Ánh mắt của Đoan Thái hậu chậm rãi dời về phía long sàng chạm rồng khắc phượng kia, khẽ cười lạnh một tiếng.
“Vậy thì còn hơn là không làm gì cả.”
Hôm nay, Đoan Thái hậu miệng lưỡi sắc bén hơn mọi khi rất nhiều, nét mặt cũng đặc biệt lạnh lùng và khó đoán, lời nói đầy kiên quyết, giống như đột nhiên có chủ ý, có khí thế đối đáp rành rọt.
Từ Vĩnh sống lưng liền túa ra một lớp mồ hôi lạnh.
“Thái hậu…”
“Câm miệng.” Giọng Đoan Thái hậu khàn khàn, tiến sát lại gần ông ta.
“Ngươi cứ ngăn cản mãi như vậy, là không muốn Bệ hạ khỏe lại sao?”
Từ Vĩnh kinh hãi, quỳ rạp xuống đất, “Nô tài không dám, chỉ là…”
Từ Vĩnh còn muốn khuyên tiếp, nhưng Đoan Thái hậu đã sầm mặt xuống.
“Cứ quyết định như vậy đi.”
…
Diệp Sấm đang yên lặng chờ bên ngoài Thiên Thu môn.
Vệ Tranh chống đao bước đến, “Xe ngựa đã chuẩn bị xong chưa?”
Diệp Sấm đáp: “Đã chuẩn bị rồi.”
Vệ Tranh khẽ gật đầu, “Theo ta vào c.ung.”
Từ xa nhìn về bức tường thành hoàng c.ung trầm mặc dày nặng, trong lòng Diệp Sấm cũng thấy trĩu nặng. Lần đến Tây Kinh này, hắn thực ra đã sớm chuẩn bị sẵn mọi thứ, nếu sự việc biến hóa, thì e là chẳng thể quay về nữa.
Hắn mang theo đặc sản Hoa Khê, đi bái phỏng Bùi lão tướng quân ở Tây Kinh, lại đến đại doanh quân Bắc Ung đóng tại Tây Kinh, gặp được Hách Liên Khiêm, dâng lên mật thư của Vương phi.
Hách Liên Khiêm đỏ mắt ngay tại chỗ.
“Sáng mai, bản tướng sẽ dẫn binh chờ sẵn ở cửa tây thành, hộ tống Bệ hạ.”
Diệp Sấm không biết trong thư viết gì, càng không biết Phùng Vận đã dùng lời lẽ thế nào để lay động được một kẻ cứng đầu thô lỗ như Hách Liên Khiên.
Có được cam kết của Hách Liên Khiêm, Diệp Sấm mới tạm thở phào nhẹ nhõm được một nửa.
Nhưng lúc này, khi đến gần hoàng c.ung nghiêm trang tĩnh mịch, nghĩ đến người mà mình sắp mang đi chính là Cửu Ngũ Chí Tôn, tay hắn không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Vương phi à, thật sự là gan lớn đến tận trời.
…
Hôm nay Đoan Thái hậu không xuất hiện để chủ trì chính sự, các đại thần tụ họp ở điện bên bàn bạc, tranh cãi không ngớt.
Tin tức tiền tuyến Tây Bắc chậm trễ, tung tích của Bùi Quyết vẫn chưa có kết luận, một số người lựa chọn im lặng, chỉ có Ngao Chính và Nguyễn Phổ đại diện cho hai phái cựu – tân, từ sáng đến giờ vì chuyện chữa trị cho Bệ hạ mà tranh cãi không ngừng, vẫn chưa thương lượng ra được kết quả.
Ngao Chính với thân phận thừa tướng, tuyên bố trước mặt mọi người, rằng Diêu đại phu quả thực là thần y, chỉ là tính khí cổ quái, từng thề độc rằng sẽ không rời khỏi An Độ, trời sập xuống cũng không đi.
Người có bản lĩnh, phần lớn đều có chút lập dị, chuyện này cũng không phải hiếm gặp.
Nhưng người cần trị bệnh lần này, lại là đương kim Thánh thượng.
Làm sao có đạo lý để Thánh thượng rời kinh đi tìm một lang y nơi thôn dã?
Mỗi bên đều có lý lẽ riêng.
Hai phe tranh cãi đến mức mặt đỏ tía tai.
Trong điện Tuyên Quang, cấm quân tầng tầng lớp lớp, vây kín không chừa một khe hở.
Diệp Sấm từ xa nhìn đám người trước cửa c.ung, bàn tay không khỏi siết c.h.ặ.t.
Nếu cấm quân không chịu thả người, thì cho dù có Hách Liên Khiêm dẫn binh canh giữ ngoài cửa thành, trừ phi phát động binh biến, dùng vũ lực cướp người, nếu không thì bọn họ làm sao đưa được người ra ngoài?
Thao Dang
Xe ngựa đi thẳng một đường, tới trước cửa điện Tuyên Quang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-622.html.]
Một cấm quân thị vệ lập tức đặt tay lên đao, lạnh mặt bước lên trước:
“Người đến, dừng lại!”
Vệ Tranh sầm mặt lại, “Không nhận ra ta là ai sao?”
Tướng lĩnh Cấm quân bên cạnh nhận ra y, vội vã bước lên, “Vệ chủ ty. Hạ quan vừa nhận được lệnh, không cho người lạ tùy tiện xông vào Tuyên Quang điện.”
Vệ Tranh cười lạnh một tiếng.
“Vậy ý ngươi là, bản ty cũng tính là người lạ à…”
Tướng lĩnh Cấm quân do dự chốc lát, cúi đầu, xin lỗi: “Hạ quan không có ý đó, chỉ là phụng mệnh hành sự, mong Vệ chủ ty rộng lượng…”
“Phụng mệnh ai?”
Vệ Tranh từng bước ép sát: “Ở Tây Kinh này, ai có mệnh lệnh cao hơn Thái hậu? Cao hơn Ngao thừa tướng?”
“…Là Thượng thư lệnh…” Tướng lĩnh Cấm quân giọng yếu ớt, không dám ngẩng đầu nhìn gương mặt lạnh như sương của Vệ Tranh.
Vệ Tranh quát khẽ một tiếng, “Tránh ra!”
Tướng lĩnh Cấm quân vẫn không chịu lùi.
Vệ Tranh nói: “Bản ty phụng khẩu dụ của Thái hậu, dẫn Bệ hạ xuất kinh cầu y, ai dám ngăn cản, cứ theo tội khi quân mưu phản mà xử!”
Tay áo y phất một cái, lập tức định xông vào.
“Vệ chủ ty không thể làm vậy!” Tướng lĩnh Cấm quân dang tay ra chặn lại, Diệp Sấm không nói một lời, rút đao c.h.é.m xuống.
Tướng lĩnh kia hoảng sợ lùi lại hai bước.
Ngay lúc Vệ Tranh sắp sửa xông vào, sau lưng truyền đến một tiếng quát lớn.
“Vệ Tranh, ngươi định ép mang Bệ hạ đi, dẫn người tạo phản hay sao?”
Vệ Tranh ngoảnh lại nhìn về phía điện bên.
Chính là Nguyễn Phổ, Thượng thư Phốc xạ, vừa hay chạy đến.
Lão ta liếc nhìn xe ngựa bên ngoài điện Tuyên Quang, ánh mắt lại rơi xuống người Diệp Sấm và những người khác, sau đó nhìn thẳng chằm chằm vào Vệ Tranh.
“Bệ hạ liên quan đến tính mệnh của trăm họ, sao có thể tùy tiện rời khỏi Tây Kinh, đến An Độ? Vệ Tranh, lão phu khuyên ngươi quay đầu là bờ.”
Vệ Tranh chắp tay, “Khắp thiên hạ, không nơi nào không phải là đất của vua. Bệ hạ là Thiên tử, lẽ nào lại không thể bước chân đến lãnh thổ của chính mình? Nguyễn Thượng thư, đây là đạo lý gì vậy?”
Nguyễn Phổ hừ lạnh, “Vệ chủ ty, ra khỏi Tây Kinh, ai đảm bảo an toàn cho Bệ hạ?”
Vệ Tranh cười, “Mười vạn quân Bắc Ung đóng quân, thiên hạ này không đâu an toàn hơn An Độ, ngược lại là cái Tây Kinh này, là cái điện Tuyên Quang này…”
Y quay đầu liếc nhìn một cái, cười lạnh:
“Kẻ làm thần tử, lại dám không tuân theo thánh chỉ của Thái hậu, công nhiên điều động Cấm quân, vây c.h.ặ.t Tuyên Quang điện như thùng sắt. Nếu Nguyễn Thượng thư có tâm tư riêng… chỉ e sự an nguy của Bệ hạ, mới thật là không ai đảm bảo nổi đó?”
Lời này chẳng phải đang ngầm nói Nguyễn Phổ có dã tâm sao?
Mặt Nguyễn Phổ sa sầm.
“Vệ chủ ty cẩn ngôn, cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói bậy…”
Vệ Tranh cười lạnh, “Cũng mong Nguyễn Thượng thư cẩn ngôn. Hôm nay ta Vệ Tranh dám ngẩng đầu thề với trời, mọi việc đều vì long thể của Bệ hạ, không hề có tư tâm. Còn ngài Nguyễn Thượng thư, dám không?”
“Ta dám!” Nguyễn Phổ vừa dứt lời, liền có một tiếng quát lạnh từ bên hông truyền đến.
“Dám cái rắm!”
Người vừa đến tay chắp sau lưng, mặt đen như sắt, chính là Ngao Chính, chậm hơn một bước mới tới nơi.
Diệp Sấm cùng mọi người tiến lên hành lễ.
Ngao Chính khoát tay, lạnh lùng nhìn Nguyễn Phổ.
“Ngươi với ta đều là bề tôi, chỉ cần có một tia hy vọng, thì tuyệt không nên buông bỏ. Nay tận mắt thấy Bệ hạ nhiễm bệnh, mà lại không cho trị liệu, lão thất phu, rốt c.uộc ngươi có ý gì?”