Ta tức giận trong lòng, lấy cây tre chọt nàng ta một cái: “Giang Uyển, còn không mau bắt lấy muội sẽ chết, mau lại đây!”
Giang Uyển bị ta chọt trúng, lập tức tỉnh táo, nhanh tay bắt lấy cây trúc.
Các quý nữ trên bờ thấy vậy, vội vàng tới giúp, kéo Giang Uyển lên bờ.
Giang Uyển nôn ra nước hồi lâu, nàng khóc như không khóc, cười như không cười chỉ cúi đầu không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Trái lại các quý nữ trên vờ vỗ tay ăn mừng, khen ngợi, cho rằng tất cả tỷ muội hôm nay đã làm một việc tốt, sau đó khuyên Giang Uyển: “Còn nói đại nạn không c.h.ế.t ắt có hậu phúc, Uyển muội muội đừng sợ, sau này chắc chắn sẽ gặp phúc lớn!”
Hai vị tiểu thư của Xương Ấp bá phủ còn tốt bụng kêu bọn nha hoàn trở về phòng lấy y phục của mình và Xương Ấp bá phu nhân cho Giang Uyển và Ninh Viễn Hầu phu nhân thay.
Giang Uyển không nói gì, theo nha hoàn đi thay y phục, ta thay nàng cảm tạ ơn cứu giúp của các quý nữ.
Mẫu thân cũng thở phào một hơi, chờ Giang Uyển thay y phục chải tóc xong liền nắm c.h.ặ.t t.a.y ta và muội muội, cáo từ cùng Xương Ấp bá phu nhân, nói rằng lần này Giang Uyển rơi xuống nước chắc chắn đã bị dọa sợ, ngoài việc tìm Đại phu bắt mạch còn phải tìm một Đạo sĩ đến xem thử.
Nói đến đây, Xương Ấp bá phu nhân cũng lo lắng không thôi.
Kiếp trước, Giang Uyển Cùng ta rơi xuống nước, ta được cứu lên nhưng muội muội lại mất ở trong vườn của họ.
Xương Ấp bá phủ sợ oan hồn của Giang Uyển, lại sợ phủ Tề Quốc Công trách tội bọn họ. từ đó về sau không qua lại với phủ Tề Quốc Công nữa, vì vậy mẫu thân ta cũng bỏ lỡ nhiều tin tức của thế gia Kinh Thành.
Hôm nay đổi lại là Giang Uyển và Ninh Uyển Hầu phu nhân rơi xuống nước.
Phủ Ninh Viễn Hầu tuy không còn xa hoa như trước nhưng vẫn là thế gia có tước vị. Nếu Ninh Viễn Hầu phu nhân thật sự xảy ra chuyển ở phủ Xương Ấp bá, tước vị của Xương Ấp bá chắc không thể truyền được cho thế tử của mình.
Nếu Giang Uyển xảy ra chuyển thì sẽ giống như kiếp trước, phủ Xương Ấp bá và Tề Quốc công từ nay sẽ không còn qua lại.
Đáng mừng là Giang Uyển và Ninh Viễn Hầu phu nhân ngoài việc uống mấy ngụm nước ao, thì không có gì đáng ngại.
Đi ngang qua sương phòng của Ninh Viễn Hầu phu nhân đang nghỉ ngơi, vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt không cam lòng của bà ta và Vệ Tư Vi.
Ta nhìn qua thấy Giang Uyển vẫn đang mong ngóng nhìn vào trong phòng, giống như muốn chờ Vệ Cư An bước ra cho nàng một lời giải thích.
Xem ra nước ao không thể rửa sạch đầu óc, mà còn khiến muội muội của ta thêm hồ đồ.
Chỉ là ta thật sự thắc mắc, Giang Uyển từ khi 8 tuổi đã được mẫu thân ta nuôi dưỡng, mọi lời nói hành động đều được mẫu thân ta dạy bảo, ra ngoài cũng có nhũ mẫu và nha hoàn đi theo, theo lý thì không thể có hành vi mờ ám cùng với Vệ Cư An, bọn họ đã ở bên nhau khi nào?
Tôi suy nghĩ một lúc liền gọi Hướng Trúc.
Phủ Tề Quốc Công là thế gia đại nghiệp, người gác cổng rất nhiều, nhân khẩu có mấy trăm người, cho dù mẫu thân ta quản giáo cực nghiêm, nhưng cũng sẽ có sơ hở.
Có rất nhiều hạ nhân sẵn sàng làm chuyện mờ ám sau lưng chủ tử.
Lúc nhỏ ta không biết quản gia vất vả thế nào, sau khi gả vào Vệ gia được Ninh Viễn Hầu phu nhân trao quyền quản gia mới nhìn thấy được chỗ càn quấy của hạ nhân.
Một loại gạo có thể nuôi trăm loại người, danh môn khuê tú như Giang Uyển cũng có thể làm ra chuyện người người gièm pha như tự định chung thân chứ đừng nói chi là hạ nhân.
Quả nhiên, thấy ta hỏi tới, Hướng Trúc ấp úng nửa ngày mới nói: “Trong phủ muốn nói mấy chuyện mờ ám không thể cho người khác biết thì cũng có vài chuyện, mấy gã sai vặt hay đi theo Nhị lão gia, gạt Nhị thái thái mà tìm ngoại thất cho Nhị lão gia, hiện tại đang nuôi dưỡng ở điền trang ngoài thành. Vẫn là gã sai vặt say rượu lỡ miệng, để cho nha hoàn bên cạnh Nhị thái thái nghe được, náo loạn một phen nhưng cuối cùng vẫn giấu đi không cho Đại lão gia và phu nhân biết.
Trọng Sinh Trở Về Ngày Muội Muội Bị Hãm Hại
Chương 6
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương