Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 116: Tuyệt sắc song kiều



Tôi mỉm cười gật đầu, hỏi:

"Nhan Nghiên, các em đang làm gì đó?"

Tôi nghĩ đây chỉ là chuyện được phát triển quá mức, biến thành Triệu Nhan Nghiên lấy tay trợ giúp Trần Vi Nhi đạt đến cao trào, nhưng đây tuyệt đối không phải là chủ ý của các nàng.

Trần Vi Nhi lúc này đã xoay người sang chỗ khác, mặt đỏ lan tới cả bộ ngực của nàng.

Tôi đoán chừng lúc này nếu mà có một cái lỗ, nàng nhất định sẽ không chút do dự chui vào.

"Em chỉ cảm thấy phía dưới của em và chị Vi Nhi không giống nhau..."

Triệu Nhan Nghiên trả lời thản nhiên, do việc đã từng ân ái mặn nồng nhiều lần, nên nàng không có xấu hổ giống như Trần Vi Nhi.

Tôi toát mồ hôi... Thì ra là nàng nghiên cứu cái này! Tiểu nha đầu Triệu Nhan Nghiên này tại sao lại có hiếu kỳ với chuyện này!

"Vậy để anh giúp các em xem hai người có sự khác nhau gì nhé!"

Tôi hắc hắc cười nói, hơn nữa lại còn âm thầm nháy mắt cho Triệu Nhan Nghiên.

Hôm nay Trần Vi Nhi trở thành nữ nhân của tôi, mặc dù trên tâm lý đã đón nhận tôi, nhưng nếu như bảo nàng cùng với Triệu Nhan Nghiên đồng thời ân ái với tôi, chắc chắn nàng sẽ nhất quyết không chịu.

Cho nên hôm nay tôi muốn phá vỡ cái phòng tuyến cuối cùng này của nàng.

Triệu Nhan Nghiên làm sao không hiểu cái bản tính sắc lang của tôi, hung hắc trừng mắt với tôi một cái.

Nhưng ưu điểm lớn nhất của nha đầu này chính là tương đối chiều lòng người, miệng cười hì hì nói:

"Lão công, vậy anh... anh xem một chút đi!"

Sau đó, nàng lại nói với Trần Vi Nhi:

"Chị Vi Nhi, chị mau xoay người lại, để cho Lưu Lỗi xem giúp chúng ta một chút!"

Trần Vi Nhi nào có ngỡ Triệu Nhan Nghiên lại nói như vậy, dậm mạnh cái chân nói:

"Nhan Nghiên, tại sao em lại đáp ứng cái yêu cầu này của hắn chứ, chuyện đấy làm sao mà làm được chứ!"

"Khụ... Khụ... ! Vi Nhi, việc này là em không đúng rồi! Anh chẳng phải là đã nói với em, chỗ đó của em không giống với người khác hay sao? Anh chỉ căn cứ vào tinh thần khoa học, chứ không phải là phương diện nghiên cứu "sắc tình"!"

Tôi vô liêm sỉ nói.

"Đúng vậy, chị Vi Nhi, lúc nãy em đâu có nhìn ra cái gì, hay là để Lưu Lỗi giúp chị xem một chút! Lại nói hai chúng ta cũng đã là người của Lưu Lỗi, còn cái gì không tốt đây chứ?"

Triệu Nhan Nghiên cũng phụ họa nói nói. Nhưng mà nàng lại trợn mắt, nhỏ giọng nói vào tai của tôi:

"Lần này giúp sắc lang anh một lần, nhưng nếu còn dẫn nữ nhân khác về nhà, em tuyệt đối sẽ không tha cho anh."

Mặc dù Triệu Nhan Nghiên nói với thần sắc hung dữ, nhưng dọa thế nào được tôi, vẫn còn có một người họ Hạ nữa được phép mà.

Trần Vi Nhi vô cùng khó xử, lúc này đồng ý tắm cùng với Triệu Nhan Nghiên, không nghĩ tới nàng lại có yêu cầu nghiên cứu.

Mình không đồng ý, thì Nhan Nghiên lại dùng quyền uy của vợ cả cưỡng bức, dụ dỗ, hay là nghe nàng đi.

Vi Nhi không có cách nào khác, dù sao mình và cô ấy cũng là nữ nhân, nhìn thì nhìn có sao đâu.

Nhưng khi Triệu Nhan Nghiên dùng tay với mình, mình không những không đẩy ra, mà lại còn có chút thích thú.

Càng nghĩ lại càng thấy mình đáng hổ thẹn, hơn nữa người yêu mình đã chứng kiến tất cả rồi, nhất định sẽ cho mình là người dâm đãng. Nghĩ vậy nên Trần Vi Nhi nào dám xoay người lại!

Nhưng mà Triệu Nhan Nghiên lại kéo Trần Vi Nhi tới cạnh bồn tắm, hai nàng ngồi trên đó. Trần Vi Nhi không có cách nào khác, chỉ đành nhắm mắt lại, nhưng mà hai chân lại quắp lại với nhau.

Tôi cúi xuống thì ngửi thấy mùi thơm từ nhụy hoa của Triệu Nhan Nghiên. Ánh mắt lơ đãng nhìn về phía trước, phát hiện Nhan Nghiên tiểu nha đầu này cũng đỏ mặt.

Thì ra là nàng cũng không phải to gan như trong tưởng tượng của mình.

Tôi nhẹ nhàng hôn xuống. Triệu Nhan Nghiên toàn thân chấn động, kêu lên:

"Lão công, không nên... Nơi đó bẩn!"

Nhưng tôi sao lại dừng được cơ chứ, liên tục thi triển các chiêu thức...

"Lão công... Hừ... Ứ..."

Tiếng rên rỉ từ trong miệng của Nhan Nghiên truyền ra.

Tôi lại dùng lực thêm một chút, hưởng thụ mật ngọt của nhụy hoa.

"A... !"

Thân thể của Triệu Nhan Nghiên run rẩy, không tự chủ được khép hai chân lại...

Lúc mới bắt đầu, Trần Vi Nhi còn nhắm chặt mắt, nhưng khi nghe tiếng rên rỉ của Triệu Nhan Nghiên, thì nàng không nén được nữa, mở mắt nhìn tới.

Nhưng nàng lập tức bị cảnh tượng dâm mỹ này dọa cho sợ ngây người! Hắn tại sao lại có thể hôn chỗ đó Triệu Nhan Nghiên được cơ chứ!

Trần Vi Nhi mắc cỡ lập tức quay đầu đi, nhưng hai mắt thì vẫn nhìn về chỗ này, không rời bỏ được nữa rồi.

Nhìn Nhan Nghiên cắn môi, đầu lưỡi tôi lại càng được một phen tung hoành, trong lòng Trần Vi Nhi chấn động.

Chắc là lúc nãy bộ dáng của mình cũng như thế này sao? Cảm giác lúc nãy của mình có giống như của nàng bây giờ không?

Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Vi Nhi toàn thân nóng bừng, hai chân không tự chủ được bắt đầu nhúc nhích.

Nhưng mà càng nhúc nhích, Trần Vi Nhi lại càng khó chịu, cảm giác giống như có vô số con kiến đang bò qua bò lại ở trên người, vô cùng khó chịu. Nếu hắn có thể làm vậy với mình thì tốt biết bao.

Nhưng ý nghĩ này mới nảy sinh, Trần Vi Nhi lập tức bị đạo đức đánh bay. Mình tại sao lại không biết hổ thẹn như vậy chứ?

Trần Vi Nhi vội vàng nhắm mắt lại, muốn ngăn chặn dục hỏa trong nội tâm, nhưng hình ảnh hương diễm kia đuổi mãi cũng không đi.

"A…Á!" Triệu Nhan Nghiên kêu to một tiếng rồi thở dài một cái.

Tôi biết tiểu nha đầu này đạt đến cao trào. Nhưng thân thể của nha đầu này càng ngày càng nhạy cảm, lần này còn chưa tới 10 phút đồng hồ.

Tuy nói thân thể của nữ nhân nhạy cảm là tốt, nhưng cũng không thể quá nhạy cảm! Kể từ khi tôi phát hiện mình có dị năng, thì phương diện công phu trên giường càng ngày càng mạnh.

Ban đầu thì tôi ngang tay với nàng, sau này Triệu Nhan Nghiên không còn là đối thủ của tôi nữa.

Hiện tại mỗi lần cùng tiểu nha đầu XXOO xong, trong lòng vẫn còn muốn tiếp tục, nhiều lần Triệu Nhan Nghiên phải liều mạng tiếp tôi mới dọn dẹp xong.

Đây cũng chính là lý do tại sao tôi lại muốn nhanh chóng kéo Vi Nhi vào, trở thành nữ nhân của mình.

"Vi Nhi, tới phiên em!"

Tôi cười xấu xa nói với Trần Vi Nhi.

Lúc nãy nàng làm gì đương nhiên đã bị tôi trông thấy, tuy rằng nàng cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng chắc chắn trong lòng đang loạn như hươu chạy!

Quả nhiên, khi Vi Nhi nghe thấy lời của tôi, thân thể run lên một cái, nhưng không có lên tiếng.

Tôi biết Vi Nhi tương đối xấu hổ, nàng là một nữ sinh thuần khiết, mà bảo nàng trước mặt tôi biến thành dâm phụ thì giết nàng đi còn hơn.

Tôi nhẹ nhàng tách hai chân của nàng ra, Vi Nhi có kháng cự một chút, nhưng đã bị tôi đẩy ra rồi.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn gần nhụy hoa của nàng tớ vậy, hô hấp của tôi có chút dồn dập, không nhịn được mà hôn xuống.

"Lão công... A..."

Trần Vi Nhi vốn định đem tôi đẩy ra, nhưng là hạ thể lại truyền đến sự khoái cảm vô cùng, giống như một cảm giác sung sướng có thể chết đi được.

Trần Vi Nhi hận mình, tại sao lại có thể hưởng thụ như vậy chứ, như vậy với dâm phụ có gì khác nhau.

Thế nhưng mình đã bị hãm sâu trong đó, không cách nào kiềm chế được, trông giống y như Triệu Nhan Nghiên.

Trần Vi Nhi bắt đầu kiềm chế dục hỏa của mình, cố nén để không phát ra tiếng kêu. Nhưng kích thích càng ngày càng mãnh liệt, làm cho Trần Vi Nhi không thể nào nhịn được nữa.

"A... Ứ!" Sắc mặt của Trần Vi Nhi đỏ hồng như một quả đào, cả người không ngừng run rẩy đẩu, bỗng nhiên đẩy ra tôi ngoài, hét lớn:

"Lão công, em không được..."

Tôi bị Trần Vi Nhi đẩy về phía sau một bước, khi chưa kịp định thần thì đã thấy một dòng mật ngọt tinh khiết chảy ra, toàn bộ vương vãi trên người của tôi.

Trần Vi Nhi không ngừng run rẩy, rất lâu sau mới bình tĩnh được.

Kiếp trước tôi đã xem phim AV, cho nên cũng biết cái cảnh này, nhưng đó chỉ là giả. Sau đó tôi tra cứu tin tức trên báo, thì mới biết cũng có một số phụ nữ có thể xuất hiện tình trạng như thế này.

Nhưng loại phụ nữ này còn hiếm hơn cả so với gấu, chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu. Không nghĩ tới tôi lại được một người như vậy.

"Em.. em làm vương lên người của anh rồi phải không?"

Qua một lúc lâu, Trần Vi Nhi mới từ trong hạnh phúc tỉnh lại, thấy tôi bị vương đầy người, lập tức hoảng hốt nói.

Trần Vi Nhi giờ phút này quả thực cảm thấy mình ngây ngất, chỉ trong chốc lát mà tới cao trào hai lần, hơn nữa còn vương lên người yêu của mình, không biết hắn có ghét bỏ mình không?

"Lão công, em…em có phải có bệnh gì không? Tại sao mỗi lần như vậy lại…như thế!"

Trần Vi Nhi lo lắng nhìn tôi.

"Có bệnh? Vi Nhi em làm gì có bệnh, đây chỉ là hiện tượng sinh lý bình thường mà thôi!"

Xem ra mấy năm này vẫn thiếu sự giáo dục giới tính, nếu chỉ mấy năm nữa thì ai mà không biết.

"Nhưng mà... Nhưng mà Nhan Nghiên tại sao lại không thế!"

Trần Vi Nhi vẫn không tin nói.

"Cái này... Không phải là nữ hài tử nào cũng có!"

Tôi đem một số kiến thức trên ở kiếp trước nói cho Vi Nhi:

"Thật ra năm 1983, ở Mĩ có ba tác giả đồng nghiên cứu một cuốn sách "Những phát hiện mới trong đời sống tình dục của loài người", trong sách có đề cập tới, ở một số phụ nữ cá biết khi đạt tới cao trào, có khả năng vương ra mật ngọt, đây chỉ là một hiện tượng sinh lý bình thường mà thôi, nó được gọi là Phún triều."

Triệu Nhan Nghiên cũng đứng ở bên cạnh tập trung tinh thần lắng nghe, sau khi nghe xong đá tôi một cước, nói:

"Tại sao anh lại biết nhiều loại chuyện này như vậy?"

"Anh... Anh từng đọc trong hiệu sách!"

Tôi thuận miệng bịa chuyện nói.

Quyển sách này quả thực có trong thư viện quốc gia ở kiếp trước, kiếp này không biết có hay không.

"Vậy… vậy thì em có bị bệnh không?"

Trần Vi Nhi vẫn là không yên lòng, cau mày nói:

"Lão công, nếu như em có bệnh, anh có chán em không?"

Chán? Buồn cười! Tôi coi nàng là bảo bối còn không kịp, chứ đừng nghĩ tới chán, loại phụ nữ như thế này mấy năm nữa còn quý hơn xử nữ.

"Vi Nhi. Anh nói thật cho em biết, thật ra anh không ghét mà lại càng thêm hưng phấn!"

Tôi thành khẩn nói.

"Thật?"

Trần Vi Nhi rốt cuộc chân mày cũng giãn ra, nở một nụ cười.

"Lão công..."

Bỗng nhiên Triệu Nhan Nghiên nũng nịu gọi tôi, thân thể thoáng cái đã quấn tới, nói với tôi:

"Lão công, anh thử với em một lần nữa đi… để em xem em có thể… phún triều được hay không?!"

Tôi suýt nữa thì ngã ra cười, cốc vào cái trán nhỏ của nàng, nói:

"Loại chuyện này chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu, sao em lại muốn thử?!"

"Người ta thấy anh rất thích thú, sợ sau này anh không thích người ta nữa!" Triệu Nhan Nghiên ủy khuất nói.

"Sao lại vậy chứ, Nhan Nghiên của anh cũng có ưu điểm mà!" Tôi cười nói.

"Ưu điểm gì?"

Triệu Nhan Nghiên thấy tôi nói nàng cũng có ưu điểm, lập tức cao hứng trở lại.

"Ừ... ví dụ như thân thể của em nhạy cảm hơn của Vi Nhi nhiều!"

Vừa nói, tôi vừa đặt tay lên ngực nàng.

"Đáng ghét, mau bỏ tay ra!"

Triệu Nhan Nghiên hờn dỗi đẩy tay của tôi, nói với Trần Vi Nhi:

"Chị Vi Nhi, hai ta tắm đi, không để ý tới tên đại phôi đản này nữa, làm cho chúng ta cả người ướt nhẹp, thật khó chịu!"

Nhưng mà tôi làm sao có thể bỏ qua cho các nàng đây? Tiểu huynh đệ của tôi đã sớm giương cung, tôi ôm lấy Triệu Nhan Nghiên, từ phía sau công phá thành trì.

"A... !" Triệu Nhan Nghiên kêu lên:

"Đừng làm loạn, để em tắm xong, rồi chuẩn bị!"

Tôi không quản được nhiều chuyện như vậy, tắm rửa xong lại có lần của tắm rửa xong !

Lúc nãy Triệu Nhan Nghiên bị tôi làm cho ướt át vô cùng, công việc rất thuận lợi, chuyển động hết sức nhẹ nhàng.

"A... A Chị Vi Nhi... chị mau tới giúp em một chút..."

Triệu Nhan Nghiên run giọng nói.

Nhưng mà Trần Vi Nhi lại quay đầu đi, không dám nhúc nhích. Thật ra thì Trần Vi Nhi cũng muốn hỗ trợ, nhưng mà giúp được cái gì đây.

"Hừ! ... A, Chị Vi Nhi... chị không giúp em, thì lát nữa tới lượt chị…!"

Triệu Nhan Nghiên gục ở trên bồn tắm, cắn răng nói.

... ... ...

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua tấm cửa kính, chiếu lên người của tôi. Nhìn hai thân thể của Vi Nhi và Nhan Nghiên đang ngủ say, trong lòng tôi rất hạnh phúc.

Tối ngày hôm qua, do Vi Nhi đã cùng với Nhan Nghiên ở trong phòng tắm, cho nên không còn thẹn thùng nữa mà ngủ chung với chúng tôi. Bạn đang đọc tại chấm cơm.

Đêm xuân thi hứng không ngừng, có Vi Nhi và Nhan Nghiên ra nhập lại càng cao hứng, cứ sau mỗi lần sáng tác được một bài kiệt tác, chỉ một lúc sau lại bắt đầu dâng trào cảm hứng.

Cứ như vậy lập đi lập lại, tôi đã sáng tác được mấy bài kiệt tác, thi hứng bắt đầu vơi đi.

Cái tweet với share chết tiệt, làm web load chậm đi bao nhiêu
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Tele: @erictran21
Loading...