Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 619



Ôn Hành Tố nhìn gương mặt nàng, trong lòng dâng lên nỗi xót xa.

“Muội định làm thế nào?”

Phùng Vận sắc mặt căng cứng, khẽ cười nhạt: “Nguyên Thượng Ất là đứa con duy nhất của Hi Phong đế. Nếu nó không còn, huynh nói xem Đại Tấn còn có thể lập ai làm hoàng đế?”

Hoặc là Nguyên Thạc do Lý Tông Huấn nâng đỡ, hoặc là Tây Kinh lại đưa một tông thân khác ra, học theo cách của Lý Tông Huấn, tôn xưng làm đế…

Hiển nhiên, Trưởng công chúa chọn con đường thứ hai.

Khi xảy ra biến cố tại Trung Kinh, bà ta đã không lựa chọn Nghiệp Thành, giữa bà ta và Lý Tông Huấn đã có hiềm khích. Cho dù không có Bùi Quyết ngăn trở, bà ta cũng sẽ không mạo hiểm quay về Nghiệp Thành làm một Trưởng công chúa hữu danh vô thực…

Mà trong triều Tây Kinh hiện nay, chủ yếu chia làm hai phe.

Một là cựu thần trước khi Đại Tấn chia rẽ, gọi là Cựu đảng.

Một là đám đại thần mới lên sau khi tiểu Hoàng đế Thiên Thọ đăng cơ, gọi là Tân đảng.

Tân đảng lấy Ngao Chính làm đầu, Cựu đảng thì lấy Bộc Xạ Thượng thư Nguyễn Phổ làm thủ lĩnh.

Nhưng ai cũng biết, nữ nhi Nguyễn Phổ gả cho Đan Dương quận vương, Nguyễn Phổ chính là nhạc phụ của Phù Dương Tung, người đứng sau ông ta là Trưởng công chúa, đại diện cho dòng họ Nguyên ở Bình Thành và thế lực hoàng thất.

Hai phe đảng tranh đấu không ngừng, mưu tính lẫn nhau.

“Nếu tiểu Hoàng đế xảy ra chuyện, Trưởng công chúa có thể tùy ý chọn một tông thân khác ra thay thế, còn chúng ta thì sao?”

Tiền đề là không có Bùi Quyết.

Nếu Bùi Quyết còn, không ai dám động đến bọn họ.

Nếu Bùi Quyết không còn, vậy thì họ vốn mang thân phận người Tề, cho dù Tân đảng có muốn bảo vệ cũng rất khó, có thể tưởng tượng được, họ sẽ trở thành cái gai chung cho toàn thể triều đình Tây Kinh nhắm vào…

Phùng Vận nói rất nhiều.

Nàng vốn tưởng phải tốn không ít công sức mới có thể thuyết phục được Ôn Hành Tố đồng tình với kế hoạch của mình.

Dù sao, việc mang tiểu Hoàng đế về An Độ, quả là một chuyện quá điên rồ.

Nhưng Ôn Hành Tố lại không do dự lấy nửa phần.

“A Vận muốn làm gì, thì ta sẽ làm theo.” Một câu đơn giản, là sự ủng hộ vô điều kiện dành cho nàng.

“Chỉ là việc gấp, nhất định phải tính kỹ lưỡng.”

Phùng Vận mỉm cười: “Đại huynh có thấy ta quá tùy tiện, quá liều lĩnh không?”

Ôn Hành Tố trong lòng khẽ chấn động, đặt mạnh chén trà xuống bàn.

“Muội là thê tử của Ung Hoài vương, có tùy hứng một chút cũng chẳng sao.”

Chỉ cần Tây Kinh chưa chính thức công bố tin Bùi Quyết tử trận, thì triều đình Tây Kinh vẫn phải để Ung Hoài vương một tay che trời.

“Ừ.” Phùng Vận gật đầu.

“Những điều chúng ta nghĩ tới, bọn họ cũng nghĩ tới được, cho nên, phải nhanh tay.”

Dường như ông trời cũng đang nghiêng về phía Phùng Vận, nàng còn chưa kịp định ra kế hoạch cụ thể, thì tin từ Tây Kinh đã truyền đến trước.

“Bệ hạ nhiễm bệnh.”

Người đưa tin là Bàng Quý từ Địch Kỵ Ty.

Phùng Vận từng có giao tình với người này, biết y là tâm phúc của Vệ Tranh, liền đi thẳng vào vấn đề:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-619.html.]

“Bệnh thật hay bệnh giả?”

Bàng Quý đáp: “Bệnh thật.”

Phùng Vận lại hỏi: “Lòng dạ của Đoan Thái hậu hiện nghiêng về bên nào? Tân đảng, hay Cựu đảng?”

Bàng Quý đáp: “Đoan Thái hậu không có chính kiến. Việc trong c.ung hỏi thái giám Từ Vĩnh, việc ngoài c.ung hỏi Thừa tướng Ngao Chính…”

Phùng Vận hỏi tiếp: “Vậy chiếu chỉ triệu Ôn tướng quân hồi kinh, là chủ ý của ai?”

Bàng Quý lắc đầu, “Đoan Thái hậu nghe lời gièm pha của Từ Vĩnh, nói rằng một khi Ung Hoài vương c.h.ế.t, quân Bắc Ung sẽ như một nắm cát rời rạc, Ôn tướng quân là người xứ Tề, rất có khả năng nhân cơ hội đoạt quyền, khiến năm quận Tín Châu lại rơi vào tay địch, nên mới ra tay trước để phòng bị.”

Địch Kỵ Ty hành tẩu trong chốn c.ung đình, những tin tức có được đều là trực tiếp, chắc chắn không sai.

Vậy thì tên đại thái giám Từ Vĩnh kia, thật sự rất đáng để đào sâu điều tra.

Thao Dang

Phùng Vận hỏi: “Vậy người để ngươi mang tin đến An Độ, là ai?”

Bàng Quý ngẩng lên nhìn nàng, hạ thấp giọng.

“Là ý của Vệ chủ ty.”

Y ngừng một chút, lại nói tiếp: “Thái y trong c.ung chẩn mạch nhiều lần, đều không thấy chuyển biến. Đoan Thái hậu lại không tin Thái y lệnh và Phù Dương y quan…”

“Tại sao lại không tin?”

“Đoan Thái hậu cho rằng họ Phù Dương đều cùng một giuộc với Trưởng công chúa.”

Phùng Vận khẽ hừ lạnh.

“Trưởng công chúa là cô cô của tiểu Hoàng đế, bà ta còn có thể hại nó được sao?”

“Trưởng công chúa có hại bệ hạ hay không, tiểu nhân không rõ. Nhưng Từ Vĩnh nhất định sẽ nói với Đoan Thái hậu rằng Trưởng công chúa dã tâm khó lường, sẽ hại bệ hạ để nâng nhi tử của Trang Hiền vương lên…”

Trang Hiền vương là đệ đệ của Trưởng công chúa và Hi Phong đế, nhưng Trưởng công chúa và Hi Phong đế là huynh muội khác mẫu, chỉ có với Trang Hiền vương là ruột thịt, cùng một bào thai sinh ra.

Quan hệ như thế, chỉ cần có người có lòng đặt điều bên tai, Đoan Thái hậu lại đang rối bời vì chuyện Bùi Quyết gặp chuyện, chẳng còn chỗ dựa, thì sao có thể không bị lừa?

345- Binh lấy mưu làm gốc.

Phùng Vận liên tục hỏi mấy câu, Bàng Quý đều trả lời rành rọt, biết gì nói nấy, thái độ khiêm tốn, hệt như đã chuẩn bị kỹ càng để đến Hoa Khê nhận nàng tra hỏi.

“Trong triều hai đảng mới, cũ tranh đấu đến ngươi c.h.ế.t ta sống, Vệ chủ ty ban đầu không lên tiếng, nhưng giờ tình thế như vậy, ngài ấy không thể tiếp tục giữ im lặng…”

Bảo vệ tiểu Hoàng đế, cũng chính là bảo vệ phú quý và địa vị của Vệ Tranh.

Ngay từ lúc Vệ Tranh không chọn đi Nghiệp Thành theo Lý Tang Nhược, con đường phía trước của y chỉ còn lại một: trung thành với triều đình Tây Kinh, một lòng theo Bùi Quyết.

Phùng Vận không biểu lộ cảm xúc, nhìn chằm chằm Bàng Quý.

“Vệ chủ ty có lòng rồi.”

Bàng Quý nói: “Vệ chủ ty đã nói với Đoan Thái hậu rằng, trong thôn Hoa Khê có một thần y họ Diêu, chuyên trị các chứng nan y khó chữa…”

Phùng Vận khẽ mỉm cười, “Vậy Từ Vĩnh công công cũng đồng ý à?”

“Không thể không đồng ý.” Bàng Quý nói, giọng mang theo chút khâm phục dành cho chủ nhân của mình, “Lúc này bên cạnh Đoan Thái hậu người đáng tin không còn mấy ai. Bà ấy rất rõ ràng, chỉ cần Bệ hạ xảy ra chuyện, kết cục của bà ta sẽ chẳng khá gì, cho dù có là lấy cái c.h.ế.t đổi mạng sống, cũng phải thử một lần. Dù Từ công công có nói gì cũng không ngăn nổi.”

Phùng Vận khẽ cười, “Vệ chủ ty thật đúng lúc chọn được thời cơ tốt.”

Bàng Quý lại chủ động nói: “Chủ nhân có lời nhờ tiểu nhân chuyển đến Vương phi: ân cứu mạng năm xưa, quyết không dám quên.”

Phùng Vận khẽ nở nụ cười.

Năm xưa nàng nào phải vì cứu Vệ Tranh, rõ ràng là vì bản thân mình.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip
Tele: @erictran21
Loading...