Tru Thần Điện
Chương 56: Mọi chuyện
Khi bước ra khỏi trung tâm mua sắm, Cố Muội Ly vẫn còn có chút hoảng hốt lo sợ.
Mọi chuyện trong cửa hàng đối với cô ta giống như một giấc mơ vậy.
€ô ta dù có ngu ngốc đến đâu thì cũng vẫn biết rằng, đây nhất định là do chiếc thẻ ngân hàng mà Hoàng Lương đưa cho mình.
Đây rốt cuộc là loại thẻ ngân hàng gì? Bên trong có bao nhiêu tiền? Lại khiến đối phương có hành động khoa trương đến vậy?
Thôi vậy, vẫn là nên đến chợ sỉ mua đồ, mua đồ ở đó sẽ thiết thực hơn.
Đồng thời cùng lúc đó, trong văn phòng sang trọng xoa hoa của sơn trang Thanh Đăng, Hoàng Lương đang ngồi trên ghế sô pha, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi ngồi bên cạnh anh với vẻ mặt kinh hãi.
“Tiên sinh, anh đang đùa sao, anh muốn mua lại sơn trang Thanh Đằng của chúng tôi?”
Người đàn ông trung niên tên Trịnh Truyền Thành, là tổng giám đốc của sơn trang Thanh Đằng, ý định của Hoàng Lương khiến ông ta cực kỳ kinh ngạc.
Sơn trang Thanh Đằng vốn là sản nghiệp của nhà họ Cố, từ sau khi nhà họ. Cố sụp đổ, nó được Sở Nguyên Thần của tập đoàn Sở Thị mua lại.
Sơn trạng tọa lạc trên diện tích gần một nghìn mẫu đất, rộng hàng chục nghìn mét vuông, nơi đây có thể đua ngựa, săn bắt, câu cá...
Trang trí nội thất bên trong cũng rất độc đáo, mỗi phòng đều được mô phỏng theo kiến trúc tiêu biểu của mọi miền đất nước.
Nếu như cộng lại, giá trị thị trường của sơn trang Thanh Đằng ít nhất cũng hơn 4 tỷ, lợi nhuận ròng mà nó mang lại hàng năm lên tới 300 triệu tệ.
Chưa nói đến chuyện người này có mua được hay không, chỉ riêng lợi nhuận hàng năm đã khiến cho sơn trang Thanh Đằng trở thành con gà đẻ trứng vàng, sao có thể bán được chứ?
Hoàng Lương nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Bao nhiêu tiền, ông cứ nói thẳng”.
Tư thái ưu nhã của đối phương khiến Trịnh Truyền Thành cảm thấy có chút sợ hãi, ông ta muốn nổi giận nhưng lại không dám, sợ người trước mặt có bối cảnh lớn.
Do dự một chút rồi nói: “Việc này tôi không thể tự quyết định được, cần hỏi ông chủ của tôi!”
Nói xong, ông ta lấy ra điện thoại.
“Tổng giám đốc Sở, có một người đến đây, nói muốn mua lại sơn trang của chúng ta”, Trịnh Truyền Thành khẽ nói.
Bên kia điện thoại, sắc mặt Sở Nguyên Thần tối sâm, muốn mua lại sơn trang Thanh Đăng?
Ở Kinh Hải rộng lớn này ai mà không biết sơn trang Thanh Đẳng là sản nghiệp của tập đoàn Sở Thị chứ, lại dám mở miệng nói muốn mua lại sơn trang Thanh Đằng, tập đoàn Sở Thị là sản nghiệp lớn nhất ở Kinh Hải này, lại khó khăn đến mức bán tháo tài sản của mình đi? Đây rõ ràng là đang muốn chống lại hắn †a mà!
“Trịnh Truyền Thành, loại chuyện này mà ông còn cần hỏi tôi à? Ông làm giám đốc kiểu gì vậy? Loại người này còn cần phải để ý đến sao? Trực tiếp đuổi
ra ngoài”, Sở Nguyên Thần gầm lên.
“Vâng vâng, Truyền Thắng hiểu rồi!”
Vừa chuẩn bị cúp điện thoại thì vang lên giọng nói của Sở Nguyên Thần: “Người đó là ai? Tên là gì?”
Sở Nguyên Thần rất muốn biết, rốt cuộc là ai lại dám lớn mật như vậy, công khai khiêu khích hắn ta.
Trịnh Truyền Thành nghĩ ngợi một chút rồi trả lời: “Tổng giám đốc Sở đối phương vừa nãy hình như có nói, mình tên là Hoàng Lương”.
“Cái gì?” Sở Nguyên Thần đột nhiên đứng bật dậy, tay cầm điện thoại bất giác run rẩy.
Hôm đó Hắc Minh nói với hắn ta, người cực kỳ đáng sợ đó tên là Hoàng Lương.
Hắc Minh không biết Điện Chủ Tru Thần Điện là ai, nhưng người Vương Diệu Tường bảo hắn ta giết tên là Hoàng Lương, kẻ cưỡng bức tiểu thư nhà họ Cố bảy năm trước cũng tên là Hoàng Lương, người mà Lữ Trung Nguyên bảo vệ ngày hôm đó cũng tên là Hoàng Lương.
Hắn ta có dùng gót chân mình nghĩ cũng không ngờ tới, điện chủ của Tru Thần Điện khiến thế giới run sợ lại chính là Hoàng Lương.
Mọi chuyện trong cửa hàng đối với cô ta giống như một giấc mơ vậy.
€ô ta dù có ngu ngốc đến đâu thì cũng vẫn biết rằng, đây nhất định là do chiếc thẻ ngân hàng mà Hoàng Lương đưa cho mình.
Đây rốt cuộc là loại thẻ ngân hàng gì? Bên trong có bao nhiêu tiền? Lại khiến đối phương có hành động khoa trương đến vậy?
Thôi vậy, vẫn là nên đến chợ sỉ mua đồ, mua đồ ở đó sẽ thiết thực hơn.
Đồng thời cùng lúc đó, trong văn phòng sang trọng xoa hoa của sơn trang Thanh Đăng, Hoàng Lương đang ngồi trên ghế sô pha, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi ngồi bên cạnh anh với vẻ mặt kinh hãi.
“Tiên sinh, anh đang đùa sao, anh muốn mua lại sơn trang Thanh Đằng của chúng tôi?”
Người đàn ông trung niên tên Trịnh Truyền Thành, là tổng giám đốc của sơn trang Thanh Đằng, ý định của Hoàng Lương khiến ông ta cực kỳ kinh ngạc.
Sơn trang Thanh Đằng vốn là sản nghiệp của nhà họ Cố, từ sau khi nhà họ. Cố sụp đổ, nó được Sở Nguyên Thần của tập đoàn Sở Thị mua lại.
Sơn trạng tọa lạc trên diện tích gần một nghìn mẫu đất, rộng hàng chục nghìn mét vuông, nơi đây có thể đua ngựa, săn bắt, câu cá...
Trang trí nội thất bên trong cũng rất độc đáo, mỗi phòng đều được mô phỏng theo kiến trúc tiêu biểu của mọi miền đất nước.
Nếu như cộng lại, giá trị thị trường của sơn trang Thanh Đằng ít nhất cũng hơn 4 tỷ, lợi nhuận ròng mà nó mang lại hàng năm lên tới 300 triệu tệ.
Chưa nói đến chuyện người này có mua được hay không, chỉ riêng lợi nhuận hàng năm đã khiến cho sơn trang Thanh Đằng trở thành con gà đẻ trứng vàng, sao có thể bán được chứ?
Hoàng Lương nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Bao nhiêu tiền, ông cứ nói thẳng”.
Tư thái ưu nhã của đối phương khiến Trịnh Truyền Thành cảm thấy có chút sợ hãi, ông ta muốn nổi giận nhưng lại không dám, sợ người trước mặt có bối cảnh lớn.
Do dự một chút rồi nói: “Việc này tôi không thể tự quyết định được, cần hỏi ông chủ của tôi!”
Nói xong, ông ta lấy ra điện thoại.
“Tổng giám đốc Sở, có một người đến đây, nói muốn mua lại sơn trang của chúng ta”, Trịnh Truyền Thành khẽ nói.
Bên kia điện thoại, sắc mặt Sở Nguyên Thần tối sâm, muốn mua lại sơn trang Thanh Đăng?
Ở Kinh Hải rộng lớn này ai mà không biết sơn trang Thanh Đẳng là sản nghiệp của tập đoàn Sở Thị chứ, lại dám mở miệng nói muốn mua lại sơn trang Thanh Đằng, tập đoàn Sở Thị là sản nghiệp lớn nhất ở Kinh Hải này, lại khó khăn đến mức bán tháo tài sản của mình đi? Đây rõ ràng là đang muốn chống lại hắn †a mà!
“Trịnh Truyền Thành, loại chuyện này mà ông còn cần hỏi tôi à? Ông làm giám đốc kiểu gì vậy? Loại người này còn cần phải để ý đến sao? Trực tiếp đuổi
ra ngoài”, Sở Nguyên Thần gầm lên.
“Vâng vâng, Truyền Thắng hiểu rồi!”
Vừa chuẩn bị cúp điện thoại thì vang lên giọng nói của Sở Nguyên Thần: “Người đó là ai? Tên là gì?”
Sở Nguyên Thần rất muốn biết, rốt cuộc là ai lại dám lớn mật như vậy, công khai khiêu khích hắn ta.
Trịnh Truyền Thành nghĩ ngợi một chút rồi trả lời: “Tổng giám đốc Sở đối phương vừa nãy hình như có nói, mình tên là Hoàng Lương”.
“Cái gì?” Sở Nguyên Thần đột nhiên đứng bật dậy, tay cầm điện thoại bất giác run rẩy.
Hôm đó Hắc Minh nói với hắn ta, người cực kỳ đáng sợ đó tên là Hoàng Lương.
Hắc Minh không biết Điện Chủ Tru Thần Điện là ai, nhưng người Vương Diệu Tường bảo hắn ta giết tên là Hoàng Lương, kẻ cưỡng bức tiểu thư nhà họ Cố bảy năm trước cũng tên là Hoàng Lương, người mà Lữ Trung Nguyên bảo vệ ngày hôm đó cũng tên là Hoàng Lương.
Hắn ta có dùng gót chân mình nghĩ cũng không ngờ tới, điện chủ của Tru Thần Điện khiến thế giới run sợ lại chính là Hoàng Lương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương