Phùng Vận khá bất ngờ, “Vậy huynh đã đi đâu?”
Ôn Hành Tố rũ mắt xuống, “Quả nhiên là thánh chỉ. Đoan Thái hậu nói tình hình Tây Bắc khẩn cấp, cần đến lực của ta, lệnh ta lập tức hồi kinh. Ta vừa nhìn đã biết là có chuyện chẳng lành…”
Hắn đăm chiêu nhìn Phùng Vận một cái, ánh mắt đầy thương xót.
“Hoặc là Ung Hoài vương gặp chuyện, Đoan Thái hậu hoảng loạn mới triệu ta hồi kinh, lãnh binh viện trợ. Hoặc là có người muốn điều ta rời khỏi Tín Châu, khiến ta rời khỏi quân Bắc Ung …”
“Đại huynh cho rằng là điều nào?”
“Khi tiếp chỉ, ta cảm thấy khả năng đầu tiên lớn hơn. Đoan Thái hậu thân là nữ lưu, toàn dựa vào Ung Hoài vương nâng đỡ, nếu không phải vì vậy, tuyệt không đến mức rối loạn thế cục. Để an toàn, ta không vào Tây Kinh, mà cải trang đi sang Doãn Châu, nhân tiện dò xét thực hư. Cũng để người ngoài tưởng rằng ta đã vâng lệnh rời Tín Châu…”
Nói đến đây hắn ngưng lại.
“Doãn Châu thế nào? Có tin gì của Đại vương không?” Phùng Vận gấp giọng hỏi.
Ôn Hành Tố nói: “Ta nghe ngóng được ở Doãn Châu, thì nửa tháng trước lúc ta nhận chỉ, Ngao Thất đã dẫn quân rời khỏi cửa quan Thạch Môn, tiến về núi Thương Nham…”
“Vậy tức là, triều đình không có lý gì triệu huynh hồi kinh?”
Ôn Hành Tố khẽ ừ một tiếng, khi nhìn lại Phùng Vận, trong mắt mang theo vài phần u ám.
“Biên ải đồn rằng, Ung Hoài vương dẫn quân truy kích, tiến sâu vào Hắc Bối cốc, gặp phải quân phản loạn của Lý Tông Huấn và Mười Hai Bộ bao vây, lại đụng trúng hiện tượng thiên tai bão cát, e rằng dữ nhiều lành ít…”
Hắn sợ Phùng Vận thương tâm, bèn ra vẻ an ủi.
“Nhưng truyền ngôn cũng chỉ là truyền ngôn, tình thế thực ra chưa rõ ràng. Ngao Thất tuổi trẻ nhưng thận trọng, có hắn mang quân chi viện, Ung Hoài vương nhất định có thể thoát hiểm.”
“Đa tạ đại huynh.” Phùng Vận nhoẻn miệng cười.
“Sao muội luôn nói cảm ơn ta?”
“Ta luôn muốn cảm ơn huynh, chuyện gì cũng nghĩ thay ta.”
Ôn Hành Tố trầm mặc giây lát, nhìn nàng rất lâu rất lâu, mới khẽ khàng thở dài.
Thao Dang
“Ta làm chưa tốt, lẽ ra nên báo trước để muội khỏi lo lắng.”
Phùng Vận cùng hắn nhìn nhau cười.
“Đại huynh làm thế là đúng. Nếu ta sớm biết trước, mất đi căng thẳng, trái lại dễ sinh nghi ngờ…”
Nàng nhẹ vuốt một góc chén trà, khẽ cong môi, “Ta không ngờ, Đại vương trước khi đi đã sắp đặt chu toàn đến thế, mọi hậu quả đều đã lường tới…”
Ôn Hành Tố trong lòng hơi xót xa, nhưng vẫn phải thừa nhận: “Đại vương mưu trí hơn người.”
Phùng Vận mỉm cười, khẽ gật đầu.
“Phía triều đình định liệu thế nào?”
Ôn Hành Tố: “Ta đã hồi thư cho Tây Kinh, nói rằng phụng mệnh Đại tướng quân, đã trở lại An Độ. Dù Tây Kinh không vui, cũng không dám làm khó.”
“Đoan Thái hậu là kẻ nhu nhược, như cây cỏ theo chiều gió, chẳng có chính kiến, chỉ biết nhìn gió thổi hướng nào mà nghiêng. Đại vương còn sống, Tây Kinh đương nhiên không dám động.”
Nếu Bùi Quyết không còn thì sao?
Ánh mắt Phùng Vận trầm xuống, nhìn chằm chằm vào Ôn Hành Tố nói: “Đường trước khó dò, trước khi Đại vương trở lại, ta và huynh cần đồng lòng, giữ cho bằng được năm quận Tín Châu.”
Ôn Hành Tố đáp: “Trước khi rời đi, ta đã bàn bạc với Thạch Ẩn, Dữu Trung và những người khác. Quân Bắc Ung đóng tại năm quận Tín Châu, hiện vẫn còn bốn cánh chủ lực: Xích Giáp, Lam Định, Tử Điện, Hoàng Hạc. Nhưng có một điều, quân Bắc Ung tuy dũng mãnh, lại khó điều khiển. Muốn hiệu lệnh cả đại quân, trừ phi chính là Ung Hoài vương đích thân…”
Hắn ngẩng đầu nhìn Phùng Vận, giọng thấp trầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-617.html.]
“Trừ phi có binh phù Bắc Ung trong tay.”
Tim Phùng Vận khẽ nhói.
Nàng chần chừ một lúc, mới chậm rãi ngẩng mắt lên.
“Nửa mảnh binh phù… không biết có dùng được không?”
…
Hôm đó, Ôn Hành Tố và Phùng Vận mật đàm suốt một canh giờ trong NNgọchã Đường Xuân, sau đó mới rời đi trở về doanh trại.
Đêm hôm sau, Phùng Vận vừa chợp mắt, thì bị tiếng gõ cửa đánh thức.
“Nương tử, mau dậy.”
Là Tiểu Mãn đang hối thúc.
Trong hoa sảnh là Ôn Hành Tố, Dữu Trung, Thạch Ẩn, còn có cả phó tướng tạm thay Ngao Thất thống lĩnh Hồng Giáp quân, Vu Mã Kỳ. Vài người đều mặc thường phục đơn sơ, không khoác chiến giáp, ăn vận chẳng khác gì dân phu trong làng, hiển nhiên là cải trang mà đến.
Phùng Vận hành lễ với bọn họ, “Về sau, tất cả đều phải nhờ vào các vị.”
Nhìn thấy Phùng Vận, một đám hán tử thân cao bảy thước lại có người đỏ hoe vành mắt.
“Chuyện của Đại vương, chúng ta đều đã nghe. Vương phi, xin hãy nén bi thương.”
Dữu Trung là người tính tình ngay thẳng, lúc bọn họ còn trong doanh trại phân tích tình hình, phần lớn đều cho rằng Bùi Quyết đã gặp nạn.
Nếu không thì vì sao lâu như vậy, hoàn toàn bặt vô âm tín?
Lấy bản lĩnh của Bùi Quyết, chỉ cần còn sống, nhất định sẽ có cách truyền tin ra ngoài.
Trừ phi hắn đã không còn nữa, tàn quân bị Lý Tông Huấn thu nạp, lại thêm thời tiết khắc nghiệt, nên mới cắt đứt mọi liên hệ với bên ngoài…
Trong lòng mọi người kỳ thực đều rõ, kéo dài càng lâu, khả năng Bùi Quyết còn sống lại càng mong manh…
Thế mà tên ngốc này lại nói thẳng “xin Vương phi nén bi thương”, thật chẳng biết vòng vo một chút.
Ôn Hành Tố im lặng không nói gì.
Thạch Ẩn trừng mắt lườm Dữu Trung, thấp giọng nói:
“Nói năng gì ngu xuẩn vậy, Ngao tướng quân chẳng phải đã dẫn người tiến vào Hắc Bối cốc rồi sao? Tin tức chắc sẽ sớm có thôi.”
Phùng Vận nghe ra được ẩn ý trong lời hắn, hỏi: “Ngao Thất có tin tức rồi à?”
Thạch Ẩn mấp máy môi, gật đầu đầy lúng túng, “Bộ lạc Mã Hợp chủ động xin đi, nguyện dẫn quân hộ tống Ngao tướng quân vào cốc. Có người địa phương dẫn đường, nghĩ rằng chẳng bao lâu nữa sẽ tìm được Đại vương.”
Dữu Trung hừ một tiếng, “Bộ lạc hành sự quái đản như thế, sao có thể trông cậy được?”
Phùng Vận hỏi: “Quái đản thế nào?”
Dữu Trung hậm hực nói: “Đại thủ lĩnh Mã Hợp ép Ngao tướng quân cưới nữ nhi ông ta, muốn trước hết kết thân rồi mới chịu ra tay tương trợ. Ngao Thất đã đáp ứng rồi.”
Lòng núi Hắc Bối cốc kéo dài sâu thẳm, ban ngày nắng gắt thiêu đốt, không có nước, không có động thực vật, chẳng khác nào vùng đất c.h.ế.t không người sống; đến đêm lại rét buốt thấu xương, bụi cát mịt mù, gió lốc gào thét như quỷ khóc thần sầu, địa hình hiểm trở kỳ dị, không có người bản địa hỗ trợ, căn bản khó lòng sinh tồn...
Ngao Thất tôn kính A cữu mình như thế, hiển nhiên là vì Bùi Quyết mà thỏa hiệp.
Thạch Ẩn cổ họng nghẹn lại, giọng nói cũng khàn đi.
“Tiểu tử Ngao Thất, đúng là một hảo hán.”
Phùng Vận ngẩn người trong chốc lát