Trùng Sinh: Ta Vinh Hoa Phú Quý
Chương 84: Bẫy Mật
'Có kẻ định ra tay với nhị thúc?'Lăng Sở lập tức cau mày.Đứng ở trước mặt hắn, Vũ Văn Xung đột nhiên đưa ngón tay gõ nhẹ vào giữa hai lông mày của hắn. "Đang nghĩ cái gì đó? Vì ta đã biết, ta nhất định sẽ không để ông ấy xảy ra chuyện."Lăng Sở sững người, hơi ngả người ra đằng sau. Hắn gạt ngón tay của y ra một bên, tỏ vẻ mất tự nhiên :"Vậy thì đi ăn cơm thôi."Vũ Văn Xung rút tay lại, giả vờ không nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Lăng Sở.Lăng Văn Chung lại cảm thấy tiếc cho quyết định của cháu trai khi nhìn thấy hai người sánh vai bước vào.'Rõ ràng hai đứa trẻ này kết hợp hoàn hảo như vậy...Sao Lăng nhi lại phản đối mối hôn sự này?'Nhìn vẻ mặt ủ rũ của cha mình, Lăng Triều Văn cảm thấy bất lực. Hắn không ngờ cha mình lại hài lòng với Vũ Văn Xung như vậy.Bữa ăn mặc dù rất sôi nổi, nhưng bầu không khí hiển nhiên không giống như trước. Ngoại trừ Lăng Mặc, những người khác đều biết rõ lý do về sự thay đổi này."Bây giờ ngài có thể cho ta biết rồi chứ?" Lăng Sở vừa rời khỏi tiền sảnh liền hỏi."Giả Trung đang có ý định gài bẫy mật nhị thúc ngươi." Vũ Văn Xung nói."Gài bẫy?" Lăng Sở không dám tin. "Nhị thúc và nhị thẩm ta là thật lòng với nhau. Hai người họ lấy nhau nhiều năm như vậy, ta chưa từng thấy nhị thúc ta ở bên ngoài có người khác. Mọi người đều nói nhị thúc ta là hình mẫu lý tưởng. Khắp Đàm Dương đều biết. Giả Trung định bẫy hồng môn yến nhị thúc ta kiểu gì?""Bởi vậy hắn mới đang lên kế hoạch. Một khi Lăng nhị gia rơi vào bẫy, ông ấy sẽ càng bị ảnh hưởng nghiêm trọng." Vũ Văn Xung nói."Bọn họ định làm gì?""Tháng năm năm trước, Lăng nhị gia có phải từng dừng chân ở Lục gia huyện Thái không?" Vũ Văn Xung hỏi.'Tháng trước?' Lăng Sở thoáng sững sờ. Ký ức này dường như rất xa đối với hắn, một người đã sống qua hai kiếp người. Hắn suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra thật sự có chuyện này. Nhị thúc hắn sau khi từ huyện Thái trở về đã rất tức giận, ông ấy nói nha môn huyện Thái lấy lý do tu sửa cố ý tống tiền người dân."Quả thật có chuyện đó." Lăng Sở nói."Trong thời gian ở Lục gia,nhị thúc của ngươi bị Lục Phương, con gái chưa chồng của Lục gia phải lòng. Cô ấy thật lòng muốn lấy nhị thúc ngươi, nhưng bị cha là Lục Quỳ phản đối, ông ấy không muốn con gái phải làm vợ lẽ. Cho nên Lục Quỳ đã nhốt cô ở nhà. Giả Trung biết chuyện, muốn lợi dụng Lục Phương để gài bẫy Lăng nhị gia." Vũ Văn Xung nói.Lăng Sở nắm chặt tay tức giận :'Một lũ khốn nạn! Hết lần này đến lần khác tìm cách hãm hại Lăng gia!'Hắn đương nhiên không tin nhị thúc sẽ bị cái gì Lục Phương mê hoặc. Nhưng một khi đối phương dùng thủ đoạn mê hoặc, chỉ cần nhị thúc mất cảnh giác sẽ lập tức rơi vào bẫy."Cảm ơn." Lăng Sở nghiêm túc nói với Vũ Văn Xung.Vũ Văn Xung nhất định là phái người theo dõi Giả gia, nếu không, hắn đã không nhanh chóng biết được chi tiết như vậy."Ta đã nói rồi, việc của ngươi cũng là của ta, không cần cảm ơn." Vũ Văn Xung nói.Lăng Sở nhìn hắn, muốn nói cái gì, nhưng lời chưa nói ra đã phải nuốt xuống, căn bản không biết nói cái gì."Không biết nói cái gì thì không cần nói." Vũ Văn Xung nói. Hắn dường như có một đôi mắt nhìn thấu tâm trí của Lăng Sở.Lăng Sở chỉ đành mím môi, gật đầu xoay người rời đi.Lăng Triều Văn phải đến nha môn vào buổi chiều, cho nên hắn trở về nhà, thu dọn y phục lần nữa trước khi ra ngoài.Nhìn thấy Lăng Sở đến, Lăng Triều Văn hơi bối rối :"Lăng nhi?""Nhị thúc, cháu có chuyện muốn nói với thúc."...Tối hôm đó, rất nhiều người đã rời khỏi huyện nha. Lăng Triều Văn vẫn còn một số chuyện cần thảo luận với Tào Nhất cho nên vẫn phải ở lại. Nếu là những ngày bình thường, sẽ có rất ít người bên ngoài. Nhưng hắn lại thấy có người đang đợi hắn ra ngoài."Đại nhân, lâu rồi không thấy ngài cùng chúng ta đi ăn cơm. Ngài thấy hôm nay đi cùng với bọn ta được không?"Những người đợi hắn đều là đồng sự ở nha môn. Thường thì thỉnh thoảng bọn họ mới gặp nhau. Lăng Triều Văn đôi khi sẽ đi cùng bọn họ và còn phải phụ thuộc vào nơi họ sẽ đến."Lần này không được rồi. Trong nhà vẫn còn chuyện cần giải quyết. Khéo phải để lần sau." Lăng Triều Văn từ chối."Chẳng phải Lăng lão gia gia ở nhà đó ư, còn có đại thiếu gia nhà ngài cũng rất có năng lực. Là chuyện gì mà phải đích thân ngài giải quyết thế? Ngài từ chối chúng ta ba lần rồi đó. Lần này ngài nhất định phải đi với bọn ta.""Hắn nói đúng đó. Lăng đại nhân, chúng ta biết ngài không muốn làm vị ở nhà kia phiền lòng, cho nên bọn ta đã đặt một bàn ở Phượng Thai quán rồi, không có đi bất kỳ nơi khác.""Ngài có thể yên tâm."Lăng Triều Văn muốn từ chối, lại bị hai người đàn ông đến kéo tay:"Nào, nào. Chỉ cần uống với bọn ta một chút thôi. Không mất nhiều thời gian của ngài đâu."Cảm thấy không thể từ chối nữa, cuối cùng hắn đành đi theo.Quán ăn này cách Lăng gia không xa. Lăng Triều Văn cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút."Bọn ta đã đặt sẵn một phòng riêng trên lầu. Loại rượu mà bọn ta gọi cũng là loại mới nhất ở Phượng Thai quán. Bọn ta cũng đã thuê một thợ săn lên núi để chuẩn bị cho bữa tối hôm nay. Đáng lẽ ra bọn ta đã đến đây từ mấy hôm trước rồi, nhưng mà bọn ta quyết định đợi ngài."Những người này vây quanh Lăng Triều Văn rồi đi thẳng lên tầng hai.Họ đặt một căn phòng, hoàn toàn cắt đứt với bên ngoài. Phòng cũng rộng rãi và yên tĩnh, chắc chắn là một nơi thích hợp để uống rượu, trò chuyện.Các món ăn được dâng lên nóng hổi."Ngài thấy thế nào? Mọi người ở đây đều là người quen. Ngài có thoải mái hơn không?"Lăng Triều Văn quả thực nới lỏng cảnh giác, còn được bọn họ cho ngồi ở đầu bàn."Hôm nay chúng ta không nói về công việc, chỉ tán gẫu thôi. Ngài thấy thế nào, Lăng đại nhân?" Một người nói.Lăng Triều Văn gật đầu :"Tất nhiên là được rồi.""Tất cả bọn ta đều biết ngài rất thẳng thắn. Lăng đại nhân, hay là ngài nếm thử mấy món này rồi đoán xem chúng được làm từ gì?"Hiện tại Lăng Triều Văn đang ngồi ở đầu bàn, hắn phải ăn miếng đầu tiên. Hắn trước tiên thử món thịt kho trước mặt, thịt mềm, rất ngon."Ngài thấy sao? Đã đoán ra được là thịt gì chưa?"Lăng Triều Văn hơi ngạc nhiên :"Thịt nai?""Đúng vậy. Thợ săn phải tốn rất nhiều công sức mới bắt được nó đấy.""Nhanh lên, mọi người mau thử đi."Rượu ngọt thịt ngon, bọn họ bắt đầu uống một cách tự nhiên, dần có chút nóng.Uống thêm vài ly nữa, mặt ai nấy đều đỏ bừng.Lăng Triều Văn tửu lượng không cao, uống được vài ly đã ngà ngà say. Sau đó lại bị người khác thúc giục, hắn uống thêm vài ly, càng lúc càng cảm thấy buồn ngủ."Không, không, không, ta không uống được nữa. Ta...ta mà say sẽ bị phu nhân mắng." Lăng Triều Văn nói."Lăng đại nhân, ngài..ngài cũng sợ vợ quá rồi!""Đúng đó! Vợ ta mà cứ trói buộc ta như vậy, ta...ta sẽ bỏ cô ta!"Tất cả bắt đầu khoe khoang về cách bọn họ trị vợ của mình thế nào. Bọn họ ngạo mạn phàn nàn về vợ và các thê thiếp của mình.Lăng Triều Văn chưa từng phàn nàn về vợ của mình, hắn không muốn tham gia cùng bọn họ. Hắn loạng choạng đứng dậy nói :"Ta thật sự phải về rồi, các ngươi cứ tiếp tục đi.""Ấy, đại nhân, đừng đi vội. Ở lại uống thêm chút nữa đi.""Đúng đúng, ngài từ chối, xem như là coi thường bọn ta."Lăng Triều Văn bị kéo trở lại chỗ ngồi, chiếc cốc trước mặt hắn lại được rót đầy. Hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài uống rượu.Cốc thứ nhất, cốc thứ hai, rồi thứ ba... Đến cuối cùng, hắn gần như không thể đứng dậy.Những người còn lại đều say khướt, thậm chí còn có người nằm lăn trên mặt đất. Bọn họ vừa ngủ miệng vừa lẩm nhẩm những điều vô nghĩa, dù sao trong số họ cũng không có ai tỉnh táo.Lăng Triều Văn cố gắng đứng dậy, nhưng cố gắng một hồi cũng không có tác dụng. Tầm nhìn của hắn mờ dần, thậm chí còn không nhìn rõ cánh cửa phòng đang được mở ra."Hừm, quả nhiên là hắn say rồi. Nhanh lên, đưa hắn đi.""Vâng!"Lăng Triều Văn bị khiêng ra ngoài. Hắn hoàn toàn không tỉnh táo, chỉ nghĩ đó là hạ nhân và người đánh xe của mình cho nên không phản kháng.Những người đàn ông khiêng hắn ra khỏi phòng, đem đến một gian phòng khác.Ở bên trong có một người phụ nữ đang ngồi đợi. Khuôn mặt bị che đi một nửa, chỉ để lại đôi mắt, cô mặc y phục màu hồng, trang sức vô cùng tinh xảo, chỉ có gia quyến nhà quyền thế mới ăn mặc lộng lẫy như này."Lục cô nương, bọn ta đem người đến cho cô rồi. Còn có thể nắm lấy cơ hội này hay không thì phải dựa vào cô rồi." Người đàn ông ghê tởm nói.Người phụ nữ che mặt lập tức để mắt đến Lăng Triều Văn đang say. Cô không quan tâm đến ánh nhìn của người khác. Cô nói :"Ta đã hứa rồi, nhất định sẽ không bội ước. Các người ra ngoài đi.""Ồ." Người đàn ông đưa Lăng Triều Văn vào cười khinh bỉ rồi đóng cửa lại.Lục Phương ngồi trên ghế, hoàn toàn giống như người mất hồn, trong lòng tràn ngập vui sướng đến gần hắn :"Đại nhân, đại nhân còn nhớ ta không?"Cô đưa tay chạm vào mặt hắn :"Đại nhân."Lăng Triều Văn khẽ cau mày. Mặc dù không còn ý thức, nhưng giọng nói xa lạ của người phụ nữ này khiến hắn theo bản năng cảnh giác. Hắn muốn chống cự."Chẳng bao lâu nữa ngài sẽ là của ta. Ngài phải lấy ta. Ngài có biết ta mong chờ ngày này bao lâu rồi không? Ta có thể làm bất cứ điều gì chỉ vì ngài!"Người phụ nữ như phát điên nhìn chằm chằm Lăng Triều Văn. Cô tháo khăn che mặt ra. Đáng lẽ đôi môi đỏ mọng của cô rất đẹp, nhưng hiện tại gương mặt của cô vì quá phấn khích mà trở nên méo mó, nhìn rất đáng sợ."..." Người phụ nữ đặt tay lên tay cầm của chiếc ghế mà hắn đang ngồi, từ từ tiến lại gần hắn.Ngay khi vừa định chạm vào người Lăng Triều Văn, lập tức một viên đá bay vút qua cửa sổ, đập trúng ngay huyệt đạo khiến cô bất tỉnh.Lăng Triều Văn, người vốn dĩ đang say rượu đột nhiên mở mắt, trông tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương