Trùm Trường Theo Đuổi Học Bá
Chương 8
(15)
Lúc xe taxi dừng lại tại quán club ồn ào, Phương Giai Ninh đã vô cùng chần chừ.
Cô không dám bước xuống, bởi vì cô chưa bao giờ đi vào những nơi như thế này.
Tuy rất lo lắng cho Tiêu Kỳ, nhưng mà Phương Giai Ninh vẫn không dám.
Cuối cùng, cô đành lấy điện thoại, đánh cược gọi cho Tiêu Kỳ một cuộc.
Rất nhanh, đã có người bắt máy.
“Alo?”
“Tiêu Kỳ ơi~”
“....”
Phương Giai Ninh nghe thấy tiếng chửi của người kia vang lên, sau đó những tiếng ồn dần lặng bớt.
Có lẽ Tiêu Kỳ đã cầm điện thoại ra chỗ vắng nghe máy.
“Ninh Ninh, cậu đang ở đâu vậy?”
“Đang ở trước cửa nè.”
“Ai cho cậu đến mấy chỗ này?”
Phương Giai Ninh phớt lờ câu hỏi đó.
“Tiêu Kỳ, mình muốn gặp cậu, cậu có thể ra ngoài gặp mình không?”
Đầu dây bên kia im lặng một hồi, để lại tiếng “đợi một lát” rồi cúp máy.
Rất nhanh, Tiêu Kỳ với bộ dáng tiêu sái đã tiến đến gõ cửa xe taxi.
“Vào trong đi nè.”
Tiêu Kỳ không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi vào trong xe taxi.
Sau đó, hắn nói ra một địa chỉ để tài xế chạy tiếp.
Bác tài cũng rất biết ý mà giữ im lặng.
Tiêu Kỳ trông rất bình thường, trừ mùi rượu nhàn nhạt ra thì không có dấu hiệu gì cho thấy là hắn không ổn.
“Tiêu Kỳ?”
“Ừ?”
“....”
Phương Giai Ninh có lẽ rất giỏi trong việc nắm bắt tâm lý.
Chỉ việc gọi hắn xong lại im lặng để hắn tự mò, cô đã thành công khiến Tiêu Kỳ phải đứng ngồi không yên.
Hắn cố gắng kiềm chế không hỏi, chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
Có lẽ một phần vì ngại có tài xế trên xe.
Bác tài rất nhanh đã chạy xe đến địa chỉ mà hắn yêu cầu.
Là quán cà phê gần thư viện, nơi có rất nhiều kỷ niệm của cả hai.
Phương Giai Ninh vẫn bảo trì sự im lặng, cho đến khi Tiêu Kỳ chịu không nổi mà lên tiếng trước.
“Ninh Ninh ~”
“....”
“Tớ không hề uống rượu!”
“Ồ?”
“Tớ chỉ là gặp chuyện thôi, sau đó tìm cách giải quyết.”
“Ở trong quán bar à?”
“Ninh Ninh, sao cậu không hỏi mình là có chuyện gì?”
Phương Giai Ninh lúc này mới quay đầu lại.
“Tiêu Kỳ, có một câu nói thế này, tôi nghĩ là sinh ra để dành cho cậu.”
“Ách, là gì vậy?”
“Giang sơn khó đổi, bản tính khó dời. Có lẽ bản tính cậu đã như vậy, trông chờ cậu thay đổi đúng là vô ích. Đáng lẽ ra tôi không nên dính vào cậu mới phải, đúng là sai lầm thật.”
“Không phải đâu, cậu đừng nói vậy…”
Nghe người thương nói câu chấn động, Tiêu Kỳ vội vã giữ cô lại.
Chứ nếu hắn mà thả ra thì chắc là đi luôn.
“Ninh Ninh, tớ thật sự có rất nhiều nỗi lòng, tớ cũng rất áp lực. Cậu lắng nghe tớ một chút đi mà…”
Giọng nói của Tiêu Kỳ ngày càng mềm hơn, thân thể cao lớn cũng ngày càng dựa sát hơn.
Không hiểu vì sao, Phương Giai Ninh vẫn ngồi đó mà không rời đi.
“Ninh Ninh à, tớ thật sự không tệ như cậu nghĩ đâu mà. Lần trước đánh nhau là do bọn họ dám bắt nạt cậu trong nhà vệ sinh.”
“Tớ không muốn đụng chạm đến mấy đứa con gái đó, nên mới trút giận lên đám bạn trai họ mà.”
“Còn lần này, là có chuyện thật.”
(16)
Nói đến đây, vẻ mặt Tiêu Kỳ trở nên rất nghiêm trọng.
Phương Giai Ninh nhướn mày, đặt tay lên vai Tiêu Kỳ vuốt vuốt hai cái, tỏ ý lắng nghe.
Bộ dáng giận dỗi tính bỏ về hồi nãy giờ đã không còn nữa.
“Ninh Ninh à, gia đình tớ có hai đứa con. Trên tớ có một anh trai, anh ấy thật sự rất rất giỏi.”
“....”
Chỉ vừa nghe qua câu mở đầu, Phương Giai Ninh đã lập tức liên tưởng đến 7749 kịch bản phim cẩu huyết trong đầu.
“Anh ấy thật sự là một bức tượng đài mà tớ không thể vượt qua. Nhiều năm như vậy, tớ nghĩ có cố gắng cũng vô ích, dù giỏi cách mấy cũng chỉ làm nền cho anh trai mà thôi.”
“Nếu không gặp được cậu, tớ nghĩ mình ngay cả làm nền cũng không đủ tư cách.”
“Gia đình tớ rất có điều kiện, không sai. Dù cho tớ có quậy phá cỡ nào, bọn họ dùng một ngón tay cũng có thể giải quyết xong chuyện, thậm chí một ánh mắt cũng không thèm cho tớ.”
“Giờ ba mẹ tớ lại định tống tớ đi du học, đi con đường mà anh trai từng đi, để tương lai có thể đứng sau hỗ trợ cho anh ấy.”
“Anh trai tớ rất tốt, anh ấy sinh ra đã được định sẵn là người thừa kế rồi. Làm nền cho anh trai thì tớ cũng vui vẻ chịu, nhưng mà tớ không muốn đi du học, tớ không muốn xa cậu…”
“Tớ cũng không đành lòng xa cách với tất cả mọi người, chỉ để đến một nơi xa lạ mà vốn dĩ không phải mục đích tớ hướng đến.”
“Ninh Ninh, giờ tớ thấy khó xử quá. Tiến không được mà lùi không xong.”
Tiêu Kỳ kể rất thản nhiên, giọng điệu của hắn đều đều không chút gợn sóng.
Nhưng không hiểu sao, bộ dạng đó lại làm Phương Giai Ninh cảm thấy đau lòng.
“Tiêu Kỳ à, bất cứ chuyện gì trên đời này đều có hướng giải quyết, chẳng qua chúng ta có thật sự dám quyết liệt đánh đổi cho nó hay không.”
“Tớ sẽ ở bên cạnh cậu, giống như cách cậu muốn ở bên cạnh tớ.”
Tiêu Kỳ ngẩng đầu, nhìn sâu vào đáy mắt Phương Giai Ninh.
Nhìn lâu đến mức nước từ trong hốc mắt đã như muốn long lanh lên.
Phương Giai Ninh nhích tay lên vai hắn một chút, hắn đã ôm mạnh cô vào lòng.
“Ninh Ninh ơi, cậu đảm bảo với tớ đi.”
“Đảm bảo cái gì?”
“Cho tớ chức phận chính thức đi mà, ít ra tớ còn có bổn phận, còn có tư cách của bạn trai chứ.”
“Vậy sao?”
“Chứ còn gì nữa, tớ nghĩ cậu cũng tự hiểu lòng mình rồi, tại cậu không muốn nói ra thôi. Nhưng không sao, chuyện đó để tớ là được.”
“....”
Phương Giai Ninh im lặng, bởi vì hắn nói không sai.
Cô rất thích người này, cũng bằng lòng cùng hắn phấn đấu cho tương lai.
Bằng lòng để hắn bước vào cuộc sống của mình.
Cũng bằng lòng gắn bó với hắn.
“Ninh Ninh, công chúa nhỏ ơi.”
“Ừ?”
“Bây giờ tớ nói lại, cậu nghe cho kỹ.”
“Ừm, nói đi.”
Phương Giai Ninh cười cười, từ khoé mắt đến đuôi mày đều lộ ra sự vui vẻ và ngượng ngùng.
“Phương Giai Ninh, làm bạn gái tớ được không?”
“....”
“Nói đồng ý đi!”
“Mình đồng ý!”
Đôi bên nhìn nhau cười, bằng ánh mắt trong trẻo và chân thành nhất của tuổi trẻ.
“Ninh Ninh, bây giờ như thế này. Tớ phản đối chuyện đi du học, nên tớ tính làm phản để bố mẹ rút lại ý định.”
“Chứ không phải tớ đi ăn chơi, cậu phải hiểu cho tớ.”
“Chắc chắn sẽ không có chuyện gì.”
Tiêu Kỳ nắm tay Phương Giai Ninh, giờ phút này cả hai đang ôm nhau thắm thiết.
“Nếu có thì tớ cũng sẽ ở bên cậu, không sao đâu.”
“Nhưng mà Tiêu Kỳ à, tớ có một câu hỏi này.”
“Làm sao?”
“Cậu nói anh trai rất thương cậu đúng không?”
“Đúng rồi, tuy cha mẹ có hơi bất công chút, nhưng mà tình cảm giữa anh em tớ rất tốt.”
“Vậy sao cậu không nói cho anh trai biết là cậu không muốn đi. Nếu anh trai thật sự thương cậu, hẳn là sẽ lên tiếng nói đỡ. Bố mẹ cậu coi trọng tiếng nói của anh ấy như vậy, thì cũng sẽ cân nhắc hơn.”
“Nhưng mà…”
Cả hai xì xầm trong khoảng nửa tiếng nữa, sau đó vui vẻ ai về nhà nấy.
(17)
Không lâu sau đó, các học sinh đã có thể tra điểm thi đại học, xem mình đỗ được trường nào.
Phương Giai Ninh thuận lợi đỗ vào trường đại học mình mong muốn.
Tuy biết rằng mình sẽ làm được, nhưng cô vẫn cảm thấy rất vui.
Lúc nhận điểm, cảm xúc của Phương Giai Ninh bùng nổ chưa từng có.
La hét ầm ĩ, cầm gối quăng khắp phòng.
Bố mẹ cũng rất mãn nguyện, cho nên mua một đống đồ mới cho cô.
Sau đó, Phương Giai Ninh vội mở điện thoại hỏi hết vòng bạn bè.
Tiêu Kỳ cũng đã đậu vào trường đại học hắn muốn.
Ngôi trường danh giá đó cũng đủ để một bậc phụ huynh rút lại ý nghĩ cho con đi du học rồi.
Không biết cha mẹ Tiêu Kỳ có như vậy được hay không.
Khoảng tầm hai tuần sau, Tiêu Kỳ vui vẻ gọi điện cho Phương Giai Ninh.
“Công chúa nhỏ ơi~”
“Dạ.”
“Ơ, sao nay sến thế?”
“Không được à?”
“Không phải, được lắm được lắm.”
“Được rồi, có chuyện gì vậy?”
“Bố mẹ tớ đồng ý rồi, tớ sẽ còn phải đi du học nữa. Tớ được ở lại với Ninh Ninh rồi.”
“!!!”
“Ninh Ninh ơi, công chúa ơi~”
“Thật sao? Thế có muốn công chúa dẫn đi chơi không?”
Tiêu Kỳ ở đầu bên kia vô cùng ngạc nhiên.
Trước giờ toàn là hắn rủ, bây giờ mới là lần đầu tiên Phương Giai Ninh mời hắn.
“Ách, thật á?”
“Ừ, cậu chọn địa điểm đi.”
“À thế thì đi Công Viên Pha Lê không?”
Công Viên Pha Lê, nơi đính ước tình yêu.
Tương truyền bên trong có một cái cây to, cặp đôi nào cùng nhau thắt sợi chỉ đỏ lên cây thì sẽ bên nhau mãi mãi.
Phương Giai Ninh ngẫm nghĩ một hồi.
“Cũng được…”
“Ninh Ninh đừng sợ, chúng ta không làm mấy chuyện đao to búa lớn trong đó cũng được, chỉ cần đi khu vui chơi thôi.”
Tiêu Kỳ đưa ra lời hứa hẹn.
Nhưng mà hắn lại lách luật.
Lúc đứng trước quả đồi nhỏ trong thung lũng Pha Lê.
Phương Giai Ninh ngơ ngác hỏi hắn.
“Sao cậu nói không đi mấy chỗ này mà?”
“Thì trong này toàn mấy chỗ như vậy không mà, chúng ta làm một chút cũng đâu có sao.”
Thế là dưới cảm xúc nông nổi của tuổi trẻ, Phương Giai Ninh bị Tiêu Kỳ dắt tới các địa điểm hẹn ước trong công viên.
Thủ tục đính ước kiểu này thì rất đơn giản, hầu như chỉ là về mặt niềm tin.
Nhưng cảm xúc và tình yêu con người khi muốn gắn bó với đối phương mới là quý giá nhất.
“Phương Giai Ninh, anh yêu em nhiều lắm.”
“Tiêu Kỳ à, em cũng vậy.”
Tiêu Kỳ hét rất to, mà Phương Giai Ninh cũng vậy.
Nhưng không sao cả, các cặp đôi khác cũng làm như vậy.
Tất cả mọi người đến đây đều chìm đắm trong tình yêu đôi lứa của mình.
Làm xong, Tiêu Kỳ mua hai cốc kem.
Đưa cho Phương Giai Ninh một ly.
Sau đó dắt tay cô đi hết con đường quanh hồ Ánh Trăng.
Con đường mòn dài như vô tận.
Nhưng các cặp đôi luôn nắm tay đối phương không rời.
Bởi vì tin theo các lời đồn, tất cả họ đều mong đây chính là con đường đời.
Nơi mà tất cả sẽ nắm tay người bạn đời của mình, cùng nhau trải qua nhân sinh vạn phần rực rỡ.
- ----
Mai up ngoại truyện nha, cũng sương sương thôi vì mình thích khoảng thời gian đẹp đẽ của tuổi trẻ, nên cũng muốn nhân vật của mình có một cái kết tốt đẹp.
Họ có thể không phải là những nhân vật đao to búa lớn, mình nghĩ họ cũng như tất cả chúng ta, đi học rồi lớn lên đi làm rồi lại kết hôn.
Đôi khi cuộc sống không phải lúc nào cũng rực rỡ hào nhoáng, bình đạm trôi qua mỗi ngày cũng được, nhưng chớp mắt nhìn lại, chúng ta vẫn còn có nhau.
Đó mới là thứ mà mình muốn hướng đến.
Cảm ơn các bạn đã dành thời gian để đọc nó, mình rất trân trọng và hy vọng các bạn cũng sẽ gặp được chân ái của cuộc đời mình, cùng họ trải qua cuộc sống tốt đẹp mà các bạn mong muốn
Lúc xe taxi dừng lại tại quán club ồn ào, Phương Giai Ninh đã vô cùng chần chừ.
Cô không dám bước xuống, bởi vì cô chưa bao giờ đi vào những nơi như thế này.
Tuy rất lo lắng cho Tiêu Kỳ, nhưng mà Phương Giai Ninh vẫn không dám.
Cuối cùng, cô đành lấy điện thoại, đánh cược gọi cho Tiêu Kỳ một cuộc.
Rất nhanh, đã có người bắt máy.
“Alo?”
“Tiêu Kỳ ơi~”
“....”
Phương Giai Ninh nghe thấy tiếng chửi của người kia vang lên, sau đó những tiếng ồn dần lặng bớt.
Có lẽ Tiêu Kỳ đã cầm điện thoại ra chỗ vắng nghe máy.
“Ninh Ninh, cậu đang ở đâu vậy?”
“Đang ở trước cửa nè.”
“Ai cho cậu đến mấy chỗ này?”
Phương Giai Ninh phớt lờ câu hỏi đó.
“Tiêu Kỳ, mình muốn gặp cậu, cậu có thể ra ngoài gặp mình không?”
Đầu dây bên kia im lặng một hồi, để lại tiếng “đợi một lát” rồi cúp máy.
Rất nhanh, Tiêu Kỳ với bộ dáng tiêu sái đã tiến đến gõ cửa xe taxi.
“Vào trong đi nè.”
Tiêu Kỳ không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi vào trong xe taxi.
Sau đó, hắn nói ra một địa chỉ để tài xế chạy tiếp.
Bác tài cũng rất biết ý mà giữ im lặng.
Tiêu Kỳ trông rất bình thường, trừ mùi rượu nhàn nhạt ra thì không có dấu hiệu gì cho thấy là hắn không ổn.
“Tiêu Kỳ?”
“Ừ?”
“....”
Phương Giai Ninh có lẽ rất giỏi trong việc nắm bắt tâm lý.
Chỉ việc gọi hắn xong lại im lặng để hắn tự mò, cô đã thành công khiến Tiêu Kỳ phải đứng ngồi không yên.
Hắn cố gắng kiềm chế không hỏi, chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
Có lẽ một phần vì ngại có tài xế trên xe.
Bác tài rất nhanh đã chạy xe đến địa chỉ mà hắn yêu cầu.
Là quán cà phê gần thư viện, nơi có rất nhiều kỷ niệm của cả hai.
Phương Giai Ninh vẫn bảo trì sự im lặng, cho đến khi Tiêu Kỳ chịu không nổi mà lên tiếng trước.
“Ninh Ninh ~”
“....”
“Tớ không hề uống rượu!”
“Ồ?”
“Tớ chỉ là gặp chuyện thôi, sau đó tìm cách giải quyết.”
“Ở trong quán bar à?”
“Ninh Ninh, sao cậu không hỏi mình là có chuyện gì?”
Phương Giai Ninh lúc này mới quay đầu lại.
“Tiêu Kỳ, có một câu nói thế này, tôi nghĩ là sinh ra để dành cho cậu.”
“Ách, là gì vậy?”
“Giang sơn khó đổi, bản tính khó dời. Có lẽ bản tính cậu đã như vậy, trông chờ cậu thay đổi đúng là vô ích. Đáng lẽ ra tôi không nên dính vào cậu mới phải, đúng là sai lầm thật.”
“Không phải đâu, cậu đừng nói vậy…”
Nghe người thương nói câu chấn động, Tiêu Kỳ vội vã giữ cô lại.
Chứ nếu hắn mà thả ra thì chắc là đi luôn.
“Ninh Ninh, tớ thật sự có rất nhiều nỗi lòng, tớ cũng rất áp lực. Cậu lắng nghe tớ một chút đi mà…”
Giọng nói của Tiêu Kỳ ngày càng mềm hơn, thân thể cao lớn cũng ngày càng dựa sát hơn.
Không hiểu vì sao, Phương Giai Ninh vẫn ngồi đó mà không rời đi.
“Ninh Ninh à, tớ thật sự không tệ như cậu nghĩ đâu mà. Lần trước đánh nhau là do bọn họ dám bắt nạt cậu trong nhà vệ sinh.”
“Tớ không muốn đụng chạm đến mấy đứa con gái đó, nên mới trút giận lên đám bạn trai họ mà.”
“Còn lần này, là có chuyện thật.”
(16)
Nói đến đây, vẻ mặt Tiêu Kỳ trở nên rất nghiêm trọng.
Phương Giai Ninh nhướn mày, đặt tay lên vai Tiêu Kỳ vuốt vuốt hai cái, tỏ ý lắng nghe.
Bộ dáng giận dỗi tính bỏ về hồi nãy giờ đã không còn nữa.
“Ninh Ninh à, gia đình tớ có hai đứa con. Trên tớ có một anh trai, anh ấy thật sự rất rất giỏi.”
“....”
Chỉ vừa nghe qua câu mở đầu, Phương Giai Ninh đã lập tức liên tưởng đến 7749 kịch bản phim cẩu huyết trong đầu.
“Anh ấy thật sự là một bức tượng đài mà tớ không thể vượt qua. Nhiều năm như vậy, tớ nghĩ có cố gắng cũng vô ích, dù giỏi cách mấy cũng chỉ làm nền cho anh trai mà thôi.”
“Nếu không gặp được cậu, tớ nghĩ mình ngay cả làm nền cũng không đủ tư cách.”
“Gia đình tớ rất có điều kiện, không sai. Dù cho tớ có quậy phá cỡ nào, bọn họ dùng một ngón tay cũng có thể giải quyết xong chuyện, thậm chí một ánh mắt cũng không thèm cho tớ.”
“Giờ ba mẹ tớ lại định tống tớ đi du học, đi con đường mà anh trai từng đi, để tương lai có thể đứng sau hỗ trợ cho anh ấy.”
“Anh trai tớ rất tốt, anh ấy sinh ra đã được định sẵn là người thừa kế rồi. Làm nền cho anh trai thì tớ cũng vui vẻ chịu, nhưng mà tớ không muốn đi du học, tớ không muốn xa cậu…”
“Tớ cũng không đành lòng xa cách với tất cả mọi người, chỉ để đến một nơi xa lạ mà vốn dĩ không phải mục đích tớ hướng đến.”
“Ninh Ninh, giờ tớ thấy khó xử quá. Tiến không được mà lùi không xong.”
Tiêu Kỳ kể rất thản nhiên, giọng điệu của hắn đều đều không chút gợn sóng.
Nhưng không hiểu sao, bộ dạng đó lại làm Phương Giai Ninh cảm thấy đau lòng.
“Tiêu Kỳ à, bất cứ chuyện gì trên đời này đều có hướng giải quyết, chẳng qua chúng ta có thật sự dám quyết liệt đánh đổi cho nó hay không.”
“Tớ sẽ ở bên cạnh cậu, giống như cách cậu muốn ở bên cạnh tớ.”
Tiêu Kỳ ngẩng đầu, nhìn sâu vào đáy mắt Phương Giai Ninh.
Nhìn lâu đến mức nước từ trong hốc mắt đã như muốn long lanh lên.
Phương Giai Ninh nhích tay lên vai hắn một chút, hắn đã ôm mạnh cô vào lòng.
“Ninh Ninh ơi, cậu đảm bảo với tớ đi.”
“Đảm bảo cái gì?”
“Cho tớ chức phận chính thức đi mà, ít ra tớ còn có bổn phận, còn có tư cách của bạn trai chứ.”
“Vậy sao?”
“Chứ còn gì nữa, tớ nghĩ cậu cũng tự hiểu lòng mình rồi, tại cậu không muốn nói ra thôi. Nhưng không sao, chuyện đó để tớ là được.”
“....”
Phương Giai Ninh im lặng, bởi vì hắn nói không sai.
Cô rất thích người này, cũng bằng lòng cùng hắn phấn đấu cho tương lai.
Bằng lòng để hắn bước vào cuộc sống của mình.
Cũng bằng lòng gắn bó với hắn.
“Ninh Ninh, công chúa nhỏ ơi.”
“Ừ?”
“Bây giờ tớ nói lại, cậu nghe cho kỹ.”
“Ừm, nói đi.”
Phương Giai Ninh cười cười, từ khoé mắt đến đuôi mày đều lộ ra sự vui vẻ và ngượng ngùng.
“Phương Giai Ninh, làm bạn gái tớ được không?”
“....”
“Nói đồng ý đi!”
“Mình đồng ý!”
Đôi bên nhìn nhau cười, bằng ánh mắt trong trẻo và chân thành nhất của tuổi trẻ.
“Ninh Ninh, bây giờ như thế này. Tớ phản đối chuyện đi du học, nên tớ tính làm phản để bố mẹ rút lại ý định.”
“Chứ không phải tớ đi ăn chơi, cậu phải hiểu cho tớ.”
“Chắc chắn sẽ không có chuyện gì.”
Tiêu Kỳ nắm tay Phương Giai Ninh, giờ phút này cả hai đang ôm nhau thắm thiết.
“Nếu có thì tớ cũng sẽ ở bên cậu, không sao đâu.”
“Nhưng mà Tiêu Kỳ à, tớ có một câu hỏi này.”
“Làm sao?”
“Cậu nói anh trai rất thương cậu đúng không?”
“Đúng rồi, tuy cha mẹ có hơi bất công chút, nhưng mà tình cảm giữa anh em tớ rất tốt.”
“Vậy sao cậu không nói cho anh trai biết là cậu không muốn đi. Nếu anh trai thật sự thương cậu, hẳn là sẽ lên tiếng nói đỡ. Bố mẹ cậu coi trọng tiếng nói của anh ấy như vậy, thì cũng sẽ cân nhắc hơn.”
“Nhưng mà…”
Cả hai xì xầm trong khoảng nửa tiếng nữa, sau đó vui vẻ ai về nhà nấy.
(17)
Không lâu sau đó, các học sinh đã có thể tra điểm thi đại học, xem mình đỗ được trường nào.
Phương Giai Ninh thuận lợi đỗ vào trường đại học mình mong muốn.
Tuy biết rằng mình sẽ làm được, nhưng cô vẫn cảm thấy rất vui.
Lúc nhận điểm, cảm xúc của Phương Giai Ninh bùng nổ chưa từng có.
La hét ầm ĩ, cầm gối quăng khắp phòng.
Bố mẹ cũng rất mãn nguyện, cho nên mua một đống đồ mới cho cô.
Sau đó, Phương Giai Ninh vội mở điện thoại hỏi hết vòng bạn bè.
Tiêu Kỳ cũng đã đậu vào trường đại học hắn muốn.
Ngôi trường danh giá đó cũng đủ để một bậc phụ huynh rút lại ý nghĩ cho con đi du học rồi.
Không biết cha mẹ Tiêu Kỳ có như vậy được hay không.
Khoảng tầm hai tuần sau, Tiêu Kỳ vui vẻ gọi điện cho Phương Giai Ninh.
“Công chúa nhỏ ơi~”
“Dạ.”
“Ơ, sao nay sến thế?”
“Không được à?”
“Không phải, được lắm được lắm.”
“Được rồi, có chuyện gì vậy?”
“Bố mẹ tớ đồng ý rồi, tớ sẽ còn phải đi du học nữa. Tớ được ở lại với Ninh Ninh rồi.”
“!!!”
“Ninh Ninh ơi, công chúa ơi~”
“Thật sao? Thế có muốn công chúa dẫn đi chơi không?”
Tiêu Kỳ ở đầu bên kia vô cùng ngạc nhiên.
Trước giờ toàn là hắn rủ, bây giờ mới là lần đầu tiên Phương Giai Ninh mời hắn.
“Ách, thật á?”
“Ừ, cậu chọn địa điểm đi.”
“À thế thì đi Công Viên Pha Lê không?”
Công Viên Pha Lê, nơi đính ước tình yêu.
Tương truyền bên trong có một cái cây to, cặp đôi nào cùng nhau thắt sợi chỉ đỏ lên cây thì sẽ bên nhau mãi mãi.
Phương Giai Ninh ngẫm nghĩ một hồi.
“Cũng được…”
“Ninh Ninh đừng sợ, chúng ta không làm mấy chuyện đao to búa lớn trong đó cũng được, chỉ cần đi khu vui chơi thôi.”
Tiêu Kỳ đưa ra lời hứa hẹn.
Nhưng mà hắn lại lách luật.
Lúc đứng trước quả đồi nhỏ trong thung lũng Pha Lê.
Phương Giai Ninh ngơ ngác hỏi hắn.
“Sao cậu nói không đi mấy chỗ này mà?”
“Thì trong này toàn mấy chỗ như vậy không mà, chúng ta làm một chút cũng đâu có sao.”
Thế là dưới cảm xúc nông nổi của tuổi trẻ, Phương Giai Ninh bị Tiêu Kỳ dắt tới các địa điểm hẹn ước trong công viên.
Thủ tục đính ước kiểu này thì rất đơn giản, hầu như chỉ là về mặt niềm tin.
Nhưng cảm xúc và tình yêu con người khi muốn gắn bó với đối phương mới là quý giá nhất.
“Phương Giai Ninh, anh yêu em nhiều lắm.”
“Tiêu Kỳ à, em cũng vậy.”
Tiêu Kỳ hét rất to, mà Phương Giai Ninh cũng vậy.
Nhưng không sao cả, các cặp đôi khác cũng làm như vậy.
Tất cả mọi người đến đây đều chìm đắm trong tình yêu đôi lứa của mình.
Làm xong, Tiêu Kỳ mua hai cốc kem.
Đưa cho Phương Giai Ninh một ly.
Sau đó dắt tay cô đi hết con đường quanh hồ Ánh Trăng.
Con đường mòn dài như vô tận.
Nhưng các cặp đôi luôn nắm tay đối phương không rời.
Bởi vì tin theo các lời đồn, tất cả họ đều mong đây chính là con đường đời.
Nơi mà tất cả sẽ nắm tay người bạn đời của mình, cùng nhau trải qua nhân sinh vạn phần rực rỡ.
- ----
Mai up ngoại truyện nha, cũng sương sương thôi vì mình thích khoảng thời gian đẹp đẽ của tuổi trẻ, nên cũng muốn nhân vật của mình có một cái kết tốt đẹp.
Họ có thể không phải là những nhân vật đao to búa lớn, mình nghĩ họ cũng như tất cả chúng ta, đi học rồi lớn lên đi làm rồi lại kết hôn.
Đôi khi cuộc sống không phải lúc nào cũng rực rỡ hào nhoáng, bình đạm trôi qua mỗi ngày cũng được, nhưng chớp mắt nhìn lại, chúng ta vẫn còn có nhau.
Đó mới là thứ mà mình muốn hướng đến.
Cảm ơn các bạn đã dành thời gian để đọc nó, mình rất trân trọng và hy vọng các bạn cũng sẽ gặp được chân ái của cuộc đời mình, cùng họ trải qua cuộc sống tốt đẹp mà các bạn mong muốn
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương