Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 624



“Nữ nhi cũng muốn bảo vệ A mẫu.”

Nàng ta vừa làm nũng, Trưởng công chúa liền mềm lòng.

“Con đó, lớn chừng này rồi, sao vẫn như hài tử thế?”

Một tiếng thở dài vang lên, trong giọng Trưởng công chúa là sự chua xót khôn nguôi.

“Con tưởng A mẫu muốn làm như vậy sao? Thế cục ép người. Nếu ta không đứng lên, Đại Tấn còn mang họ Nguyên nữa không?”

Bà ta nhìn Phù Dương Nghi, trong mắt đầy bất đắc dĩ.

“Triều đình Nghiệp Thành không cần nhắc đến, lão tặc Lý Tông Huấn kia thâm hiểm khó lường, Nguyên Thạc gọi ta một tiếng Hoàng cô, nhưng ta và phụ thân nó cũng chỉ là đường huynh muội, con nói xem, nó sẽ thật lòng kính trọng ta sao?”

Phù Dương Nghi khẽ húc nhẹ vào tay bà ta.

“Nhưng Thượng Ất là thân điệt (cháu ruột) của người mà…”

“Hừm!” Trưởng công chúa nói: “Triều đình Tây Kinh chèn ép tông thất, Đoan Thái hậu thì không có chủ kiến, giờ Tây Kinh còn mang họ Nguyên, biết đâu ngày nào đó lại đổi sang họ khác…”

“A mẫu.” Phù Dương Nghi lắc nhẹ cánh tay bà ta, kéo dài giọng dỗ dành, “Người không thể nghĩ vậy được. Dù là Thượng Ất hay A Duyệt lên ngôi, thì đều là điệt tử (cháu) của người, người vẫn sẽ là đại Trưởng công chúa tôn quý nhất, ai dám thất lễ với người chứ…”

Trưởng công chúa sa sầm mặt, không để ý đến nàng ta.

Sao có thể giống nhau được?

Nhi tử của bào đệ (em trai cùng mẹ) mới là thân điệt.

Nhi tử của huynh đệ không chung một bào thai, dù thế nào cũng vẫn cách một tầng.

Phù Dương Nghi thấy mẫu thân hoàn toàn không động lòng, lại làm nũng chớp mắt.

“Người xem Ung Hoài Vương phi đó, chẳng phải mỗi ngày đều tìm cách gửi rau gửi trứng cho người, sợ người ăn không đủ ngon đó sao? Vậy còn không đủ c.ung kính ạ?”

Trưởng công chúa nhìn khuôn mặt nữ nhi đơn thuần vô tư, tức đến không chịu nổi.

“Con còn nhìn không ra nàng ta đang có tính toán gì sao?”

Lời còn chưa dứt, bên ngoài đã truyền đến tiếng bẩm báo của gia nhân.

“Bẩm Trưởng công chúa, người thôn Hoa Khê đưa rau tới rồi ạ.”

Trưởng công chúa hôm nay đang bực lắm.

“Bảo họ mang về! Bản c.ung không cần.”

Gia nhân lại nói: “Điện hạ, hôm nay là Ung Hoài Vương phi đích thân đưa tới, xin cầu kiến Trưởng công chúa.”

Trưởng công chúa sững lại.

Trầm mặc một lát, liếc nhìn Phù Dương Nghi đang nháy mắt với mình không ngừng.

“Bảo đến hoa sảnh chờ.”

Bà ta gọi c.ung nữ vào thay y phục, một bộ mặc lên người, soi trong gương đồng, lại nhíu mày.

“Có phải không đẹp không?”

Phù Dương Nghi: “Đẹp mà.”

“Không được không được, trông nghiêm nghị quá.”

Thao Dang

Trưởng công chúa nói xong, lại thay bộ khác.

Váy lụa màu nhạt, viền gấm lấp lánh kéo dài chạm đất.

“Bộ này hình như hơi thiếu đoan trang?”

Thế là lại đổi tiếp.

Áo gấm tay rộng, thêu hoa văn vàng ôm n.g.ự.c.

“Đoan trang thì có thừa, nhưng thiếu vẻ khí phái…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-624.html.]

Phù Dương Nghi hoa cả mắt.

“A mẫu à…”

Nàng ta kéo tay Trưởng công chúa, buồn cười nói: “Vận nương đúng là rất xinh đẹp, nhưng cũng chưa đến mức khiến người hoảng hốt như thế chứ. Đợi nàng ấy đến tuổi người, chưa biết chừng còn chẳng đẹp bằng người đâu ấy chứ…”

Lần trước Phùng Vận đến Thái Bình viên, quả thực đã khiến một đám quý phụ kinh diễm. Trưởng công chúa ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng thì ngưỡng mộ vô cùng, luôn cảm thấy khí thế của mình bị nàng lấn át mất…

Phù Dương Nghi đoán được tâm tư của mẫu thân, dùng ánh mắt ra hiệu cho tỳ nữ đừng lấy thêm y phục nữa.

“Bộ này là đẹp lắm rồi, thắt lưng mảnh, đai mây nhẹ, thanh nhã mà vẫn không kém phần hoa lệ. Với lại, Ung Hoài Vương phi đâu phải nam nhân, nàng ấy nào có để tâm A mẫu mặc gì đâu.”

Trưởng công chúa nhìn nữ nhi, rồi lại nhìn chính mình, thở dài một tiếng.

“A mẫu già rồi.”

Hôm nay Phùng Vận ăn mặc đặc biệt giản dị, không gấm vóc lụa là, không cài trâm vòng hay búi giả, cả người sạch sẽ gọn gàng, chẳng khác gì một phụ nhân quê mùa thôn dã.

Thế nhưng…

Trưởng công chúa thân mang châu ngọc lấp lánh bước vào hoa sảnh, khí thế vốn định áp chế nàng một đầu, bỗng chốc liền xẹp xuống.

Phùng Vận cười đẹp đến kinh tâm động phách.

Mi dài cong v.út, hơi vểnh lên, đôi mắt đen láy khẽ cong thành một đường cong mỹ lệ. Y phục giản đơn mà mang theo phong vận yêu kiều, không trâm cài vẫn hiện vẻ mỹ lệ. Nàng rạng rỡ như vầng dương chiếu rọi từ trên tường cao, khiến những người khác trong cùng khung cảnh đều lu mờ nhạt nhòa...

Phùng Vận đứng dậy hành lễ: “Thần phụ tham kiến Trưởng công chúa điện hạ.”

Trưởng công chúa ung dung thong thả vòng qua, chậm rãi ngồi xuống vị chủ tọa.

“Ung Hoài Vương phi, mời ngồi.”

Hai người đối diện nghiêm chỉnh như vậy, Phù Dương Nghi hiển nhiên không thích bầu không khí này. Nàng ta làm nũng với mẫu thân một câu, rồi liền bước về phía Phùng Vận.

“Đã đến lại chẳng nói đi tìm ta, lại tìm A mẫu ta, ngươi đó, lúc nào cũng không để ta trong lòng…”

Lời nói ấy, như thể nàng ta và Phùng Vận là đôi bạn khuê mật thân thiết đến mức có thể trách móc nhau tùy tiện vậy.

Rõ ràng… không phải.

Phùng Vận cũng không thể làm nàng ta mất mặt.

Nàng hiểu rõ tâm tư của Phù Dương Nghi.

Thuận theo dòng.

“Ngươi tưởng ta mang rau tới là vì ai? Trưởng công chúa vốn không thích mấy thứ quê mùa này, chẳng phải vì ngươi thích ăn sao?”

Phù Dương Nghi mắt long lanh như sương, như thể nghe lọt tim gan, lập tức tiến lên ôm chầm lấy Phùng Vận một cái thật lớn.

“Vận nương, ngươi thật tốt, lúc nào cũng nghĩ đến sở thích của ta…”

Rồi lại quay đầu nhìn Trưởng công chúa.

“A mẫu, chuyện lần trước, rõ ràng là ca ca không đúng, là bọn họ gây sự trước với Vận nương, hơn nữa, người ra tay cũng không phải là Vận nương, mà là Vân Xuyên thế tử, sao lại đổ hết lên đầu Vận nương?”

Trưởng công chúa vô cùng lúng túng.

Trừng nàng ta mấy lần, mà nàng ta cứ giả vờ không hiểu, vừa làm nũng vừa ngớ ngẩn, đem mâu thuẫn giữa bà ta và Phùng Vận bày tuốt lên bàn, khiến bà ta chẳng biết đường nào mà xuống đài…

“Bình Nguyên, không thể lỗ mãng.”

Trưởng công chúa liếc nàng ta một cái, như nhắc nhở, rồi mỉm cười quay sang nói với Phùng Vận:

“Chuyện của huynh trưởng con, ta đã thay mặt xin lỗi với Vương phi, Vương phi rộng lượng, cũng đã tha thứ cho huynh trưởng con, việc qua rồi thì không nên nhắc lại nữa.”

Phù Dương Nghi khẽ mỉm cười.

“Vậy thì tốt rồi…”

“Bình Nguyên, con lui ra trước đi.” Trưởng công chúa thật sự không chịu nổi nàng ta nữa, có đứa nữ nhi phá rối như thế, đầu óc bà ta có mà loạn mất.

“Ta có chuyện chính cần bàn với Vương phi.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip
Tele: @erictran21
Loading...