Truy Đuổi (Kỳ Giai)
Chương 2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trở lại nhà bếp quả nhiên bị mắng.
Tay Mẫn Nguyệt Văn cầm mớ đồ ăn nặng trĩu, lại nghĩ tới gia đình của mình.
Hắn nhớ lại trước đây.
Thời trung học, ai mà không biết cái tên Tư Hằng này, mặt mày cong cong cười rộ lên, đôi mắt nai con tròn xoe, ánh mắt nhìn người vô cùng tinh khiết, đi đâu cũng có rất nhiều bạn bè.
Năm lớp mười bọn họ là bạn học cách vách, chắc Tư Hằng chẳng nhớ rõ đâu.
Nhưng Mẫn Nguyệt Văn nhớ rất rõ ràng, đương hắn nộp bài tập môn hóa học trên hành lang thì đụng trúng Tư Hằng đang ôm trái bóng rổ vội vã chạy tới, Tư Hằng hổ thẹn xin lỗi, vội vàng giúp hắn nhặt quyển bài tập, luôn mồm nhận lỗi.
Thẳng đến khi xác định hắn không bị gì mới xuống lầu chạy về sân bóng rổ.
Tiết thứ hai, hắn nhận được món quà xin lỗi từ Tư Hằng. Bạn học giúp mang đồ giải thích, Tư Hằng nhờ tôi đưa đấy, nói là vô cùng xấu hổ vì buổi chiều đã đụng ngã cậu.
Thạch dâu tây, sữa vượng tử, bánh bích quy gấu con và viên chocolate*—— đều là đồ ngọt. Mẫn Nguyệt Văn mở gói thạch dâu tây ra, cẩn thận tỉ mỉ cắn nó. Hương vị ngọt ngào vô cùng.
Chuyện này chỉ là khúc nhạc đệm.
Bọn họ cũng không vì sự kiện con bướm tình cờ vỗ cánh này mà trở thành mối quan hệ bắt gặp trên hành lang nhìn nhau cười được.
Thẳng đến lớp 11 phân ban.
Cửa sổ lớp đối diện với sân bóng rổ dưới lầu, người đã trở thành bạn bàn trước của Tư Hằng, Mẫn Nguyệt Văn thường ngẩng đầu ngó đám người kia. Kỳ thực chả thấy Tư Hằng ở chỗ nào, tất cả đều mặc đồng phục màu trắng.
Mẫn Nguyệt Văn từng thấy Tư Hằng khóc, đó là lần duy nhất. Tư Hằng bị 57 điểm trong bài kiểm tra toán.
Tư Hằng cực kỳ buồn, hắn ngồi phía trước Tư Hằng, nghe rất rõ—— tiếng nho nhỏ, tiếng nhỏ giọng khóc nức nở, cứ như mèo con kêu vậy.
Lòng hắn đột nhiên mềm mại, thật ra hắn không thưởng thức chuyện rơi lệ này, theo kinh nghiệm cuộc sống của hắn nước mắt chẳng ích gì.
Còn chưa tan học, Tư Hằng ra ngoài một mình.
Mẫn Nguyệt Văn gần như không chút do dự đuổi theo, may thay chỗ ngồi của bọn hắn ở cạnh phía sau cánh cửa, không quá mức rõ ràng.
Ngay cả sau đó, Mẫn Nguyệt Văn cũng không biết mình xuất phát từ loại tâm lý gì, vô cùng dứt khoát đi theo.
Bởi lẽ xuất phát từ một loại bảo vệ mà mình không có, đồ vật của hắn này kia.
Chắc vì sự kiên định mạnh mẽ khó có thể thực hiện của Tư Hằng, non nớt thản nhiên đối mặt với thế giới khiến lòng hắn thương yêu.
Mẫn Nguyệt Văn móc chiếc khăn tay đã muốn đưa từ lâu, sau đó mới nói, "Đừng khóc."
Tư Hằng mở to đôi mắt sương mù, lông mi bởi vì rơi lệ mà dính vào nhau, khóc đến cái mũi sưng đỏ, nhưng cậu chẳng hề xấu hổ vì rơi lệ, nói với Mẫn Nguyệt Văn, "Toán học khó quá."
"Mặc dù tớ khóc vì bài thi kém, nhưng tớ sẽ không bỏ cuộc!" Cậu khó giải thích được vung nắm đấm, khuôn mặt đầy lệ nhưng sức sống tràn trề, "Mẫn Nguyệt Văn! Xin cậu giúp tớ với! Tớ có thể chia sẻ đồ ăn vặt của tớ với cậu! Chúng mình cùng nhau tiến bộ!"
Ngây thơ quá, cứ như một đứa trẻ. Rõ ràng thường hay chia sẻ đồ ăn với hắn mà, thế nhưng Mẫn Nguyệt Văn vẫn hết sức tri kỷ, "Được."
Mẫn Nguyệt Văn cùng cậu hứng gió nửa giờ, lúc này, Tư Hằng còn đang suy nghĩ miên man.
"Tớ muốn ba sa thải thầy dạy học bổ túc, thành tích của tớ không tăng lên... Còn có," cậu quay đầu lại, vô cùng trịnh trọng bảo, "Khóc không phải do tớ mềm yếu, ba ba của tớ nói, con trai và con gái đều có thể khóc. Bởi vậy cậu không nên vì điều này mà khinh thường tớ, vậy là không đúng."
Mẫn Nguyệt Văn ngẩn ra.
Họ dường như đã dần trở nên quen thuộc kể từ đó, mặc dù chỉ hơi quen thuộc mà thôi.
Mẫn Nguyệt Văn vẫn không muốn thừa nhận, hắn hâm mộ, đố kị sự tồn tại của Tư Hằng, nhưng hắn cũng vô cùng muốn trở thành bạn cậu.
Ý nghĩ này cuối cùng cũng được nhận thức mạnh mẽ vào ngày hôm ấy.
Hắn rốt cuộc không thể phủ định thuốc nhuộm xấu xí nối tiếp nhau trong lòng mình.
Hắn hâm mộ sự chiều chuộng của ba mẹ cậu.
Hắn hâm mộ lòng mang hi vọng, chưa từng trải qua đau khổ như Tư Hằng.
Hắn hâm mộ Tư Hằng có thể làm nũng với người nhà, phóng khoáng thừa nhận mình có hai người ba.
Hắn hâm mộ cậu rất nhiều, rất nhiều.
Cậu ấy như một mặt trời nhỏ.
Hoặc có thể vốn là hoàng tử bé trong câu truyện cổ tích.
- --
Thạch dâu tây [ 草莓软糖 ]
Sữa vượng tử [ 旺仔牛奶 ]
Bánh bích quy gấu con [ 小熊饼干 ]
Viên chocolate [ 巧克力豆 ]
Trở lại nhà bếp quả nhiên bị mắng.
Tay Mẫn Nguyệt Văn cầm mớ đồ ăn nặng trĩu, lại nghĩ tới gia đình của mình.
Hắn nhớ lại trước đây.
Thời trung học, ai mà không biết cái tên Tư Hằng này, mặt mày cong cong cười rộ lên, đôi mắt nai con tròn xoe, ánh mắt nhìn người vô cùng tinh khiết, đi đâu cũng có rất nhiều bạn bè.
Năm lớp mười bọn họ là bạn học cách vách, chắc Tư Hằng chẳng nhớ rõ đâu.
Nhưng Mẫn Nguyệt Văn nhớ rất rõ ràng, đương hắn nộp bài tập môn hóa học trên hành lang thì đụng trúng Tư Hằng đang ôm trái bóng rổ vội vã chạy tới, Tư Hằng hổ thẹn xin lỗi, vội vàng giúp hắn nhặt quyển bài tập, luôn mồm nhận lỗi.
Thẳng đến khi xác định hắn không bị gì mới xuống lầu chạy về sân bóng rổ.
Tiết thứ hai, hắn nhận được món quà xin lỗi từ Tư Hằng. Bạn học giúp mang đồ giải thích, Tư Hằng nhờ tôi đưa đấy, nói là vô cùng xấu hổ vì buổi chiều đã đụng ngã cậu.
Thạch dâu tây, sữa vượng tử, bánh bích quy gấu con và viên chocolate*—— đều là đồ ngọt. Mẫn Nguyệt Văn mở gói thạch dâu tây ra, cẩn thận tỉ mỉ cắn nó. Hương vị ngọt ngào vô cùng.
Chuyện này chỉ là khúc nhạc đệm.
Bọn họ cũng không vì sự kiện con bướm tình cờ vỗ cánh này mà trở thành mối quan hệ bắt gặp trên hành lang nhìn nhau cười được.
Thẳng đến lớp 11 phân ban.
Cửa sổ lớp đối diện với sân bóng rổ dưới lầu, người đã trở thành bạn bàn trước của Tư Hằng, Mẫn Nguyệt Văn thường ngẩng đầu ngó đám người kia. Kỳ thực chả thấy Tư Hằng ở chỗ nào, tất cả đều mặc đồng phục màu trắng.
Mẫn Nguyệt Văn từng thấy Tư Hằng khóc, đó là lần duy nhất. Tư Hằng bị 57 điểm trong bài kiểm tra toán.
Tư Hằng cực kỳ buồn, hắn ngồi phía trước Tư Hằng, nghe rất rõ—— tiếng nho nhỏ, tiếng nhỏ giọng khóc nức nở, cứ như mèo con kêu vậy.
Lòng hắn đột nhiên mềm mại, thật ra hắn không thưởng thức chuyện rơi lệ này, theo kinh nghiệm cuộc sống của hắn nước mắt chẳng ích gì.
Còn chưa tan học, Tư Hằng ra ngoài một mình.
Mẫn Nguyệt Văn gần như không chút do dự đuổi theo, may thay chỗ ngồi của bọn hắn ở cạnh phía sau cánh cửa, không quá mức rõ ràng.
Ngay cả sau đó, Mẫn Nguyệt Văn cũng không biết mình xuất phát từ loại tâm lý gì, vô cùng dứt khoát đi theo.
Bởi lẽ xuất phát từ một loại bảo vệ mà mình không có, đồ vật của hắn này kia.
Chắc vì sự kiên định mạnh mẽ khó có thể thực hiện của Tư Hằng, non nớt thản nhiên đối mặt với thế giới khiến lòng hắn thương yêu.
Mẫn Nguyệt Văn móc chiếc khăn tay đã muốn đưa từ lâu, sau đó mới nói, "Đừng khóc."
Tư Hằng mở to đôi mắt sương mù, lông mi bởi vì rơi lệ mà dính vào nhau, khóc đến cái mũi sưng đỏ, nhưng cậu chẳng hề xấu hổ vì rơi lệ, nói với Mẫn Nguyệt Văn, "Toán học khó quá."
"Mặc dù tớ khóc vì bài thi kém, nhưng tớ sẽ không bỏ cuộc!" Cậu khó giải thích được vung nắm đấm, khuôn mặt đầy lệ nhưng sức sống tràn trề, "Mẫn Nguyệt Văn! Xin cậu giúp tớ với! Tớ có thể chia sẻ đồ ăn vặt của tớ với cậu! Chúng mình cùng nhau tiến bộ!"
Ngây thơ quá, cứ như một đứa trẻ. Rõ ràng thường hay chia sẻ đồ ăn với hắn mà, thế nhưng Mẫn Nguyệt Văn vẫn hết sức tri kỷ, "Được."
Mẫn Nguyệt Văn cùng cậu hứng gió nửa giờ, lúc này, Tư Hằng còn đang suy nghĩ miên man.
"Tớ muốn ba sa thải thầy dạy học bổ túc, thành tích của tớ không tăng lên... Còn có," cậu quay đầu lại, vô cùng trịnh trọng bảo, "Khóc không phải do tớ mềm yếu, ba ba của tớ nói, con trai và con gái đều có thể khóc. Bởi vậy cậu không nên vì điều này mà khinh thường tớ, vậy là không đúng."
Mẫn Nguyệt Văn ngẩn ra.
Họ dường như đã dần trở nên quen thuộc kể từ đó, mặc dù chỉ hơi quen thuộc mà thôi.
Mẫn Nguyệt Văn vẫn không muốn thừa nhận, hắn hâm mộ, đố kị sự tồn tại của Tư Hằng, nhưng hắn cũng vô cùng muốn trở thành bạn cậu.
Ý nghĩ này cuối cùng cũng được nhận thức mạnh mẽ vào ngày hôm ấy.
Hắn rốt cuộc không thể phủ định thuốc nhuộm xấu xí nối tiếp nhau trong lòng mình.
Hắn hâm mộ sự chiều chuộng của ba mẹ cậu.
Hắn hâm mộ lòng mang hi vọng, chưa từng trải qua đau khổ như Tư Hằng.
Hắn hâm mộ Tư Hằng có thể làm nũng với người nhà, phóng khoáng thừa nhận mình có hai người ba.
Hắn hâm mộ cậu rất nhiều, rất nhiều.
Cậu ấy như một mặt trời nhỏ.
Hoặc có thể vốn là hoàng tử bé trong câu truyện cổ tích.
- --
Thạch dâu tây [ 草莓软糖 ]
Sữa vượng tử [ 旺仔牛奶 ]
Bánh bích quy gấu con [ 小熊饼干 ]
Viên chocolate [ 巧克力豆 ]
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương