Trùm Tài Nguyên
Quyển 6 - Chương 12: Có thể trả theo từng đợt không
Tập đoàn sắt thép Hải Bảo, tập đoàn sắt thép Đế Đô, tập đoàn sắt thép 81, tập đoàn sắt thép Nam Thép, tập đoàn sắt thép Tấn Cương... mỗi một cái tên như một cây đại chuỳ đập vào lòng Nguyên Trọng Khải, Lý Cơ Nham và Tư Mã Tĩnh vẫn đang tọa trên sàn nhà, khiến họ choáng váng đầu óc, hai tai ong ong! Mỗi cái tên này, đều đại diện cho một xí nghiệp sắt thép quốc hữu lớn, đại diện cho tài sản cố định hàng trăm triệu, thậm chí là hàng tỷ tệ, công nhân tính bằng đơn vị hàng nghìn, hàng năm thu nhập khả quan từ thuế, lợi nhuận dày, và lực ảnh hưởng vô cùng đáng sợ! Mặc dù các tập đoàn này cũng không ở tỉnh Tần Tây, cái gần nhất cũng ở tỉnh bên cạnh, nhưng nếu như cảm thấy lực ảnh hưởng của họ không thể vươn đến tỉnh Tần Tây lý, là hoàn toàn sai lầm! Từng xí nghiệp này, sau lưng đều có các mối quan hệ quan trường rắc rối phức tạp. Có thể nói, từ loại nào trình độ mà nói, chúng đều là các cỗ máy ấp trứng của các cán bộ cao cấp. Rất nhiều cán bộ cấp sở cấp bộ, lý lịch đều đã nhậm chức được vài năm. Mà các tập đoàn này, rất nhiều cái còn có lịch sử từ hồi kiến quốc, tính ra thì sức ảnh hưởng trong nước cũng rất kinh người rồi! Hơn nữa rất có thể còn chứa nhiều phe phái. Mà điều này có nghĩa là, công ty Lợi Quyền nếu không thể khiến nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây hài lòng, thì rất có thể chính là cô lập mình khỏi thế giới! Nếu thật như vậy, đừng nói là người cha đã lui xuống ở ẩn của hắn, mà kể cả nhân vật số một số hai tỉnh Tần Tây muốn bảo vệ họ cũng phải suy nghĩ thật kỹ, hơn nữa gần như khả năng trăm phần trăm cuối cùng còn chọn đứng về phía chống lại bọn họ! Nguyên Trọng Khải sắc mặt từ đỏ chuyển sang trắng bệch, rồi từ trắng bệch chuyển qua tái mét, hai tay đặt ở dưới mặt bàn cũng run lẩy bẩy. Lý Cơ Nham thì đã ngây ra như phỗng, hoàn toàn nói không ra lời. Còn Tư Mã Tĩnh bởi vì cái mông vẫn còn đau điến, ngược lại so với hai người kia, lại ý thức được chuyện này nhanh hơn! -Cậu Phương, cậu Phương, tôi sai rồi, tôi biết tôi sai rồi, xin cậu tha mạng! Tư Mã Tĩnh gần như là ngã về phía Phương Minh Viễn, miệng kêu lên. Cũng khó trách cô thất kinh như thế, công ty Lợi Quyền nếu thật sự phải bồi thường hai sáu triệutệ, khoản tiền này cũng bằng bốn mươi phần trăm thu nhập một năm của công ty! Thâm hụt lớn như thế, cho dù Nguyên Trọng Khải có cắn răng chấp nhận, nhưng về đến công ty, hắn vẫn sẽ tìm cái kẻ chết thay mình! Mặc dù nói, công ty Lợi Quyền những năm gần đây mỗi một vụ giao dịch đều chịu tư niệm và tác phong của hắn, nhưng lúc thực sự xảy ra chuyện, nhất định phải giải thích cho các cổ đông khác, Nguyên Trọng Khải là tuyệt đối sẽ không nương tay! Ở Công ty, đối với chuyện này có không ít "Truyền thuyết". Người bán hàng nhái cho nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây là cô, người đùn đẩy trách nhiệm khi nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây thông báo việc phát sinh sự cố cho công ty Lợi Quyền cũng là cô! Phương Minh Viễn đưa ra con số lớn như vậy, trong đó có bao nhiêu phần là lỗi do cô? Nguyên Trọng Khải vì địa vị của mình ở Công ty, hay để hả giận, thì cô cũng đều là kẻ phải đứng mũi chịu sào! Đến lúc đó, cho dù là con ông cháu cha cũng không thể vì bảo vệ cô mà khiến nhiều người tức giận! Mà hai triệu sáu, có bắt cô lột cốt rút gân, cũng không thể có được nhiều tiền như vậy! Cho nên, tương lai của cô, cuộc sống bi thảm của cô, đã có thể nói là được định trước! Tư Mã Tĩnh cảm thấy mình vẫn còn trẻ, vẫn còn muốn hưởng thụ những năm tháng tốt đẹp này, cô không muốn chết, càng không muốn trở thành nhâ vật bi thảm trong "Truyền thuyết". Cho nên cô định đi ôm chân Phương Minh Viễn, dùng bộ ngực to lớn của mình cọ xát vào bắp chân của hắn! Mặc dù bây giờ là mùa đông, mọi người xiêm y đều tương đối dày. Nhưng Tư Mã Tĩnh tin tưởng, vật pháp bảo cứu mạng của mình không thể không có hiệu quả! Chỉ tiếc tính toán của cô căn bản còn chưa được thực hiện đã tan biến, Trần Trung vẫn đứng sau Phương Minh Viễn đã kịp tiến lên hai bước, ngăn cản cô đi tới. Tuy rằng cô nhiều lần đổi hướng, nhưng kết quả vẫn như nhau! -Tư Mã Tĩnh! Cô đứng lên cho ta! Nhìn biểu hiện vụng về của cô, Nguyên Trọng Khải chỉ cảm thấy thể diện của mình, đã bị Tư Mã Tĩnh ném đi sạch sẽ! Nghe Nguyên Trọng Khải quát, Tư Mã Tĩnh trong lòng sợ hãi tới cực điểm, không ngờ ôm trúng chân Trần Trung, không quan tâm mà dí chặt thân mình lên chân hắn. Hành động không ngờ này của cô, khiến Trần Trung giật mình chốc lát. -Tha thứ cho tôi đi! Tôi biết sai rồi! Tôi nguyện làm nữ tì cho anh, hầu hạ anh một đời một kiếp! Vì mạng sống, cô đã bất chấp nhiều như vậy! Mặc dù nói không thể tóm được Phương Minh Viễn, cô hiện tại chỉ có thể đánh cuộc vào địa vị của Trần Trung trong suy nghĩ của Phương Minh Viễn! Trần Trung có thể cảm thấy được, người phụ nữ đang ôm lấy đùi hắn này, đang dùng ngực và mặt cọ xát vào bắp chân của hắn, đồng thời, hai tay còn làm một vài động tác nhỏ, nhưng lại có thể châm ngòi hỏa khí trong nam nhân. Trần Trung nhíu nhíu mày, hai tay nhấc vai của Tư Mã Tĩnh ra, Tư Mã Tĩnh cảm thấy hai tay mềm nhũn, tự nhiên cũng liền buông tay ra. Trần Trung hai tay nhấc cô lên từ mặt đất, giống như diều hâu quắp con gà con, đem cô thả về chỗ ngồi lúc trước! Tư Mã Tĩnh còn muốn nói gì nữa, nhưng nhìn mặt Trần Trung rõ ràng mang theo vài phần chán ghét, mồm há hốc, cuối cùng cũng không nói được ra miệng. Lâm Dung nhìn Tư Mã Tĩnh kia hai má đã trở nên trắng bệch không còn chút máu, có chút không đành lòng. Tuy rằng cô không rõ, vì sao Tư Mã Tĩnh có phản ứng như vậy, nhưng nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp kinh hãi tới mức này, lại cùng là nữ nhân nên trong nội tâm nàng có chút mềm lòng. Phương Minh Viễn thì không thèm liếc mắt nhìn Tư Mã Tĩnh một cái! Cũng không phải lòng hắn cứng rắn, mà là Phương Minh Viễn cho rằng, tất cả mọi người đều là người trưởng thành rồi, không còn là trẻ con không hiểu chuyện, cấp cho nhà máy luyện thép sản phẩm không hợp cách, khi làm tất phải nghĩ đến hậu quả. Nếu biết rõ sẽ có hậu quả mà vẫn cứ làm, như vậy đương nhiên phải có ý thức gánh vác hậu quả! Đây là sự tình phát sinh ở nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, nếu là ở các nhà máy khác thì sao? Nếu như xảy ra chết người, mà nhà máy lại không cứng rắn đòi lại công bằng từ công ty Lợi Quyền thì sao? Cô ta và công ty Lợi Quyền còn có thể phụ trách những sự cố kia sao? Nếu như cha của Bì Quyên ở một nhà máy khác, những nhà máy đến tiền lương còn không có để phát, thì Bì Quyên sẽ có kết cục như thế nào? Kiếp trước, rất nhiều người con gái trượt chân kỳ thật đều là vì không có lựa chọn nào khác nên không thể không bước trên con đường đầy máu và nước mắt ấy! Nếu như có thể có lựa chọn khác... Phương Minh Viễn cũng hiểu được, với pháp luật hiện giờ của Trung Quốc, hành động của công ty Lợi Quyền, mặc dù khiến nhân viên thương vong, nhưng cũng không thể truy cứu trách nhiệm hình sự. Bình thường được nhiều lợi ích thì không chút nương tay, một khi gặp chuyện muốn dựa vào mấy tiếng cầu xin mà có thể qua cửa, thế gian này, nào có chuyện nào đẹp như vậy! Nguyên Trọng Khải oán hận trừng mắt nhìn Tư Mã Tĩnh, đè ép nỗi kinh hoàng trong lòng nói: -Cậu Phương! Lời nói ra miệng, mới nhận thấy một sự khan đặc không ngờ! -Khụ, cậu Phương, khoản tiền này thật sự là nhiều quá! Công ty Lợi Quyền một năm buôn bán cũng có hạn, thật sự là đảm đương không nổi! Nguyên Trọng Khải lúc này xem như đã hiểu được thế nào gọi là người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu! -Đảm đương không nổi? Phương Minh Viễn kinh ngạc ngẩng đầu đến nói. -Quý công ty năm ngoái có vài vụ mua bán lớn, lợi nhuận không dưới năm mươi triệu tệ, mấy tài khoản của quý công ty cũng có tới hơn trăm triệu tệ gửi ngân hàng, chỉ là hơn hai mươi triệu, sao có thể đảm đương không nổi? Với sức ảnh hưởng của Phương gia hiện giờ ở tỉnh Tần Tây, nếu muốn điều tra một việc gì đó, nhất là phương diện buôn bán, thì hiệu quả vẫn là rất đáng sợ. Nguyên Trọng Khải vẻ mặt đau khổ nói: -Cậu Phương, tiền gửi ngân hàng tuy rằng không ít, nhưng... Những số tiền kia cũng là để chia hoa hồng cho các cổ đông trước tết âm lịch, đám con cháu quan lại sớm đã hỏi đến số tiền này rồi, lúc này đây, nếu thiếu đi hai sáu triệu, chúng cũng sẽ mặc kệ là bởi vì sao! Nhưng lời này, hắn sao có thể nói cùng Phương Minh Viễn? -Tôi mặc kệ những số tiền kia là dùng để làm gì! Phương Minh Viễn khoát tay chặn lại nói. -Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây lúc này đây phát sinh sự cố, hoàn toàn là bởi vì các người cung cấp sản phẩm kém chất lượng. Hoặc là các người bồi thường tổn thất cho nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, hoặc là cùng chúng tôi lên gặp toà án! Nguyên Trọng Khải bị những lời này của Phương Minh Viễn đè trên ngực, nhưng lại không thể làm gì! Chỉ một Phương gia, đã là một đại phiền toái rồi, nếu thật như Phương Minh Viễn nói, các xí nghiệp trong hiệp hội thép đặc chủng cũng tham gia vào, toà án tuyệt đối không thể cho Lợi Quyền một tia hy vọng! -Cậu Phương, chúng tôi có thể luân phiên bồi thường theo giai đoạn không? Chi một đợt thực là áp lực quá lớn! Nguyên Trọng Khải nói. -Luân phiên theo giai đoạn sao? Lâm Dung đột nhiên chen lời nói. -Chúng tôi e là một khi tài khoản giải đông, quý công ty sẽ lập tức di dời tài chính đi đấy! Tổng giám đốc Nguyên, các vị không phải là chưa từng có tiền lệ đấy! Nguyên Trọng Khải nghẹn họng, trong lòng mắng to, chính xác, tài khoản giải đông xong đúng là có thể làm như vậy, nhưng cũng phải nhìn xem đối phương là ai. Trừ phi lập tức di dân sang ngoại quốc, bên mình còn có thể chạy đi đâu sao? Chỉ có điều hiện giờ hắn cũng chỉ có thể cười nói: -Trợ lý Lâm, công ty Lợi Quyền có to gan lớn mật, cũng không dám quỵt của nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây! Phương Minh Viễn trầm ngâm chốc lát nói: -Tổng giám đốc Nguyên, ta hỏi ngài một câu, ngài thành thật nói cho ta biết! -Xin cậu cứ nói! Nguyên Trọng Khải tinh thần rung lên, vội vàng nói. -Hôm nay, tôi đã gặp Lưu Trì, hắn nói hắn không có cổ phần ở Công ty Lợi Quyền, việc này có phải thật hay không? Phương Minh Viễn nhìn thẳng vào mắt Nguyên Trọng Khải nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương