Trúc Mã Của Tôi Siêu Dính Người
Chương 3: Lời thú nhận của trúc mã (Kỉ niệm)
Buổi tối, Dư Dương thường đọc sách ở phòng học. Chuyên ngành Dư Dương học chính là thiết kế, lý do cậu thuê nhà ở bên ngoài vì muốn có được một không gian yên tĩnh để học tập, nhưng có thể việc học hôm nay không được suôn sẻ cho lắm. Dư Dương quay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi bên phải của cậu và nói: “Anh không thể tự kiếm chuyện gì để làm sao? Hay là anh đi ngủ trước đi, không cần nhìn em như vây!”
Mộ Ngôn một tay chống lên bàn, một tay xoa đầu Dư Dương: “Không đâu, tôi phải đợi Dương Dương đi ngủ cùng nhau chứ, tôi không muốn ngủ một mình.”
Dư Dương liếc anh một cái: “Ban ngày em không có ở nhà thì anh ngủ như thế nào? Anh ở đây như vậy, em thực sự không thể tập trng học được, anh đi tắm rồi ngủ trước đi, nửa giờ nữa em sẽ ngủ sau.”
“Em luôn nhìn tôi sao, hửm? Xin lỗi vì đã làm Dương Dương mất tập trung.” Mộ Ngôn vừa cười vừa nói.
“Tránh ra, tránh ra, tránh ra, đi ra ngoài đi, tắm rửa rồi đi ngủ ngay cho em!” Dư Dương đẩy anh ra ngoài.
“Khăn tắm mới, bàn chải đánh răng, mọi thứ ở trong ngăn tủ phía trên bồn rửa mặt. Tự mình lấy đi, đừng có mà dùng của em!”
“Đã biết.” Mộ Ngôn nhéo gáy Dư Dương, sau đó ngoan ngoãn đi tắm rửa.
Sau khi Mộ Ngôn rời khỏi, Dư Dương cũng không đọc sách nữa, nhưng vẫn mất nửa giờ mới ra khỏi phòng học. Khi bước vào phòng ngủ, cậu đi thật nhẹ nhàng, đèn đầu giường đang được bật sáng, Mộ Ngôn nằm bất động ở bên giường quay lưng về phía Dư Dương, Dư Dương mặc kệ anh, đi thẳng vào phòng tắm. Khi cậu đi ra, Mộ Ngôn vẫn nằm im không nhúc nhích xíu nào, Dư Dương nằm xuống bên còn lại, lập tức cầm một cái gối đè lên người Mộ Ngôn, “Đừng có mà giả bộ ngủ.”
Người trên giường vẫn bất động như cũ giống như đã ngủ say. Dư Dương nghi ngờ và nghiêng đầu qua, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt của anh, ngay lập tức bị Mộ Ngôn xoay người ôm lấy đè xuống giường.
“Em biết ngay là anh giả bộ ngủ mà!”
Mộ Ngôn cúi đầu xoa mặt Dư Dương một cách thật trìu mến: “Tôi đã nói nếu không có Dương Dương tôi sẽ không ngủ được.” Dư Dương vừa mới tắm xong, trên người vẫn còn mang theo mùi thơm của sữa tắm, Mộ Ngôn tham lam hít lấy hít để. Thật ra, anh thật sự đã ngủ say và bị Dư Dương đánh thức. Hành trình hôm nay của anh quả thực rất mệt mỏi, vừa ngã lưng xuống giường anh đã ngủ ngay được.
“Được rồi, xuống khỏi người em đi, em đã nói anh rồi nha, sáng mai em còn phải lên lớp, anh đừng có nghĩ sẽ táy máy tay chân.” Dư Dương nói.
“Không làm gì em đâu.” Mộ Ngôn vừa nói vừa cúi xuống hôn lên cổ Dư Dương, “Chờ đến cuối tuần không cần lên lớp là có thể đúng không?”
“Còn lâu!” Dư Dương đẩy anh ra, dứt khoát tắt đèn rồi đi ngủ.
Mộ Ngôn ôm Dư Dương vào lồng ngực mình, hôn lên trán cậu: “Ngủ ngon, Dương Dương.” Anh đã chìm vào giấc ngủ một cách nhanh chóng.
Dư Dương lắng nghe tiếng thở đều đều của Mộ Ngôn, nhưng cậu lại không cảm thấy buồn ngủ. Cậu thật sự không nghĩ Mộ Ngôn sẽ đến đây sống cùng mình, có lúc cậu cũng từng có suy nghĩ như vậy. Nếu có thể ở bên cạnh Mộ Ngôn thì thật tốt biết bao, bây giờ người này thật sự ở trước mặt cậu, lại thấy không chân thật cho lắm. Dư Dương lấy tay chọc vào khuôn mặt đang ngủ say của người đàn ông, bảo đảm chính mình không phải là nằm mơ.
Dư Dương được Mộ Ngôn tỏ tình trước, đúng vào hôm sinh nhật của Dư Dương.
Vào mỗi dịp sinh nhật của Dư Dương, Mộ Ngôn luôn chuẩn bị nhiều bất ngờ nho nhỏ. Khi cậu 20 tuổi, Mộ Ngôn kéo cậu kéo đến phòng của anh, từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo.
“Mở ra xem thử nào.” Mộ nói cười nói.
“Cái gì vậy, làm gì mà thần bí thế?”
Dư Dương lo lắng mở hộp ra với sự mong đợi, chỉ thấy… đó là một chiếc hộp rỗng. “Không có cái gì á, anh đang làm trò gì vậy chứ?!” Dư Dương lại lật ngược chiếc hộp, cũng chẳng thây gì cả. Đang đỉnh ngẩng đầu lên trách móc “Tên lừa gạt” trước mắt thì bất ngờ bị ôm chặt.
“Chúc mừng sinh nhật lần thứ 20 của Dương Dương.” Mộ Ngôn nói, “Chúc Dương Dương của tôi mãi mãi hạnh phúc và vui vẻ.”
“Cảm ơn lời chúc của anh, món quà em nhận được lại là một tên lừa gạt!” Dư Dương tức giận nói dùng khuỷu tay húc vào lưng Mộ Ngôn một cái: “Tại sao lại đột nhiên ôm em, buông ra mau.”
“Tôi không phải tên lừa gạt, tôi đã chuẩn bị quà sinh nhật rồi.” Mộ Ngôn hừ một tiếng, mỉm cười nói.
“Ở đâu cơ chứ, rõ ràng không có gì trong hộp...” Dư Dương đột nhiên dừng lại. Cậu sững sờ nhìn vào khuôn mặt đang cách mình gần trong gang tấc, mất một lúc lâu mới phản ứng lại được, Mộ Ngôn đang hôn cậu.
“Năm nay, tôi tặng bản thân cho Dương Dương làm quà sinh nhật, có được không?” (hǎobù hǎo) Người khởi xướng vẫn nở nụ cười nhìn Dương vẫn còn đang sững sờ. Dư Dương vừa muốn nói điều gì đó, nhưng lại mất cảnh giác bị đẩy xuống giường. Mộ Ngôn lại hôn lên, thế tiến như vũ bão, cạy mở miệng của Dư Dương cuốn lấy lưỡi cậu và đè hai tay câu lại để tánh cậu cử động. “Ừm ưm...... Ưm ưm......” Dư Dương chỉ có thể phát ra âm thanh như vậy, cậu cảm thấy môi bị hôn đến phát đau. Hôm nay chính là sinh nhật của cậu, Dư Dương âm thầm nghĩ. Cậu không hiểu sao cảm thấy mình có chút ủy khuất. Cậu khóc lên.
(Y: Tui là tui rất thích nghe mấy đôi chim cu nói “hǎobù hǎo”, cứ phê phê thế nào ấy!).
Ngay khi nghe thấy tiếng nức nở của Dư Dương, Mộ Ngôn lập tức buông cậu ra, không nói gì hết, tùy ý để cậu khóc.
“Anh làm cái gì vậy chứ?” Dư Dương lấy tay che mắt lại, ngày càng khóc dữ hơn, “Hôm nay là sinh nhật của em kia mà, anh làm gì vậy?”
“Dương Dương không thích như vậy sao?” Mộ Ngôn gỡ tay đang che mắt của Dư Dương ra, lau nước mắt cho cậu, “Chán ghét tôi hôn em sao?”
Dư Dương giương đôi mắt đỏ hoe nhìn Mộ Ngôn: “Em…” Cậu đột nhiên không biết nói cái gì, thật ra cậu chỉ là bị dọa sợ, nhưng hình như cậu không ghét nụ hôn này, hơn nữa còn có chút…
“Xin lỗi đã em làm sợ.” Mộ Ngôn nói: “Tức giận vì tôi đã làm điều này với Dương Dương sao?” Mộ Ngôn lại cúi đầu hôn lên mắt Dư Dương, “Nhưng tôi không thể nhịn được nữa, em đã 20 tuổi, tôi muốn em biết rằng tôi thích em, muốn gần gũi em, muốn hôn em, tôi còn muốn…” Mộ Ngôn đột nhiên áp môi mình vào tai Dư Dương: “Làm em.”
Sắc mặt Dư Dương nhất thời đỏ bừng: “Anh, anh, anh…” “Anh” nửa ngày cũng không biết “anh” cái gì. Dù sao Dư Dương cũng là người lớn, không phải quá mức ngây thơ, nhưng lần đầu tiên nghe thấy có người nói loại chuyện này bên tai, vẫn không biết phải phản ứng như thế nào, chưa nói tới việc Mộ Ngôn sẽ bày tỏ như thế!
Mộ Ngôn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Dư Dương, tận sâu trong đáy mắt là vô vàn ôn nhu, “Dương Dương thì sao?” Mộ Ngôn đột nhiên đứng dậy nắm lấy tay Dư Dương, vuốt ve ngón tay cậu, nói: “Dương Dương thích tôi không?”
Dư Dương bỗng nhiên trầm mặc. Cậu vẫn luôn có thói quen cùng một chỗ với Mộ Ngôn. Mỗi lần gặp Mộ Ngôn đều rất vui vẻ, Dư Dương nhận ra rằng cậu có chút ỷ lại Mộ Ngôn. Hơn nữa, Mộ Ngô mới vừa hôn cậu, cậu thật sự không chán ghét. Có thế nói là…có chút thích đi. Dư Dương vẫn bận suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy có gì đó lạnh buốt trên tay.
Chỉ thấy Mộ Ngôn đeo một chiếc nhẫn vào ngón giữa của bàn tay phải, “Sinh nhật vui vẻ.” Mộ Ngôn lại nói, “Thích không? Tôi chọn nó từ rất lâu rồi.”
Đây hẳn là món quà đã biến mất trong chiếc hộp nhỏ. “Tại sao lại tặng… nhẫn?” Dư Dương định rút tay mình ra khỏi tay Mộ Ngôn, thì bị Mộ Ngôn giữ lại, anh mở lòng bàn tay của Dư Dương ra và đặt một chiếc nhẫn khác vào. “Còn một chiếc nữa” Mộ Ngôn nói, “Dương Dương nguyện ý đeo vào cho tôi không?”
Dư Dương rụt tay lại, nhìn chiếc nhẫn đang đeo, sau đó lại cầm một chiếc nhẫn khác, rõ ràng là một đôi. Cậu ngẩng đầu liếc nhìn Mộ Ngôn một cái: “Anh nói xem, làm sao có người tặng quà sinh nhật cho người khác mà lại mua cho mình thêm một cái nữa cơ chứ.” Mộ Ngôn không nói gì, chỉ yên lặng nhìn DườnDương.
Dư Dương biết anh đang chờ đợi điều gì. Một lúc lâu sau đó, giống như sắp đưa ra một quyết định rất quan trọng, cậu nắm lấy tay phải của Mộ Ngôn, đeo vào tay anh một chiếc nhẫn khác, hằn học nói: “Vậy thì từ nay anh phải đối với em vô cùng vô cùng tốt mới được.”
“Tôi vẫn luôn đối với Dương Dương rất tốt cơ mà.” Mộ Ngôn nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, khóe miệng không giấu được ý cười.
“Khỉ á, anh chỉ biết bắt nạt em thôi.” Dư Dương lại định đánh anh một cái.
Mộ Ngôn thuận thế kéo Dư Dương vào vòng tay mình.
“Người tôi thích nhất chính là Dương Dương.”
Mộ Ngôn một tay chống lên bàn, một tay xoa đầu Dư Dương: “Không đâu, tôi phải đợi Dương Dương đi ngủ cùng nhau chứ, tôi không muốn ngủ một mình.”
Dư Dương liếc anh một cái: “Ban ngày em không có ở nhà thì anh ngủ như thế nào? Anh ở đây như vậy, em thực sự không thể tập trng học được, anh đi tắm rồi ngủ trước đi, nửa giờ nữa em sẽ ngủ sau.”
“Em luôn nhìn tôi sao, hửm? Xin lỗi vì đã làm Dương Dương mất tập trung.” Mộ Ngôn vừa cười vừa nói.
“Tránh ra, tránh ra, tránh ra, đi ra ngoài đi, tắm rửa rồi đi ngủ ngay cho em!” Dư Dương đẩy anh ra ngoài.
“Khăn tắm mới, bàn chải đánh răng, mọi thứ ở trong ngăn tủ phía trên bồn rửa mặt. Tự mình lấy đi, đừng có mà dùng của em!”
“Đã biết.” Mộ Ngôn nhéo gáy Dư Dương, sau đó ngoan ngoãn đi tắm rửa.
Sau khi Mộ Ngôn rời khỏi, Dư Dương cũng không đọc sách nữa, nhưng vẫn mất nửa giờ mới ra khỏi phòng học. Khi bước vào phòng ngủ, cậu đi thật nhẹ nhàng, đèn đầu giường đang được bật sáng, Mộ Ngôn nằm bất động ở bên giường quay lưng về phía Dư Dương, Dư Dương mặc kệ anh, đi thẳng vào phòng tắm. Khi cậu đi ra, Mộ Ngôn vẫn nằm im không nhúc nhích xíu nào, Dư Dương nằm xuống bên còn lại, lập tức cầm một cái gối đè lên người Mộ Ngôn, “Đừng có mà giả bộ ngủ.”
Người trên giường vẫn bất động như cũ giống như đã ngủ say. Dư Dương nghi ngờ và nghiêng đầu qua, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt của anh, ngay lập tức bị Mộ Ngôn xoay người ôm lấy đè xuống giường.
“Em biết ngay là anh giả bộ ngủ mà!”
Mộ Ngôn cúi đầu xoa mặt Dư Dương một cách thật trìu mến: “Tôi đã nói nếu không có Dương Dương tôi sẽ không ngủ được.” Dư Dương vừa mới tắm xong, trên người vẫn còn mang theo mùi thơm của sữa tắm, Mộ Ngôn tham lam hít lấy hít để. Thật ra, anh thật sự đã ngủ say và bị Dư Dương đánh thức. Hành trình hôm nay của anh quả thực rất mệt mỏi, vừa ngã lưng xuống giường anh đã ngủ ngay được.
“Được rồi, xuống khỏi người em đi, em đã nói anh rồi nha, sáng mai em còn phải lên lớp, anh đừng có nghĩ sẽ táy máy tay chân.” Dư Dương nói.
“Không làm gì em đâu.” Mộ Ngôn vừa nói vừa cúi xuống hôn lên cổ Dư Dương, “Chờ đến cuối tuần không cần lên lớp là có thể đúng không?”
“Còn lâu!” Dư Dương đẩy anh ra, dứt khoát tắt đèn rồi đi ngủ.
Mộ Ngôn ôm Dư Dương vào lồng ngực mình, hôn lên trán cậu: “Ngủ ngon, Dương Dương.” Anh đã chìm vào giấc ngủ một cách nhanh chóng.
Dư Dương lắng nghe tiếng thở đều đều của Mộ Ngôn, nhưng cậu lại không cảm thấy buồn ngủ. Cậu thật sự không nghĩ Mộ Ngôn sẽ đến đây sống cùng mình, có lúc cậu cũng từng có suy nghĩ như vậy. Nếu có thể ở bên cạnh Mộ Ngôn thì thật tốt biết bao, bây giờ người này thật sự ở trước mặt cậu, lại thấy không chân thật cho lắm. Dư Dương lấy tay chọc vào khuôn mặt đang ngủ say của người đàn ông, bảo đảm chính mình không phải là nằm mơ.
Dư Dương được Mộ Ngôn tỏ tình trước, đúng vào hôm sinh nhật của Dư Dương.
Vào mỗi dịp sinh nhật của Dư Dương, Mộ Ngôn luôn chuẩn bị nhiều bất ngờ nho nhỏ. Khi cậu 20 tuổi, Mộ Ngôn kéo cậu kéo đến phòng của anh, từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo.
“Mở ra xem thử nào.” Mộ nói cười nói.
“Cái gì vậy, làm gì mà thần bí thế?”
Dư Dương lo lắng mở hộp ra với sự mong đợi, chỉ thấy… đó là một chiếc hộp rỗng. “Không có cái gì á, anh đang làm trò gì vậy chứ?!” Dư Dương lại lật ngược chiếc hộp, cũng chẳng thây gì cả. Đang đỉnh ngẩng đầu lên trách móc “Tên lừa gạt” trước mắt thì bất ngờ bị ôm chặt.
“Chúc mừng sinh nhật lần thứ 20 của Dương Dương.” Mộ Ngôn nói, “Chúc Dương Dương của tôi mãi mãi hạnh phúc và vui vẻ.”
“Cảm ơn lời chúc của anh, món quà em nhận được lại là một tên lừa gạt!” Dư Dương tức giận nói dùng khuỷu tay húc vào lưng Mộ Ngôn một cái: “Tại sao lại đột nhiên ôm em, buông ra mau.”
“Tôi không phải tên lừa gạt, tôi đã chuẩn bị quà sinh nhật rồi.” Mộ Ngôn hừ một tiếng, mỉm cười nói.
“Ở đâu cơ chứ, rõ ràng không có gì trong hộp...” Dư Dương đột nhiên dừng lại. Cậu sững sờ nhìn vào khuôn mặt đang cách mình gần trong gang tấc, mất một lúc lâu mới phản ứng lại được, Mộ Ngôn đang hôn cậu.
“Năm nay, tôi tặng bản thân cho Dương Dương làm quà sinh nhật, có được không?” (hǎobù hǎo) Người khởi xướng vẫn nở nụ cười nhìn Dương vẫn còn đang sững sờ. Dư Dương vừa muốn nói điều gì đó, nhưng lại mất cảnh giác bị đẩy xuống giường. Mộ Ngôn lại hôn lên, thế tiến như vũ bão, cạy mở miệng của Dư Dương cuốn lấy lưỡi cậu và đè hai tay câu lại để tánh cậu cử động. “Ừm ưm...... Ưm ưm......” Dư Dương chỉ có thể phát ra âm thanh như vậy, cậu cảm thấy môi bị hôn đến phát đau. Hôm nay chính là sinh nhật của cậu, Dư Dương âm thầm nghĩ. Cậu không hiểu sao cảm thấy mình có chút ủy khuất. Cậu khóc lên.
(Y: Tui là tui rất thích nghe mấy đôi chim cu nói “hǎobù hǎo”, cứ phê phê thế nào ấy!).
Ngay khi nghe thấy tiếng nức nở của Dư Dương, Mộ Ngôn lập tức buông cậu ra, không nói gì hết, tùy ý để cậu khóc.
“Anh làm cái gì vậy chứ?” Dư Dương lấy tay che mắt lại, ngày càng khóc dữ hơn, “Hôm nay là sinh nhật của em kia mà, anh làm gì vậy?”
“Dương Dương không thích như vậy sao?” Mộ Ngôn gỡ tay đang che mắt của Dư Dương ra, lau nước mắt cho cậu, “Chán ghét tôi hôn em sao?”
Dư Dương giương đôi mắt đỏ hoe nhìn Mộ Ngôn: “Em…” Cậu đột nhiên không biết nói cái gì, thật ra cậu chỉ là bị dọa sợ, nhưng hình như cậu không ghét nụ hôn này, hơn nữa còn có chút…
“Xin lỗi đã em làm sợ.” Mộ Ngôn nói: “Tức giận vì tôi đã làm điều này với Dương Dương sao?” Mộ Ngôn lại cúi đầu hôn lên mắt Dư Dương, “Nhưng tôi không thể nhịn được nữa, em đã 20 tuổi, tôi muốn em biết rằng tôi thích em, muốn gần gũi em, muốn hôn em, tôi còn muốn…” Mộ Ngôn đột nhiên áp môi mình vào tai Dư Dương: “Làm em.”
Sắc mặt Dư Dương nhất thời đỏ bừng: “Anh, anh, anh…” “Anh” nửa ngày cũng không biết “anh” cái gì. Dù sao Dư Dương cũng là người lớn, không phải quá mức ngây thơ, nhưng lần đầu tiên nghe thấy có người nói loại chuyện này bên tai, vẫn không biết phải phản ứng như thế nào, chưa nói tới việc Mộ Ngôn sẽ bày tỏ như thế!
Mộ Ngôn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Dư Dương, tận sâu trong đáy mắt là vô vàn ôn nhu, “Dương Dương thì sao?” Mộ Ngôn đột nhiên đứng dậy nắm lấy tay Dư Dương, vuốt ve ngón tay cậu, nói: “Dương Dương thích tôi không?”
Dư Dương bỗng nhiên trầm mặc. Cậu vẫn luôn có thói quen cùng một chỗ với Mộ Ngôn. Mỗi lần gặp Mộ Ngôn đều rất vui vẻ, Dư Dương nhận ra rằng cậu có chút ỷ lại Mộ Ngôn. Hơn nữa, Mộ Ngô mới vừa hôn cậu, cậu thật sự không chán ghét. Có thế nói là…có chút thích đi. Dư Dương vẫn bận suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy có gì đó lạnh buốt trên tay.
Chỉ thấy Mộ Ngôn đeo một chiếc nhẫn vào ngón giữa của bàn tay phải, “Sinh nhật vui vẻ.” Mộ Ngôn lại nói, “Thích không? Tôi chọn nó từ rất lâu rồi.”
Đây hẳn là món quà đã biến mất trong chiếc hộp nhỏ. “Tại sao lại tặng… nhẫn?” Dư Dương định rút tay mình ra khỏi tay Mộ Ngôn, thì bị Mộ Ngôn giữ lại, anh mở lòng bàn tay của Dư Dương ra và đặt một chiếc nhẫn khác vào. “Còn một chiếc nữa” Mộ Ngôn nói, “Dương Dương nguyện ý đeo vào cho tôi không?”
Dư Dương rụt tay lại, nhìn chiếc nhẫn đang đeo, sau đó lại cầm một chiếc nhẫn khác, rõ ràng là một đôi. Cậu ngẩng đầu liếc nhìn Mộ Ngôn một cái: “Anh nói xem, làm sao có người tặng quà sinh nhật cho người khác mà lại mua cho mình thêm một cái nữa cơ chứ.” Mộ Ngôn không nói gì, chỉ yên lặng nhìn DườnDương.
Dư Dương biết anh đang chờ đợi điều gì. Một lúc lâu sau đó, giống như sắp đưa ra một quyết định rất quan trọng, cậu nắm lấy tay phải của Mộ Ngôn, đeo vào tay anh một chiếc nhẫn khác, hằn học nói: “Vậy thì từ nay anh phải đối với em vô cùng vô cùng tốt mới được.”
“Tôi vẫn luôn đối với Dương Dương rất tốt cơ mà.” Mộ Ngôn nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, khóe miệng không giấu được ý cười.
“Khỉ á, anh chỉ biết bắt nạt em thôi.” Dư Dương lại định đánh anh một cái.
Mộ Ngôn thuận thế kéo Dư Dương vào vòng tay mình.
“Người tôi thích nhất chính là Dương Dương.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương