Trưởng Tỷ Khó Làm
Chương 8
8.
Chuyện chọn chồng cho ta, nhị phòng hẳn đã bận lòng không ít, nếu không cũng sẽ không lựa chọn kỹ càng trong các công tử của Vân Thành mà chọn ra Tam thiếu gia của phủ tướng quân.
Vị Triệu Tam thiếu gia này rất nổi tiếng, nghe nói từ nhỏ đã thông minh và đẹp đẽ, giống như đứa trẻ trong tranh Tết, rất đáng yêu.
Đáng tiếc sau một trận bệnh nặng, tâm trí của cậu ấy không bao giờ phát triển nữa.
Khi ta gặp Triệu Tam thiếu gia, cậu ấy đang ngồi xổm dưới đất nhìn đàn kiến, cả người như một khúc gỗ lớn, không động đậy.
Ta cũng ngồi xổm xuống cùng cậu ấy xem.
Cậu ấy nhìn thấy ta, ngây ngô cười, trên mặt còn dính vỏ mũi khô. Cậu ấy hỏi ta: "Tỷ tỷ ơi, tỷ tỷ cũng thích xem kiến nhỏ à?"
Ta gật đầu, vừa dặn Qùynh Nhi lấy khăn ướt đến, vừa trả lời cậu ấy: "Hồi nhỏ ta cũng thường xem, thấy chúng tuy nhỏ nhưng rất đoàn kết, làm được việc lớn, rất ngưỡng mộ."
"Còn lớn rồi thì không xem nữa à?"
Ta cười cười nói: "Lớn rồi phải làm nhiều việc, nên không xem nữa."
"À, vậy lớn lên thật không tốt."
"Không sao, ngươi có thể không cần lớn lên."
"Nhưng ta muốn lớn lên, ca ca nói rằng, lớn lên rồi mới có thể chăm sóc mẫu thân!"
"Ừ... vậy thì ngươi hãy ăn nhiều đồ ngon, đọc nhiều sách, mỗi ngày vui vẻ, thì sẽ lớn lên thôi."
"Tốt! Ta nghe lời tỷ tỷ!" Triệu Tam thiếu gia lại cười ngây ngô, nhìn vẻ ngây thơ của cậu ấy, tâm trạng của ta bỗng trở nên tốt hơn.
Lúc này phía sau chúng ta vang lên một giọng nói: "A đệ, phải về với mẫu thân rồi."
Ta quay lại, đối diện với một đôi mắt sắc bén như gió lạnh Tây Bắc.
Ta vội vàng đứng dậy hành lễ: "Triệu Tiểu tướng quân."
"A huynh!" Triệu Tam thiếu gia cũng vội vã đứng dậy, nhưng cậu ấy vừa ngồi xổm quá lâu, nên vừa đứng dậy liền mất thăng bằng, cả người ngã nhào về phía trước.
Ta theo phản xạ mở rộng tay muốn đỡ lấy cậu ấy, nhưng lực ngã quá lớn, khiến ta cũng bị kéo ngã xuống!
Khi ta nghĩ rằng mình sẽ cùng cậu ấy ngã xuống, đột nhiên cảm thấy eo bị một lực đạo mạnh mẽ giữ lại, sau đó đầu ta đập mạnh vào một thứ gì đó cứng ngắc.
"Cô nương, đắc tội rồi."
Có luồng khí nhẹ nhàng lướt qua trán ta, giọng gọi "cô nương" kia như dòng nước mát mùa hè khi ta còn nhỏ, vừa mát lạnh vừa ấm áp.
Khi ta hoàn hồn lại, phát hiện mình đang ngã vào vòng tay của Triệu Tiểu tướng quân - thực ra cũng không hẳn là vòng tay, vì lúc này cánh tay phải của hắn đang cứng ngắc nửa mở, tay nắm chặt thành nắm đấm, cố gắng cách xa eo ta.
Động tác này không hề đẹp mắt, ngược lại còn tỏ rõ sự lánh xa.
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, hắn không nhìn ta, mà nhìn chằm chằm vào cây đại thụ phía trước, tay trái vẫn ôm chặt Tam thiếu gia.
Làm sao đây, ta có chút muốn cười, nhìn hắn cả người cứng đờ, y như thể ta đã trêu chọc gì hắn vậy.
"Tiểu thư, người không sao chứ!" Từ xa, Cần Nhi chạy đến, không khách khí mà đỡ ta dậy kéo qua một bên, vừa kiểm tra xem ta có bị thương không, vừa dùng ánh mắt như nhìn kẻ côn đồ mà nhìn Triệu Tiểu tướng quân hết lần này đến lần khác.
Mặt Triệu Tiểu tướng quân bị nàng ấy nhìn đến đỏ bừng.
Ta thật sự không nhịn được, khóe miệng cong lên.
Trong thành đều đồn rằng, Triệu Tiểu tướng quân người như sát thần, nhưng ta nhìn thế nào, hắn cũng chỉ là một chàng trai bình thường?
"A huynh, choáng, choáng..."
Triệu Tam thiếu gia ôm đầu, người còn không đứng vững.
Triệu Tiểu tướng quân nghe vậy, liền vội vàng đỡ hắn ta đứng thẳng, giống như Cần Nhi vây quanh ta, hắn cũng quay xung Triệu tam thiếu, lúc thì nắn xương, lúc thì sờ trán, lo lắng không thôi.
Nhìn tình cảm huynh đệ họ thật sự rất tốt, ta không khỏi có vài phần ngưỡng mộ.
"Tỷ tỷ, đầu ta choáng, còn đau..."
Triệu Tam thiếu gia nhìn thấy ta đang nhìn hai huynh đệ họ, không biết vì sao, lại tỏ vẻ ấm ức mà làm nũng với ta, bộ dạng đó thật giống Đằng Tân lúc ba bốn tuổi.
Chuyện chọn chồng cho ta, nhị phòng hẳn đã bận lòng không ít, nếu không cũng sẽ không lựa chọn kỹ càng trong các công tử của Vân Thành mà chọn ra Tam thiếu gia của phủ tướng quân.
Vị Triệu Tam thiếu gia này rất nổi tiếng, nghe nói từ nhỏ đã thông minh và đẹp đẽ, giống như đứa trẻ trong tranh Tết, rất đáng yêu.
Đáng tiếc sau một trận bệnh nặng, tâm trí của cậu ấy không bao giờ phát triển nữa.
Khi ta gặp Triệu Tam thiếu gia, cậu ấy đang ngồi xổm dưới đất nhìn đàn kiến, cả người như một khúc gỗ lớn, không động đậy.
Ta cũng ngồi xổm xuống cùng cậu ấy xem.
Cậu ấy nhìn thấy ta, ngây ngô cười, trên mặt còn dính vỏ mũi khô. Cậu ấy hỏi ta: "Tỷ tỷ ơi, tỷ tỷ cũng thích xem kiến nhỏ à?"
Ta gật đầu, vừa dặn Qùynh Nhi lấy khăn ướt đến, vừa trả lời cậu ấy: "Hồi nhỏ ta cũng thường xem, thấy chúng tuy nhỏ nhưng rất đoàn kết, làm được việc lớn, rất ngưỡng mộ."
"Còn lớn rồi thì không xem nữa à?"
Ta cười cười nói: "Lớn rồi phải làm nhiều việc, nên không xem nữa."
"À, vậy lớn lên thật không tốt."
"Không sao, ngươi có thể không cần lớn lên."
"Nhưng ta muốn lớn lên, ca ca nói rằng, lớn lên rồi mới có thể chăm sóc mẫu thân!"
"Ừ... vậy thì ngươi hãy ăn nhiều đồ ngon, đọc nhiều sách, mỗi ngày vui vẻ, thì sẽ lớn lên thôi."
"Tốt! Ta nghe lời tỷ tỷ!" Triệu Tam thiếu gia lại cười ngây ngô, nhìn vẻ ngây thơ của cậu ấy, tâm trạng của ta bỗng trở nên tốt hơn.
Lúc này phía sau chúng ta vang lên một giọng nói: "A đệ, phải về với mẫu thân rồi."
Ta quay lại, đối diện với một đôi mắt sắc bén như gió lạnh Tây Bắc.
Ta vội vàng đứng dậy hành lễ: "Triệu Tiểu tướng quân."
"A huynh!" Triệu Tam thiếu gia cũng vội vã đứng dậy, nhưng cậu ấy vừa ngồi xổm quá lâu, nên vừa đứng dậy liền mất thăng bằng, cả người ngã nhào về phía trước.
Ta theo phản xạ mở rộng tay muốn đỡ lấy cậu ấy, nhưng lực ngã quá lớn, khiến ta cũng bị kéo ngã xuống!
Khi ta nghĩ rằng mình sẽ cùng cậu ấy ngã xuống, đột nhiên cảm thấy eo bị một lực đạo mạnh mẽ giữ lại, sau đó đầu ta đập mạnh vào một thứ gì đó cứng ngắc.
"Cô nương, đắc tội rồi."
Có luồng khí nhẹ nhàng lướt qua trán ta, giọng gọi "cô nương" kia như dòng nước mát mùa hè khi ta còn nhỏ, vừa mát lạnh vừa ấm áp.
Khi ta hoàn hồn lại, phát hiện mình đang ngã vào vòng tay của Triệu Tiểu tướng quân - thực ra cũng không hẳn là vòng tay, vì lúc này cánh tay phải của hắn đang cứng ngắc nửa mở, tay nắm chặt thành nắm đấm, cố gắng cách xa eo ta.
Động tác này không hề đẹp mắt, ngược lại còn tỏ rõ sự lánh xa.
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, hắn không nhìn ta, mà nhìn chằm chằm vào cây đại thụ phía trước, tay trái vẫn ôm chặt Tam thiếu gia.
Làm sao đây, ta có chút muốn cười, nhìn hắn cả người cứng đờ, y như thể ta đã trêu chọc gì hắn vậy.
"Tiểu thư, người không sao chứ!" Từ xa, Cần Nhi chạy đến, không khách khí mà đỡ ta dậy kéo qua một bên, vừa kiểm tra xem ta có bị thương không, vừa dùng ánh mắt như nhìn kẻ côn đồ mà nhìn Triệu Tiểu tướng quân hết lần này đến lần khác.
Mặt Triệu Tiểu tướng quân bị nàng ấy nhìn đến đỏ bừng.
Ta thật sự không nhịn được, khóe miệng cong lên.
Trong thành đều đồn rằng, Triệu Tiểu tướng quân người như sát thần, nhưng ta nhìn thế nào, hắn cũng chỉ là một chàng trai bình thường?
"A huynh, choáng, choáng..."
Triệu Tam thiếu gia ôm đầu, người còn không đứng vững.
Triệu Tiểu tướng quân nghe vậy, liền vội vàng đỡ hắn ta đứng thẳng, giống như Cần Nhi vây quanh ta, hắn cũng quay xung Triệu tam thiếu, lúc thì nắn xương, lúc thì sờ trán, lo lắng không thôi.
Nhìn tình cảm huynh đệ họ thật sự rất tốt, ta không khỏi có vài phần ngưỡng mộ.
"Tỷ tỷ, đầu ta choáng, còn đau..."
Triệu Tam thiếu gia nhìn thấy ta đang nhìn hai huynh đệ họ, không biết vì sao, lại tỏ vẻ ấm ức mà làm nũng với ta, bộ dạng đó thật giống Đằng Tân lúc ba bốn tuổi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương