Trứng Rồng Nuôi Nghìn Năm Cuối Cùng Cũng Phá Vỏ
Chương 12: Tức mình thắt nút
Ầm----
Tiếng sấm vang lên, mưa to như trút, những giọt mưa bén nhọn đan thành lưới nện lên cửa kính, nháo nhào hạ cánh thành vũng nước.
Người đi đường thưa thớt, trong quán cà phê cũng chỉ có duy nhất một vị khách. Tô Mộc Lạc ngồi bên quầy bar, nhấc mắt là có thể nhìn thấy người đàn bà tóc dài u ám ngồi trong một góc, lặng lẽ nhấp từng ngụm cà phê.
Mưa càng ngày càng lớn, Tô Mộc Lạc gõ nhịp nhẹ nhàng lên tách cà phê úp ngược, chờ người đàn bà uống xong, mình cũng đóng cửa ra về.
"Áu."
Tách cà phê bị cậu gõ mấy lần, bỗng thò ra một cái đầu rồng nho nhỏ.
Tô Mộc Lạc đối mặt cùng tiểu hắc long mấy giây, rồi lại nhét nó trở vào.
Tiểu hắc long: "..."
Tiểu hắc long nằm dưới đáy tách cà phê không vui chút nào, ỉu xìu quật quật cái đuôi nhỏ.
Nhưng mà chỉ một giây sau, tách cà phê trên đầu nó đã được lấy đi. Tô Mộc Lạc gõ đầu nó một cái, nói: "Lần sau không được cắn ta, cũng không được lưu manh nữa."
Tiểu hắc long mở to cặp mắt long lanh "áu" lên một tiếng, đầu cọ lên ngón tay Tô Mộc Lạc, ngoài mặt tỏ ra cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời.
Thực tế là lần sau vẫn dám.
Tô Mộc Lạc đại loại cũng đoán ra con rồng này đang nghĩ cái gì, lông mày khẽ nhướng, thò tay muốn bóp chóp đuôi nó.
Tiểu hắc long lập tức ôm lấy đuôi mình.
Ầm!
Lại thêm một tia sét đánh xuống, mưa rơi trắng xóa đất trời. Cũng tại lúc này người đàn bà trong góc đặt tách xuống, đứng lên.
Tô Mộc Lạc thấy nàng định dầm mưa, liền hỏi: "Cần ô không?"
Người đàn bà nghe vậy thoáng ngừng bước, quay đầu nhìn cậu, mặt không cảm xúc: "Không cần."
Sau đó nàng rời đi không quay đầu lại, bóng người váy trắng nhanh chóng chìm trong mưa gió.
Sau khi người đàn bà rời đi, Tô Mộc Lạc gãi gãi cằm tiểu hắc long, nói: "Về nhé?"
Tiểu hắc long khoan khoái rừ rừ, cuộn tròn trong lòng bàn tay Tô Mộc Lạc.
Tô Mộc Lạc cười khẽ, ủ tiểu hắc long trong lòng bàn tay, đứng dậy, đóng cửa tiệm cà phê.
Hoàng Cái Cái cảm thấy hôm nay mình xui tám đời.
Sáng sớm nay cậu ta phải bay, chẳng ngờ lại đặt sai giờ báo thức, dậy muộn một tiếng đồng hồ. Cậu ta chạy như điên ra cửa, bắt được chiếc taxi trên đường, kết quả là mưa quá to, taxi kẹt ngay trước sân bay hai cây số---- nhìn dòng xe chạy thẳng đến chân trời trước mặt, lại nhìn khoảng thời gian không còn lại bao nhiêu, Hoàng Cái Cái chỉ có thể cắn răng, xách hành lý xuống xe, định chạy bộ đến sân bay.
May thay nơi này ở khá gần sân bay, chỉ còn một chặng đường hai cây số, bình thường đi nhanh có thể đến nơi trong nửa giờ. Nhưng lại không may ở chỗ trời mưa xối xả, Hoàng Cái Cái một tay kéo vali một tay cầm ô, lẻ loi chạy giữa mưa rền gió dữ, quả là khóc không ra nước mắt.
Biết vậy đã hẹn bố hoãn lại một ngày, gấp rút thế này, mình cũng còn chưa kịp cảm ơn Tô Mộc Lạc...
Gió thổi tóc cậu ta lòa xòa rũ rượi.
Phải, tóc--- từ sau khi uống tách cà phê đặc biệt Tô Mộc Lạc pha cho cậu ta, cậu ta sửng sốt nhận ra tóc mình mọc lên rất nhiều chỉ trong một đêm, sắc mặt cũng khá khẩm hơn nhiều. Lúc ấy cậu ta đã muốn tự mình đến cảm ơn Tô Mộc Lạc, chỉ là không ngờ bố mẹ lại giục giã, yêu cầu cậu ta về trước thời hạn, làm cậu ta luống cuống chân tay, căn bản không có thời gian đi tìm Tô Mộc Lạc, chỉ đành cảm ơn qua tin nhắn.
Cũng không biết Tô Mộc Lạc có để ý không, còn có Thiên Tuế, không biết nó đằng đó sống có ổn không...
Hoàng Cái Cái nghĩ đến đây, không chú ý dưới chân có bậc thang, bất cẩn giẫm hụt, cả người lẫn vali đều đổ nhào.
Ruỳnh!
"A!"
Hành ly lăn xuống, chiếc ô không cầm chắc bị gió thốc đi, Hoàng Cái Cái ngã thẳng vào vũng nước, áo quần ướt sũng nước mưa.
Tệ rồi!
Cậu ta ngẩng đầu, đang định bò dậy, nhưng chỉ vừa mới ngẩng đầu, đã nhìn thấy một người đứng ngay trước mắt.
Đó là một cô gái tóc đen, váy trắng đung đưa trong gió, cầm một chiếc ô đỏ tươi màu máu, đứng đưa lưng về phía cậu ta.
Hoàng Cái Cái ngẩn người, trong thoáng chốc, tiếng còi xe và tiếng mưa rơi đã tách biệt khỏi cậu ta, thế giới bỗng nhiên cực kỳ an tĩnh, mà cậu ta còn chưa phát hiện ra.
"A... Cảm ơn chị."
Chiếc ô đỏ chắn mưa cho cậu ta, Hoàng Cái Cái từ từ đứng dậy, cũng lấy làm lạ tại sao cô gái lại quay lưng về phía mình, nhưng vẫn lễ phép nói lời cảm tạ.
Cô gái đứng yên không nhúc nhích, không lên tiếng trả lời, mà cũng chẳng rời đi.
Hoàng Cái Cái lại càng thấy quái quái, nhìn xung quanh, không biết có phải do cậu ta ảo giác không, mà bầu trời dường như âm u hơn rất nhiều, đường phố bốn bề trống rỗng, dòng xe cộ tắc nghẽn ban nãy cũng hoàn toàn biến mất.
Mưa to như trút, phạm vi trăm mét, chỉ có một mình hai người bọn họ.
"..."
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Hoàng Cái Cái, cậu ta nhận thấy không ổn, nhìn người đàn bà một mực quay lưng về phía cậu, trí não bỗng hiện lên những mẩu chuyện kinh dị đã từng được nghe kể.
"... Cảm ơn, không... không cần che ô cho tôi đâu..."
Cơ mặt cậu ta bắt đầu run rẩy, nở một nụ cười miễn cưỡng, đồng thời cũng lặng lẽ lùi về sau, ý định chạy trốn khỏi nơi này.
Rắc.
Tiếng khớp xương bị cưỡng ép đổi chiều, đầu của người đàn bà cầm ô đỏ quay ngoắt chín mươi độ.
Hoàng Cái Cái: "!"
Cậu ta bị tiếng động này dọa toát mồ hôi hột, sau khi nhìn thấy sườn mặt người đàn bà, lại càng thêm kinh hãi.
Đấy là một khuôn mặt trơn nhẵn, không có ngũ quan, như một tờ giấy trắng, cứ vậy mọc lên trên cổ người đàn bà.
Trong khoảnh khắc ấy, Hoàng Cái Cái chửi thầm cả nghìn tiếng đờ mờ, không màng gì hết, quay người chạy trốn.
Ả đàn bà chậm rãi xoay mình, ô đỏ quay một vòng trong mưa. Hoàng Cái Cái vừa chạy được mấy mét lại giống như bị một bàn tay vô hình túm lấy mắt cá chân, trọng tâm không vững, một lần nữa ngã trở về trên đất.
Tiêu rồi! Cậu ta chết mất!
Hoàng Cái Cái tuyệt vọng ôm chặt đầu, cố gắng thu mình nhỏ nhất có thể. Cậu ta cảm giác được cơn ớn lạnh chết người từ từ leo lên dọc theo mắt cá chân, da thịt như bị lưỡi dao rạch rách, đau đớn khiến cậu ta hoảng loạn kêu gào.
- --- Đúng lúc này, cậu ta nghe thấy tiếng mèo kêu bén nhọn.
"Miao!"
...
Ầm!
Sét rạch ngang trời, ánh sáng lóe lên trong chớp mắt. Có bóng hình vụt qua như gió táp giữa màn mưa trắng xóa, giẫm trên mặt nước.
Một con mèo màu cam.
Một con mèo mập mập, thân thể cong lên căng thẳng, như mũi tên sẵn sàng rời cung.
Mưa không ngừng nghỉ, xối ướt bộ lông mèo, nhỏ xuống thành vũng nước đọng dưới chân nó.
Chỉ là vũng nước ấy không phải trong suốt không màu, mà là đỏ tươi như máu.
Cách đó không xa, Hoàng Cái Cái nằm trong mưa, đã rơi vào hôn mê. Mèo yêu ngăn trước chủ nhân của nó, cặp mắt xanh mở to, nhìn chằm chằm người đàn bà bận đồ trắng.
Ô đỏ chuyển động trong mưa, người đàn bà im lặng tiến một bước về phía con mèo.
Thân thể nó run lẩy bẩy, khóe miệng rỉ máu. Dù vậy, nó vẫn không lùi về sau, mà gầm gừ khe khẽ, phát ra lời cảnh cáo.
Dường như có tiếng cười khẽ ngân lên trong không khí, đầy ý giễu cợt. Giây sau đó, người đàn bà lại bước thêm một bước về phía con mèo.
"Ầm" một tiếng, mèo yêu ngã xuống vũng nước nhuộm đỏ máu chính mình, nó bắt đầu hộc máu, nhưng vẫn không ngừng muốn đứng dậy.
Ả đàn bà không nhìn nó, bước qua người nó, đi tới trước mặt Hoàng Cái Cái, giữa tiếng gào thét thê lương của con mèo, ả duỗi tay về phía Hoàng Cái Cái-----
Viu!
Một ánh sáng hình lông vũ xé mưa lao tới, chặt đứt cánh tay vươn ra của ả đàn bà.
Không có máu me, cánh tay rơi xuống đất nhẹ tênh, mềm oặt ra như chiếc găng tay. Mà nửa cánh tay bị cụt của ả đàn bà cũng như bóng hơi thoát khí, bị gió thổi lật phật.
Ả đàn bà quay đầu, gương mặt không ngũ quan nhìn sang, thấy một chàng trai trẻ tuổi nhan sắc xuất chúng cầm một chiếc ô trong suốt, đi từng bước vào giữa màn mưa.
"Yêu cũng tấn công con người à?" Tô Mộc Lạc nhìn ả, "Hay là, ngươi muốn dụ ta ra?"
Ả đàn bà không đáp lời, chỉ thu chiếc ô đỏ trong tay.
Một giây sau, chiếc ô đỏ bị tung lên giữa không trung, bung ra trong khoảnh khắc, chiếc ô đỏ tươi như máu kéo dài vươn rộng, như quái thú ngoác miệng, đồ ập xuống người Tô Mộc Lạc, hòng nuốt trọn Tô Mộc Lạc vào bên trong.
Dĩ nhiên, đó là chuyện không thể nào.
Tô Mộc Lạc nhấc tay, một sợi xích bạc như được đan thành từ những chiếc lông vũ sắc bén quanh quẩn giữa kẽ ngón tay, vút qua như chim ưng xé gió, cắt xẻ màn mưa, dệt thành tấm lưới nhỏ, chiếc ô đỏ tươi tan tành trong nháy mắt, hóa thành ngàn vạn giọt máu lộp độp rơi xuống đất, lại biến mất ngay trên nền đất.
Ả đàn bà vô diện loạng choạng lùi về sau, xoay người muốn chạy. Chỉ là xích bạc nhanh hơn, vung lên đường cong ác liệt giữa không trung, một tiếng phượng hót réo rắt vút lên----- bước chân ả đàn bà lập tức khựng lại.
Chiếc cổ trắng như giấy của ả bị cắt một đường bén ngọt, thân thể tức thì ngã xuống mềm rũ.
Có điều lần này vẫn không đẫm máu, cơ thể người đàn bà biến thành tấm da người ngay khi tiếp đất, yên lặng trải trên nền đất, nhanh chóng bị nước mưa xối ướt.
Tô Mộc Lạc không lấy làm kinh ngạc, cũng không để ý tấm da người, che ô đi về phía Thiên Tuế.
Thiên Tuế chật vật bò dậy, lết đến bên người Hoàng Cái Cái, thuận tiện dùng tay Hoàng Cái Cái che lên đầu mình, nấp bên dưới tránh mưa.
Tô Mộc Lạc đứng trước mặt nó, nghiêng dù về phía nó, nói: "Còn ổn không?"
"Không ổn," Thiên Tuế nói tiếng người, giọng nói rất non trẻ, chỉ như một cậu bé lớn vừa tròn mười tám, "Sao giờ ngươi mới đến."
Tiểu hắc long nghe vậy, thò đầu ra khỏi ống tay áo Tô Mộc Lạc, cặp mắt rồng vàng sậm chăm chú nhìn Thiên Tuế. Tô Mộc Lạc nhét tiểu hắc long trở về, đáp: "Xin lỗi, ta không nghĩ ả dám tấn công con người trắng trợn như vậy."
Lúc trước cậu đã nghĩ yêu quái nọ sẽ lại tấn công mình, nhưng cũng không ngờ đối phương sẽ ra tay với loài người ngay giữa ban ngày ban mặt, rất to gan, quả thật không coi Cục dị nhân ra gì.
Chẳng qua có thể nói, yêu quái kia có thứ để cậy vào, có lẽ ả cho rằng có thể mượn tấm da người che giấu hơi thở và hành tung của mình, thế nên mới tự tin, không hề sợ hãi sẽ bị Cục dị nhân truy xét đến vậy.
Thiên Tuế không lên tiếng, đại loại là mắc mưa có chút lạnh, lại rụt người vào trong quần áo Hoàng Cái Cái thêm một chút. Tô Mộc Lạc kiểm tra hơi thở Hoàng Cái Cái, biết được đối phương chỉ là ngất đi, không có gì đáng ngại, cũng được yên lòng.
Ba phút sau, Cục dị nhân chạy tới, Hoàng Cái Cái và Thiên Tuế được đem đi chữa trị, mà người phụ trách điều tra sự kiện lần này vẫn là Liễu Hạc. Nàng nhìn Tô Mộc Lạc, thở dài một hơi: "Lại làm phiền ngài Tô rồi."
"Không phiền, vốn dĩ lần này cũng là nhằm vào tôi." Tô Mộc Lạc nói, "Tấm da người lần trước, có tra ra được gì không?"
Liễu Hạc lắc lắc đầu: "Trên tấm da người chỉ có hơi thở của khuyển yêu gặp nạn, không tra thêm được gì. Nhưng lần này thu được một tấm mới, có vẻ là liên quan trực tiếp đến yêu quái tấn công ngài, chắc hẳn sẽ bắt được kẻ đứng sau."
Mưa bắt đầu ngớt, nhân viên Cục dị nhân đã dọn dẹp xong hiện trường. Ở ven đường không tiện trò chuyện, Liễu Hạc ngỏ ý mời, trở lại Cục dị nhân sẽ trao đổi thêm một số chi tiết.
Tô Mộc Lạc đồng ý, dẫn tiểu hắc long ngồi lên xe của Cục dị nhân.
Để bảo vệ sự riêng tư, chiếc xe được làm phép, hàng trước không thể nghe thấy cuộc hội thoại của hàng sau. Tô Mộc Lạc ngồi ở hàng sau, nhìn tiểu hắc long nhà mình chui ra khỏi tay áo, rì rà rì rầm oe oe chíp chíp cả một tràng với cậu.
Mặc dù Tô Mộc Lạc vẫn nghe không hiểu như cũ, nhưng bằng một cách thần kỳ lại có thể đoán ra tiểu hắc long đang nói điều gì, liền cười đáp: "Không sao, chỉ là đến Cục dị nhân một chuyến, họ sẽ không làm gì ta đâu."
Tất nhiên là tiểu hắc long không mấy vui vẻ, nó không muốn phượng hoàng nhà mình đến Cục dị nhân, bởi vì nó nó không thích điệu bộ nhìn thấy phượng hoàng xong không dời được mắt của mấy người ở đấy, chưa kể nó còn thù dai, lần trước đến Cục dị nhân nó đã bị cười nhạo.
Bị cười nhạo!
Tiểu hắc long buồn buồn ôm lấy cổ tay phượng hoàng, ngóc đầu, cặp con ngươi vàng chăm chú nhìn phượng hoàng không chớp mắt.
Giá mà nó có thể biến thành người nhanh hơn chút nữa thì tốt.
Không phải trong mộng, mà là ngoài thực tế, xuất hiện bên người phượng hoàng hoàn toàn chân thật, ôm phượng hoàng nhà mình vào lòng trước mặt tất cả mọi người, cho đám người đó biết, phượng hoàng chỉ có thể là của một mình nó.
Đại loại là ánh mắt của tiểu hắc long quá nóng cháy, Tô Mộc Lạc đối mặt với nó mấy giây, che mắt nó: "Không cho ngươi nhìn."
Tiểu hắc long: "?"
Nó nghiêng đầu sang bên trái, Tô Mộc Lạc dời tay sang bên trái, nó nghiêng đầu sang bên phải, Tô Mộc Lạc cũng dời tay sang bên phải---- bởi tiểu hắc long chỉ là một con rồng bé nhỏ, thế nên phủ kín tầm mắt nó rất dễ dàng.
Tiểu hắc long: "Áu!"
Tiểu hắc long tức chết, uốn éo tới lui trong bàn tay Tô Mộc Lạc... thế rồi không cẩn thận, tự uốn thành một nút thắt.
Lại còn là cái loại nút chết không gỡ được.
Tiểu hắc long: "..."
Tô Mộc Lạc: "... Phụt."
Cậu vừa lên cơn một cái là khỏi ngừng luôn, dưới mắt rồng u oán, 'cảm thông' cười suốt cả chặng đường.
Tiếng sấm vang lên, mưa to như trút, những giọt mưa bén nhọn đan thành lưới nện lên cửa kính, nháo nhào hạ cánh thành vũng nước.
Người đi đường thưa thớt, trong quán cà phê cũng chỉ có duy nhất một vị khách. Tô Mộc Lạc ngồi bên quầy bar, nhấc mắt là có thể nhìn thấy người đàn bà tóc dài u ám ngồi trong một góc, lặng lẽ nhấp từng ngụm cà phê.
Mưa càng ngày càng lớn, Tô Mộc Lạc gõ nhịp nhẹ nhàng lên tách cà phê úp ngược, chờ người đàn bà uống xong, mình cũng đóng cửa ra về.
"Áu."
Tách cà phê bị cậu gõ mấy lần, bỗng thò ra một cái đầu rồng nho nhỏ.
Tô Mộc Lạc đối mặt cùng tiểu hắc long mấy giây, rồi lại nhét nó trở vào.
Tiểu hắc long: "..."
Tiểu hắc long nằm dưới đáy tách cà phê không vui chút nào, ỉu xìu quật quật cái đuôi nhỏ.
Nhưng mà chỉ một giây sau, tách cà phê trên đầu nó đã được lấy đi. Tô Mộc Lạc gõ đầu nó một cái, nói: "Lần sau không được cắn ta, cũng không được lưu manh nữa."
Tiểu hắc long mở to cặp mắt long lanh "áu" lên một tiếng, đầu cọ lên ngón tay Tô Mộc Lạc, ngoài mặt tỏ ra cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời.
Thực tế là lần sau vẫn dám.
Tô Mộc Lạc đại loại cũng đoán ra con rồng này đang nghĩ cái gì, lông mày khẽ nhướng, thò tay muốn bóp chóp đuôi nó.
Tiểu hắc long lập tức ôm lấy đuôi mình.
Ầm!
Lại thêm một tia sét đánh xuống, mưa rơi trắng xóa đất trời. Cũng tại lúc này người đàn bà trong góc đặt tách xuống, đứng lên.
Tô Mộc Lạc thấy nàng định dầm mưa, liền hỏi: "Cần ô không?"
Người đàn bà nghe vậy thoáng ngừng bước, quay đầu nhìn cậu, mặt không cảm xúc: "Không cần."
Sau đó nàng rời đi không quay đầu lại, bóng người váy trắng nhanh chóng chìm trong mưa gió.
Sau khi người đàn bà rời đi, Tô Mộc Lạc gãi gãi cằm tiểu hắc long, nói: "Về nhé?"
Tiểu hắc long khoan khoái rừ rừ, cuộn tròn trong lòng bàn tay Tô Mộc Lạc.
Tô Mộc Lạc cười khẽ, ủ tiểu hắc long trong lòng bàn tay, đứng dậy, đóng cửa tiệm cà phê.
Hoàng Cái Cái cảm thấy hôm nay mình xui tám đời.
Sáng sớm nay cậu ta phải bay, chẳng ngờ lại đặt sai giờ báo thức, dậy muộn một tiếng đồng hồ. Cậu ta chạy như điên ra cửa, bắt được chiếc taxi trên đường, kết quả là mưa quá to, taxi kẹt ngay trước sân bay hai cây số---- nhìn dòng xe chạy thẳng đến chân trời trước mặt, lại nhìn khoảng thời gian không còn lại bao nhiêu, Hoàng Cái Cái chỉ có thể cắn răng, xách hành lý xuống xe, định chạy bộ đến sân bay.
May thay nơi này ở khá gần sân bay, chỉ còn một chặng đường hai cây số, bình thường đi nhanh có thể đến nơi trong nửa giờ. Nhưng lại không may ở chỗ trời mưa xối xả, Hoàng Cái Cái một tay kéo vali một tay cầm ô, lẻ loi chạy giữa mưa rền gió dữ, quả là khóc không ra nước mắt.
Biết vậy đã hẹn bố hoãn lại một ngày, gấp rút thế này, mình cũng còn chưa kịp cảm ơn Tô Mộc Lạc...
Gió thổi tóc cậu ta lòa xòa rũ rượi.
Phải, tóc--- từ sau khi uống tách cà phê đặc biệt Tô Mộc Lạc pha cho cậu ta, cậu ta sửng sốt nhận ra tóc mình mọc lên rất nhiều chỉ trong một đêm, sắc mặt cũng khá khẩm hơn nhiều. Lúc ấy cậu ta đã muốn tự mình đến cảm ơn Tô Mộc Lạc, chỉ là không ngờ bố mẹ lại giục giã, yêu cầu cậu ta về trước thời hạn, làm cậu ta luống cuống chân tay, căn bản không có thời gian đi tìm Tô Mộc Lạc, chỉ đành cảm ơn qua tin nhắn.
Cũng không biết Tô Mộc Lạc có để ý không, còn có Thiên Tuế, không biết nó đằng đó sống có ổn không...
Hoàng Cái Cái nghĩ đến đây, không chú ý dưới chân có bậc thang, bất cẩn giẫm hụt, cả người lẫn vali đều đổ nhào.
Ruỳnh!
"A!"
Hành ly lăn xuống, chiếc ô không cầm chắc bị gió thốc đi, Hoàng Cái Cái ngã thẳng vào vũng nước, áo quần ướt sũng nước mưa.
Tệ rồi!
Cậu ta ngẩng đầu, đang định bò dậy, nhưng chỉ vừa mới ngẩng đầu, đã nhìn thấy một người đứng ngay trước mắt.
Đó là một cô gái tóc đen, váy trắng đung đưa trong gió, cầm một chiếc ô đỏ tươi màu máu, đứng đưa lưng về phía cậu ta.
Hoàng Cái Cái ngẩn người, trong thoáng chốc, tiếng còi xe và tiếng mưa rơi đã tách biệt khỏi cậu ta, thế giới bỗng nhiên cực kỳ an tĩnh, mà cậu ta còn chưa phát hiện ra.
"A... Cảm ơn chị."
Chiếc ô đỏ chắn mưa cho cậu ta, Hoàng Cái Cái từ từ đứng dậy, cũng lấy làm lạ tại sao cô gái lại quay lưng về phía mình, nhưng vẫn lễ phép nói lời cảm tạ.
Cô gái đứng yên không nhúc nhích, không lên tiếng trả lời, mà cũng chẳng rời đi.
Hoàng Cái Cái lại càng thấy quái quái, nhìn xung quanh, không biết có phải do cậu ta ảo giác không, mà bầu trời dường như âm u hơn rất nhiều, đường phố bốn bề trống rỗng, dòng xe cộ tắc nghẽn ban nãy cũng hoàn toàn biến mất.
Mưa to như trút, phạm vi trăm mét, chỉ có một mình hai người bọn họ.
"..."
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Hoàng Cái Cái, cậu ta nhận thấy không ổn, nhìn người đàn bà một mực quay lưng về phía cậu, trí não bỗng hiện lên những mẩu chuyện kinh dị đã từng được nghe kể.
"... Cảm ơn, không... không cần che ô cho tôi đâu..."
Cơ mặt cậu ta bắt đầu run rẩy, nở một nụ cười miễn cưỡng, đồng thời cũng lặng lẽ lùi về sau, ý định chạy trốn khỏi nơi này.
Rắc.
Tiếng khớp xương bị cưỡng ép đổi chiều, đầu của người đàn bà cầm ô đỏ quay ngoắt chín mươi độ.
Hoàng Cái Cái: "!"
Cậu ta bị tiếng động này dọa toát mồ hôi hột, sau khi nhìn thấy sườn mặt người đàn bà, lại càng thêm kinh hãi.
Đấy là một khuôn mặt trơn nhẵn, không có ngũ quan, như một tờ giấy trắng, cứ vậy mọc lên trên cổ người đàn bà.
Trong khoảnh khắc ấy, Hoàng Cái Cái chửi thầm cả nghìn tiếng đờ mờ, không màng gì hết, quay người chạy trốn.
Ả đàn bà chậm rãi xoay mình, ô đỏ quay một vòng trong mưa. Hoàng Cái Cái vừa chạy được mấy mét lại giống như bị một bàn tay vô hình túm lấy mắt cá chân, trọng tâm không vững, một lần nữa ngã trở về trên đất.
Tiêu rồi! Cậu ta chết mất!
Hoàng Cái Cái tuyệt vọng ôm chặt đầu, cố gắng thu mình nhỏ nhất có thể. Cậu ta cảm giác được cơn ớn lạnh chết người từ từ leo lên dọc theo mắt cá chân, da thịt như bị lưỡi dao rạch rách, đau đớn khiến cậu ta hoảng loạn kêu gào.
- --- Đúng lúc này, cậu ta nghe thấy tiếng mèo kêu bén nhọn.
"Miao!"
...
Ầm!
Sét rạch ngang trời, ánh sáng lóe lên trong chớp mắt. Có bóng hình vụt qua như gió táp giữa màn mưa trắng xóa, giẫm trên mặt nước.
Một con mèo màu cam.
Một con mèo mập mập, thân thể cong lên căng thẳng, như mũi tên sẵn sàng rời cung.
Mưa không ngừng nghỉ, xối ướt bộ lông mèo, nhỏ xuống thành vũng nước đọng dưới chân nó.
Chỉ là vũng nước ấy không phải trong suốt không màu, mà là đỏ tươi như máu.
Cách đó không xa, Hoàng Cái Cái nằm trong mưa, đã rơi vào hôn mê. Mèo yêu ngăn trước chủ nhân của nó, cặp mắt xanh mở to, nhìn chằm chằm người đàn bà bận đồ trắng.
Ô đỏ chuyển động trong mưa, người đàn bà im lặng tiến một bước về phía con mèo.
Thân thể nó run lẩy bẩy, khóe miệng rỉ máu. Dù vậy, nó vẫn không lùi về sau, mà gầm gừ khe khẽ, phát ra lời cảnh cáo.
Dường như có tiếng cười khẽ ngân lên trong không khí, đầy ý giễu cợt. Giây sau đó, người đàn bà lại bước thêm một bước về phía con mèo.
"Ầm" một tiếng, mèo yêu ngã xuống vũng nước nhuộm đỏ máu chính mình, nó bắt đầu hộc máu, nhưng vẫn không ngừng muốn đứng dậy.
Ả đàn bà không nhìn nó, bước qua người nó, đi tới trước mặt Hoàng Cái Cái, giữa tiếng gào thét thê lương của con mèo, ả duỗi tay về phía Hoàng Cái Cái-----
Viu!
Một ánh sáng hình lông vũ xé mưa lao tới, chặt đứt cánh tay vươn ra của ả đàn bà.
Không có máu me, cánh tay rơi xuống đất nhẹ tênh, mềm oặt ra như chiếc găng tay. Mà nửa cánh tay bị cụt của ả đàn bà cũng như bóng hơi thoát khí, bị gió thổi lật phật.
Ả đàn bà quay đầu, gương mặt không ngũ quan nhìn sang, thấy một chàng trai trẻ tuổi nhan sắc xuất chúng cầm một chiếc ô trong suốt, đi từng bước vào giữa màn mưa.
"Yêu cũng tấn công con người à?" Tô Mộc Lạc nhìn ả, "Hay là, ngươi muốn dụ ta ra?"
Ả đàn bà không đáp lời, chỉ thu chiếc ô đỏ trong tay.
Một giây sau, chiếc ô đỏ bị tung lên giữa không trung, bung ra trong khoảnh khắc, chiếc ô đỏ tươi như máu kéo dài vươn rộng, như quái thú ngoác miệng, đồ ập xuống người Tô Mộc Lạc, hòng nuốt trọn Tô Mộc Lạc vào bên trong.
Dĩ nhiên, đó là chuyện không thể nào.
Tô Mộc Lạc nhấc tay, một sợi xích bạc như được đan thành từ những chiếc lông vũ sắc bén quanh quẩn giữa kẽ ngón tay, vút qua như chim ưng xé gió, cắt xẻ màn mưa, dệt thành tấm lưới nhỏ, chiếc ô đỏ tươi tan tành trong nháy mắt, hóa thành ngàn vạn giọt máu lộp độp rơi xuống đất, lại biến mất ngay trên nền đất.
Ả đàn bà vô diện loạng choạng lùi về sau, xoay người muốn chạy. Chỉ là xích bạc nhanh hơn, vung lên đường cong ác liệt giữa không trung, một tiếng phượng hót réo rắt vút lên----- bước chân ả đàn bà lập tức khựng lại.
Chiếc cổ trắng như giấy của ả bị cắt một đường bén ngọt, thân thể tức thì ngã xuống mềm rũ.
Có điều lần này vẫn không đẫm máu, cơ thể người đàn bà biến thành tấm da người ngay khi tiếp đất, yên lặng trải trên nền đất, nhanh chóng bị nước mưa xối ướt.
Tô Mộc Lạc không lấy làm kinh ngạc, cũng không để ý tấm da người, che ô đi về phía Thiên Tuế.
Thiên Tuế chật vật bò dậy, lết đến bên người Hoàng Cái Cái, thuận tiện dùng tay Hoàng Cái Cái che lên đầu mình, nấp bên dưới tránh mưa.
Tô Mộc Lạc đứng trước mặt nó, nghiêng dù về phía nó, nói: "Còn ổn không?"
"Không ổn," Thiên Tuế nói tiếng người, giọng nói rất non trẻ, chỉ như một cậu bé lớn vừa tròn mười tám, "Sao giờ ngươi mới đến."
Tiểu hắc long nghe vậy, thò đầu ra khỏi ống tay áo Tô Mộc Lạc, cặp mắt rồng vàng sậm chăm chú nhìn Thiên Tuế. Tô Mộc Lạc nhét tiểu hắc long trở về, đáp: "Xin lỗi, ta không nghĩ ả dám tấn công con người trắng trợn như vậy."
Lúc trước cậu đã nghĩ yêu quái nọ sẽ lại tấn công mình, nhưng cũng không ngờ đối phương sẽ ra tay với loài người ngay giữa ban ngày ban mặt, rất to gan, quả thật không coi Cục dị nhân ra gì.
Chẳng qua có thể nói, yêu quái kia có thứ để cậy vào, có lẽ ả cho rằng có thể mượn tấm da người che giấu hơi thở và hành tung của mình, thế nên mới tự tin, không hề sợ hãi sẽ bị Cục dị nhân truy xét đến vậy.
Thiên Tuế không lên tiếng, đại loại là mắc mưa có chút lạnh, lại rụt người vào trong quần áo Hoàng Cái Cái thêm một chút. Tô Mộc Lạc kiểm tra hơi thở Hoàng Cái Cái, biết được đối phương chỉ là ngất đi, không có gì đáng ngại, cũng được yên lòng.
Ba phút sau, Cục dị nhân chạy tới, Hoàng Cái Cái và Thiên Tuế được đem đi chữa trị, mà người phụ trách điều tra sự kiện lần này vẫn là Liễu Hạc. Nàng nhìn Tô Mộc Lạc, thở dài một hơi: "Lại làm phiền ngài Tô rồi."
"Không phiền, vốn dĩ lần này cũng là nhằm vào tôi." Tô Mộc Lạc nói, "Tấm da người lần trước, có tra ra được gì không?"
Liễu Hạc lắc lắc đầu: "Trên tấm da người chỉ có hơi thở của khuyển yêu gặp nạn, không tra thêm được gì. Nhưng lần này thu được một tấm mới, có vẻ là liên quan trực tiếp đến yêu quái tấn công ngài, chắc hẳn sẽ bắt được kẻ đứng sau."
Mưa bắt đầu ngớt, nhân viên Cục dị nhân đã dọn dẹp xong hiện trường. Ở ven đường không tiện trò chuyện, Liễu Hạc ngỏ ý mời, trở lại Cục dị nhân sẽ trao đổi thêm một số chi tiết.
Tô Mộc Lạc đồng ý, dẫn tiểu hắc long ngồi lên xe của Cục dị nhân.
Để bảo vệ sự riêng tư, chiếc xe được làm phép, hàng trước không thể nghe thấy cuộc hội thoại của hàng sau. Tô Mộc Lạc ngồi ở hàng sau, nhìn tiểu hắc long nhà mình chui ra khỏi tay áo, rì rà rì rầm oe oe chíp chíp cả một tràng với cậu.
Mặc dù Tô Mộc Lạc vẫn nghe không hiểu như cũ, nhưng bằng một cách thần kỳ lại có thể đoán ra tiểu hắc long đang nói điều gì, liền cười đáp: "Không sao, chỉ là đến Cục dị nhân một chuyến, họ sẽ không làm gì ta đâu."
Tất nhiên là tiểu hắc long không mấy vui vẻ, nó không muốn phượng hoàng nhà mình đến Cục dị nhân, bởi vì nó nó không thích điệu bộ nhìn thấy phượng hoàng xong không dời được mắt của mấy người ở đấy, chưa kể nó còn thù dai, lần trước đến Cục dị nhân nó đã bị cười nhạo.
Bị cười nhạo!
Tiểu hắc long buồn buồn ôm lấy cổ tay phượng hoàng, ngóc đầu, cặp con ngươi vàng chăm chú nhìn phượng hoàng không chớp mắt.
Giá mà nó có thể biến thành người nhanh hơn chút nữa thì tốt.
Không phải trong mộng, mà là ngoài thực tế, xuất hiện bên người phượng hoàng hoàn toàn chân thật, ôm phượng hoàng nhà mình vào lòng trước mặt tất cả mọi người, cho đám người đó biết, phượng hoàng chỉ có thể là của một mình nó.
Đại loại là ánh mắt của tiểu hắc long quá nóng cháy, Tô Mộc Lạc đối mặt với nó mấy giây, che mắt nó: "Không cho ngươi nhìn."
Tiểu hắc long: "?"
Nó nghiêng đầu sang bên trái, Tô Mộc Lạc dời tay sang bên trái, nó nghiêng đầu sang bên phải, Tô Mộc Lạc cũng dời tay sang bên phải---- bởi tiểu hắc long chỉ là một con rồng bé nhỏ, thế nên phủ kín tầm mắt nó rất dễ dàng.
Tiểu hắc long: "Áu!"
Tiểu hắc long tức chết, uốn éo tới lui trong bàn tay Tô Mộc Lạc... thế rồi không cẩn thận, tự uốn thành một nút thắt.
Lại còn là cái loại nút chết không gỡ được.
Tiểu hắc long: "..."
Tô Mộc Lạc: "... Phụt."
Cậu vừa lên cơn một cái là khỏi ngừng luôn, dưới mắt rồng u oán, 'cảm thông' cười suốt cả chặng đường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương