Trúc Mã Đến Rồi
Chương 9
【 】Edit + Beta: Sii
"Ca ca, ăn." Đường Hoan cẩn thận từng li từng tí đem đồ ăn nhét vào miệng Tô Diễn.
Tô Diễn sờ lên đầu nhỏ xíu của cô, "A Hoan cũng ăn đi."
Đường Hoan đem túi đồ ăn ăn một nửa, còn lại thì để dành.
Cẩn thận đặt ở dưới cái gối, đợi đến ngày mai sẽ ăn tiếp.
Chính ở nơi chân cầu bẩn thỉu này, hai anh em Tô Diễn đã có một cuộc sống vui vẻ hiếm có.
Gió mùa đông ở miền bắc rất lạnh, cộng thêm tuyết rơi dày đặc, dưới chân cầu thực sự rất lạnh.
Thế là ban ngày Tô Diễn sẽ dẫn Đường Hoan vào thư viện cho ấm, đến khi thư viện đóng cửa sẽ dẫn cô trở lại chân cầu.
May mắn là, mặc dù không thể mặc quần áo sạch sẽ, nhưng ít nhất những kẻ lang thang cũng nhặt được quần áo, không đến mức chết cóng.
"Ca ca, đau."
Tiểu A Hoan giơ bàn tay tay bị nứt nẻ rất nhiều trước mặt Tô Diễn, đôi tay nhỏ bé bị sưng thành móng heo, lạnh sưng đến phát tím.
Chỗ tê cóng đã nứt, lộ ra máu thịt đỏ tươi.
Tô Diễn cẩn thận thổi cho cô, nhưng lại không biết làm sao để trị nứt da.
Thuốc thoa nho nhỏ bên ngoài hiệu thuốc một tuýp mất bốn, năm mươi tệ. Nhiều lần Tô Diễn đi ngang qua hiệu thuốc, rất muốn đi vào. Nhưng đến khi nhìn vào số tiền trong túi, lại yên lặng dừng bước.
Cũng may A Hoan không yếu ớt.
Mỗi lần thổi thổi một chút cô đã hết đau.
Tất cả mọi người đều nói cô bé này nhìn ngốc nghếch, trí thông minh không thể nào cao.
Thế nhưng cô thật sự rất hiểu chuyện!
Cứ như vậy ngày qua ngày, trong nháy mắt đã từ mùa đông đến giao thừa.
Giao thừa, là sinh nhật A Hoan.
Thời điểm còn ở trong bang, kể từ sau giao thừa mẹ A Hoan qua đời, mỗi năm bọn họ sẽ không tiếp tục tổ chức giao thừa nữa.
Mỗi lần đến sinh nhật A Hoan, Tô lão đại đều phải đi thắp nhang cúng vợ, mọi người không tổ chức sinh nhật cho A Hoan.
Mỗi lần giao thừa, A Hoan đều ở trong nhà hắn vượt qua.
Trước kia, giao thừa mỗi năm đều bắn pháo hoa.
Bây giờ thì sao?
"A Hoan, qua hôm nay là bốn tuổi rồi." Buổi sáng sớm Tô Diễn đã dắt tay Đường Hoan ra ngoài.
Đường Hoan giơ ngón tay đếm đếm cả nửa ngày, cuối cùng giơ bàn tay ra, "Ca ca, bốn tuổi."
Tô Diễn bất đắc dĩ chỉnh lại, đem một ngón gập xuống, "Còn dư một ngón mới là số bốn."
A Hoan rất ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lại duỗi bàn tay ra, "Ca ca, bốn."
Tô Diễn: "......"
Hai anh em bọn họ ăn mặc rách rưới, lúc đi trên đường thu hút rất nhiều ánh mắt nhìn.
Tô Diễn theo bản năng cúi đầu xuống, tránh né ánh mắt của mọi người.
Còn A Hoan đi ngoẹo đầu, nhìn mọi người không ngừng cười ngây ngô.
Con mắt hạnh tròn xoe cười đến nỗi lộ ra hình trăng khuyết, mọi đi đi đường vốn là đang chỉ trỏ bọn họ, nhưng mà sau khi thấy ánh mắt ngây thơ của A Hoan, bọn họ lại cảm thấy xấu hổ.
Ánh mắt trẻ con vĩnh viễn là thuần khiết nhất, trong lòng bọn họ đều chứa đựng suy nghĩ đen tối, không dám nhìn thẳng.
Tô Diễn nhìn thấy Đường Hoan vui vẻ cười ngây ngô, yên lặng nhìn.
Hắn nghĩ đến đầu xuân năm mới, chờ nhiệt độ ấm lên một chút, hắn sẽ đi kiếm một công việc có thể kiếm tiền, để cho A Hoan có thể sống bình thường một chút.
Đợi cô lớn hơn, có thể nhìn rõ ác ý trong mắt của người ngoài....
Nụ cười thuần khiết này, sợ là sẽ không giữ được.
Hắn phải kiếm tiền, để A Hoan có thể sống như những đứa trẻ khác, như thế ánh mắt người ngoài nhìn anh em bọn họ sẽ không có ác ý nữa....
Wattpad: thbssy (Tranh)
"Ca ca, ăn." Đường Hoan cẩn thận từng li từng tí đem đồ ăn nhét vào miệng Tô Diễn.
Tô Diễn sờ lên đầu nhỏ xíu của cô, "A Hoan cũng ăn đi."
Đường Hoan đem túi đồ ăn ăn một nửa, còn lại thì để dành.
Cẩn thận đặt ở dưới cái gối, đợi đến ngày mai sẽ ăn tiếp.
Chính ở nơi chân cầu bẩn thỉu này, hai anh em Tô Diễn đã có một cuộc sống vui vẻ hiếm có.
Gió mùa đông ở miền bắc rất lạnh, cộng thêm tuyết rơi dày đặc, dưới chân cầu thực sự rất lạnh.
Thế là ban ngày Tô Diễn sẽ dẫn Đường Hoan vào thư viện cho ấm, đến khi thư viện đóng cửa sẽ dẫn cô trở lại chân cầu.
May mắn là, mặc dù không thể mặc quần áo sạch sẽ, nhưng ít nhất những kẻ lang thang cũng nhặt được quần áo, không đến mức chết cóng.
"Ca ca, đau."
Tiểu A Hoan giơ bàn tay tay bị nứt nẻ rất nhiều trước mặt Tô Diễn, đôi tay nhỏ bé bị sưng thành móng heo, lạnh sưng đến phát tím.
Chỗ tê cóng đã nứt, lộ ra máu thịt đỏ tươi.
Tô Diễn cẩn thận thổi cho cô, nhưng lại không biết làm sao để trị nứt da.
Thuốc thoa nho nhỏ bên ngoài hiệu thuốc một tuýp mất bốn, năm mươi tệ. Nhiều lần Tô Diễn đi ngang qua hiệu thuốc, rất muốn đi vào. Nhưng đến khi nhìn vào số tiền trong túi, lại yên lặng dừng bước.
Cũng may A Hoan không yếu ớt.
Mỗi lần thổi thổi một chút cô đã hết đau.
Tất cả mọi người đều nói cô bé này nhìn ngốc nghếch, trí thông minh không thể nào cao.
Thế nhưng cô thật sự rất hiểu chuyện!
Cứ như vậy ngày qua ngày, trong nháy mắt đã từ mùa đông đến giao thừa.
Giao thừa, là sinh nhật A Hoan.
Thời điểm còn ở trong bang, kể từ sau giao thừa mẹ A Hoan qua đời, mỗi năm bọn họ sẽ không tiếp tục tổ chức giao thừa nữa.
Mỗi lần đến sinh nhật A Hoan, Tô lão đại đều phải đi thắp nhang cúng vợ, mọi người không tổ chức sinh nhật cho A Hoan.
Mỗi lần giao thừa, A Hoan đều ở trong nhà hắn vượt qua.
Trước kia, giao thừa mỗi năm đều bắn pháo hoa.
Bây giờ thì sao?
"A Hoan, qua hôm nay là bốn tuổi rồi." Buổi sáng sớm Tô Diễn đã dắt tay Đường Hoan ra ngoài.
Đường Hoan giơ ngón tay đếm đếm cả nửa ngày, cuối cùng giơ bàn tay ra, "Ca ca, bốn tuổi."
Tô Diễn bất đắc dĩ chỉnh lại, đem một ngón gập xuống, "Còn dư một ngón mới là số bốn."
A Hoan rất ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lại duỗi bàn tay ra, "Ca ca, bốn."
Tô Diễn: "......"
Hai anh em bọn họ ăn mặc rách rưới, lúc đi trên đường thu hút rất nhiều ánh mắt nhìn.
Tô Diễn theo bản năng cúi đầu xuống, tránh né ánh mắt của mọi người.
Còn A Hoan đi ngoẹo đầu, nhìn mọi người không ngừng cười ngây ngô.
Con mắt hạnh tròn xoe cười đến nỗi lộ ra hình trăng khuyết, mọi đi đi đường vốn là đang chỉ trỏ bọn họ, nhưng mà sau khi thấy ánh mắt ngây thơ của A Hoan, bọn họ lại cảm thấy xấu hổ.
Ánh mắt trẻ con vĩnh viễn là thuần khiết nhất, trong lòng bọn họ đều chứa đựng suy nghĩ đen tối, không dám nhìn thẳng.
Tô Diễn nhìn thấy Đường Hoan vui vẻ cười ngây ngô, yên lặng nhìn.
Hắn nghĩ đến đầu xuân năm mới, chờ nhiệt độ ấm lên một chút, hắn sẽ đi kiếm một công việc có thể kiếm tiền, để cho A Hoan có thể sống bình thường một chút.
Đợi cô lớn hơn, có thể nhìn rõ ác ý trong mắt của người ngoài....
Nụ cười thuần khiết này, sợ là sẽ không giữ được.
Hắn phải kiếm tiền, để A Hoan có thể sống như những đứa trẻ khác, như thế ánh mắt người ngoài nhìn anh em bọn họ sẽ không có ác ý nữa....
Wattpad: thbssy (Tranh)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương