Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 629



“Ta vẫn nên nhanh chóng thúc giục sửa sang xong biệt viện, đưa A mẫu đến thôn ở tạm, xem có thể dần dần hóa giải khúc mắc hay không.”

Khúc mắc đó, chính là Phùng Vận.

Nàng biết điều đó, chỉ mỉm cười cho qua.

Từ sau khi tiểu Hoàng đế đến Hoa Khê thôn, chuyện của nàng càng thêm bận rộn, căn bản không còn tinh lực đi để ý người khác là yêu là ghét hay là hận nàng...

Huống hồ, chỉ cần vẫn còn người hận nàng, oán nàng mà không thể làm gì được nàng, vậy tức là nàng đã đúng, nàng vẫn còn lực trấn nh.i.ế.p lòng người, cũng đồng nghĩa với việc Bùi Quyết vẫn chưa có tin tử vong.

Trên phố chợ, ngõ hẻm lời đồn thế nào cũng có, nàng không để tâm.

Chỉ cần triều đình chưa hạ chiếu, nàng liền mặc định Bùi Quyết còn sống, chỉ là đang chinh chiến nơi xa.

Không có tin tức chính là tin tức tốt nhất.

Thế nhưng...

Tâm trạng nặng nề kéo dài đến c.uối tháng Tư, đột nhiên nghịch chuyển.

Ngày hai mươi tháng Tư, từ Tây Bắc truyền đến tin thắng trận.

Ung Hoài Vương đích thân tiến sâu vào hẻm núi Hắc Bối, đại phá liên minh Mười Hai bộ, lại trong điều kiện khí hậu vô cùng khắc nghiệt, suất lĩnh đại quân băng qua hoang mạc Gobi, hành quân qua vùng đất hoang không người, vòng qua Phần Châu, thẳng đến Nhung Châu, khiến triều đình Nghiệp Thành trở tay không kịp.

Nhung Châu do triều đình Nghiệp Thành chiếm lĩnh bị quân Bắc Ung đánh hạ, từ đó khai thông con đường từ Nhung Châu đến Tây Kinh.

Nhung Châu từ xưa là nơi binh gia tranh đoạt, Bình Thành lại là nơi phát tích tổ tiên nhà họ Nguyên, là then chốt trọng yếu trong hệ thống phòng thủ của Đại Tấn. Trước kia do triều đình Nghiệp Thành nắm giữ, cửa ải kiên cố, hiểm yếu khó công, chẳng khác gì có địch nhân nằm bên giường, Trung Kinh khó mà yên ổn, muốn một đường đánh vào sào huyệt của Lý Tông Huấn, càng khó như lên trời.

Bùi Quyết có thể trong hiểm cảnh cực độ, mưu được sinh cơ cho đại quân, bảo toàn thực lực bản thân, lại có thể chuyển nguy thành an, rồi tiếp tục chế địch nơi ngàn dặm, bản lĩnh cùng khí phách này, khiến thiên hạ chấn động.

Kỵ binh truyền lệnh phi ngựa xuyên qua thành An Độ, vừa chạy vừa lớn tiếng hô vang “Tây Bắc truyền tin thắng trận”, thanh âm lấn át cả tiếng rao hàng của tiểu thương, lấn át cả tiếng nhạc tấu tơ lụa, vang vào tận Thái Bình viên, vào phủ Thứ sử, truyền đến Hoa Khê, truyền vào tai của tất cả mọi người...

Mặt đất như rung chuyển, trong đại doanh quân Bắc Ung, binh sĩ reo hò như sóng biển c.uộn trào.

“Ung Hoài Vương thiên tuế!”

“Thiên tuế!”

“Ung Hoài Vương!”

Thao Dang

“Ung Hoài Vương!”

Trong quân nổi hiệu lệnh, loa lớn lại phát huy tác dụng, tiếng hô vang vọng lên tận mây xanh, kinh động cự ưng bay cao, lay chuyển cả trời đất nhân gian...

Có thể tưởng tượng, sử sách sẽ viết lại như thế nào. Sự ra đời của một anh hùng, là chất chồng vô số bộ xương khô, cũng có vô số câu chuyện, âm thầm lan tỏa ở những nơi không ai biết đến...

350- Hoàng đế tù nhân.

Trong Thái Bình viên, khi Trưởng công chúa nhận được tin đại thắng từ Tây Bắc, gần như ngay lập tức bật dậy khỏi giường, lưng ướt đẫm mồ hôi, trước mắt như có sao vàng lấp lóe.

“Bình Nguyên, Bình Nguyên!”

Phù Dương Nghi đã lâu không nghe thấy mẫu thân gọi nàng ta khẩn thiết như vậy.

Ba bước làm hai, nàng ta vội vã chạy đến.

“A mẫu, có phải muốn dùng chút gì không?”

Trưởng công chúa tóc tai rối loạn, hốc mắt trũng sâu, nhưng đôi mắt lại đen láy sáng ngời.

“Mau, bảo người dìu ta dậy chải tóc sửa soạn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-629.html.]

Phù Dương Nghi trong lòng nhẹ hẳn, vội vã gọi c.ung nữ, lại tự mình tiến lên đỡ lấy cánh tay Trưởng công chúa.

“A mẫu chậm một chút, người nằm mấy hôm rồi, thân thể còn yếu…”

“Không sao, A mẫu không sao.” Trưởng công chúa nắm c.h.ặ.t tay Phù Dương Nghi, gần như rơi lệ.

“Bình Nguyên, may mà có con, lần này thật may mà có con đấy.”

Nếu không phải nữ nhi này đứng giữa làm trở ngại, tận lực khuyên can, lại còn dày mặt đến thôn Hoa Khê lấy lòng Phùng Vận, thì với tính tình của bà a, vì báo thù cho nhi tử, chắc chắn đã sớm trở mặt với Phùng Vận, đối lập, kết thù…

Như vậy, chẳng mấy chốc, cả một mạch Trưởng công chúa, e là đã sớm bị Bùi Quyết huyết tẩy rồi…

Bà ta c.h.ế.t cũng không sao.

Nhưng con cháu thì biết phải làm sao…

Hai đứa nhi tử đều không có gì nổi trội, rơi vào tay Bùi Quyết, có c.h.ế.t một nghìn lần một vạn lần, cũng chẳng đủ để hắn hả giận…

Trưởng công chúa nghĩ đến đó, toàn thân đã lạnh buốt, dưới sự hầu hạ của Phù Dương Nghi, tắm gội thay y phục, lại dùng chút cháo nóng, hơi thở mới dần điều hòa trở lại.

“Tin thắng trận từ Bùi Quyết truyền đến, Nguyễn Phổ ở Tây Kinh e là đang ngồi không yên rồi…”

Bà ta như nhớ ra điều gì, nhìn Phù Dương Nghi nói:

“Con đi bảo với Nhị tẩu của con, từ hôm nay trở đi, không được qua lại với nhà mẹ đẻ nữa, để ta biết, ta sẽ đánh gãy chân nó.”

“A mẫu…” Phù Dương Nghi hơi nheo mắt lại, khẽ lắc đầu, “Nếu một ngày nào đó, A mẫu cũng gặp họa, bên phu gia không cho nữ nhi qua lại với A mẫu, vậy A mẫu sẽ nghĩ sao?”

Trưởng công chúa vành mắt đỏ hoe.

“Nếu vì bảo toàn con ta, thì ta cam lòng.”

Phù Dương Nghi cũng hoe đỏ mắt.

Mẫu thân nàng ta đó.

Sinh ra nơi Hoàng thất, là cành vàng lá ngọc, mạnh mẽ hơn ai hết, lúc nào cũng muốn tranh một cái hơn thua...

Nhưng Phù Dương Nghi hiểu bà ta, cũng thật khó để trách bà ta...

Trong phủ công chúa có bao nhiêu người dựa vào bà ta, nếu bà ta không toan tính, không lo trước nghĩ sau, sao có thể giữ vững được mảnh trời riêng này?

“A mẫu.” Phù Dương Nghi ngồi xuống, tựa đầu vào đầu gối Trưởng công chúa, “Chuyện Nhị tẩu, chúng ta đừng quản nữa, Nguyễn bá phụ tuy không tán đồng việc Bệ hạ rời kinh, nhưng cũng chưa làm ra chuyện ác gì, cùng lắm là không hợp với tân đảng. Ung Hoài Vương trở về chỉnh đốn triều cương, e là vẫn lấy thu phục làm chính, chưa chắc đã tính sổ với ông ấy…”

Lại dừng một chút, nàng ta nói:

“Lùi một vạn bước mà nói, cho dù có tính sổ, thì Nhị tẩu đã gả vào nhà chúng ta, cũng không còn liên quan gì đến nhà mẹ đẻ, có tội gì cũng không rơi lên đầu tẩu ấy.”

Trưởng công chúa lắc đầu, “Con không hiểu, con không hiểu được sự huyết tinh của quyền mưu. Trong mắt người khác, Nguyễn Phổ là người phe ta…”

Phù Dương Nghi nói: “Chúng ta còn có A Vận mà, chuyện A mẫu dốc sức đưa Bệ hạ xuất kinh, A Vận đều biết cả, nàng ấy sẽ không đẩy chúng ta vào chỗ c.h.ế.t đâu…”

Trưởng công chúa nhìn gương mặt ngây thơ của nữ nhi.

Hồi lâu, bà ta nhắm mắt, khẽ thở dài:

“Chỉ mong là vậy.”

Từ sáng sớm nghe được tin tức, Phùng Vận đã ngồi bên cửa sổ phía nam thư phòng, nhìn những bông hoa vừa nở rộ ngoài sân, không ăn trưa, chỉ lặng lẽ ngồi đó, không nói lời nào, cũng không động đậy, không ai biết nàng đang nghĩ gì.

Trước kia không có tin của Bùi Quyết, nàng ngược lại còn bình tĩnh ung dung, còn bây giờ Đại tướng quân này coi như "c.h.ế.t đi sống lại", trên mặt nàng lại chẳng có lấy một tia vui mừng.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip
Tele: @erictran21
Loading...