Trúc Mã Là Đại Nhân
Chương 16: Đối mặt
Em gái, đừng nhìn nữa. Tròng mắt sắp rớt ra ngoài rồi.-...- Em nói xem, người ta đi lâu như vậy rồi em còn đứng đây ai oán làm gì hả? Cẩn thận hóa đá thành hòn Vọng Phu bây giờ.Hóa đá cái đầu nhà ngươi. Ta là Tôn Ngộ Không nứt từ tảng đá mà ra đó.Tôi lườm tên phá đám bên cạnh bằng ánh mắt rực lửa của một Đại Thánh chính hiệu. Đôi mắt trải qua 49 ngày nung trong lò bát quái.Tôi có cảm giác mình thực sự có khả năng nhìn thấy yêu quái rồi. Yêu quái cấp độ boss Bạch Cốt Tinh, bây giờ lại thêm một con yêu quái cấp đại thần.Đúng là con yêu quái nào cũng có dáng vẻ xinh đẹp để mê hoặc nhân loại ngu xuẩn. Càng đẹp càng có độc.Tên yêu quái trước mặt cao ngang ngửa Đại Nhân, dùng mắt thần soi hắn một hồi khiến tôi có dấu hiệu mỏi cổ. Quả thực là mệt mỏi.Yêu nghiệt này không chỉ cao, lại có khuôn mặt xinh đẹp như mĩ nữ cổ đại, nhìn qua có cảm giác gầy gò yếu ớt. Đôi mắt dài, mi cong vút, còn có một nốt ruồi nhỏ dưới khóe mắt trái, nhìn thế nào cũng thấy vận đào hoa tỏa ra tán loạn.Tất nhiên, có đẹp đến mấy cũng không thể quyến rũ được một con khỉ đá. Tôi từ nhỏ đến lớn ở bên một Đường Tăng đẹp dọa người lại không nhiễm bụi trần, nên đã sớm thích nghi với kiểu vẻ đẹp trong sáng, thanh tú. Đẹp kiểu yêu nghiệt, chỉ khiến tay chân tôi ngứa ngáy muốn một gậy đập chết. Yêu nghiệt cũng nhận ra mỹ nam kế của hắn không có tác dụng. Liếc mắt đưa tình kiểu gì cũng chỉ đổi lại được cái nhìn ghét bỏ của tôi, hắn không phục, có chút mất hứng.- Ta nói này em gái, em có thể giống con gái bình thường một chút được không. Sao lại không biết cách thưởng thức cái đẹp như vậy.- Muốn thưởng thức thì anh về nhà lấy gương mà soi. Đừng cản đường hành đạo của tôi nữa.- Hành đạo?Yêu nghiệt không theo kịp logic của tôi. Căn bản hắn cũng không biết trước mặt hắn là một Tôn Ngộ Không với tấm lòng hàng yêu sôi sục. Theo kịch bản thì yêu quái phải đi quyến rũ Đường Tăng, tên yêu quái này lại bám lấy tôi là có mục đích gì?- Người lạ, chúng ta không quen không biết, không thù không oán, anh chọn ai không chọn, sao lại nhắm vào tôi để gây sự, hử???- Vì em thấp quá, thu hút sự chú ý của người khác.-...Nếu thấp cũng là một lí do khiến người khác để ý, vậy thì hẳn nhiều người muốn được thấp như tôi lắm.- Không phải em đến đây để tìm chủ nhiệm ban truyền thông sao?- Sao anh biết?Tôi nghi ngờ. Một lần nữa nheo mắt thần đánh giá yêu quái.Hắn bị biểu cảm của tôi làm cho bật cười, nhưng cũng chẳng giải thích nhiều, chỉ đáp một chữ ngắn gọn:- Đoán!Đúng là yêu quái, năng lực gợi đòn quả là thâm hậu.Tôi bực mình đẩy hắn ra, lần thứ hai nhìn vào tấm biển biến thái dán trên cửa, không nghĩ nhiều, trực tiếp bỏ qua, đẩy cửa bước vào.Gặp nhiều yêu quái quá rồi, cũng đến lúc ra tay hàng yêu để giải tỏa ức chế.Với khí thế hừng hực sức chiến đấu, tôi đảo mắt một vòng phòng họp lớn để truy lùng tên đầu sỏ phong vân truyền kì đã tàn nhẫn giết chết con ruột của mình.Nợ máu phải trả bằng máu.Có điều, tinh thần hăng hái của tôi nhanh chóng bị dập tắt. Trong phòng họp chẳng có ai cả. Tôi giận dữ, ban nãy bị lửa cháy lên não, quên mất không hỏi lớp trưởng xem tên đại thần đó đang ở đâu. Có thể sau khi xử lí đống tập san xong, hắn đã nhanh chóng cắp mông chuồn mất dạng rồi.Thù chưa báo được. Tôi ỉu xìu quay ra cửa lớn, chuẩn bị đi về lớp học.Yêu nghiệt nãy giờ vẫn đứng bên ngoài xem náo nhiệt. Khuôn mặt tràn đầy hứng thú của hắn khiến tôi hận muốn nghiến răng nghiến lợi. Dáng vẻ gợi đòn đó...Tôi không vui, phất tay bảo hắn tránh ra, cũng chẳng dại bắt chuyện với cái tên ngớ ngẩn này làm gì.Hắn làm ra vẻ có mắt như mù, không hề có ý định dịch chuyển.Quả thực đáng ghét, gợi đòn mà cũng có thể đẹp trai như vậy. Gọi hắn là yêu nghiệt không oan uổng chút nào.- Người lạ này, tôi không có hứng thú đùa giỡn với anh, làm phiền tránh đường giùm.- Không phải em đến đây giải quyết ân oán tình thù à? Cứ thế này trở về sao?Tôi ngờ vực lần hai. Sao có cảm giác chuyện gì hắn cũng biết như thế?- Thế thì cũng liên quan gì đến anh?Yêu nghiệt híp đôi mắt hoa đào, lần này còn kèm thêm một nụ cười tươi thắm.- Liên quan.Nói rồi, hắn bước vào trong phòng họp, tiến đến trước mặt tôi. Hai tay chắp sau lưng, cúi đầu nhìn tôi như nhìn một đứa trẻ nhỏ.- Chào em gái, lần gặp mặt chính thức đầu tiên. Xin tự giới thiệu, tôi là Trịnh Hữu Bình, chủ nhiệm ban truyền thông, cũng chính là người mà em đang thương nhớ trong lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương