Trọng Sinh Về Bên Tổng Tài Của Tôi
Chương 36: 36: Anh Nghĩ Mình Là Ai
“Này! Triệu Bối Hi.”Bực tức trước thái độ hờ hững và vô tâm của cô khiến máu nóng trong người anh dâng lên.Cố tình đứng đây đợi mà lại còn làm giá, cô ta nghĩ mình là ai hả?Mặc dù bộ dạng hôm nay của cô rất đẹp nhưng cái thái độ này lại khiến anh chán ghét không thôi.Tính chinh phục của anh tuy lớn thật đấy nhưng không phải thể loại nào cũng nuốt trôi.“Gì? Anh đang nói chuyện với tôi đấy à?”“Chứ còn ai ở đây?”Cô tiếp tục khinh thường anh ta, cúi đầu di di cát dưới chân mình.Dù kiếp trước từng là vợ chồng, sau đấy lại mang bao thù hận.Cô từng nghĩ không biết khi gặp anh ta mình có đến nỗi đâm một nhát thật mạnh rồi chết theo luôn hay không.Nhưng giờ đây cô đã nghĩ thông tất cả rồi.Cô sẽ cố gắng sống và sống thật tốt.Kế hoạch? Trả thù? Tất nhiên sẽ có.Nếu họ vẫn tiếp tục tính kế cô thì cô cũng phải chuẩn bị kế sách để đáp lại thôi.Vỹ Trác? Cô không vội.Cô cần đá đổ mẹ con bà Đường trước rồi sẽ quay lại chơi đùa cùng anh ta.“Cô nghĩ làm vậy thì có thể làm tôi chưa ý sao? Đừng có ngu…”“Im mồm đi.”Anh ta chưa kịp nói hết câu đã bị giọng nói lạnh lùng của cô cắt ngang.Nhếch một bên mép nhìn anh ta hờ hững đánh giá.“Anh nghĩ mình là ai? Là tiền hay mặt trời? Đừng có tự trét vàng lên mặt mình.Nhìn anh bây giờ tôi chỉ thấy ghê tởm và bẩn thỉu.”“Ừm… không đáng xách dép cho người yêu của tôi.”Cô ra vẻ suy ngẫm nhìn anh ta từ trên xuống dưới.Sau đấy như vẻ thất vọng, có chẹp chẹp miệng lắc đầu ngao ngán.“Cô… cô.”“Suỵt! Im đi.”Anh ta tức giận chỉ thẳng tay vào mặt cô, đầu như muốn phì khói, nói không ra hơi.Cô thì trái ngược với anh, vẫn bình tĩnh đứng đấy.Chán ghét cái vẻ mặt và giọng nói giả tạo ấy, cô giơ tay lên ra hiệu im lặng.“Anh Trác… chị, hai người nói chuyện gì vui vậy?”Băng Na kéo theo làm váy dài, từ trong nhà bước ra.Cô bước đến bên bà khoác tay vào anh, khuôn mặt xinh đẹp hiện đầy vẻ tò mò giả tạo.“Vui, chuyện vui lắm.”Cô châm biếm nhìn cô ta trả lời.“Gì vậy ạ?”“Đi thôi Băng Na, mặc kệ cô ta.”Anh muốn ở lại chịu thêm sự mất mặt, Vỹ Trác nhanh chóng kéo tay Băng Na lên xe, đạp chân ga xoay bánh rời đi để lại cô thân thiện ở phía sau vẫy tay chào tạm biệt.“Xì! Cuối cùng cũng đi hết.”Cô đợi họ rời đi đã lâu rồi.Tranh thủ màu xe chở mình chưa tới cô nhanh chóng lấy điện thoại ra nhập số và gọi đi một cuộc.“Alo ông ạ.”“Vâng cháu sắp tới rồi.”Bữa tiệc mỗi năm một lần này được đặt tại một nhà hàng ngoài trời lớn, trước cửa được trang hoàng lộng lẫy đầy những món đồ quý giá đắt tiền và xa xỉ.Vào đúng khung giờ trải thảm đỏ đón khách, những chiếc xe con mang đầy nhãn hiệu mắc tiền tấp nập tới lui.Tuy đông đúc và tấp nập nhưng không hỗn loạn mà lại rất trật tự và chuyện nghiệp.Có thể thấy họ đã rất quen thuộc với những bữa tiệc lớn như vầy.Những chiếc camera và mic là những thứ không thể nào thiếu sót.Chúng được những nhà báo và phóng viên nâng niu và kiểm tra chắc chắn để hôm nay hoạt động liên tục.Chỉ cần có xe đến đậu lại và người bên trong xe bước xuống là y rằng họ sẽ bắt đầu phỏng vấn chụp hình tới tấp.Ánh đèn flash lóe sáng liên hồi.Màu sắc đa dạng đơn giản đến cầu kì của sự sang trọng và lộng lẫy từ những món đồ hàng hiệu.Chiếc đầm dạ hội kiêu sa của phái nữ kết hợp cùng những bộ vest lịch lãm của phái mạnh.Tất cả như hoà quyện lại tạo nên một bức tranh khiến người xem phải hãi hùng trước độ chịu chi của họ.Lần lượt từng chiếc xe trả người.Cuối cùng cũng đến lúc, chiếc xe đang chở Băng Na và Vỹ Trác dừng lại trước thảm đỏ.Vỹ Trác và Băng Na khoác tay nhau bước xuống từ chiếc xe thể thao đắt giá.Cô và anh ta thật nổi bật trước đám đông.Từ nhan sắc được tung hô đến sự giàu có khi xuất hiện cùng siêu xe của mình.Sau một thời gian dài ở ẩn và công cuộc tẩy trắng hoàn hảo nên giờ đây họ không cảm thấy ái ngại hay người nào có mắt mù mà nhắc lại chuyện đó.“Trác em hạnh phúc lắm.”“Ừm.”Cô ta nhón chân, ghé đầu dựa vào gần rồi đặt nhẹ một nụ hôn lên đôi môi của anh.Tình cảm mà nói chuyện nhẹ nhàng vào tai anh, suốt dọc đường đi cô thường xuyên nói và cười đùa.Nhìn một màn này người khác nhấp máy liên tục.Đây chính xác là đánh dấu chủ quyền một cách công khai lộ liễu.Vừa mang nét đẹp yêu kiều ngại ngùng vừa thể hiện được tình cảm mặn nồng của hai người.Nhưng người ta chỉ thấy chứ không nghe được đoạn nói chuyện cộc lốc của anh ta.Ngượng ngạo trước câu nói cụt hứng ấy, cô ta gượng cười rồi tiếp tục nhìn về phía máy ảnh, lâu lâu lại quay qua quan tâm anh.Anh làm sao vậy? Đáng lẽ bị con ả đấy chọc tức thì càng phải yêu cô nhiều hơn chứ? Tại sao lại có thái độ này và chuốc giận lên cô.Sau tất cả là đến chiếc xe của chở Bối Hi.Từ trên chiếc xe dáng vẻ cổ điển quý hiếm bước xuống khiến bao nhiêu ánh mắt đổ dồn.Từ cuộc chạm trán bất ngờ giữa hai người đẹp nhà họ Triệu rồi đến chiếc xe họ đi tới.Nhưng điều người ta bàn tán và chú ý hơn nữa đấy chính là hai người đàn ông đi cùng họ.“Nhìn kìa, nhìn kìa.Đấy không phải là Tần tổng sao?”“Tần tổng, Triệu tiểu thư hai người là một cặp sao? Như vậy hôm nay là hai vị xác định mối quan hệ sao?”“Nhìn bên này… nhìn bên này nè hai vị.”Rất nhiều những câu hỏi được đặt ra.Bọn họ bắt đầu xoay quanh câu chuyện giữa cô và Mộ Hàn mà làm mờ nhạt dần đi hai con người nào đó cách đấy không xa.Cô đứng bên anh, hai từ đẹp đôi chắc chắn sẽ không đủ miêu tả và hình dung chân thật cho khoảnh khắc này.Đơn giản đi bên nhau, nắm tay dìu dắt thôi nhưng cũng đủ để người khác cháy mắt.Không cầu kì, không gượng gạo.Họ thể hiện đơn giản nhất những gì mình có và tình cảm chân thành dành cho đối phương.“Phải! Chúng tôi chính là một cặp.Nhân dịp này nhờ mọi người làm chứng luôn cho chúng tôi nhé.”Anh nắm chặt tay cô, đứng trên bậc cao trò chuyện cùng mấy vị phóng viên.Họ thấy anh như vậy thì càng nhao nhao lên, cùng nhau nói chuyện tạo nên một bầu không khí thoải mái.“Ông Triệu chúc mừng nhé.”“Vâng, vâng tôi cảm ơn.”Ông Triệu đứng cùng những người bạn già làm ăn nãy giờ chứng kiến mà thấy hãnh diện không thôi.Đây thực là hai người đàn ông đắt giá độc thân được rất nhiều cô gái săn đón.Thấy được một cảnh này ông Triệu vui cười đến không khép được miệng.Một tương lai giàu sang tốt đẹp đã không còn xa với ông.Nếu có hai vị rể quý này ông tin bản thân không còn gì để lo ngại.Khác xa với sự vui vẻ của ông, bà Đường đứng kế bên kìm nén sự ghen ghét và đố kị của mình.Bàn tay nắm chặt của bà lộ rõ cả những khớp xương nhưng trên miệng vẫn cố giữ lấy một nụ cười.Triệu Bối Hi! Mày cứ đợi đấy..
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương