Trùm Tài Nguyên
Quyển 2 - Chương 61: Kinh ngạc một phen
Cổ Vũ Thành, nguyên là giám đốc chi nhánh nhỏ của ngân hàng Xây dựng, khi ngân hàng Giao thông thành lập chi nhánh ở Phụng Nguyên, y được bổ nhiệm làm phó giám đốc ngân hàng. Mặc dù nói chức vụ cao nhưng xét về quyền lực thì không được như vậy. Ngân hàng thành lập được một năm, qua thời gian đó, đã trở thành ngân hàng trọng điểm của thành phố. Mà ở Phụng Nguyên ngoại trừ các chi nhánh này thì chỉ có gần 10 chi nhánh ngân hàng như ngân hàng Công thương, ngân hàng Xây dựng, ngân hàng Trung Quốc, ngân hàng Nông nghiệp... Mà chi nhánh ngân hàng Giao thông Phụng Nguyên 4 tháng đầu năm nay thành tích vẫn chưa bằng ngân hàng Xây dựng Phụng Nguyên, công trạng như vậy khiến Cổ Vũ Thành phải suy nghĩ.Ngân hàng Giao thông với tư cách là một ngân hàng có thâm niên, là một trong bốn ngân hàng đầu tiên ở Hoa Hạ ngày trước, cũng là một trong những ngân hàng hàng đầu ở Hoa Hạ, cũng là ngân hàng có lịch sử phát triển lâu đời nhất. Sau khi nước Trung Hoa dân quốc thành lập, được sử ủy thác của ngân hàng trung ương thì ngân hàng Giao thông cùng với ngân hàng Trung Quốc có trách nhiệm trong việc quản lý thu chi ngân quỹ nhà nước và nghiệp vụ trao đổi quốc tệ.Ngân hàng Giao thông thu về hoạt động ở thủ đô, chỉ còn chi nhánh ngân hàng ở HongKong thì vẫn tiếp tục kinh doanh. Ngân hàng Giao thông trong nước nhập với ngân hàng nhân dân Trung Hoa thành lập nên ngân hàng Xây dựng. Hiện giờ để thích ứng với thể chế cải cách kinh tế Trung Quốc nên năm 86 Quốc vụ viện phê chuẩn thành lập lại.Do khoảng cách gần ba mươi năm, nên ngân hàng giao thông mới thành lập lại không thể so sánh với 4 ngân hàng nhà nước lớn, thị phần lại ít ỏi, vì những xí nghiệp nhà nước ở Phụng Nguyên đã hoàn toàn bị những nhân hàng khác chia nhau, họ chỉ có thể lôi kéo khách hàng là những xí nghiệp mới mở, triển khai nghiệp vụ là rất khó khăn.- Ai ya, sớm biết như thế này, thì lúc trước đã từ chối rồi.Cổ Vũ Thành thở dài, nếu nói vẫn ở lại làm chỗ cũ ở ngân hàng Xây dựng thì bây giờ chắc cũng đạt được vị trí Phó giám đốc ngân hàng Xây dựng chi nhánh Phụng Nguyên rồi.Cổ Vũ Thành nhìn lịch công tác, đáng ra thì Mã Vĩnh Phúc cũng phải tới rồi, mới vừa rồi ông ta gọi điện báo, nói rằng muốn giới thiệu cho y một vụ làm ăn, hơn nữa còn nói một cách thần bí là đây là một vị thần tài nhỏ, bảo y chuẩn bị cho tốt, nhất thiết phải để lại cho đối phương những ấn tượng đẹp, Cổ Vũ Thành cũng có chút bán tin bán nghi.Tuy nhiên bạn học cũ đã nói như vậy, mình như thế nào cũng phải tiếp đón chứ.Khi Mã Vĩnh Phúc vừa tới cổng, vừa rẽ vào chỗ đỗ xe, Vũ Thành bước nhanh về về trước, mở cửa cho Mã Vĩnh Phúc, cười nói:- Chủ nhiệm Mã, chào mừng anh đến thị sát.Mã Vĩnh Phúc cười nói:- Anh càng ngày miệng lưỡi càng khéo rồi đấy, thị sát ư? Tôi không phải là thủ trưởng của anh mà thị sát. Giới thiệu với anh đây là đồng chí Phương Bân, đây là Phương Minh Viễn, Tiễu Viễn đây là Phó giám đốc ngân hàng Giao thông chi nhánh Phụng Nguyên Cổ Vũ Thành. Lần này tôi tới tìm anh chính là vì chuyện của hai vị này.Cổ Vũ Thành nhìn Phương Minh Viễn và Phương Bân, nhìn cách ăn mặc của hai người họ, có thể đoán đó là người Tần Tây, còn nhìn diện mạo thì không có gì nổi bật. Người thiếu niên tên Phương Minh Viễn xem ra cũng 14, 15 tuổi , nhưng hắn nhiều năm làm nghiệp vụ, mặc dù trong lòng y đang suy nghĩ về lai lịch của hai người nhưng vẫn đưa tay ra:- Chào hai đồng chí, chúng ta vào phòng nói chuyện nhé.Nói xong họ đi vào phòng doanh nghiệp.Diện tích của phòng doanh nghiệp này quả thật xứng với địa vị của Ngân hàng Giao thông chi nhánh Phụng Nguyên. Lúc này là buổi chiều, trước tám cửa sổ giao dịch là tám hàng người dài. Thỉnh thoảng lại nghe tiếng người đứng sau bực bội thúc giục người đúng trước.- Xin mời các vị đi theo tôi, chúng ta đến phía trước kia nói chuyện nhé.Cổ Vũ Thành nói.Phương Minh Viễn khựng lại, quan sát bốn phía. Thấy Minh Viễn dừng lại, đương nhiên Phương Bân cũng ngừng lại, còn Mã Vĩnh Phúc cũng hơi kinh ngạc đứng lại. Thấy hai người họ dừng lại Cổ Vũ Thành không hiểu nguyên cớ nên nhìn Mã Vũ Thành với ánh mắt dò hỏi.Phương Minh Viễn gật gù, nói với Cổ Vũ Thành:- Giám đốc Cổ, chúng tôi tới đây để vay tiền, nhìn thấy hiện trạng của ngân hàng ngài,coi như tôi cũng cũng hiểu được một ít. Tôi có ý kiến như thế này nếu có gì không đúng mong giám đốc Cổ xem như tôi còn trẻ kiến thức nông cạn bỏ qua cho.Cổ Vũ Thành có chút lo, y nhìn Mã Vĩnh Phúc, rồi quay nhìn Phương Bân, dường như hai người họ không có ý ngăn Phương Minh Viễn, mà ngược lại Mã Vĩnh Phúc còn nhìn về phía y ra hiệu.- Đồng chí Tiểu Phương, tiếp thu ý kiến quần chúng nhân dân là truyền thống của chúng tôi. Đồng chí có ý kiến gì thì cứ nói ra.Cổ Vũ Thành cười nói, trong lòng y nghĩ người thiếu niên nhỏ tuổi này chắc gì có thể nói được đạo lý, nhưng vì nể mặt Mã Vĩnh Phúc nên y cũng không thể từ chối.- Ngân hàng Giao thông, theo như bên ngoài nhìn vào thì có thể hiểu rằng nghiệp vụ chủ yếu là trong lĩnh vực xây dựng cầu đường, nhưng tôi nghĩ trước đây ngân hàng được đặt cái tên này là bốn chữ Giao lưu dung thông (trung gian trao đổi), mà bốn chữ này hoàn toàn nói lên được chức năng cơ bản của ngân hàng.Phương Minh Viễn chậm rãi nói. Hắn không biết vì sao hồi trước người ta lại đặt cái tên ngân hàng này như vậy, nhưng ở kiếp trước hắn còn biết thêm là ngân hàng Giao thông có một khẩu hiệu vang dội đó là Giao lưu dung thông, thành tín vĩnh hằng!- Giao lưu dung thông?Cổ Vũ Thành sửng sốt ngạc nhiên, nhưng ánh mắt thì sáng rực, cách giải thích này thật khéo!- Tôi cảm thấy có thể them bốn chữ ở phía sau, coi như làm khẩu hiệu tuyên truyền đối ngoại cho ngân hàng.- Giao lưu dung thông, thành tín vĩnh hằng!Phương Minh Viễn nói.- Giao lưu dung thông, thành tín vĩnh hằng! Tuyệt.Mã Vĩnh Phúc gật đầu nói, đồng chí Tiểu Phương nói thật đúng. Anh Cổ này, tám chữ này vừa có tên của ngân hàng trong đó lại vừa nói lên được chức năng của ngân hàng, nói lên cả chiến lược phát triển cơ bản của ngân hàng. Một mũi tên trúng ba đích rồi.- Đồng chí Tiểu Phương, cậu nói thật đúng! Giao lưu dung thông, thành tín vĩnh hằng, quả là quá tuyệt!Cổ Vũ Thành nắm lấy tay Phương Minh Viễn, liên tục nói lời cám ơn.- Giám đốc Cổ, tôi nghĩ ngân hàng ông nên cải tổ lại, cần phải có thứ gì đó khác biệt mới tốt, như vậy mới hấp dẫn được khách hàng tới gửi tiền. Tôi thấy diện tích phòng Doanh nghiệp không được sử dụng tối đa.- Thật sự là đáng tiếc.Phương Minh Viễn tiếp tục nói.- Vậy theo đồng chí Tiểu Phương nói, phòng này phải như thế nào?Cổ Vũ Thành nhìn quanh căn phòng, hỏi lại một cách khó hiểu.- Đã là ngân hàng thì phải rộng rãi để phục vụ nhân dân, ngân hàng này chỉ có 8 cửa sổ giao dịch, mỗi cửa sổ thì có 15, 16 người đứng chờ, cho dù mỗi người chỉ dùng 3 phút chẳng hạn, thì người cuối cùng xếp hàng đến được chỗ gửi tiền cũng phải mất nửa giờ. Chưa nói đến người già, thanh niên còn thấy khó chịu. Huống gì khi gửi tiền không phải chỉ mất 3 phút. Giám đốc Cổ, tôi nói vậy đúng không?Phương Minh Viễn nói.Cổ Vũ Thành gật đầu một cách mịt mờ. Tỉnh cảnh xảy ra ở tất cả các ngân hàng trong nước. Y làm việc ở ngân hàng gần 20 năm rồi, cũng thấy cảnh này 20 năm rồi.- Giám đốc Cổ, nếu có thể đặt ở đây thêm mấy cái ghế, cùng một ít báo để mọi người có thể tự lấy ra xem, ông có thấy khách hàng sẽ thoải mái hơn không?Phương Minh Viễn cười nói.- Tất nhiên!Cỗ Vũ Thành nói không chút do dự.- Nhưng mà như vậy thì không có trật tự, mỗi khi giao dịch mọi người sẽ chen chúc tới, như vậy sẽ rất lộn xộnPhương Minh Viễn cười:- Sẽ không loạn đâu, chỉ cần giám đốc Cổ bố trí một người phục vụ đứng ở cửa, phát cho mỗi người một cái số thứ tự. Ở cửa lắp một cái loa, đến số của ai thì gọi số đó lên, người cầm số sẽ vào giao dịch. Người chưa đến lượt thì sẽ ngồi chờ nghỉ ngơi đọc báo. Chẳng phải là những người đến sau sẽ thấy thoải mái hay sao? Như thế này so với tất cả mọi người cùng phải đứng chờ trước cửa sổ thì hơn nhiều hay sao?Như người tỉnh dậy sau giấc mộng, Cổ Vũ Thành trong đầu hiện ra một cách rành mạch khung cảnh, trước của sẽ không còn một đoàn người dài, cũng sẽ không còn cảnh người sau bực mình thúc giục người trước, mọi người sẽ ngồi ở ghế đọc báo nghỉ ngơi. Gọi đến người nào thì thoải mái đi tới chỗ giao dịch, không phải lo lắng về thời gian, càng không làm cho người sau thấy bực bộiCổ Vũ Thành với ánh mắt sáng rực, làm như vậy ở thành phố Phụng Nguyên sẽ hấp dẫn được khách hàng, nâng cao hình tượng, mở rộng ảnh hưởng của ngân hàng Giao thông ở thành phố Phụng Nguyên, không nghi ngờ gì có thể đem đến tác dụng lớn! Lấy khẩu hiệu khách hàng là Thượng đế, tung ra, như vậy ngân hàng Giao thông sẽ trở nên nổi bật, khẳng định giới truyền thông sẽ đến phỏng vấn, hấp dẫn cả báo chí trung ương, đây chắc chắn không phải là một giấc mộng.- Tuy nhiên trước mắt cần thêm hai nhân viên. Tăng người sẽ tăng chí phí, nhưng tôi nghĩ so với chuyện ngân hàng sẽ có được lực ảnh hưởng thì quý ngân hàng sẽ không để tâm đến cái giá này đâu.Phương Minh Viễn nói:- Về sau này, ngân hàng ủy thác cho các nhà máy điện tử, xem có thể dùng máy móc thay thế hai nhân viên này không.- Đồng chí Tiểu Phương nói thật đúng!Cổ Vũ Thành cầm lấy tay Phương Minh Viễn nói lớn với ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương