Trưởng Tỷ Khó Làm
Chương 3
3.
Đằng Hoa Nguyệt xoay sở suốt một mùa mới tạm thời sắp xếp ổn thỏa Hầu phủ.
Sở dĩ ta biết rõ như vậy không phải vì ta quan tâm đến nàng ta, mà vì Lý quản sự ở tiền viện nhờ Cần Nhi nhắn lại.
Hôm đó ta đang ngồi trên ghế dựa đu đưa quạt quạt vừa tắm nắng, Cần Nhi đứng bên cạnh hứng khởi kể lại lời của Lý quản sự.
Nghe nói Đằng Hoa Nguyệt đã mua năm chậu Dao Hoàng, ba chậu Xuân Lan từ người làm vườn giỏi nhất ở Vân Thành, chậu nào chậu nấy đều phát triển rất tốt, giá cả thì đắt đến mức khiến người ta rơi lệ.
Không chỉ vậy, nàng ta còn đặt tiệc mì ở Phàm Lâu, nhà hàng được coi là số một, giá hai mươi lạng một bàn, nói rằng ba ngày sau sẽ đưa đến Hầu phủ để nàng ta mời các tiểu thư từ các thế gia vọng tộc khác đến.
Lý quản sự nhờ Tiểu Cần hỏi ta xem có nên chi tiền này hay không.
Lý quản sự là người cũ của phu nhân, trước khi phu nhân qua đời đã ra lệnh nghiêm ngặt rằng trước khi Đằng Tân được phong thế tử, những người cũ này chỉ được nghe lệnh của ta.
Về phần sau khi được phong thế tử thì như thế nào, phu nhân không nói, nhưng ai hiểu chuyện đều biết.
Nếu ta không có suy nghĩ khác thường, họ vẫn có thể nghe lệnh ta; nếu ta có suy nghĩ khác, thì sẽ nghe lệnh củ thế tử.
Ban đầu ta rất cảm kích lệnh này, vì nhờ bà ấyc mà ta có thể nắm chắc quyền quản gia suốt tám năm.
Nhưng bây giờ, ta không rõ cảm xúc của mình là gì, chỉ thở dài rằng lòng người dễ thay đổi.
Hiện tại Đằng Tân đã đứng về phía đối lập với ta, trong ba tháng qua, hắn ta thậm chí không đến viện của ta một lần nào.
Theo lý mà nói, Lý quản sự không cần và không nên hỏi ý kiến của ta nữa. Có lẽ là do Đằng Hoa Nguyệt tiêu xài hoang phí đã khiến ông ấy sợ hãi, là người hầu, ông ấy không thể cãi lại lời chủ nhân, chỉ còn biết trông cậy vào ta để ngăn cản.
Đúng vậy, ta luôn tính toán từng đồng từng cắc cho Hầu phủ.
Ta nhớ lại ngày đó ở chính viện, Lý quản sự đứng trước nhóm người hầu, bình tĩnh nhìn ta bị tước quyền.
Ta cười: "Tất nhiên là cho. Bây giờ là nàng ấy, Đằng Hoa Nguyệt là người quản gia, tiêu tiền thế nào, bao nhiêu tiền đều là do nàng ấy quyết định. Ngươi nói với Lý quản sự, sau này những việc như thế này không cần hỏi ta nữa, cứ theo quy định mà làm thôi."
Mắt Tiểu Cần sáng rỡ lên, vui vẻ đi truyền đạt lại lời ta.
Ta ngồi trên ghế đu đưa, suy nghĩ như bay xa theo đám mây trên trời.
Hai mươi lạng một bàn.
Lúc phu nhân mua ta từ chi thứ của nhà họ Đằng, cũng đã cho cậu ta hai mươi lạng. Cậu ta dùng số tiền này để cưới vợ, sinh con, rồi mất ba năm trời mới tìm đến ta để xin tiền.
Đằng Tân luôn chê ta coi trọng tiền bạc quá mức, cũng đúng thôi, từ nhỏ hắn ta đã sống trong nhung lụa, làm sao hiểu được giá trị của tiền bạc đối với người nghèo khổ?
Ta vốn nghĩ người sẽ vung tay tiêu tiền thoải mái sau khi không còn bị ta kiềm chế là Đằng Tân, không ngờ người luôn tự cho mình thanh cao phong nhã như Đằng Hoa Nguyệt lại là người đầu tiên nhảy ra.
Cũng phải, tiệc thưởng hoa mà, thật phong nhã.
Chuyện phong nhã làm sao có thể đo bằng tiền?
Chỉ không biết ba tháng sau, khi họ nhìn thấy lợi nhuận ít ỏi từ các điền trang và cửa hàng của Hầu phủ, liệu họ còn phong nhã được bao lâu.
Đằng Hoa Nguyệt xoay sở suốt một mùa mới tạm thời sắp xếp ổn thỏa Hầu phủ.
Sở dĩ ta biết rõ như vậy không phải vì ta quan tâm đến nàng ta, mà vì Lý quản sự ở tiền viện nhờ Cần Nhi nhắn lại.
Hôm đó ta đang ngồi trên ghế dựa đu đưa quạt quạt vừa tắm nắng, Cần Nhi đứng bên cạnh hứng khởi kể lại lời của Lý quản sự.
Nghe nói Đằng Hoa Nguyệt đã mua năm chậu Dao Hoàng, ba chậu Xuân Lan từ người làm vườn giỏi nhất ở Vân Thành, chậu nào chậu nấy đều phát triển rất tốt, giá cả thì đắt đến mức khiến người ta rơi lệ.
Không chỉ vậy, nàng ta còn đặt tiệc mì ở Phàm Lâu, nhà hàng được coi là số một, giá hai mươi lạng một bàn, nói rằng ba ngày sau sẽ đưa đến Hầu phủ để nàng ta mời các tiểu thư từ các thế gia vọng tộc khác đến.
Lý quản sự nhờ Tiểu Cần hỏi ta xem có nên chi tiền này hay không.
Lý quản sự là người cũ của phu nhân, trước khi phu nhân qua đời đã ra lệnh nghiêm ngặt rằng trước khi Đằng Tân được phong thế tử, những người cũ này chỉ được nghe lệnh của ta.
Về phần sau khi được phong thế tử thì như thế nào, phu nhân không nói, nhưng ai hiểu chuyện đều biết.
Nếu ta không có suy nghĩ khác thường, họ vẫn có thể nghe lệnh ta; nếu ta có suy nghĩ khác, thì sẽ nghe lệnh củ thế tử.
Ban đầu ta rất cảm kích lệnh này, vì nhờ bà ấyc mà ta có thể nắm chắc quyền quản gia suốt tám năm.
Nhưng bây giờ, ta không rõ cảm xúc của mình là gì, chỉ thở dài rằng lòng người dễ thay đổi.
Hiện tại Đằng Tân đã đứng về phía đối lập với ta, trong ba tháng qua, hắn ta thậm chí không đến viện của ta một lần nào.
Theo lý mà nói, Lý quản sự không cần và không nên hỏi ý kiến của ta nữa. Có lẽ là do Đằng Hoa Nguyệt tiêu xài hoang phí đã khiến ông ấy sợ hãi, là người hầu, ông ấy không thể cãi lại lời chủ nhân, chỉ còn biết trông cậy vào ta để ngăn cản.
Đúng vậy, ta luôn tính toán từng đồng từng cắc cho Hầu phủ.
Ta nhớ lại ngày đó ở chính viện, Lý quản sự đứng trước nhóm người hầu, bình tĩnh nhìn ta bị tước quyền.
Ta cười: "Tất nhiên là cho. Bây giờ là nàng ấy, Đằng Hoa Nguyệt là người quản gia, tiêu tiền thế nào, bao nhiêu tiền đều là do nàng ấy quyết định. Ngươi nói với Lý quản sự, sau này những việc như thế này không cần hỏi ta nữa, cứ theo quy định mà làm thôi."
Mắt Tiểu Cần sáng rỡ lên, vui vẻ đi truyền đạt lại lời ta.
Ta ngồi trên ghế đu đưa, suy nghĩ như bay xa theo đám mây trên trời.
Hai mươi lạng một bàn.
Lúc phu nhân mua ta từ chi thứ của nhà họ Đằng, cũng đã cho cậu ta hai mươi lạng. Cậu ta dùng số tiền này để cưới vợ, sinh con, rồi mất ba năm trời mới tìm đến ta để xin tiền.
Đằng Tân luôn chê ta coi trọng tiền bạc quá mức, cũng đúng thôi, từ nhỏ hắn ta đã sống trong nhung lụa, làm sao hiểu được giá trị của tiền bạc đối với người nghèo khổ?
Ta vốn nghĩ người sẽ vung tay tiêu tiền thoải mái sau khi không còn bị ta kiềm chế là Đằng Tân, không ngờ người luôn tự cho mình thanh cao phong nhã như Đằng Hoa Nguyệt lại là người đầu tiên nhảy ra.
Cũng phải, tiệc thưởng hoa mà, thật phong nhã.
Chuyện phong nhã làm sao có thể đo bằng tiền?
Chỉ không biết ba tháng sau, khi họ nhìn thấy lợi nhuận ít ỏi từ các điền trang và cửa hàng của Hầu phủ, liệu họ còn phong nhã được bao lâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương