Truy Đuổi (Kỳ Giai)
Chương 11
Thời gian như chó chạy ngoài đồng, lấy tốc độ không gì sánh được chạy nhanh về phía trước. Đợi kỳ nghỉ đông bắt đầu, Mẫn Nguyệt Văn gần như đã tiếp nhận một nửa địa vị của cậu bạn trai. Bạn cùng lớp, cùng phòng của Tư Hằng đều vô cùng quen thuộc với "Phần tử đặc biệt" hầu như lúc rảnh rỗi sẽ tới cọ khóa, cùng Tư Hằng đến phòng tự học.
Dùng lời Tống Trường Như mà nói thì Mẫn Nguyệt Văn sắp trở thành phần tử tích cực của trường Tư Hằng rồi, dứt khoát trực tiếp chuyển trường luôn đi. Thế nhưng kỳ thi cuối kỳ, Mẫn Nguyệt Văn vẫn cứ tiến lên với thành tích cao.
Trong kỳ nghỉ đông Mẫn Nguyệt Văn trở lại thành phố B, hắn đưa Tư Hằng ra sân bay rồi quay về trường, bảo là có chuyện cần xử lý. Tư Hằng tặng phá lệ hắn một cái ôm, rồi lùi lại nhanh chóng, làm xong liền bước vào trạm kiểm tra an ninh.
Công ty nhỏ của Mẫn Nguyệt Văn đang chao đảo, từng chút một dựng lên, tuy nhận ít đơn đặt hàng nhưng được khách hàng cũ giới thiệu nên tốt hơn nhiều so với trước kia.
Hắn và Tống Trường Như vốn định trước năm mới một ngày mới trở về, Mẫn Nguyệt Văn đã làm tốt công tác chuẩn bị gọi báo cáo cho Tư Hằng. Trong khoảng thời gian này, thái độ của cậu đã dần dịu xuống, mặc dù không chính thức nói ra miệng thế nhưng Mẫn Nguyệt Văn tự nhận đó là trạng thái ngầm đồng ý.
Hoặc có lẽ là ngay từ khi mới bắt đầu, chính là trạng thái ngầm đồng ý.
Mặc dù ở nơi đất khách, Mẫn Nguyệt Văn vẫn theo quán tính giục Tư Hằng đi ngủ sớm, thỉnh thoảng bắt người tới chơi game. Dù ngốc như Thường Nhạc và Vạn Hạnh cũng dần nhận ra điều gì đó không ổn, bí mật tìm Mẫn Nguyệt Văn hỏi chuyện riêng, trong giọng nói đều mang ý cảnh cáo.
Nếu không có thái độ không phản cảm của Tư Hằng, sợ rằng đã bị Thường Nhạc và Vạn Hạnh trực tiếp hẹn ước thiên thai tìm lại công bằng cho Tư – bị ức hiếp - Hằng.
Nhưng Mẫn Nguyệt Văn đã thay đổi kế hoạch, trở về nhà sớm.
Nguyên nhân là Tư Hằng nhập viện rồi.
Đêm nay theo thường lệ gọi điện thoại nhưng được Trạm Hành nhận máy, giọng đối phương trầm thấp dễ nghe, câu trả lời lịch sự lộ ra một tia khó chịu, chắc do Mẫn Nguyệt Văn cùng Tư Hằng trò chuyện quá mức thường xuyên, Trạm Hành cũng là người từng trải, không nhúng tay vào chuyện tình yêu của cặp đôi trẻ, thế nhưng tâm tình vẫn hơi không kiểm soát được.
"Hằng Hằng bị bệnh bao tử nên nhập viện rồi, vừa mới ngủ thiếp đi, chú sẽ kêu thằng bé hôm sau tỉnh gọi lại cho cháu."
Mẫn Nguyệt Văn lòng nóng như lửa đốt, lo lắng hoảng sợ cũng chẳng đoái hoài tới có lễ phép hay không, "Tình huống bây giờ thế nào ạ? Sao lại đau bụng chứ..."
Chắc cũng biết giọng điệu không ổn, lại vội vàng hạ giọng xin lỗi.
Trạm Hành hiểu chứ, giải thích dăm ba câu, hóa ra Tư Hằng đã lâu không ăn những món làm ở nhà, thượng vàng hạ cám gì cậu cũng ăn hết, cộng thêm mấy năm gần đây không phát sinh bệnh nặng gì, sớm đã quên mất khi còn bé mình cũng là hai ngày ba bữa tiến vào bệnh viện, sức khỏe không tốt, hay rồi, lần này nghẹn tới mức trực tiếp nằm viện luôn.
Mẫn Nguyệt Văn lại ngắt quãng nói với Trạm Hành, Trạm Hành đầu kia ý vị thâm trường nói một câu, "Kết bạn phải chân thành, Hằng Hằng biết cháu nhớ nó như vậy, cũng sẽ rất cảm ơn cháu."
Mẫn Nguyệt Văn đâu phải kẻ ngốc, "Chú à, cháu là người cứng đầu."
Trạm Hành không nói gì nữa, lại khách sáo vài câu, quan tâm sức khỏe xong liền cúp điện thoại.
Đầu kia Mẫn Nguyệt Văn chẳng chút do dự, đăng xuất khỏi giao diện ghi chép thông tin rồi gấp rút đặt vé máy bay, sau khi bàn giao công việc với Tống Trường Như, bảo là kỳ nghỉ của hắn trước thời hạn, sẽ về công ty sau, Tư Hằng bị bệnh, việc ở đây hắn không làm tiếp được nữa.
Sáng sớm hôm sau hắn bay trở lại thành phố S, may đã hỏi địa chỉ bệnh viện của Tư Hằng trong điện thoại, vừa xuống máy bay liền vội vàng chạy tới.
Đương gọi điện thoại, Tư Hằng hữu khí vô lực đáp "Alo". Nghe được tiếng cậu, lông mày Mẫn Nguyệt Văn thả lỏng hẳn, cả khuôn mặt lập tức tràn đầy sự dịu dàng ấm áp, tay trái xách túi đồ đứng dưới lầu bệnh viện, nói khẽ, "Tỉnh rồi? Khá hơn chút nào chưa? Em ở phòng nào? Anh về thăm em rồi đây."
Tư Hằng đầu dây bên kia hơi sửng sốt, "Anh..."
Mẫn Nguyệt Văn thở hắt ra, cả người trầm tĩnh lại vì Tư Hằng không có chuyện gì, hắn lặp lại lần hai, "Anh ở cổng bệnh viện, em ở phòng nào?"
Mẫn Nguyệt Văn đã chuẩn bị tốt dưới tình huống như vậy gặp mặt ba mẹ Tư Hằng, tình huống lần này hoàn toàn khác biệt so với lần trước. Nhưng bọn họ cũng chẳng can thiệp, vô cùng khách khí, còn chu đáo chừa không gian cho hai cậu bạn nhỏ.
Trông thấy ba mình đóng cửa, cặp mắt Tư Hằng rơi vào người Mẫn Nguyệt Văn, thấy hắn phong trần mệt mỏi, bọng mắt đen thui nghiêm trọng, nâng cái túi trong tay, "Anh còn tưởng em chưa ăn sáng chứ."
Tư Hằng tặng hắn cái liếc mắt, "Đã hơn mười giờ rồi nha... Em cũng đâu phải heo, ngủ dậy trễ như thế..."
Mẫn Nguyệt Văn xoa đầu cậu, thật ôn nhu bảo, "Sau này đừng ăn bậy thứ gì đó nữa."
Tư Hằng cụp mắt xuống, không hiểu sao không dám nhìn hắn, hàm hồ lẩm bẩm, "Em biết rồi mà..."
Hai người chả ai nói gì.
Tay Mẫn Nguyệt Văn đặt trên giường bệnh, hắn bỗng nhiêu cảm thấy uể oải, chắc do lo lắng cả đêm được buông xuống, cơn buồn ngủ dâng lên, nhưng hắn vẫn muốn ngắm Tư Hằng.
Tư Hằng vươn tay trái, di chuyển về phía hắn từng chút từng chút một, tựa như bé ốc sên cuối cùng cũng trườn ra khỏi vỏ, quơ quơ cái râu của mình. Cậu câu lấy ngón út của Mẫn Nguyệt Văn, lắc lắc.
Trái tim Mẫn Nguyệt Văn như tiếng sấm, nhất thời miệng đắng lưỡi khô, "Em..."
Tư Hằng vành tai đỏ thấy máu, lúc quay đầu thì liếc hắn đầy hung dữ, "Làm chi, không được à."
Hắn nở nụ cười, giơ tay lên, đôi ngót út quấn vào nhau, giống như nghiệm chứng cho lời thề tuổi trẻ, "Anh sẽ luôn đối tốt với em, luôn luôn tốt."
Tư Hằng thu tay lại, có chút kiêu ngạo, "Đương nhiên rồi. Em tốt như vậy mà."
Mẫn Nguyệt Văn còn nói, "Rất thích em."
"Bạn trai của anh."
- --
Dùng lời Tống Trường Như mà nói thì Mẫn Nguyệt Văn sắp trở thành phần tử tích cực của trường Tư Hằng rồi, dứt khoát trực tiếp chuyển trường luôn đi. Thế nhưng kỳ thi cuối kỳ, Mẫn Nguyệt Văn vẫn cứ tiến lên với thành tích cao.
Trong kỳ nghỉ đông Mẫn Nguyệt Văn trở lại thành phố B, hắn đưa Tư Hằng ra sân bay rồi quay về trường, bảo là có chuyện cần xử lý. Tư Hằng tặng phá lệ hắn một cái ôm, rồi lùi lại nhanh chóng, làm xong liền bước vào trạm kiểm tra an ninh.
Công ty nhỏ của Mẫn Nguyệt Văn đang chao đảo, từng chút một dựng lên, tuy nhận ít đơn đặt hàng nhưng được khách hàng cũ giới thiệu nên tốt hơn nhiều so với trước kia.
Hắn và Tống Trường Như vốn định trước năm mới một ngày mới trở về, Mẫn Nguyệt Văn đã làm tốt công tác chuẩn bị gọi báo cáo cho Tư Hằng. Trong khoảng thời gian này, thái độ của cậu đã dần dịu xuống, mặc dù không chính thức nói ra miệng thế nhưng Mẫn Nguyệt Văn tự nhận đó là trạng thái ngầm đồng ý.
Hoặc có lẽ là ngay từ khi mới bắt đầu, chính là trạng thái ngầm đồng ý.
Mặc dù ở nơi đất khách, Mẫn Nguyệt Văn vẫn theo quán tính giục Tư Hằng đi ngủ sớm, thỉnh thoảng bắt người tới chơi game. Dù ngốc như Thường Nhạc và Vạn Hạnh cũng dần nhận ra điều gì đó không ổn, bí mật tìm Mẫn Nguyệt Văn hỏi chuyện riêng, trong giọng nói đều mang ý cảnh cáo.
Nếu không có thái độ không phản cảm của Tư Hằng, sợ rằng đã bị Thường Nhạc và Vạn Hạnh trực tiếp hẹn ước thiên thai tìm lại công bằng cho Tư – bị ức hiếp - Hằng.
Nhưng Mẫn Nguyệt Văn đã thay đổi kế hoạch, trở về nhà sớm.
Nguyên nhân là Tư Hằng nhập viện rồi.
Đêm nay theo thường lệ gọi điện thoại nhưng được Trạm Hành nhận máy, giọng đối phương trầm thấp dễ nghe, câu trả lời lịch sự lộ ra một tia khó chịu, chắc do Mẫn Nguyệt Văn cùng Tư Hằng trò chuyện quá mức thường xuyên, Trạm Hành cũng là người từng trải, không nhúng tay vào chuyện tình yêu của cặp đôi trẻ, thế nhưng tâm tình vẫn hơi không kiểm soát được.
"Hằng Hằng bị bệnh bao tử nên nhập viện rồi, vừa mới ngủ thiếp đi, chú sẽ kêu thằng bé hôm sau tỉnh gọi lại cho cháu."
Mẫn Nguyệt Văn lòng nóng như lửa đốt, lo lắng hoảng sợ cũng chẳng đoái hoài tới có lễ phép hay không, "Tình huống bây giờ thế nào ạ? Sao lại đau bụng chứ..."
Chắc cũng biết giọng điệu không ổn, lại vội vàng hạ giọng xin lỗi.
Trạm Hành hiểu chứ, giải thích dăm ba câu, hóa ra Tư Hằng đã lâu không ăn những món làm ở nhà, thượng vàng hạ cám gì cậu cũng ăn hết, cộng thêm mấy năm gần đây không phát sinh bệnh nặng gì, sớm đã quên mất khi còn bé mình cũng là hai ngày ba bữa tiến vào bệnh viện, sức khỏe không tốt, hay rồi, lần này nghẹn tới mức trực tiếp nằm viện luôn.
Mẫn Nguyệt Văn lại ngắt quãng nói với Trạm Hành, Trạm Hành đầu kia ý vị thâm trường nói một câu, "Kết bạn phải chân thành, Hằng Hằng biết cháu nhớ nó như vậy, cũng sẽ rất cảm ơn cháu."
Mẫn Nguyệt Văn đâu phải kẻ ngốc, "Chú à, cháu là người cứng đầu."
Trạm Hành không nói gì nữa, lại khách sáo vài câu, quan tâm sức khỏe xong liền cúp điện thoại.
Đầu kia Mẫn Nguyệt Văn chẳng chút do dự, đăng xuất khỏi giao diện ghi chép thông tin rồi gấp rút đặt vé máy bay, sau khi bàn giao công việc với Tống Trường Như, bảo là kỳ nghỉ của hắn trước thời hạn, sẽ về công ty sau, Tư Hằng bị bệnh, việc ở đây hắn không làm tiếp được nữa.
Sáng sớm hôm sau hắn bay trở lại thành phố S, may đã hỏi địa chỉ bệnh viện của Tư Hằng trong điện thoại, vừa xuống máy bay liền vội vàng chạy tới.
Đương gọi điện thoại, Tư Hằng hữu khí vô lực đáp "Alo". Nghe được tiếng cậu, lông mày Mẫn Nguyệt Văn thả lỏng hẳn, cả khuôn mặt lập tức tràn đầy sự dịu dàng ấm áp, tay trái xách túi đồ đứng dưới lầu bệnh viện, nói khẽ, "Tỉnh rồi? Khá hơn chút nào chưa? Em ở phòng nào? Anh về thăm em rồi đây."
Tư Hằng đầu dây bên kia hơi sửng sốt, "Anh..."
Mẫn Nguyệt Văn thở hắt ra, cả người trầm tĩnh lại vì Tư Hằng không có chuyện gì, hắn lặp lại lần hai, "Anh ở cổng bệnh viện, em ở phòng nào?"
Mẫn Nguyệt Văn đã chuẩn bị tốt dưới tình huống như vậy gặp mặt ba mẹ Tư Hằng, tình huống lần này hoàn toàn khác biệt so với lần trước. Nhưng bọn họ cũng chẳng can thiệp, vô cùng khách khí, còn chu đáo chừa không gian cho hai cậu bạn nhỏ.
Trông thấy ba mình đóng cửa, cặp mắt Tư Hằng rơi vào người Mẫn Nguyệt Văn, thấy hắn phong trần mệt mỏi, bọng mắt đen thui nghiêm trọng, nâng cái túi trong tay, "Anh còn tưởng em chưa ăn sáng chứ."
Tư Hằng tặng hắn cái liếc mắt, "Đã hơn mười giờ rồi nha... Em cũng đâu phải heo, ngủ dậy trễ như thế..."
Mẫn Nguyệt Văn xoa đầu cậu, thật ôn nhu bảo, "Sau này đừng ăn bậy thứ gì đó nữa."
Tư Hằng cụp mắt xuống, không hiểu sao không dám nhìn hắn, hàm hồ lẩm bẩm, "Em biết rồi mà..."
Hai người chả ai nói gì.
Tay Mẫn Nguyệt Văn đặt trên giường bệnh, hắn bỗng nhiêu cảm thấy uể oải, chắc do lo lắng cả đêm được buông xuống, cơn buồn ngủ dâng lên, nhưng hắn vẫn muốn ngắm Tư Hằng.
Tư Hằng vươn tay trái, di chuyển về phía hắn từng chút từng chút một, tựa như bé ốc sên cuối cùng cũng trườn ra khỏi vỏ, quơ quơ cái râu của mình. Cậu câu lấy ngón út của Mẫn Nguyệt Văn, lắc lắc.
Trái tim Mẫn Nguyệt Văn như tiếng sấm, nhất thời miệng đắng lưỡi khô, "Em..."
Tư Hằng vành tai đỏ thấy máu, lúc quay đầu thì liếc hắn đầy hung dữ, "Làm chi, không được à."
Hắn nở nụ cười, giơ tay lên, đôi ngót út quấn vào nhau, giống như nghiệm chứng cho lời thề tuổi trẻ, "Anh sẽ luôn đối tốt với em, luôn luôn tốt."
Tư Hằng thu tay lại, có chút kiêu ngạo, "Đương nhiên rồi. Em tốt như vậy mà."
Mẫn Nguyệt Văn còn nói, "Rất thích em."
"Bạn trai của anh."
- --
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương