Trứng Rồng Nuôi Nghìn Năm Cuối Cùng Cũng Phá Vỏ
Chương 45: Quấn lấy
Lâm thành giờ này đã là mùa đông, đêm về giá rét, tiểu phượng hoàng ngồi trên đầu Long Lăng một hồi, bỗng nhiên cảm thấy có hơi lành lạnh.
Nó cúi đầu nhìn Long Lăng một cái, từ tốn nhảy xuống vai hắn, rồi lại vỗ cánh rúc vào trong túi áo hắn.
Long Lăng nhìn trong túi áo bỗng mọc thêm một cục lông nhung tròn tròn, thò tay muốn sờ sờ nó.
Tiểu phượng hoàng: "Chíp!"
Nó mổ Long Lăng một cái rất là hung dữ.
Long Lăng hơi khựng lại, nhưng chỉ giây sau đã nhanh chóng chen tay vào, trước khi phượng hoàng nhà hắn kịp mổ phát thứ hai, hắn đã bọc lấy cục lông trong lòng bàn tay.
Tiểu phượng hoàng: "???"
Nó cảm thấy rồng nhà nó lại đang sờ mó nó, bèn tức giận "chíp chíp", xoay xoay đầu nhỏ muốn tìm chỗ nào mổ cho con rồng này thêm phát nữa... Nhưng mà một lát sau, nó lại phát hiện bàn tay Long Lăng rất ấm áp, còn giúp nó ngăn cản gió lạnh bên ngoài, vô cùng thư thích.
Thế là nó không chíp nữa, im lặng rúc vào lòng bàn tay Long Lăng, không nhúc nhích.
Nhìn vô cùng ngoan ngoãn.
Long Lăng mỉm cười nhè nhẹ, Phượng Hoàng mổ hắn trông thì hung dữ, nhưng thật ra không đau chút nào, bây giờ nằm trong tay hắn, một cục mềm mềm giả vờ ngoan ngoãn, rất chi là đáng yêu---- làm hắn chỉ muốn bưng nó lên tay, hôn hôn cọ cọ.
Một lát sau, hắn đưa phượng hoàng của hắn về nhà, nói: "Phượng Hoàng có nấu cơm hôm nay không?"
Tiểu phượng hoàng bay lên ghế sofa, bộ dạng 'ta không nấu cơm ta không biến hình', nhảy tới nhảy lui trên ghế.
Nó ứ thèm biến trở về.
Nhỡ đâu biến về rồi lại bị rồng nhà nó hôn hôn hít hít... Sau khi bị Thiên Tuế tận mắt chứng kiến cảnh hôn môi, Phượng Hoàng có bóng ma trong lòng với chuyện hôn môi hết hai mươi tư tiếng nữa.
Hơn nữa rồng với phượng hoàng như bọn nó, không ăn cũng không có vấn đề gì. Lắm khi lười nấu nướng, nó và rồng nhà nó đều nhịn ăn.
Long Lăng nhìn con tiểu phượng hoàng tung tăng tung tẩy, cười nói: "Vậy Phượng Hoàng có muốn ăn canh không? Ta có thể làm canh cho ngươi."
Mặc dù lần nào cũng do Phượng Hoàng vào bếp, nhưng hắn ngồi bên cạnh cũng học được không ít điều, ví dụ như nên nấu canh như thế nào.
Lại nói sáng nay bọn họ còn mua ít thịt bò, giờ vẫn đang nằm im thin thít trong tủ lạnh kia.
Tiểu phượng hoàng nghe nói có canh ăn, nghiêng đầu nghĩ ngợi, đoạn "chíp" một tiếng.
Muốn ăn.
Long Lăng liền xòe tay về phía nó.
Tiểu phượng hoàng vỗ cánh đậu lên tay hắn, được hắn ôm vào phòng bếp.
Một lát sau, một nồi canh thịt bò tỏa hơi nghi ngút, nước canh trong trẻo, mặt trên còn rải một lớp hành thái nhỏ.
Long Lăng vô cùng tự tin, múc một bát, đưa đến trước mặt phượng hoàng nhà hắn: "Phượng Hoàng nếm thử đi!"
Tiểu phượng hoàng cũng rất mong đợi, tại vì mùi canh thơm nức, có điều hình dạng này không tiện ăn lắm, nghĩ nghĩ, lại biến thành người.
Thế rồi cảnh giác kéo giãn một khoảng nhỏ với Long Lăng.
Long Lăng; Chậc.
Biết vậy đã sớm thủ tiêu con mèo nọ.
Tô Mộc Lạc cúi đầu húp một ngụm, ánh mắt sáng lên.
Đúng là ngon thật!
Còn ngon hơn cậu làm nữa!
Thế là nói với Long Lăng: "Lần sau ngươi nấu cơm."'
Long Lăng cong khóe miệng, đáp: "Được."
Tô Mộc Lạc vui sướng ăn hết nồi canh với Long Lăng, sau đó lại biến trở về nguyên hình, nhảy lên tay Long Lăng.
Long Lăng nhìn tiểu phượng hoàng trên lòng bàn tay, cảm thấy khả năng đêm nay không được ôm Phượng Hoàng hình người rồi.. Quả nhiên, lần sau thân mật với Phượng Hoàng bên ngoài phải làm phép che mắt cái đã.
Nhưng mà Phượng Hoàng không muốn hóa người, thì lại sinh ra một vấn đề khác---- tắm kiểu gì?
Long Lăng dò hỏi: "Phượng Hoàng muốn ta tắm giúp Phượng Hoàng không?"
Tiểu phượng hoàng nghĩ nghĩ, dang cánh về phía hắn: "Chíp."
Muốn tắm.
Long Lăng tức thì sung sướng ôm con tiểu phượng hoàng vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, Long Lăng xả một bồn đầy nước nóng, đến khi thấy độ ấm vừa đủ, hắn mới nhẹ nhàng thả Phượng Hoàng vào.
Lông phượng hoàng không dính bụi, cũng chẳng dính nước, thả vào nước rồi lại nổi bồng bềnh lên trên.
Như là một quả cầu lông bù xù vậy.
Long Lăng: "Phụt."
Điệu bộ này đáng yêu quá thể, hắn không nhịn được bật cười.
Tiểu phượng hoàng lại tưởng hắn cười nhạo mình, lập tức ngẩng đầu tức giận kêu chíp chíp.
Nổi thì làm sao!
Cũng không phải vì nó mập!
"Ta không có chế giễu Phượng Hoàng," Long Lăng nghiêm túc giải thích, "Mà là ta thấy Phượng Hoàng đáng yêu, vừa đáng yêu vừa xinh đẹp."
Nói xong còn xoa đầu tiểu phượng hoàng một cái.
Tiểu phượng hoàng cọ cọ lên ngón tay hắn đầy vẻ kiêu ngạo, thấy mình không bị chìm xuống, liền bắt đầu bơi vòng vòng trong nước.
Long Lăng yên lặng một giây, thầm nghĩ, trông như con vịt trắng ấy.
Dĩ nhiên, xưa giờ hắn vốn là người không sợ chết, thế nên chẳng ngại gì mà nói cho phượng hoàng nhà hắn nghe: "Phượng Hoàng trông như vịt con ấy."
Tiểu phượng hoàng: "..."
Long Lăng: "Nhưng mà đáng yêu hơn vịt."
Tiểu phượng hoàng: "..."
Cuộc đối thoại này vừa cất lên, tiểu phượng hoàng đã nhớ lại ngày xưa mình bảo trứng rồng như trứng vịt, nhất thời len lén chột dạ, không lên tiếng đáp lời.
Thôi, nhờ công canh thịt bò, nhịn.
Sau khi tắm xong, Long Lăng vớt tiểu phượng hoàng ra, dùng khăn lông mềm mại bọc kín, lau khô nước sót lại trên bộ lông của nó.
Tiểu phượng hoàng: "Chíp chíp chíp."
Không được thừa cơ sờ lông nó.
"Ai thừa cơ sờ lông Phượng Hoàng," Long Lăng nói, "Ta vốn cũng được sờ nhanh thôi."
Tiểu phượng hoàng yên lặng một giây: "Chíp."
Không cho ngươi sờ.
"Không cho ta sờ thật?" Long Lăng nhướng mày, "Thế thì chờ khi nào Phượng Hoàng phát tình, ta chỉ đành ngồi bên cạnh nhìn thôi vậy."
Tiểu phượng hoàng: "..."
Kẻ xấu xa!
Rồi ngoẹo đầu sang một bên, không thèm chơi với hắn.
Long Lăng cười thành tiếng, dùng khăn bọc lấy Phượng Hoàng, thả nó lên giường lớn: "Ta cũng phải đi tắm, Phượng Hoàng chờ ta một lát."
Tiểu phượng hoàng chậm rãi dúi đầu vào chăn nệm mềm mại, kêu một tiếng tỏ ý biết rồi.
Một lát sau, tiếng nước vang lên, tiểu phượng hoàng đang chán chường nhảy tới nhảy lui trên giường, bỗng nhiên phát hiện miếng ngọc bội mình để đầu giường hơi hơi phát sáng.
Lại biến thành người, cầm miếng ngọc bội, ánh sáng bên trên hội tụ tại một điểm giữa không trung, hóa ra một khối linh thể nhấp nháp không ngừng.
"Phượng hoàng đại nhân!" Linh hồn ngọc bội mừng rỡ nói, "Ta tỉnh rồi, ngài xem ta tích thêm năng lượng rồi này! Có thể hóa hình mà không cần vào mộng nữa rồi!"
Tô Mộc Lạc đang định nhận xét gì đấy, đã thấy Long Lăng nói vọng ra: "Phượng Hoàng đang nói chuyện với ai!"
Linh hồn ngọc bội sợ hết hồn: "Đó là Long Lăng đại nhân ư?"
Tô Mộc Lạc đáp: " Ừ." Rồi cũng nói vọng về phía nhà tắm: "Không nói cho ngươi!"
Long Lăng: "..."
Phòng tắm im thin thít.
Tô Mộc Lạc quay đầu nói với linh hồn ngọc bội: "Phải rồi, ta có vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi biết Tắc Uyên là đâu không?"
Cậu vốn cũng chỉ thuận miệng hỏi bừa mà thôi, không trông chờ nhiều lắm vào miếng ngọc bội này, ai ngờ linh hồn ngọc bội nghe được tức thì hưng phấn: "Biết biết! Tắc Uyên là nơi đại nhân từng sinh sống mấy nghìn năm trước nha! Khi đó Long Lăng đại nhân cũng ở đấy nữa!"
Tô Mộc Lạc ngạc nhiên hỏi: "Đó là lãnh địa của tộc Phượng hoàng sao?"
Linh hồn ngọc bội lắc lắc: "Ta không rõ nữa, khi ấy nơi này chỉ có mỗi ngài và Long Lăng đại nhân sinh sống."
Chuyện này có hơi ngoài dự đoán của Tô Mộc Lạc, cậu vốn nghĩ khi xưa cậu sẽ sống chung với tộc nhân của mình... Nhưng rồi cậu chợt nhớ lại lời linh hồn ngọc bội từng nói, một ý tưởng bỗng xoẹt qua tâm trí.
"Từ từ, khoảng thời gian ấy, ngươi có từng thấy phượng hoàng khác không?" Tô Mộc Lạc nói, "Hay là từ đầu đến cuối cũng chỉ có hai người ta và Long Lăng ở đó, mà ta cũng không hề nhắc tới người cùng tộc với mình?"
Linh hồn ngọc bội nỗ lực hồi tưởng, nói: "Thật sự là không có, ta chưa từng thấy con phượng hoàng nào khác, cũng chưa từng nghe ngài nhắc qua... Khi ấy ta còn tưởng ngài không thích người trong tộc của ngài nữa kìa."
Tô Mộc Lạc yên lặng, trước kia cậu vẫn cho rằng mình hóa thành trứng vì thuận theo sự diệt vong của tộc Phượng hoàng, nhưng hiện giờ cậu nghĩ đến một phương hướng khác.
Khi nghe đến hai chữ 'Tắc Uyên' cậu đã loáng thoáng cảm giác như đây là cố hương của mình, nếu linh cảm của cậu ứng nghiệm, thì nơi này chắc chắn phải là vùng đất xưa của tộc Phượng hoàng.
Linh hồn ngọc bội ra đời khi chỉ có một mình cậu và Long Lăng cư ngụ ở Tắc Uyên, hơn nữa cậu còn chưa từng đề cập tới đồng tộc của mình. Chẳng lẽ khi ấy người trong tộc của cậu đã chết hết?
Nếu đây là sự thật, vậy thì cậu không rời đi theo đồng tộc của mình, mà đã trơ mắt nhìn từng tộc nhân gục xuống trước mắt...
Tô Mộc Lạc hơi biến sắc, có điều suy nghĩ một chút lại cảm thấy không thích hợp, bởi vì cậu nhớ Phong Hiên từng nói, sau khi trưởng tộc tộc Phượng hoàng giao ngọc bội cho Điểu tộc không lâu, tộc Phượng hoàng mới toàn diệt.
Cậu bày tỏ mối nghi ngờ của mình với linh hồn ngọc bội, linh hồn ngọc bội nói: "Ta cũng không biết, nhưng ta nhớ khi ngài giao ta cho Điểu tộc thì cũng đã sẵn sàng để ngủ say, có lẽ đã có rất nhiều chuyện xảy ra trước đó."
Tô Mộc Lạc cau mày, nếu cậu thật sự là người giao ngọc bội cho Điểu tộc, thì mấy nghìn năm trước trưởng tộc tộc Phượng hoàng chính là cậu, tại sao cậu lại không đi cùng với tộc nhân của mình?
Huống hồ, nếu tộc nhân vẫn sống, thì cậu không thể dễ dàng ngủ say như vậy được. Khi cậu đã chuẩn bị xong hết thảy, thời điểm chân chính quyết định ngủ say... Khả năng là tộc nhân của cậu không cần cậu bảo vệ, hoặc là, bọn họ đều đã không còn sống nữa.
Chẳng lẽ năm xưa, bên ngoài vốn cũng chưa biết chuyện tộc Phượng hoàng diệt vong, mà phải đợi sau khi cậu, con phượng hoàng cuối cùng lựa chọn ngủ say, thì người khác mới phát hiện ra thế gian không còn phượng hoàng nữa?
Nhưng tại sao tộc Phượng hoàng chỉ còn lại một mình cậu?
Và cả rồng của cậu, tại sao cuối cùng chỉ còn lại một hình hai người bọn cậu?
Tô Mộc Lạc im lặng hồi lâu, đây không phải chuyện cậu chưa từng nghĩ tới, chỉ là gần đây lại càng rục rịch trong lòng.
Một vấn đề nữa cũng làm cậu thắc mắc, tại sao mấy nghìn năm trước cậu không trực tiếp kể mọi chuyện cho linh hồn ngọc bội, để nhiều năm sau nó chuyển lời cho mình?
Hay là cậu lo lắng bản thân không chịu nổi sự thật, cho rằng nếu sau này không tình cờ gặp lại, vậy thì hãy cứ vĩnh viễn quên đi sự thật ấy?
Đúng lúc này, cửa phòng tắm bật mở, Long Lăng bừng bừng khí thế xông ra ngoài.
Hắn hùng hổ tới bên giường, phát hiện phượng hoàng nhà hắn không nói chuyện với người đàn bà khác, mà với một khối linh thể đang lơ lửng giữa không trung, hắn yên lặng chớp mắt, đoạn nói: "Phượng Hoàng, đây là cái gì?"
Tô Mộc Lạc: "Là linh hồn ngọc bội ta từng kể với ngươi."
Long Lăng "ồ" một tiếng, đối mặt mấy giây với linh hồn ngọc bội, nhận xét: "Xấu."
Linh hồn ngọc bội: "..."
Tô Mộc Lạc vỗ Long Lăng một cái: "Không được nói người ta như vậy, mau xin lỗi."
Long Lăng đứng ngay ngắn mặc cậu đánh, nói tiếng xin lỗi, sau đó ngồi xuống bên cạnh Phượng Hoàng.
Tô Mộc Lạc phân cho hắn một ít chăn, rồi quay sang hỏi linh hồn ngọc bội: "Nếu ngươi biết Tắc Uyên ở đâu, có thể dẫn chúng ta đến đấy được không?"
"Không thành vấn đề!" Linh hồn ngọc bội rung lên, "Dù mấy nghìn năm qua thế gian đã thay đổi rất nhiều, nhưng ta vẫn sẽ tìm được nơi ấy, vì ngày xưa ngài cố ý để lại ký hiệu cho ta!"
Tô Mộc Lạc tự nhủ một trăm lần trong lòng rằng quả nhiên mình vẫn muốn bản thân tìm ra sự thật từ từ, có lẽ là vừa muốn mình biết, vừa muốn mình không biết, nên mới không tiết lộ toàn bộ cho linh hồn ngọc bội nghe.
Nếu vậy thì đoạn hồi ức ấy.. thật sự khó tiếp nhận đến thế sao?
Tô Mộc Lạc lặng lẽ thở dài: "Chờ mai chuẩn bị xong chúng ta sẽ lên đường."
Linh hồn ngọc bội nói: "Được, vậy ta đi ngủ trước, tích trữ năng lượng cho ngày mai!"
Nó nói xong, biến trở về ngọc bội.
Tô Mộc Lạc vốn định thả ngọc bội lên đầu giường, ai ngờ bị Long Lăng lấy mất, ném ra ngoài phòng khách.
Tô Mộc Lạc: "? Ngươi làm gì vậy?"
"Nó đã có ý thức, vậy thì không thể để nó ở trong phòng được." Long Lăng nói, "Nếu không đến lúc ta và Phượng Hoàng thế này thế nọ, nó nghe được thì làm thế nào?"
Tô Mộc Lạc: "???"
Tô Mộc Lạc mặt không đổi sắc: "Ai thế này thế nọ với ngươi."
Sau đó kéo chăn, quyết tâm không để con rồng này chiếm tiện nghi, thế là lại đổi trở về nguyên hình.
Long Lăng nhìn con tiểu phượng hoàng cố gắng dúi đầu vào trong chăn, thò tay chọc nó một cái.
Tiểu phượng hoàng: "Chíp!"
Lông lông bị làm rối bù rồi!
Long Lăng: "Ồ."
Tiểu phượng hoàng tiếp tục chui vào chăn, muốn tìm một chỗ ngủ thoải mái.
Long Lăng ngồi cạnh nhìn một hồi, càng nhìn càng thấy hình dạng bé bông của phượng hoàng nhà hắn đáng yêu hết sảy, thế là lại không nhịn được, chọc nó thêm cái nữa.
Tiểu phượng hoàng lập tức quay đầu mổ cho hắn một phát.
Long Lăng cười khẽ, biến thành hình rồng, gác đầu bên cạnh Phượng Hoàng.
Tiểu phượng hoàng nhìn con rồng một cái, vỗ cánh bay lên, đậu trên người nó.
Đối với nó, rồng nhà nó rõ ràng là thoải mái hơn giường đệm. Tiểu phượng hoàng nhanh chóng chọn một chỗ tốt, hài lòng thu cánh, làm ổ trên người hắc long.
Hắc long cũng quấn nó vào lòng, cặp mắt vàng sậm nhìn phượng hoàng đầy chăm chú.
Tiểu phượng hoàng đối mặt với nó vài giây, sau đó chíp một tiếng, mổ nhẹ lên mặt nó.
Hôn ngươi một cái.
"..."
Ánh mắt hắc long chan chứa nụ cười, đầu nó cọ cọ lên người tiểu phượng hoàng, trông nom cho phượng hoàng của nó vào giấc, chẳng khác nào canh giữ trân bảo đáng quý nhất trần đời.
Nó cúi đầu nhìn Long Lăng một cái, từ tốn nhảy xuống vai hắn, rồi lại vỗ cánh rúc vào trong túi áo hắn.
Long Lăng nhìn trong túi áo bỗng mọc thêm một cục lông nhung tròn tròn, thò tay muốn sờ sờ nó.
Tiểu phượng hoàng: "Chíp!"
Nó mổ Long Lăng một cái rất là hung dữ.
Long Lăng hơi khựng lại, nhưng chỉ giây sau đã nhanh chóng chen tay vào, trước khi phượng hoàng nhà hắn kịp mổ phát thứ hai, hắn đã bọc lấy cục lông trong lòng bàn tay.
Tiểu phượng hoàng: "???"
Nó cảm thấy rồng nhà nó lại đang sờ mó nó, bèn tức giận "chíp chíp", xoay xoay đầu nhỏ muốn tìm chỗ nào mổ cho con rồng này thêm phát nữa... Nhưng mà một lát sau, nó lại phát hiện bàn tay Long Lăng rất ấm áp, còn giúp nó ngăn cản gió lạnh bên ngoài, vô cùng thư thích.
Thế là nó không chíp nữa, im lặng rúc vào lòng bàn tay Long Lăng, không nhúc nhích.
Nhìn vô cùng ngoan ngoãn.
Long Lăng mỉm cười nhè nhẹ, Phượng Hoàng mổ hắn trông thì hung dữ, nhưng thật ra không đau chút nào, bây giờ nằm trong tay hắn, một cục mềm mềm giả vờ ngoan ngoãn, rất chi là đáng yêu---- làm hắn chỉ muốn bưng nó lên tay, hôn hôn cọ cọ.
Một lát sau, hắn đưa phượng hoàng của hắn về nhà, nói: "Phượng Hoàng có nấu cơm hôm nay không?"
Tiểu phượng hoàng bay lên ghế sofa, bộ dạng 'ta không nấu cơm ta không biến hình', nhảy tới nhảy lui trên ghế.
Nó ứ thèm biến trở về.
Nhỡ đâu biến về rồi lại bị rồng nhà nó hôn hôn hít hít... Sau khi bị Thiên Tuế tận mắt chứng kiến cảnh hôn môi, Phượng Hoàng có bóng ma trong lòng với chuyện hôn môi hết hai mươi tư tiếng nữa.
Hơn nữa rồng với phượng hoàng như bọn nó, không ăn cũng không có vấn đề gì. Lắm khi lười nấu nướng, nó và rồng nhà nó đều nhịn ăn.
Long Lăng nhìn con tiểu phượng hoàng tung tăng tung tẩy, cười nói: "Vậy Phượng Hoàng có muốn ăn canh không? Ta có thể làm canh cho ngươi."
Mặc dù lần nào cũng do Phượng Hoàng vào bếp, nhưng hắn ngồi bên cạnh cũng học được không ít điều, ví dụ như nên nấu canh như thế nào.
Lại nói sáng nay bọn họ còn mua ít thịt bò, giờ vẫn đang nằm im thin thít trong tủ lạnh kia.
Tiểu phượng hoàng nghe nói có canh ăn, nghiêng đầu nghĩ ngợi, đoạn "chíp" một tiếng.
Muốn ăn.
Long Lăng liền xòe tay về phía nó.
Tiểu phượng hoàng vỗ cánh đậu lên tay hắn, được hắn ôm vào phòng bếp.
Một lát sau, một nồi canh thịt bò tỏa hơi nghi ngút, nước canh trong trẻo, mặt trên còn rải một lớp hành thái nhỏ.
Long Lăng vô cùng tự tin, múc một bát, đưa đến trước mặt phượng hoàng nhà hắn: "Phượng Hoàng nếm thử đi!"
Tiểu phượng hoàng cũng rất mong đợi, tại vì mùi canh thơm nức, có điều hình dạng này không tiện ăn lắm, nghĩ nghĩ, lại biến thành người.
Thế rồi cảnh giác kéo giãn một khoảng nhỏ với Long Lăng.
Long Lăng; Chậc.
Biết vậy đã sớm thủ tiêu con mèo nọ.
Tô Mộc Lạc cúi đầu húp một ngụm, ánh mắt sáng lên.
Đúng là ngon thật!
Còn ngon hơn cậu làm nữa!
Thế là nói với Long Lăng: "Lần sau ngươi nấu cơm."'
Long Lăng cong khóe miệng, đáp: "Được."
Tô Mộc Lạc vui sướng ăn hết nồi canh với Long Lăng, sau đó lại biến trở về nguyên hình, nhảy lên tay Long Lăng.
Long Lăng nhìn tiểu phượng hoàng trên lòng bàn tay, cảm thấy khả năng đêm nay không được ôm Phượng Hoàng hình người rồi.. Quả nhiên, lần sau thân mật với Phượng Hoàng bên ngoài phải làm phép che mắt cái đã.
Nhưng mà Phượng Hoàng không muốn hóa người, thì lại sinh ra một vấn đề khác---- tắm kiểu gì?
Long Lăng dò hỏi: "Phượng Hoàng muốn ta tắm giúp Phượng Hoàng không?"
Tiểu phượng hoàng nghĩ nghĩ, dang cánh về phía hắn: "Chíp."
Muốn tắm.
Long Lăng tức thì sung sướng ôm con tiểu phượng hoàng vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, Long Lăng xả một bồn đầy nước nóng, đến khi thấy độ ấm vừa đủ, hắn mới nhẹ nhàng thả Phượng Hoàng vào.
Lông phượng hoàng không dính bụi, cũng chẳng dính nước, thả vào nước rồi lại nổi bồng bềnh lên trên.
Như là một quả cầu lông bù xù vậy.
Long Lăng: "Phụt."
Điệu bộ này đáng yêu quá thể, hắn không nhịn được bật cười.
Tiểu phượng hoàng lại tưởng hắn cười nhạo mình, lập tức ngẩng đầu tức giận kêu chíp chíp.
Nổi thì làm sao!
Cũng không phải vì nó mập!
"Ta không có chế giễu Phượng Hoàng," Long Lăng nghiêm túc giải thích, "Mà là ta thấy Phượng Hoàng đáng yêu, vừa đáng yêu vừa xinh đẹp."
Nói xong còn xoa đầu tiểu phượng hoàng một cái.
Tiểu phượng hoàng cọ cọ lên ngón tay hắn đầy vẻ kiêu ngạo, thấy mình không bị chìm xuống, liền bắt đầu bơi vòng vòng trong nước.
Long Lăng yên lặng một giây, thầm nghĩ, trông như con vịt trắng ấy.
Dĩ nhiên, xưa giờ hắn vốn là người không sợ chết, thế nên chẳng ngại gì mà nói cho phượng hoàng nhà hắn nghe: "Phượng Hoàng trông như vịt con ấy."
Tiểu phượng hoàng: "..."
Long Lăng: "Nhưng mà đáng yêu hơn vịt."
Tiểu phượng hoàng: "..."
Cuộc đối thoại này vừa cất lên, tiểu phượng hoàng đã nhớ lại ngày xưa mình bảo trứng rồng như trứng vịt, nhất thời len lén chột dạ, không lên tiếng đáp lời.
Thôi, nhờ công canh thịt bò, nhịn.
Sau khi tắm xong, Long Lăng vớt tiểu phượng hoàng ra, dùng khăn lông mềm mại bọc kín, lau khô nước sót lại trên bộ lông của nó.
Tiểu phượng hoàng: "Chíp chíp chíp."
Không được thừa cơ sờ lông nó.
"Ai thừa cơ sờ lông Phượng Hoàng," Long Lăng nói, "Ta vốn cũng được sờ nhanh thôi."
Tiểu phượng hoàng yên lặng một giây: "Chíp."
Không cho ngươi sờ.
"Không cho ta sờ thật?" Long Lăng nhướng mày, "Thế thì chờ khi nào Phượng Hoàng phát tình, ta chỉ đành ngồi bên cạnh nhìn thôi vậy."
Tiểu phượng hoàng: "..."
Kẻ xấu xa!
Rồi ngoẹo đầu sang một bên, không thèm chơi với hắn.
Long Lăng cười thành tiếng, dùng khăn bọc lấy Phượng Hoàng, thả nó lên giường lớn: "Ta cũng phải đi tắm, Phượng Hoàng chờ ta một lát."
Tiểu phượng hoàng chậm rãi dúi đầu vào chăn nệm mềm mại, kêu một tiếng tỏ ý biết rồi.
Một lát sau, tiếng nước vang lên, tiểu phượng hoàng đang chán chường nhảy tới nhảy lui trên giường, bỗng nhiên phát hiện miếng ngọc bội mình để đầu giường hơi hơi phát sáng.
Lại biến thành người, cầm miếng ngọc bội, ánh sáng bên trên hội tụ tại một điểm giữa không trung, hóa ra một khối linh thể nhấp nháp không ngừng.
"Phượng hoàng đại nhân!" Linh hồn ngọc bội mừng rỡ nói, "Ta tỉnh rồi, ngài xem ta tích thêm năng lượng rồi này! Có thể hóa hình mà không cần vào mộng nữa rồi!"
Tô Mộc Lạc đang định nhận xét gì đấy, đã thấy Long Lăng nói vọng ra: "Phượng Hoàng đang nói chuyện với ai!"
Linh hồn ngọc bội sợ hết hồn: "Đó là Long Lăng đại nhân ư?"
Tô Mộc Lạc đáp: " Ừ." Rồi cũng nói vọng về phía nhà tắm: "Không nói cho ngươi!"
Long Lăng: "..."
Phòng tắm im thin thít.
Tô Mộc Lạc quay đầu nói với linh hồn ngọc bội: "Phải rồi, ta có vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi biết Tắc Uyên là đâu không?"
Cậu vốn cũng chỉ thuận miệng hỏi bừa mà thôi, không trông chờ nhiều lắm vào miếng ngọc bội này, ai ngờ linh hồn ngọc bội nghe được tức thì hưng phấn: "Biết biết! Tắc Uyên là nơi đại nhân từng sinh sống mấy nghìn năm trước nha! Khi đó Long Lăng đại nhân cũng ở đấy nữa!"
Tô Mộc Lạc ngạc nhiên hỏi: "Đó là lãnh địa của tộc Phượng hoàng sao?"
Linh hồn ngọc bội lắc lắc: "Ta không rõ nữa, khi ấy nơi này chỉ có mỗi ngài và Long Lăng đại nhân sinh sống."
Chuyện này có hơi ngoài dự đoán của Tô Mộc Lạc, cậu vốn nghĩ khi xưa cậu sẽ sống chung với tộc nhân của mình... Nhưng rồi cậu chợt nhớ lại lời linh hồn ngọc bội từng nói, một ý tưởng bỗng xoẹt qua tâm trí.
"Từ từ, khoảng thời gian ấy, ngươi có từng thấy phượng hoàng khác không?" Tô Mộc Lạc nói, "Hay là từ đầu đến cuối cũng chỉ có hai người ta và Long Lăng ở đó, mà ta cũng không hề nhắc tới người cùng tộc với mình?"
Linh hồn ngọc bội nỗ lực hồi tưởng, nói: "Thật sự là không có, ta chưa từng thấy con phượng hoàng nào khác, cũng chưa từng nghe ngài nhắc qua... Khi ấy ta còn tưởng ngài không thích người trong tộc của ngài nữa kìa."
Tô Mộc Lạc yên lặng, trước kia cậu vẫn cho rằng mình hóa thành trứng vì thuận theo sự diệt vong của tộc Phượng hoàng, nhưng hiện giờ cậu nghĩ đến một phương hướng khác.
Khi nghe đến hai chữ 'Tắc Uyên' cậu đã loáng thoáng cảm giác như đây là cố hương của mình, nếu linh cảm của cậu ứng nghiệm, thì nơi này chắc chắn phải là vùng đất xưa của tộc Phượng hoàng.
Linh hồn ngọc bội ra đời khi chỉ có một mình cậu và Long Lăng cư ngụ ở Tắc Uyên, hơn nữa cậu còn chưa từng đề cập tới đồng tộc của mình. Chẳng lẽ khi ấy người trong tộc của cậu đã chết hết?
Nếu đây là sự thật, vậy thì cậu không rời đi theo đồng tộc của mình, mà đã trơ mắt nhìn từng tộc nhân gục xuống trước mắt...
Tô Mộc Lạc hơi biến sắc, có điều suy nghĩ một chút lại cảm thấy không thích hợp, bởi vì cậu nhớ Phong Hiên từng nói, sau khi trưởng tộc tộc Phượng hoàng giao ngọc bội cho Điểu tộc không lâu, tộc Phượng hoàng mới toàn diệt.
Cậu bày tỏ mối nghi ngờ của mình với linh hồn ngọc bội, linh hồn ngọc bội nói: "Ta cũng không biết, nhưng ta nhớ khi ngài giao ta cho Điểu tộc thì cũng đã sẵn sàng để ngủ say, có lẽ đã có rất nhiều chuyện xảy ra trước đó."
Tô Mộc Lạc cau mày, nếu cậu thật sự là người giao ngọc bội cho Điểu tộc, thì mấy nghìn năm trước trưởng tộc tộc Phượng hoàng chính là cậu, tại sao cậu lại không đi cùng với tộc nhân của mình?
Huống hồ, nếu tộc nhân vẫn sống, thì cậu không thể dễ dàng ngủ say như vậy được. Khi cậu đã chuẩn bị xong hết thảy, thời điểm chân chính quyết định ngủ say... Khả năng là tộc nhân của cậu không cần cậu bảo vệ, hoặc là, bọn họ đều đã không còn sống nữa.
Chẳng lẽ năm xưa, bên ngoài vốn cũng chưa biết chuyện tộc Phượng hoàng diệt vong, mà phải đợi sau khi cậu, con phượng hoàng cuối cùng lựa chọn ngủ say, thì người khác mới phát hiện ra thế gian không còn phượng hoàng nữa?
Nhưng tại sao tộc Phượng hoàng chỉ còn lại một mình cậu?
Và cả rồng của cậu, tại sao cuối cùng chỉ còn lại một hình hai người bọn cậu?
Tô Mộc Lạc im lặng hồi lâu, đây không phải chuyện cậu chưa từng nghĩ tới, chỉ là gần đây lại càng rục rịch trong lòng.
Một vấn đề nữa cũng làm cậu thắc mắc, tại sao mấy nghìn năm trước cậu không trực tiếp kể mọi chuyện cho linh hồn ngọc bội, để nhiều năm sau nó chuyển lời cho mình?
Hay là cậu lo lắng bản thân không chịu nổi sự thật, cho rằng nếu sau này không tình cờ gặp lại, vậy thì hãy cứ vĩnh viễn quên đi sự thật ấy?
Đúng lúc này, cửa phòng tắm bật mở, Long Lăng bừng bừng khí thế xông ra ngoài.
Hắn hùng hổ tới bên giường, phát hiện phượng hoàng nhà hắn không nói chuyện với người đàn bà khác, mà với một khối linh thể đang lơ lửng giữa không trung, hắn yên lặng chớp mắt, đoạn nói: "Phượng Hoàng, đây là cái gì?"
Tô Mộc Lạc: "Là linh hồn ngọc bội ta từng kể với ngươi."
Long Lăng "ồ" một tiếng, đối mặt mấy giây với linh hồn ngọc bội, nhận xét: "Xấu."
Linh hồn ngọc bội: "..."
Tô Mộc Lạc vỗ Long Lăng một cái: "Không được nói người ta như vậy, mau xin lỗi."
Long Lăng đứng ngay ngắn mặc cậu đánh, nói tiếng xin lỗi, sau đó ngồi xuống bên cạnh Phượng Hoàng.
Tô Mộc Lạc phân cho hắn một ít chăn, rồi quay sang hỏi linh hồn ngọc bội: "Nếu ngươi biết Tắc Uyên ở đâu, có thể dẫn chúng ta đến đấy được không?"
"Không thành vấn đề!" Linh hồn ngọc bội rung lên, "Dù mấy nghìn năm qua thế gian đã thay đổi rất nhiều, nhưng ta vẫn sẽ tìm được nơi ấy, vì ngày xưa ngài cố ý để lại ký hiệu cho ta!"
Tô Mộc Lạc tự nhủ một trăm lần trong lòng rằng quả nhiên mình vẫn muốn bản thân tìm ra sự thật từ từ, có lẽ là vừa muốn mình biết, vừa muốn mình không biết, nên mới không tiết lộ toàn bộ cho linh hồn ngọc bội nghe.
Nếu vậy thì đoạn hồi ức ấy.. thật sự khó tiếp nhận đến thế sao?
Tô Mộc Lạc lặng lẽ thở dài: "Chờ mai chuẩn bị xong chúng ta sẽ lên đường."
Linh hồn ngọc bội nói: "Được, vậy ta đi ngủ trước, tích trữ năng lượng cho ngày mai!"
Nó nói xong, biến trở về ngọc bội.
Tô Mộc Lạc vốn định thả ngọc bội lên đầu giường, ai ngờ bị Long Lăng lấy mất, ném ra ngoài phòng khách.
Tô Mộc Lạc: "? Ngươi làm gì vậy?"
"Nó đã có ý thức, vậy thì không thể để nó ở trong phòng được." Long Lăng nói, "Nếu không đến lúc ta và Phượng Hoàng thế này thế nọ, nó nghe được thì làm thế nào?"
Tô Mộc Lạc: "???"
Tô Mộc Lạc mặt không đổi sắc: "Ai thế này thế nọ với ngươi."
Sau đó kéo chăn, quyết tâm không để con rồng này chiếm tiện nghi, thế là lại đổi trở về nguyên hình.
Long Lăng nhìn con tiểu phượng hoàng cố gắng dúi đầu vào trong chăn, thò tay chọc nó một cái.
Tiểu phượng hoàng: "Chíp!"
Lông lông bị làm rối bù rồi!
Long Lăng: "Ồ."
Tiểu phượng hoàng tiếp tục chui vào chăn, muốn tìm một chỗ ngủ thoải mái.
Long Lăng ngồi cạnh nhìn một hồi, càng nhìn càng thấy hình dạng bé bông của phượng hoàng nhà hắn đáng yêu hết sảy, thế là lại không nhịn được, chọc nó thêm cái nữa.
Tiểu phượng hoàng lập tức quay đầu mổ cho hắn một phát.
Long Lăng cười khẽ, biến thành hình rồng, gác đầu bên cạnh Phượng Hoàng.
Tiểu phượng hoàng nhìn con rồng một cái, vỗ cánh bay lên, đậu trên người nó.
Đối với nó, rồng nhà nó rõ ràng là thoải mái hơn giường đệm. Tiểu phượng hoàng nhanh chóng chọn một chỗ tốt, hài lòng thu cánh, làm ổ trên người hắc long.
Hắc long cũng quấn nó vào lòng, cặp mắt vàng sậm nhìn phượng hoàng đầy chăm chú.
Tiểu phượng hoàng đối mặt với nó vài giây, sau đó chíp một tiếng, mổ nhẹ lên mặt nó.
Hôn ngươi một cái.
"..."
Ánh mắt hắc long chan chứa nụ cười, đầu nó cọ cọ lên người tiểu phượng hoàng, trông nom cho phượng hoàng của nó vào giấc, chẳng khác nào canh giữ trân bảo đáng quý nhất trần đời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương