Trùng Sinh Vả Mặt: Được Chồng Dung Túng
Chương 4: Cưới ngay kẻo muộn
Xe thể thao Bugatti Centodieci màu trắng vừa đỗ vào sân vườn của căn biệt thự White.
Phương Cảnh Đình từ bên trong bước ra với dáng vẻ khá mệt mỏi, âu cũng vì lượng thuốc đêm qua mẹ anh cho vào quá nhiều, khiến anh đến sáng tỉnh dậy vẫn còn thấy hơi choáng váng.
Đi vội lên phòng riêng và tiến ngay vào phòng tắm để dội rửa sạch sẽ những vết tích lẫn mùi hương còn lưu lại trên cơ thể sau cuộc hoan ái vào tối qua với người con gái ấy. Bởi vì, đó là lần đầu không hề mong muốn.
Thề rằng nếu người tính kế anh không phải Phương phu nhân, thì nhất định giờ này kẻ đó đang vô cùng khổ sở rồi.
Đứng dưới vòi sen, nước lạnh phun xuống không ngừng nghỉ, tưới lên cơ thể cường tráng có làn da trắng sáng tự nhiên của người đàn ông. Phương Cảnh Đình cao gần mét chín, cân nặng ước chừng tám mươi, cơ thịt săn chắc, chỉ nhìn vào tỉ lệ cơ thể này thôi cũng đủ khiến đại đa số phụ nữ mất máu, đó là chưa kể tới nhan sắc đỉnh cao như nam thần Hollywood trên gương mặt anh ta.
Dòng máu Phương gia, hội tụ tinh hoa đẹp trai, tiêu sái. Thảo nào Ân Mặc Dao mới bị chìm trong biển sắc của Phương Quảng Trọng, nhưng đó cũng chỉ là chuyện trước khi cô trùng sinh trở về thôi, chứ giờ gặp được chú út Phương Cảnh Đình rồi thì, Phương Quảng Trọng còn chả bằng cọng lông chân của anh.
Những ai được dịp nhìn thấy Phương Cảnh Đình cởi trần, sẽ phát hiện trên ngực trái anh có xăm hình ba ký tự chữ cái như tên của một ai đó. Ý nghĩa thế nào, chắc cũng chỉ mỗi mình anh biết.
Đang lúc thư giãn, bỗng dưng trong tâm trí người đàn ông lại xuất hiện hình ảnh khiêu gợi, đầy nóng bỏng của người con gái đêm qua. Từng đường cong quyến rũ dường như đang thao túng lý trí lẫn cảm xúc trong anh. Điều đó, vô tình khiến con tim bất giác đập loạn.
Chết tiệt! Tại sao Ân Mặc Dao cứ lởn vởn trong đầu anh cơ chứ?
Vội rửa mặt liên tục mấy lần vẫn không thấy khả quan. Sau đó liền cảm thấy mất hứng, nên tắt nước, lấy khăn, anh ra ngoài khi áo choàng tắm đã ngay ngắn trên người.
Vừa ra ngoài, Phương Cảnh Đình tìm tới điện thoại và gọi ngay cho ai đó. Khi đối phương bắt máy, chất giọng trầm thấp đặc trưng liền vang lên:
"La Kiến Hầu, có đang rảnh không?"
[Không rảnh.]
Giọng nam bên kia thẳng thừng truyền qua, nghe là biết thân phận người này ắt hẳn khá thân thiết với Phương Cảnh Đình, nên mới dám ăn nói với anh bằng thái độ vênh váo đó.
"Vậy sẵn tiện làm thêm việc nữa đi. Điều tra toàn bộ thông tin liên quan tới Ân gia cho tôi, đặc biệt là những chuyện có dính dáng tới Ân Mặc Dao càng phải đầy đủ."
[Ơ, cậu bị hâm à? Đã bảo tôi không rảnh rồi còn gì? Mà tự dưng lại đi điều tra Ân Mặc Dao chi vậy? Trúng bẫy tình của mỹ nhân hay gì rồi?]
"Không rảnh, mà có nhiều thời gian để hỏi nhỉ?" Phương Cảnh Đình cười khinh bỉ.
"Nhanh đi, trong vòng hai tư giờ phải có kết quả."
Nói thêm câu nữa, chả cần biết đối phương trả lời thế nào, thì anh đã trực tiếp cúp máy. Sau đó, tự đi rót cho bản thân một ly rượu, rồi mang ra ban công từ từ thưởng thức.
Đôi mắt ưu tư khó đoán cứ hướng về xa xăm, trong lòng thâm thẳm bao điều phức tạp chẳng biết kể cùng ai.
Một ly rượu cay, nhấp vạn nỗi sầu...
...----------------...
Cùng lúc này ở phía Phương phu nhân, bà ấy lại đang mang gương mặt chẳng chút niềm vui vì chuyện đại sự đêm qua bất thành. Sau khi nhận được thông tin từ cô gái mình sắp đặt, là bà bỏ luôn bữa sáng.
Tự dưng kỳ công bày binh bố trận, kết quả lại nhận được tin con trai mình bỏ rơi con gái người ta suốt đêm, phòng không lạnh lẽo, đã vậy còn bị phía thông gia tương lai tỏ thái độ bất mãn, thì hỏi sao không tức.
"Lão phu nhân, mời người dùng trà."
"Cứ để đó đi." Bà Phương một màu sầu muộn.
Ở Phương gia, bà Tiết là người làm lâu năm nhất và cũng là người được bà Phương tin tưởng tuyệt đối. Nên hầu như chuyện gì bà ấy cũng sẽ biết.
"Người vẫn đang nặng lòng về chuyện của nhị thiếu gia hay sao?" Vừa bóp vai cho bà Phương, bà Tiết vừa khẽ hỏi.
"Đã bị hạ thuốc, mà đêm qua nó vẫn bỏ mặc con gái người ta ở một mình suốt đêm. Thật chẳng hiểu nổi đến bao giờ nó mới chịu có vợ, sinh con cho tôi an lòng nhắm mắt nữa." Bà Phương muộn sầu chất kín tâm tư.
Nỗi lo của bà không hẳn là sai, vì năm nay cả bà và chồng bà đều đã bước qua độ tuổi lục tuần, trong khi đứa con út 30 tuổi vẫn chưa chịu thành gia lập thất, thì thử hỏi sao không nặng lòng cho được.
"Có lẽ do cậu ấy chưa tìm được đúng người mình thương, nên mới tìm cách trốn tránh. Phu nhân đừng quá bận tâm, kẻo lại sinh bệnh."
"Nếu nó chịu tìm, thì ít ra trong mười năm nay đã có đôi lần đưa phụ nữ về nhà rồi, chứ đâu để tới mức tôi phải xen vào thế này."
Nghe đến đây, bỗng nhiên bà Tiết lại khẽ cười.
"Thật ra thì, nhị thiếu gia đã đưa phụ nữ về nhà rồi ấy chứ. Chẳng qua, Phu nhân chưa nhận được tin báo thôi."
Câu nói của bà Tiết, khiến Phương phu nhân không khỏi ngạc nhiên, liền nhìn qua bà, mà gặng hỏi:
"Chị nói Cảnh Đình nó đưa phụ nữ về nhà à? Khi nào, tin này chính xác không?"
"Chính quản gia bên đó vừa gọi sang thông báo, có một cô gái rất xinh đẹp được trợ lý của nhị thiếu gia đưa tới, còn mang theo cả va-li quần áo, nghe đâu sẽ ở lại đó một thời gian."
"Thật sao?" Bà Phương phấn khích ra mặt.
"Dạ thật!" Bà Tiết lại gật đầu xác nhận.
"Vậy chị mau gọi điện bảo nó ngày mai đưa cô gái đó đến đây gặp tôi. Để xem dung mạo thế nào, tính cách ra sao, nếu mà tốt thì cưới ngay kẻo muộn."
Phải! Cưới ngay kẻo muộn, mới đúng ý Ân Mặc Dao...
Phương Cảnh Đình từ bên trong bước ra với dáng vẻ khá mệt mỏi, âu cũng vì lượng thuốc đêm qua mẹ anh cho vào quá nhiều, khiến anh đến sáng tỉnh dậy vẫn còn thấy hơi choáng váng.
Đi vội lên phòng riêng và tiến ngay vào phòng tắm để dội rửa sạch sẽ những vết tích lẫn mùi hương còn lưu lại trên cơ thể sau cuộc hoan ái vào tối qua với người con gái ấy. Bởi vì, đó là lần đầu không hề mong muốn.
Thề rằng nếu người tính kế anh không phải Phương phu nhân, thì nhất định giờ này kẻ đó đang vô cùng khổ sở rồi.
Đứng dưới vòi sen, nước lạnh phun xuống không ngừng nghỉ, tưới lên cơ thể cường tráng có làn da trắng sáng tự nhiên của người đàn ông. Phương Cảnh Đình cao gần mét chín, cân nặng ước chừng tám mươi, cơ thịt săn chắc, chỉ nhìn vào tỉ lệ cơ thể này thôi cũng đủ khiến đại đa số phụ nữ mất máu, đó là chưa kể tới nhan sắc đỉnh cao như nam thần Hollywood trên gương mặt anh ta.
Dòng máu Phương gia, hội tụ tinh hoa đẹp trai, tiêu sái. Thảo nào Ân Mặc Dao mới bị chìm trong biển sắc của Phương Quảng Trọng, nhưng đó cũng chỉ là chuyện trước khi cô trùng sinh trở về thôi, chứ giờ gặp được chú út Phương Cảnh Đình rồi thì, Phương Quảng Trọng còn chả bằng cọng lông chân của anh.
Những ai được dịp nhìn thấy Phương Cảnh Đình cởi trần, sẽ phát hiện trên ngực trái anh có xăm hình ba ký tự chữ cái như tên của một ai đó. Ý nghĩa thế nào, chắc cũng chỉ mỗi mình anh biết.
Đang lúc thư giãn, bỗng dưng trong tâm trí người đàn ông lại xuất hiện hình ảnh khiêu gợi, đầy nóng bỏng của người con gái đêm qua. Từng đường cong quyến rũ dường như đang thao túng lý trí lẫn cảm xúc trong anh. Điều đó, vô tình khiến con tim bất giác đập loạn.
Chết tiệt! Tại sao Ân Mặc Dao cứ lởn vởn trong đầu anh cơ chứ?
Vội rửa mặt liên tục mấy lần vẫn không thấy khả quan. Sau đó liền cảm thấy mất hứng, nên tắt nước, lấy khăn, anh ra ngoài khi áo choàng tắm đã ngay ngắn trên người.
Vừa ra ngoài, Phương Cảnh Đình tìm tới điện thoại và gọi ngay cho ai đó. Khi đối phương bắt máy, chất giọng trầm thấp đặc trưng liền vang lên:
"La Kiến Hầu, có đang rảnh không?"
[Không rảnh.]
Giọng nam bên kia thẳng thừng truyền qua, nghe là biết thân phận người này ắt hẳn khá thân thiết với Phương Cảnh Đình, nên mới dám ăn nói với anh bằng thái độ vênh váo đó.
"Vậy sẵn tiện làm thêm việc nữa đi. Điều tra toàn bộ thông tin liên quan tới Ân gia cho tôi, đặc biệt là những chuyện có dính dáng tới Ân Mặc Dao càng phải đầy đủ."
[Ơ, cậu bị hâm à? Đã bảo tôi không rảnh rồi còn gì? Mà tự dưng lại đi điều tra Ân Mặc Dao chi vậy? Trúng bẫy tình của mỹ nhân hay gì rồi?]
"Không rảnh, mà có nhiều thời gian để hỏi nhỉ?" Phương Cảnh Đình cười khinh bỉ.
"Nhanh đi, trong vòng hai tư giờ phải có kết quả."
Nói thêm câu nữa, chả cần biết đối phương trả lời thế nào, thì anh đã trực tiếp cúp máy. Sau đó, tự đi rót cho bản thân một ly rượu, rồi mang ra ban công từ từ thưởng thức.
Đôi mắt ưu tư khó đoán cứ hướng về xa xăm, trong lòng thâm thẳm bao điều phức tạp chẳng biết kể cùng ai.
Một ly rượu cay, nhấp vạn nỗi sầu...
...----------------...
Cùng lúc này ở phía Phương phu nhân, bà ấy lại đang mang gương mặt chẳng chút niềm vui vì chuyện đại sự đêm qua bất thành. Sau khi nhận được thông tin từ cô gái mình sắp đặt, là bà bỏ luôn bữa sáng.
Tự dưng kỳ công bày binh bố trận, kết quả lại nhận được tin con trai mình bỏ rơi con gái người ta suốt đêm, phòng không lạnh lẽo, đã vậy còn bị phía thông gia tương lai tỏ thái độ bất mãn, thì hỏi sao không tức.
"Lão phu nhân, mời người dùng trà."
"Cứ để đó đi." Bà Phương một màu sầu muộn.
Ở Phương gia, bà Tiết là người làm lâu năm nhất và cũng là người được bà Phương tin tưởng tuyệt đối. Nên hầu như chuyện gì bà ấy cũng sẽ biết.
"Người vẫn đang nặng lòng về chuyện của nhị thiếu gia hay sao?" Vừa bóp vai cho bà Phương, bà Tiết vừa khẽ hỏi.
"Đã bị hạ thuốc, mà đêm qua nó vẫn bỏ mặc con gái người ta ở một mình suốt đêm. Thật chẳng hiểu nổi đến bao giờ nó mới chịu có vợ, sinh con cho tôi an lòng nhắm mắt nữa." Bà Phương muộn sầu chất kín tâm tư.
Nỗi lo của bà không hẳn là sai, vì năm nay cả bà và chồng bà đều đã bước qua độ tuổi lục tuần, trong khi đứa con út 30 tuổi vẫn chưa chịu thành gia lập thất, thì thử hỏi sao không nặng lòng cho được.
"Có lẽ do cậu ấy chưa tìm được đúng người mình thương, nên mới tìm cách trốn tránh. Phu nhân đừng quá bận tâm, kẻo lại sinh bệnh."
"Nếu nó chịu tìm, thì ít ra trong mười năm nay đã có đôi lần đưa phụ nữ về nhà rồi, chứ đâu để tới mức tôi phải xen vào thế này."
Nghe đến đây, bỗng nhiên bà Tiết lại khẽ cười.
"Thật ra thì, nhị thiếu gia đã đưa phụ nữ về nhà rồi ấy chứ. Chẳng qua, Phu nhân chưa nhận được tin báo thôi."
Câu nói của bà Tiết, khiến Phương phu nhân không khỏi ngạc nhiên, liền nhìn qua bà, mà gặng hỏi:
"Chị nói Cảnh Đình nó đưa phụ nữ về nhà à? Khi nào, tin này chính xác không?"
"Chính quản gia bên đó vừa gọi sang thông báo, có một cô gái rất xinh đẹp được trợ lý của nhị thiếu gia đưa tới, còn mang theo cả va-li quần áo, nghe đâu sẽ ở lại đó một thời gian."
"Thật sao?" Bà Phương phấn khích ra mặt.
"Dạ thật!" Bà Tiết lại gật đầu xác nhận.
"Vậy chị mau gọi điện bảo nó ngày mai đưa cô gái đó đến đây gặp tôi. Để xem dung mạo thế nào, tính cách ra sao, nếu mà tốt thì cưới ngay kẻo muộn."
Phải! Cưới ngay kẻo muộn, mới đúng ý Ân Mặc Dao...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương