Trước Mắt
Chương 15
Thạch Khải bảo Phan Tiểu Trác đi ngủ đi, cậu chẳng hiểu mô tê gì, cứ sững sờ tại chỗ.
Thạch Khải chờ một lúc lâu cậu cũng không nói gì thêm, trong điện thoại nhất thời vô cùng yên tĩnh.
“Vậy tớ cúp nhé?” Vẫn là Phan Tiểu Trác chịu không nổi trước, nhỏ giọng hỏi.
“Cúp đi.” Thạch Khải cười nói.
“À.” Phan Tiểu Trác ngơ ngác, qua thêm mấy giây nữa mới cúp điện thoại.
Phan Tiểu Trác cúp điện thoại xong vẫn suy nghĩ hồi lâu, đầu tiên là không rõ những gì Thạch Khải nói đêm nay có ý gì, sau đó lại nghĩ Thạch Khải trong điện thoại cười nói nghe thật êm tai. Mỗi lần suy nghĩ như vậy xong đều giật mình mắng bản thân phân tâm, đoạn tiếp tục suy nghĩ tiếp.
Vốn còn tưởng đêm nay sẽ là một đêm không ngủ, nhưng bạn cùng phòng còn chưa chơi game xong mà cậu đã ngủ mất.
Trước khi ngủ Phan Tiểu Trác có nghĩ, Thạch Khải ngày hôm nay có gì đó khác trước.
Cũng không biết là Thạch Khải đã gỡ rối hay suy nghĩ thông suốt gì nữa, tóm lại là kể từ hôm đó trở đi thì rất khác trước.
Cụ thể thì sau một khoảng thời gian dài không liên lạc, bây giờ Thạch Khải lại đột nhiên thường xuyên gửi tin nhắn cho Tiểu Trác, thậm chí có khi còn gọi điện thoại. Giọng nói cũng có hơi khác trước đây, chưa kể hay nói mấy lời mà Phan Tiểu Trác không biết trả lời thế nào.
So với những thay đổi của Thạch Khải thì Phan Tiểu Trác ổn định hơn nhiều, vẫn chầm chậm, bất biến giữa dòng đời vạn biến.
Ví dụ một ngày nọ, Thạch Khải gửi link trailer của một bộ phim đến, nói: Muốn xem bộ này.
Phan Tiểu Trác: Sắp chiếu rồi.
Thạch Khải: Chờ tôi được nghỉ rồi về cậu với tôi đi xem.”
Phan Tiểu Trác gõ “Được” trước, nhưng lại xóa đi, ngẫm nghĩ rồi nói: Cậu về được có mấy ngày thôi, nhiều việc lắm, cậu xem với người khác đi.
Thạch Khải: Tôi xem với ai vậy?
Phan Tiểu Trác: Không phải cậu sắp hẹn hò hả? Xem phim cùng nhau là đẹp luôn?
Lúc Thạch Khải đọc tin nhắn toàn cười, trả lời cậu: Còn nghĩ chuyện này à?
Thạch Khải: Tranh thủ quan tâm giùm tôi dữ vậy.
Phan Tiểu Trác: Ơ….
Thạch Khải: Không có ai xem với tôi cả, hai chúng ta đi đi.
Phan Tiểu Trác: Được.
Lần khác là khi Thạch Khải xuống tầng dắt chó đi dạo, mặc thiếu đồ nên hắn lạnh đến nỗi run lẩy bẩy, chuyện này thế mà cũng phải gọi điện cho Phan Tiểu Trác.
Buổi sáng Phan Tiểu Trác thấy ngoài trời quá lạnh, bèn tìm áo lông ra mặc vào, ngay khi đang rời ký túc xá thì nhận được điện thoại của Thạch Khải.
“Anh Khải?” Tiểu Trác thấy cuộc gọi đến của hắn bèn bấm nhận.
Thạch Khải lạnh đến độ giọng cũng run cả lên, hỏi: “Đang làm gì đó?”
Phan Tiểu Trác: “Trên đường về ký túc xá, cậu đang ở ngoài sao?”
Thạch Khải: “Tôi dắt chó đi dạo.”
Phan Tiểu Trác: “Cậu lạnh lắm đúng không?”
“Tôi không có mặc áo khoác,” Thạch Khải bóc phốt với Tiểu Trác, “Nó còn không chịu tranh thủ, cứ ngửi ngửi ngửi. Nó mặc cái áo bông nhỏ nên cũng đâu có lạnh gì, còn đang đi dạo ở đây đây.”
Phan Tiểu Trác cười lên: “Cậu mua áo bông cho nó hả?”
“À, áo lót bằng lông thôi,” Thạch Khải ghét bỏ nói, “Bông với hoa nỗi gì.”
Phan Tiểu Trác nói: “Hay là cậu trở lên mặc áo khoác đi rồi lại xuống? Cậu đừng để bị cảm.”
“Phiền phức,” Thạch Khải nói, “Bị cảm là tôi vứt nó đi liền.”
Lúc này Phan Tiểu Trác biết Thạch Khải cũng chỉ thuận miệng nói bừa vậy thôi, bèn cười cười nói: “Vậy trước khi ném thì cậu bảo tớ sớm một chút, tớ đi nhặt.”
“Thiệt luôn?” Thạch Khải cất tiếng cười, “Vậy để tôi tìm ngày lành tháng tốt rồi vứt đi thật, cậu tới đi.”
Mới đầu Phan Tiểu Trác vẫn còn cười, nhưng sau khi cúp điện thoại rồi suy nghĩ một hồi, cậu mới cảm thấy có gì đó không được đúng cho lắm.
Cứ cảm thấy dạo này Thạch Khải là lạ kiểu gì ấy. Phan Tiểu Trác tự mình kết luận, cho rằng lần này Thạch Khải yêu đương không thành rồi, đang gặp chút khó khăn.
Vậy nên mỗi lần nói chuyện Phan Tiểu Trác đều rất thuận theo hắn, cố gắng cho hắn đôi chút quan tâm đầy tính nhân văn. Bình thường Phan Tiểu Trác vốn đã đủ hiền hòa, khi quan tâm hơn một chút, cậu sẽ càng ngoan ngoãn vâng lời Thạch Khải hơn.
Thạch Khải cảm thấy Tiểu Trác vừa mỏng manh vừa nghe lời, khiến người khác tò mò, không nhịn được muốn trêu cậu thêm tí.
Thực ra thì trêu chọc cậu cũng không thú vị đến vậy, bởi vì Tiểu Trác thực sự phản ứng rất chậm, có lẽ do cậu căn bản không nghĩ tới, cũng chẳng giác ngộ được chút gì, thế nên có chọc ghẹo cậu cũng không có tác dụng gì. Cậu đã không còn đỏ mặt, nhịp tim cũng không loạn, bất luận Thạch Khải có nói gì thì cũng sẽ không hoảng hốt hay giật mình. Cùng lắm cậu sẽ sững sờ một hồi, sau đó lại nghiêm túc trả lời.
Nhưng cậu càng như vậy Thạch Khải lại càng cảm thấy thú vị, hệt như một khúc gỗ nhỏ. Khiến người ta cứ muốn cạy mở xem trong này đang nghĩ những chuyện tận đẩu tận đâu cỡ nào.
Cuối tuần Thạch Khải chỉ được nghỉ một ngày, thứ bảy phải tăng ca thêm cả ngày. Sáng chủ nhật bỏ hết quần áo vào máy giặt, còn dọn dẹp lại phòng. Buổi sáng học xong Phan Tiểu Trác không có việc gì, định về ký túc xá nghỉ ngơi một lát, chiều lại đi thư viện học bài.
Buổi trưa Thạch Khải muốn ngủ một lát, trước khi ngủ thì gửi tin nhắn cho Phan Tiểu Trác.
Khải: Trác.
Phan Tiểu Trác: Ò.
Khải: Đang ở đâu đó?
Phan Tiểu Trác: Về ký túc xá rồi, buổi chiều lên thư viện học bài.
Khải: Nghe điện thoại được không?
Phan Tiểu Trác: Nghe được.
Thạch Khải gọi điện tới.
Trong ký túc xá chỉ có một mình Phan Tiểu Trác, bạn cùng phòng không ra ngoài chơi thì cũng đã đi thực tập. Cậu ngồi trên ghế nghe điện thoại của Thạch Khải, hắn hơi mệt, nên nói chuyện nghe giọng nom lười biếng hơn ngày thường nhiều.
“Buồn ngủ, ngủ một lát.” Thạch Khải nói.
“Ngủ đi, hôm qua cậu mệt quá mà.” Phan Tiểu Trác nói.
“Cậu cũng ngủ một chút đi?” Thạch Khải hỏi.
Phan Tiểu Trác nói: “Ừm, một lát nữa tớ ngủ.”
Thạch Khải: “Bây giờ ngủ luôn đi ơ.”
Phan Tiểu Trác thầm nghĩ không phải đang gọi điện thoại với cậu đây à.
Thạch Khải lại nói: “Đi thôi, điện thoại để một bên, tôi chờ cậu.”
Phan Tiểu Trác vốn định nói không cần, chờ cúp điện thoại rồi tính tiếp. Nhưng Thạch Khải nói chuyện với giọng điệu như vậy, kết hợp với không gian im ắng lúc này, Phan Tiểu Trác lại cảm thấy thực sự rung động.
Thế là cậu để điện thoại lên giường, đứng ở dưới thay đồ ngủ, đoạn bò lên giường cầm điện thoại lên, không biết Thạch Khải đã ngủ chưa, bèn thăm dò thử gọi một tiếng: “Anh Khải?”
Thạch Khải đáp lời, hỏi cậu: “Nằm rồi à?”
Phan Tiểu Trác nói “ừm”.
“Ngủ đi,” Thạch Khải nhắm mắt lại, để điện thoại sát bên tai, “Sáng nay dậy sớm lắm phải không?”
“Vẫn ổn, bảy giờ dậy.” Phan Tiểu Trác vốn không thấy buồn ngủ, giờ đây nằm xuống rồi đắp chăn, nghe Thạch Khải thấp giọng nói chuyện, cũng cảm thấy buồn ngủ.
“Chiều nay có việc gì không? Có việc thì tôi gọi cậu.” Thạch Khải nói.
“Buổi chiều không có việc gì hết á, ngủ dậy đi thư viện học bài thôi.” Phan Tiểu Trác trả lời.
Đúng chuẩn mọt sách, con nhà người ta, từ trung học đã không cần ai quản, chỉ biết học tập, bây giờ đã thạc sĩ rồi nhưng vẫn nỗ lực như trước. Thạch Khải lên tiếng cười, nói: “Vậy ngủ đi.”
“Ừm…” Phan Tiểu Trác nhắm mắt lại, có điều không nỡ bỏ điện thoại xuống, nhẹ giọng hỏi, “Cúp hả?”
“Tùy cậu, cậu thấy để vậy ngủ không được thì cúp đi, không thì cứ để đó.” Thạch Khải nói.
Phan Tiểu Trác không lên tiếng, chỉ xoa xoa điện thoại ở bên cạnh.
Nhưng cũng không cúp máy.
Đây là lần đầu cả hai giữ nguyên cuộc gọi rồi ngủ, vào một buổi trưa Chủ nhật, ánh mặt trời ngày đông khẽ rọi qua khung cửa sổ ký túc xá, một giấc ngủ ấm áp.
Phan Tiểu Trác ngủ một giấc thật dài, mở mắt ra đã sắp hai giờ rồi. Ban ngày thường cậu hiếm khi ngủ nhiều như vậy, đúng là đông đến rồi thì con người ai cũng yêu giấc ngủ.
Màn hình hiển thị cuộc gọi đã bị ngắt từ một tiếng trước, Phan Tiểu Trác rụt cằm vào chăn, không nỡ đứng dậy ngay lập tức.
Bạn trên WeChat của cậu không nhiều, số người có thể lướt được Moments cũng không nhiều. Phan Tiểu Trác nằm co ro trong chăn chậm rãi lướt xem, cho đến khi nhìn thấy bài đăng của Thạch Khải cách đây một tiếng.
—— Muốn yêu đương rồi.
Phan Tiểu Trác nhìn chằm chằm bài đăng kia một lúc lâu. Chăn nệm tiếc nuối nãy giờ cũng không cần nữa, cậu xoay người xuống giường thay quần áo đi học bài.
Học một mạch đến tám giờ rưỡi tối, cơm cũng không ăn. Giữa chừng Thạch Khải gửi cho cậu hai tin nhắn, Phan Tiểu Trác đều trả lời, chỉ là tỉnh táo hơn chút. . Truyện Dị Giới
Cùng nói chuyện điện thoại rồi cùng ngủ trưa, ấm áp như vậy thế mà khi tỉnh dậy vừa tắt điện thoại đã đăng Moments muốn yêu đương.
Phan Tiểu Trác nghĩ thầm, đời người đúng là không đáng mà.
Thạch Khải không biết những hoạt động tâm lý này của Phan Tiểu Trác, chỉ xem là bé con nhà người ta này chăm học đến vậy.
Thạch Khải: Đừng học nữa, thư viện chín giờ đóng cửa phải không?
Phan Tiểu Trác: Đã ra ngoài rồi.
Khải: Đến ký túc chưa?
Phan Tiểu Trác: Chưa, mới ra khỏi thư viện thôi.
Khải: Buổi tối chưa ăn cơm đúng không?
Phan Tiểu Trác: Chưa á.
Khải: Tôi vừa đặt cho cậu rồi, áng chừng chắc hơn mười phút nữa là giao tới, chờ cậu đi bộ về đến là vừa kịp.
Phan Tiểu Trác bất ngờ, hỏi: Đặt đồ ăn ngoài cho tớ?
Khải: Đúng vậy.
Phan Tiểu Trác lại thoáng cảm động, vội vàng nói: “Cảm ơn anh Khải.”
Thạch Khải cười trả lời cậu: “Đừng khách sáo.”
Thạch Khải mua cho cậu một phần sủi cảo tôm và bánh cuốn nhân tôm, toàn những món dễ tiêu, lúc này mà ăn quá nhiều dầu sẽ không tốt. Lúc ngồi trong ký túc xá ăn tối, Phan Tiểu Trác liên tục khinh bỉ bản thân trong lòng.
Buổi chiều vậy mà cảm thấy đời người không đáng, thực sự không nên mà.
Vậy nên sau khi ăn hết phần cơm tối, đánh răng rửa mặt rồi lên giường, tâm trạng Phan Tiểu Trác đã cân bằng đâu lại vào đấy cân bằng trở lại. Cậu chủ động nhắn tin cho Thạch Khải: Anh Khải cậu đã nằm chưa? Cần người nói chuyện với cậu không?
Ở trong lòng của Phan Tiểu Trác, đây là một chàng trai muốn hẹn hò yêu đương nhưng lại không thành.
Thạch Khải vừa tắm rửa cho chó con xong, chó con vùng vẫy làm người hắn ướt nhẹp, xối qua nước rồi thay đồ, sau khi ra thì thấy tin nhắn của Tiểu Trác, trả lời cậu: Tất nhiên.
Sửu Hoa mới tắm xong, lông còn hơi xù xù, nó khá hưng phấn, không thấy buồn ngủ thì chớ, nó còn ở sát bên cọ xát qua lại chân Thạch Khải.
“Về ổ của mày ấy, tao phải đi ngủ.” Thạch Khải đá đá nhẹ nó.
Chó con không đi, lè lưỡi liếm vòng quanh chân Thạch Khải. Thạch Khải chê nó dính, bèn vươn tay vớt nó lên trên giường rồi mới nằm xuống. Chó con càng khoái chí hơn, lăn lộn nằm trên giường Thạch Khải. Nó không được thường xuyên lên giường Thạch Khải, bình thường chỉ có khi vừa tắm xong mới được lên thôi.
Thạch Khải quay một đoạn video gửi cho Phan Tiểu Trác.
Trác: Nó tăng động thiệt đó, ha ha ha.
Khải: Cậu xem nó đáng ghét cỡ nào.
Thạch Khải để Sửu Hoa nhảy nhót trên giường một lúc, sau đó túm lấy nó đặt xuống đất, Sửu Hoa lại bám bên giường hắn một lúc nữa, Thạch Khải với Tiểu Trác nói chuyện cũng không để ý đến nó, lát sau nó tự đi uống nước, sủa vài tiếng như gà rồi về ổ đi ngủ.
Ngày mai lại là thứ hai mệt mỏi, tuần sau Thạch Khải còn cả đống công việc phải làm gấp.
Khải: Tôi không muốn ngủ, ngủ dậy là thứ hai rồi.
Trác: Ha ha vậy cậu chơi game một lát đi rồi ngủ tiếp, kéo dài cuối tuần thêm một chút.
Khải: Tôi không muốn chơi game.
Tiểu Trác rất kiên nhẫn hỏi: Vậy cậu muốn làm gì?
Khải: Tôi muốn hẹn hò yêu đương.
Phan Tiểu Trác trả lời hắn: Vậy thì triển thôi.
Khải: Không ai hẹn hò với tôi cả. Cậu hẹn hò với tôi sao?
Phan Tiểu Trác kinh ngạc: Hả?
Khải: Hai đứa mình hẹn hò đi.
Phan Tiểu Trác lật đật thấp thỏm trả lời: Anh Khải có phải cậu lại hiểu lầm gì rồi không?
Tiếp sau đó một lúc lâu, Phan Tiểu Trác ở bên kia cứ nhập đi nhập lại, đang nhập mãi nhưng cũng không có tin nhắn nào được gửi tới. Thạch Khải đoán đây chắc là lại không biết đi đến đâu rồi, bèn nói: Đùa cậu thôi, đừng lo lắng.
Thạch Khải xác thực là muốn chọc cậu, hắn không định bây giờ đã lập tức nói gì đó với cậu, ở xa như vậy, nói qua điện thoại liền chẳng khác chọc ghẹo là bao. Thật sự hẹn hò cũng không thể dùng điện thoại bắt đầu được, có phải yêu qua mạng đâu.
Phan Tiểu Trác đang lo lắng không biết phải nói thế nào, thấy Thạch Khải nói đùa mình thôi thì yên tâm nhiều, an ủi Thạch Khải nói: Anh Khải cậu đừng thất vọng, cậu sẽ gặp được người tốt nhất!
Thạch Khải bất lực trước lời chúc phúc chân thành của cậu, cười lên gửi tin nhắn: Cũng không thất vọng gì.
Trác: Ừm ừm.
Khải: Có điều, Trác, cậu phân tích giúp tôi một chút.
Trác: Phân tích chuyện gì?
Khải: Thì nếu như có một ngày tôi thật sự nói muốn hẹn hò với cậu, nếu là cậu thì cậu có đồng ý không?
Phan Tiểu Trác phối hợp với hắn nghiêm túc suy nghĩ, sau đó mờ mịt trả lời: Tớ đương nhiên là không rồi.
Thạch Khải bị câu trả lời chắc chắn này chặn họng suýt thì ho khan, hỏi: Tại sao?
Phan Tiểu Trác trả lời: Không phải từ đầu tớ đã nói rồi à…… Tớ không muốn hẹn hò với cậu……
Thạch Khải im lặng hồi lâu, lại hỏi: Không phải tôi đã bảo là giả sử tôi muốn hẹn hò với cậu mà? Có nói cậu muốn hẹn hò đâu.
Phan Tiểu Trác: Vậy cũng đâu được… cơ mà không phải như vậy cũng giống nhau sao?
Thạch Khải gõ ra từng chữ từng chữ một: Nói cách khác, mặc kệ là ai muốn thì chuyện hẹn hò này khẳng định không thành được?
Phan Tiểu Trác: Ờ.
Thạch Khải hỏi: Tại sao?
Phan Tiểu Trác còn cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, sau đó dở khóc dở cười trả lời: Bởi vì giả thuyết này căn bản không có cơ sở, chúng ta có nói nữa cũng đâu được gì đâu, bất kể cậu hẹn hò với ai thì tình huống cũng khác so với tớ mà.
Thạch Khải nói: Được, ngủ đi.
Phan Tiểu Trác: [Ừm.jpg]
Thạch Khải chờ một lúc lâu cậu cũng không nói gì thêm, trong điện thoại nhất thời vô cùng yên tĩnh.
“Vậy tớ cúp nhé?” Vẫn là Phan Tiểu Trác chịu không nổi trước, nhỏ giọng hỏi.
“Cúp đi.” Thạch Khải cười nói.
“À.” Phan Tiểu Trác ngơ ngác, qua thêm mấy giây nữa mới cúp điện thoại.
Phan Tiểu Trác cúp điện thoại xong vẫn suy nghĩ hồi lâu, đầu tiên là không rõ những gì Thạch Khải nói đêm nay có ý gì, sau đó lại nghĩ Thạch Khải trong điện thoại cười nói nghe thật êm tai. Mỗi lần suy nghĩ như vậy xong đều giật mình mắng bản thân phân tâm, đoạn tiếp tục suy nghĩ tiếp.
Vốn còn tưởng đêm nay sẽ là một đêm không ngủ, nhưng bạn cùng phòng còn chưa chơi game xong mà cậu đã ngủ mất.
Trước khi ngủ Phan Tiểu Trác có nghĩ, Thạch Khải ngày hôm nay có gì đó khác trước.
Cũng không biết là Thạch Khải đã gỡ rối hay suy nghĩ thông suốt gì nữa, tóm lại là kể từ hôm đó trở đi thì rất khác trước.
Cụ thể thì sau một khoảng thời gian dài không liên lạc, bây giờ Thạch Khải lại đột nhiên thường xuyên gửi tin nhắn cho Tiểu Trác, thậm chí có khi còn gọi điện thoại. Giọng nói cũng có hơi khác trước đây, chưa kể hay nói mấy lời mà Phan Tiểu Trác không biết trả lời thế nào.
So với những thay đổi của Thạch Khải thì Phan Tiểu Trác ổn định hơn nhiều, vẫn chầm chậm, bất biến giữa dòng đời vạn biến.
Ví dụ một ngày nọ, Thạch Khải gửi link trailer của một bộ phim đến, nói: Muốn xem bộ này.
Phan Tiểu Trác: Sắp chiếu rồi.
Thạch Khải: Chờ tôi được nghỉ rồi về cậu với tôi đi xem.”
Phan Tiểu Trác gõ “Được” trước, nhưng lại xóa đi, ngẫm nghĩ rồi nói: Cậu về được có mấy ngày thôi, nhiều việc lắm, cậu xem với người khác đi.
Thạch Khải: Tôi xem với ai vậy?
Phan Tiểu Trác: Không phải cậu sắp hẹn hò hả? Xem phim cùng nhau là đẹp luôn?
Lúc Thạch Khải đọc tin nhắn toàn cười, trả lời cậu: Còn nghĩ chuyện này à?
Thạch Khải: Tranh thủ quan tâm giùm tôi dữ vậy.
Phan Tiểu Trác: Ơ….
Thạch Khải: Không có ai xem với tôi cả, hai chúng ta đi đi.
Phan Tiểu Trác: Được.
Lần khác là khi Thạch Khải xuống tầng dắt chó đi dạo, mặc thiếu đồ nên hắn lạnh đến nỗi run lẩy bẩy, chuyện này thế mà cũng phải gọi điện cho Phan Tiểu Trác.
Buổi sáng Phan Tiểu Trác thấy ngoài trời quá lạnh, bèn tìm áo lông ra mặc vào, ngay khi đang rời ký túc xá thì nhận được điện thoại của Thạch Khải.
“Anh Khải?” Tiểu Trác thấy cuộc gọi đến của hắn bèn bấm nhận.
Thạch Khải lạnh đến độ giọng cũng run cả lên, hỏi: “Đang làm gì đó?”
Phan Tiểu Trác: “Trên đường về ký túc xá, cậu đang ở ngoài sao?”
Thạch Khải: “Tôi dắt chó đi dạo.”
Phan Tiểu Trác: “Cậu lạnh lắm đúng không?”
“Tôi không có mặc áo khoác,” Thạch Khải bóc phốt với Tiểu Trác, “Nó còn không chịu tranh thủ, cứ ngửi ngửi ngửi. Nó mặc cái áo bông nhỏ nên cũng đâu có lạnh gì, còn đang đi dạo ở đây đây.”
Phan Tiểu Trác cười lên: “Cậu mua áo bông cho nó hả?”
“À, áo lót bằng lông thôi,” Thạch Khải ghét bỏ nói, “Bông với hoa nỗi gì.”
Phan Tiểu Trác nói: “Hay là cậu trở lên mặc áo khoác đi rồi lại xuống? Cậu đừng để bị cảm.”
“Phiền phức,” Thạch Khải nói, “Bị cảm là tôi vứt nó đi liền.”
Lúc này Phan Tiểu Trác biết Thạch Khải cũng chỉ thuận miệng nói bừa vậy thôi, bèn cười cười nói: “Vậy trước khi ném thì cậu bảo tớ sớm một chút, tớ đi nhặt.”
“Thiệt luôn?” Thạch Khải cất tiếng cười, “Vậy để tôi tìm ngày lành tháng tốt rồi vứt đi thật, cậu tới đi.”
Mới đầu Phan Tiểu Trác vẫn còn cười, nhưng sau khi cúp điện thoại rồi suy nghĩ một hồi, cậu mới cảm thấy có gì đó không được đúng cho lắm.
Cứ cảm thấy dạo này Thạch Khải là lạ kiểu gì ấy. Phan Tiểu Trác tự mình kết luận, cho rằng lần này Thạch Khải yêu đương không thành rồi, đang gặp chút khó khăn.
Vậy nên mỗi lần nói chuyện Phan Tiểu Trác đều rất thuận theo hắn, cố gắng cho hắn đôi chút quan tâm đầy tính nhân văn. Bình thường Phan Tiểu Trác vốn đã đủ hiền hòa, khi quan tâm hơn một chút, cậu sẽ càng ngoan ngoãn vâng lời Thạch Khải hơn.
Thạch Khải cảm thấy Tiểu Trác vừa mỏng manh vừa nghe lời, khiến người khác tò mò, không nhịn được muốn trêu cậu thêm tí.
Thực ra thì trêu chọc cậu cũng không thú vị đến vậy, bởi vì Tiểu Trác thực sự phản ứng rất chậm, có lẽ do cậu căn bản không nghĩ tới, cũng chẳng giác ngộ được chút gì, thế nên có chọc ghẹo cậu cũng không có tác dụng gì. Cậu đã không còn đỏ mặt, nhịp tim cũng không loạn, bất luận Thạch Khải có nói gì thì cũng sẽ không hoảng hốt hay giật mình. Cùng lắm cậu sẽ sững sờ một hồi, sau đó lại nghiêm túc trả lời.
Nhưng cậu càng như vậy Thạch Khải lại càng cảm thấy thú vị, hệt như một khúc gỗ nhỏ. Khiến người ta cứ muốn cạy mở xem trong này đang nghĩ những chuyện tận đẩu tận đâu cỡ nào.
Cuối tuần Thạch Khải chỉ được nghỉ một ngày, thứ bảy phải tăng ca thêm cả ngày. Sáng chủ nhật bỏ hết quần áo vào máy giặt, còn dọn dẹp lại phòng. Buổi sáng học xong Phan Tiểu Trác không có việc gì, định về ký túc xá nghỉ ngơi một lát, chiều lại đi thư viện học bài.
Buổi trưa Thạch Khải muốn ngủ một lát, trước khi ngủ thì gửi tin nhắn cho Phan Tiểu Trác.
Khải: Trác.
Phan Tiểu Trác: Ò.
Khải: Đang ở đâu đó?
Phan Tiểu Trác: Về ký túc xá rồi, buổi chiều lên thư viện học bài.
Khải: Nghe điện thoại được không?
Phan Tiểu Trác: Nghe được.
Thạch Khải gọi điện tới.
Trong ký túc xá chỉ có một mình Phan Tiểu Trác, bạn cùng phòng không ra ngoài chơi thì cũng đã đi thực tập. Cậu ngồi trên ghế nghe điện thoại của Thạch Khải, hắn hơi mệt, nên nói chuyện nghe giọng nom lười biếng hơn ngày thường nhiều.
“Buồn ngủ, ngủ một lát.” Thạch Khải nói.
“Ngủ đi, hôm qua cậu mệt quá mà.” Phan Tiểu Trác nói.
“Cậu cũng ngủ một chút đi?” Thạch Khải hỏi.
Phan Tiểu Trác nói: “Ừm, một lát nữa tớ ngủ.”
Thạch Khải: “Bây giờ ngủ luôn đi ơ.”
Phan Tiểu Trác thầm nghĩ không phải đang gọi điện thoại với cậu đây à.
Thạch Khải lại nói: “Đi thôi, điện thoại để một bên, tôi chờ cậu.”
Phan Tiểu Trác vốn định nói không cần, chờ cúp điện thoại rồi tính tiếp. Nhưng Thạch Khải nói chuyện với giọng điệu như vậy, kết hợp với không gian im ắng lúc này, Phan Tiểu Trác lại cảm thấy thực sự rung động.
Thế là cậu để điện thoại lên giường, đứng ở dưới thay đồ ngủ, đoạn bò lên giường cầm điện thoại lên, không biết Thạch Khải đã ngủ chưa, bèn thăm dò thử gọi một tiếng: “Anh Khải?”
Thạch Khải đáp lời, hỏi cậu: “Nằm rồi à?”
Phan Tiểu Trác nói “ừm”.
“Ngủ đi,” Thạch Khải nhắm mắt lại, để điện thoại sát bên tai, “Sáng nay dậy sớm lắm phải không?”
“Vẫn ổn, bảy giờ dậy.” Phan Tiểu Trác vốn không thấy buồn ngủ, giờ đây nằm xuống rồi đắp chăn, nghe Thạch Khải thấp giọng nói chuyện, cũng cảm thấy buồn ngủ.
“Chiều nay có việc gì không? Có việc thì tôi gọi cậu.” Thạch Khải nói.
“Buổi chiều không có việc gì hết á, ngủ dậy đi thư viện học bài thôi.” Phan Tiểu Trác trả lời.
Đúng chuẩn mọt sách, con nhà người ta, từ trung học đã không cần ai quản, chỉ biết học tập, bây giờ đã thạc sĩ rồi nhưng vẫn nỗ lực như trước. Thạch Khải lên tiếng cười, nói: “Vậy ngủ đi.”
“Ừm…” Phan Tiểu Trác nhắm mắt lại, có điều không nỡ bỏ điện thoại xuống, nhẹ giọng hỏi, “Cúp hả?”
“Tùy cậu, cậu thấy để vậy ngủ không được thì cúp đi, không thì cứ để đó.” Thạch Khải nói.
Phan Tiểu Trác không lên tiếng, chỉ xoa xoa điện thoại ở bên cạnh.
Nhưng cũng không cúp máy.
Đây là lần đầu cả hai giữ nguyên cuộc gọi rồi ngủ, vào một buổi trưa Chủ nhật, ánh mặt trời ngày đông khẽ rọi qua khung cửa sổ ký túc xá, một giấc ngủ ấm áp.
Phan Tiểu Trác ngủ một giấc thật dài, mở mắt ra đã sắp hai giờ rồi. Ban ngày thường cậu hiếm khi ngủ nhiều như vậy, đúng là đông đến rồi thì con người ai cũng yêu giấc ngủ.
Màn hình hiển thị cuộc gọi đã bị ngắt từ một tiếng trước, Phan Tiểu Trác rụt cằm vào chăn, không nỡ đứng dậy ngay lập tức.
Bạn trên WeChat của cậu không nhiều, số người có thể lướt được Moments cũng không nhiều. Phan Tiểu Trác nằm co ro trong chăn chậm rãi lướt xem, cho đến khi nhìn thấy bài đăng của Thạch Khải cách đây một tiếng.
—— Muốn yêu đương rồi.
Phan Tiểu Trác nhìn chằm chằm bài đăng kia một lúc lâu. Chăn nệm tiếc nuối nãy giờ cũng không cần nữa, cậu xoay người xuống giường thay quần áo đi học bài.
Học một mạch đến tám giờ rưỡi tối, cơm cũng không ăn. Giữa chừng Thạch Khải gửi cho cậu hai tin nhắn, Phan Tiểu Trác đều trả lời, chỉ là tỉnh táo hơn chút. . Truyện Dị Giới
Cùng nói chuyện điện thoại rồi cùng ngủ trưa, ấm áp như vậy thế mà khi tỉnh dậy vừa tắt điện thoại đã đăng Moments muốn yêu đương.
Phan Tiểu Trác nghĩ thầm, đời người đúng là không đáng mà.
Thạch Khải không biết những hoạt động tâm lý này của Phan Tiểu Trác, chỉ xem là bé con nhà người ta này chăm học đến vậy.
Thạch Khải: Đừng học nữa, thư viện chín giờ đóng cửa phải không?
Phan Tiểu Trác: Đã ra ngoài rồi.
Khải: Đến ký túc chưa?
Phan Tiểu Trác: Chưa, mới ra khỏi thư viện thôi.
Khải: Buổi tối chưa ăn cơm đúng không?
Phan Tiểu Trác: Chưa á.
Khải: Tôi vừa đặt cho cậu rồi, áng chừng chắc hơn mười phút nữa là giao tới, chờ cậu đi bộ về đến là vừa kịp.
Phan Tiểu Trác bất ngờ, hỏi: Đặt đồ ăn ngoài cho tớ?
Khải: Đúng vậy.
Phan Tiểu Trác lại thoáng cảm động, vội vàng nói: “Cảm ơn anh Khải.”
Thạch Khải cười trả lời cậu: “Đừng khách sáo.”
Thạch Khải mua cho cậu một phần sủi cảo tôm và bánh cuốn nhân tôm, toàn những món dễ tiêu, lúc này mà ăn quá nhiều dầu sẽ không tốt. Lúc ngồi trong ký túc xá ăn tối, Phan Tiểu Trác liên tục khinh bỉ bản thân trong lòng.
Buổi chiều vậy mà cảm thấy đời người không đáng, thực sự không nên mà.
Vậy nên sau khi ăn hết phần cơm tối, đánh răng rửa mặt rồi lên giường, tâm trạng Phan Tiểu Trác đã cân bằng đâu lại vào đấy cân bằng trở lại. Cậu chủ động nhắn tin cho Thạch Khải: Anh Khải cậu đã nằm chưa? Cần người nói chuyện với cậu không?
Ở trong lòng của Phan Tiểu Trác, đây là một chàng trai muốn hẹn hò yêu đương nhưng lại không thành.
Thạch Khải vừa tắm rửa cho chó con xong, chó con vùng vẫy làm người hắn ướt nhẹp, xối qua nước rồi thay đồ, sau khi ra thì thấy tin nhắn của Tiểu Trác, trả lời cậu: Tất nhiên.
Sửu Hoa mới tắm xong, lông còn hơi xù xù, nó khá hưng phấn, không thấy buồn ngủ thì chớ, nó còn ở sát bên cọ xát qua lại chân Thạch Khải.
“Về ổ của mày ấy, tao phải đi ngủ.” Thạch Khải đá đá nhẹ nó.
Chó con không đi, lè lưỡi liếm vòng quanh chân Thạch Khải. Thạch Khải chê nó dính, bèn vươn tay vớt nó lên trên giường rồi mới nằm xuống. Chó con càng khoái chí hơn, lăn lộn nằm trên giường Thạch Khải. Nó không được thường xuyên lên giường Thạch Khải, bình thường chỉ có khi vừa tắm xong mới được lên thôi.
Thạch Khải quay một đoạn video gửi cho Phan Tiểu Trác.
Trác: Nó tăng động thiệt đó, ha ha ha.
Khải: Cậu xem nó đáng ghét cỡ nào.
Thạch Khải để Sửu Hoa nhảy nhót trên giường một lúc, sau đó túm lấy nó đặt xuống đất, Sửu Hoa lại bám bên giường hắn một lúc nữa, Thạch Khải với Tiểu Trác nói chuyện cũng không để ý đến nó, lát sau nó tự đi uống nước, sủa vài tiếng như gà rồi về ổ đi ngủ.
Ngày mai lại là thứ hai mệt mỏi, tuần sau Thạch Khải còn cả đống công việc phải làm gấp.
Khải: Tôi không muốn ngủ, ngủ dậy là thứ hai rồi.
Trác: Ha ha vậy cậu chơi game một lát đi rồi ngủ tiếp, kéo dài cuối tuần thêm một chút.
Khải: Tôi không muốn chơi game.
Tiểu Trác rất kiên nhẫn hỏi: Vậy cậu muốn làm gì?
Khải: Tôi muốn hẹn hò yêu đương.
Phan Tiểu Trác trả lời hắn: Vậy thì triển thôi.
Khải: Không ai hẹn hò với tôi cả. Cậu hẹn hò với tôi sao?
Phan Tiểu Trác kinh ngạc: Hả?
Khải: Hai đứa mình hẹn hò đi.
Phan Tiểu Trác lật đật thấp thỏm trả lời: Anh Khải có phải cậu lại hiểu lầm gì rồi không?
Tiếp sau đó một lúc lâu, Phan Tiểu Trác ở bên kia cứ nhập đi nhập lại, đang nhập mãi nhưng cũng không có tin nhắn nào được gửi tới. Thạch Khải đoán đây chắc là lại không biết đi đến đâu rồi, bèn nói: Đùa cậu thôi, đừng lo lắng.
Thạch Khải xác thực là muốn chọc cậu, hắn không định bây giờ đã lập tức nói gì đó với cậu, ở xa như vậy, nói qua điện thoại liền chẳng khác chọc ghẹo là bao. Thật sự hẹn hò cũng không thể dùng điện thoại bắt đầu được, có phải yêu qua mạng đâu.
Phan Tiểu Trác đang lo lắng không biết phải nói thế nào, thấy Thạch Khải nói đùa mình thôi thì yên tâm nhiều, an ủi Thạch Khải nói: Anh Khải cậu đừng thất vọng, cậu sẽ gặp được người tốt nhất!
Thạch Khải bất lực trước lời chúc phúc chân thành của cậu, cười lên gửi tin nhắn: Cũng không thất vọng gì.
Trác: Ừm ừm.
Khải: Có điều, Trác, cậu phân tích giúp tôi một chút.
Trác: Phân tích chuyện gì?
Khải: Thì nếu như có một ngày tôi thật sự nói muốn hẹn hò với cậu, nếu là cậu thì cậu có đồng ý không?
Phan Tiểu Trác phối hợp với hắn nghiêm túc suy nghĩ, sau đó mờ mịt trả lời: Tớ đương nhiên là không rồi.
Thạch Khải bị câu trả lời chắc chắn này chặn họng suýt thì ho khan, hỏi: Tại sao?
Phan Tiểu Trác trả lời: Không phải từ đầu tớ đã nói rồi à…… Tớ không muốn hẹn hò với cậu……
Thạch Khải im lặng hồi lâu, lại hỏi: Không phải tôi đã bảo là giả sử tôi muốn hẹn hò với cậu mà? Có nói cậu muốn hẹn hò đâu.
Phan Tiểu Trác: Vậy cũng đâu được… cơ mà không phải như vậy cũng giống nhau sao?
Thạch Khải gõ ra từng chữ từng chữ một: Nói cách khác, mặc kệ là ai muốn thì chuyện hẹn hò này khẳng định không thành được?
Phan Tiểu Trác: Ờ.
Thạch Khải hỏi: Tại sao?
Phan Tiểu Trác còn cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, sau đó dở khóc dở cười trả lời: Bởi vì giả thuyết này căn bản không có cơ sở, chúng ta có nói nữa cũng đâu được gì đâu, bất kể cậu hẹn hò với ai thì tình huống cũng khác so với tớ mà.
Thạch Khải nói: Được, ngủ đi.
Phan Tiểu Trác: [Ừm.jpg]
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương