầu nức nở.

Chu Tĩnh không hối thúc, còn Diệt Tuyệt lúc này mới ý thức được sự việc đã chuyển biến, muốn an ủi nhưng lại chẳng biết nên nói gì.

Cô kiên nhẫn chờ, đợi rất lâu, cuối cùng Vương Hàm mới vừa khóc vừa kể ra sự thật.

Thì ra Vương Hàm cũng là đứa trẻ xui xẻo. Chiều hôm đó, khi nhận được tiền quỹ lớp, cô ra ngoài mua sách tham khảo, ai ngờ lại làm mất tiền.

Nói là mất, cũng có thể là bị trộm. Dù gì lúc tan học đường phố rất đông, Vương Hàm còn cẩn thận gói tiền vào túi vải nhỏ, cột kỹ rồi nhét vào cặp. Vì không yên tâm để tiền ở lớp nên cô mang theo bên người. Ai ngờ cặp bị rạch một đường, túi vải cũng biến mất.

Thật ra, việc thu tiền quỹ lớp là chuyện vừa nhọc công vừa không ai cảm ơn. Vương Hàm lại nhút nhát, là học sinh từ vùng quê thi đậu vào, điều kiện gia đình không khá giả, thường ngày tiết kiệm từng đồng từng cắc. Đột nhiên làm mất một khoản tiền lớn như vậy, cô sợ đến muốn xỉu. Cô nghĩ nếu nói là mất, chắc chắn sẽ phải đền, mà một số tiền như vậy thì cô lấy đâu ra? Càng không dám nói với gia đình.

Vừa hay lại thấy Chu Tĩnh dắt Khắc Tiểu Phàm trèo cửa sổ vào phòng thí nghiệm, lúc đang bất an lo sợ, đầu óc cô bỗng nảy ra một ý tưởng tệ hại.

Làm mất thì không ổn, nếu là bị trộm thì dễ xử hơn nhỉ? Nếu là trộm trong trường, vậy thì trách nhiệm không phải của cô nữa. Khắc Tiểu Phàm là học sinh lớp 20, học dở, lại hay đi theo Chu Tĩnh. Đổ lỗi cho cậu ta, Khắc Tiểu Phàm chắc chắn không thể giải thích rõ, thầy cô đương nhiên sẽ tin Vương Hàm hơn. Như vậy là xong chuyện.

Lúc làm điều xấu, con người luôn có tâm lý may rủi. Vương Hàm không ngờ rằng Chu Tĩnh – người luôn tỏ ra chẳng quan tâm chuyện thiên hạ – lại đứng ra bênh vực Khắc Tiểu Phàm. Cô càng không ngờ rằng Hạ Huân và Viên Khang Kỳ lại chịu ra mặt làm chứng. Vốn đã không giỏi nói dối, giờ đây cô bị dồn đến chân tường, chỉ cần Chu Tĩnh khẽ uy hiếp một chút liền hoàn toàn sụp đổ, thú nhận tất cả.

Không ai ngờ mọi chuyện lại là như vậy. Diệt Tuyệt mặt mày rối loạn đủ kiểu biểu cảm, còn Chu Tĩnh thì vẫn chăm chú nhìn Vương Hàm, trong lòng có chút tiếc nuối.

Từ góc nhìn của giáo viên, vì vị trí đặc thù của mình nên quả thực rất khó giữ được sự khách quan. Nhưng Chu Tĩnh không phải giáo viên của Dục Đức, càng không phải học sinh ở đây. Cô chỉ là một người ngoài đứng nhìn, nên có thể bình tĩnh hơn.

“Tôi không cố ý nói dối đâu…” Vương Hàm vừa khóc vừa nói với Chu Tĩnh, “Xin lỗi cậu.”

“Câu này không nên nói với tôi.” Chu Tĩnh nói: “Cậu nên nói với Khắc Tiểu Phàm. Hoàn cảnh của cậu đúng là đáng thương, nhưng cậu không vô tội. Cậu làm mất tiền, dù là vô tình hay bị trộm, cũng không thể lấy đó làm cái cớ để nói dối. Hoàn cảnh của bản thân cậu cũng không thể là lý do để vu oan cho người khác.” Cô ngừng lại rồi nói tiếp: “Nếu tôi không bênh vực Khắc Tiểu Phàm, nếu Hạ Huân và Viên Khang Kỳ không ra mặt, nếu không ai tra hỏi, cậu có chủ động nói ra không?”

Câu hỏi sắc bén khiến Vương Hàm ngẩn người. Diệt Tuyệt không nói lời nào, Hạ Huân ngạc nhiên liếc nhìn cô.

“Cậu sẽ không đâu. Cậu chỉ ‘mừng thầm’, chỉ nghĩ cách để mọi chuyện êm xuôi. Còn Khắc Tiểu Phàm có bị đuổi học hay không, có bị ảnh hưởng cả đời hay không, cậu sẽ không quan tâm, cũng không muốn quan tâm. Dù cậu ấy có bị hủy cả tương lai thì liên quan gì tới cậu? Cậu vẫn là học sinh giỏi, cậu không hiểu mình đã làm gì đâu.”

Sắc mặt Vương Hàm trắng bệch.

Chu Tĩnh khẽ thở dài: “Nên tôi không thấy thương hại cậu.” Cô nhìn về phía Diệt Tuyệt, đã không còn nói nổi một lời: “Cô ơi, giờ mọi chuyện rõ ràng rồi, có thể để Khắc Tiểu Phàm quay lại học chưa? Còn Vương Hàm nên xử lý thế nào,” cô nhún vai, “Chuyện đó không liên quan đến em.”

“OK, giải quyết xong.” Cô phẩy tay, “Tôi đi trước, mấy người cứ từ từ bàn bạc.” Nói rồi quay người rời khỏi văn phòng.

Phía sau Diệt Tuyệt và Vương Hàm có biểu cảm gì, Chu Tĩnh cũng chẳng buồn quay lại nhìn.

Cô bước ra hành lang, chống hai tay lên lan can, thở hắt ra một hơi thật dài.

Như thể mối uất ức trong lòng suốt bao năm cuối cùng cũng được hóa giải. Cô chưa từng quên cảm giác oan ức của mình những năm cấp ba, cho nên cô thực sự không thể “rộng lượng tha thứ” cho Vương Hàm. Mà tha thứ – vốn chỉ có Khắc Tiểu Phàm mới có quyền nói tới. Cô không thể thay cậu ấy quyết định chuyện này.

Chỉ tiếc là, những năm cấp ba của cô lại chẳng có một “chị đại bá đạo ngầu lòi” nào giúp cô giải oan cả.

Chu Tĩnh lắc đầu, tự cười giễu mình: Không sao, làm anh hùng của người khác, cảm giác cũng không tệ.

Vừa quay người lại, cô liền thấy Hạ Huân và Viên Khang Kỳ đi ra từ văn phòng. Cả hai cũng thấy cô. Viên Khang Kỳ bước đến, nhìn cô như thể lần đầu gặp, tặc lưỡi hai tiếng rồi nói: “Không ngờ cậu còn có mặt này đấy.”

“Gì mà ‘mặt này’?” Chu Tĩnh khó hiểu.

Viên Khang Kỳ suy nghĩ một hồi, mới rặn ra được bốn chữ: “Trượng nghĩa vô song.”

Chu Tĩnh: “……”

Cô nghĩ nghĩ rồi nói: “Này, dù gì hai cậu cũng giúp tôi một tay, tối nay tôi mời ăn cơm đi, ở sau cổng trường nhé.”

“Không đi.” Hạ Huân từ chối.

“Đi.” Viên Khang Kỳ lập tức khoác cổ Hạ Huân, “Tiệc cảm ơn mà, nhất định phải đi!”

Chu Tĩnh: “Hehe, cảm ơn mấy ‘ông’ nha.”

...

Chuyện Chu Tĩnh dắt Hạ Huân và Viên Khang Kỳ đến văn phòng hôm nay, cả trường gần như đều biết.

Mặc dù trước giờ cô đã là nhân vật hot, nhưng rõ ràng học kỳ này từ đầu đã thấy “tính drama” ở cô tăng mạnh. Nào là đánh nhau với Đào Mạn vào phòng y tế, rồi bênh vực Khắc Tiểu Phàm, giờ lại còn có quan hệ mập mờ với bộ đôi học bá... Nhìn kiểu gì cũng thấy giống như đang tranh thủ năm cuối cấp ba để quậy cho đã.

Nếu không phải hôm nay Lâm Cao đi thành phố bên cạnh thi Hóa, chắc cú cậu ta cũng góp mặt rồi, và vở kịch này càng thêm đặc sắc.

Mọi người đồn đoán đủ điều về quan hệ giữa Chu Tĩnh và hai học bá, còn Khắc Tiểu Phàm với Vương Hàm thì dường như bị lãng quên. Có lẽ ai cũng ngầm thừa nhận chuyện Khắc Tiểu Phàm trộm tiền quỹ lớp là sự thật.

Dù sao thì, chuyện cũng tạm khép lại. Chu Tĩnh gọi cho Tiểu Lục nhưng hắn không bắt máy, đành nhờ Bạch Mạn Lị gọi vài đàn em tới nhà Tiểu Lục để báo tin.

Mấy chuyện đó không nhắc nữa, tiệc cảm ơn hai học bá thì vẫn phải ăn đàng hoàng.

Ra khỏi cổng sau trường là khu phố ẩm thực. Ban đêm đèn sáng rực, người đông vui, đồ ăn vừa ngon vừa rẻ, mỗi ngày ăn một quán cũng đủ dùng cả tháng.

Cuối cùng, Chu Tĩnh chọn một quán lẩu khô.

Quán nhỏ, điều hòa thì yếu nhưng quạt thì mạnh, gọi thêm mấy lon coca là sảng khoái vô cùng. Chu Tĩnh ăn rất vui vẻ. Khi còn mang thai, dù Từ Giang Hải bận chăm bồ sinh viên, nhà họ Chu cũng không quan tâm cô, nhưng cô vẫn cố nghe lời bác sĩ, ăn uống kiêng cữ kỹ càng. Những quán nhỏ như thế này, tất nhiên bị xem là mất vệ sinh mà không dám đụng đến.

Nhưng giờ thì khác rồi. Cô là nữ sinh mười tám tuổi, mà ở tuổi mười tám thì ai thèm để tâm đến chuyện sạch hay không, khỏe hay không chứ. Cứ phải là “hôm nay có rượu thì hôm nay say”, sống hết mình mới là đạo lý.

“Sao hai người không ăn?” Chu Tĩnh vừa gặm chân ngỗng vừa hỏi.

“Không đói.” Viên Khang Kỳ cười rất gượng gạo.

“Dù sao thì hôm nay cũng cảm ơn hai người nhiều nha.” Chu Tĩnh cảm khái: “Tôi còn tưởng học sinh lớp chọn không đời nào chịu ra mặt vì học sinh lớp kém nữa cơ.”

“Không phải cậu cũng tới nhờ bọn tôi giúp à?” Viên Khang Kỳ mỉm cười, “Mà này, cậu với Khắc Tiểu Phàm cãi nhau à? Giờ định tính sao?”

“Tính sao là tính sao?” Chu Tĩnh khó hiểu.

“Cãi nhau rồi, cậu giúp cậu ta như vậy, không sợ cậu ta giận à?” Viên Khang Kỳ nhìn cô như suy ngẫm: “Cảm giác cậu khác hẳn trước kia.”

“Tôi đâu có chấp nhặt với con nít…” Lời Chu Tĩnh khựng lại, cô cười khan hai tiếng, “Ý tôi là… nó giống con nít thôi mà…”

Viên Khang Kỳ bật cười, không nói gì thêm.

Một lúc sau, hai người rơi vào kiểu trò chuyện gượng gạo kiểu “nói cho có chuyện”, Chu Tĩnh thì cố moi ra xem hình tượng của mình trong mắt người khác là thế nào, tiện thể điều tra thêm về trường Dục Đức. Cô nhìn ra được, ít nhất trong thời gian ngắn, di động Thiên Đường sẽ chưa sửa xong đâu. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nếu không thì với danh hiệu “kẻ phản diện” hiện tại của cô, thể nào cũng bị đội sổ mọi tội.

Khi ăn xong, Viên Khang Kỳ vào nhà vệ sinh, Chu Tĩnh liền nhìn Hạ Huân chằm chằm. Hạ Huân ăn rất ít, đúng như Tiểu Lục nói, cậu ta là kiểu người lạnh lùng, nhìn cũng chẳng kiên nhẫn, hoàn toàn đối lập với Viên Khang Kỳ. Nếu không nhờ Viên Khang Kỳ ở đây, Chu Tĩnh tin chắc rằng cậu ta đã bỏ đi ngay từ đầu rồi, chứ nói gì đến ngồi lại ăn cơm.

Bị ánh mắt của cô nhìn chằm chằm đến khó chịu, Hạ Huân cau mày hỏi: “Cậu nhìn tôi làm gì?”

“Hạ Huân,” Chu Tĩnh nghiêm túc nói với cậu, “Bữa này cậu mời nhé.”

“Gì cơ?” Gương mặt Hạ Huân như thể thấy quỷ.

Chu Tĩnh ngượng ngùng gãi đầu, như hạ quyết tâm: “Thật ra tôi có chuyện muốn nói.” Cô vò vò tay, xấu hổ: “Cậu cho tôi mượn ít tiền được không?”

“Cậu đang đùa à?” Hạ Huân lần này nghe rất rõ, ánh mắt đầy hoài nghi.

“Không nhiều đâu, một trăm tệ… à không, năm mươi cũng được.” Chu Tĩnh nhìn cậu đầy khẩn cầu: “Tôi không có tiền ăn mới tìm cậu mượn, tuần sau tôi trả.”

Hạ Huân: “……”

Chu Tĩnh gãi đầu: “Thật ra là… ví của tôi cũng bị trộm mất rồi…”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip
Tele: @erictran21
Loading...