Truỵ Lạc (Rơi Xuống)

Chương 36: Chu Vãn, Chúng Ta Đi Ngắm Tuyết Đi



Càng tới gần cuối năm, hương vị năm mới của cả thành phố Bình Xuyên cũng càng nặng.

Mà nương theo hương vị năm mới này là kết quả thi cuối kỳ.

Tám giờ sáng, Khương Ngạn với tư cách là lớp trưởng đã ném ra một quả bom vào trong lớp – đã có bảng xếp hạng thành tích thi cuối kỳ của cả trường.

Chu Vãn ấn mở.

Hạng đầu tiên, Khương Ngạn, 704 điểm.

Hạng thứ hai, Chu Vãn, 702 điểm.

Lại là hai người duy nhất toàn trường đạt hơn 700 điểm

Chu Vãn tiếp tục lướt xuống, nhìn cẩn thận từng chút một, bỗng nhiên, đầu ngón tay cô ngừng lại, ánh mắt rơi vào một nhóm trong đó, rồi nhếch môi cong mắt cười rộ lên.

Hạng thứ 380, Lục Tây Kiêu.

Khoa tự nhiên của khối 11 có tổng cộng năm trăm người, vừa tròn cao hơn một trăm hạng.

Chu Vãn lập tức chụp ảnh màn hình bảng điểm, gửi cho Lục Tây Kiêu.

Đến xế chiều anh mới trả lời, một voice chat.

Giọng còn khàn khàn, có lẽ là vừa mới dậy, mang theo vui vẻ: "Cô giáo Chu dạy giỏi thật."

———

Từ ngày đầu tiên nghỉ đông cho đến trước năm mới, hầu như ngày nào Chu Vãn cũng ngâm mình ở thư viện, sau khi nhanh chóng làm xong bài tập nghỉ đông, cô liền vùi đầu tiếp tục chuẩn bị cho cuộc thi Vật lý ngày càng gần, thỉnh thoảng Khương Ngạn cũng tới thư viện, hai người cùng nhau học.

Có khi Lục Tây Kiêu rảnh rỗi, chạng vạng đã đến bên ngoài thư viện đợi cô, sau khi học xong thì cùng đi ăn tối.

Cũng bởi vậy mà Khương Ngạn và Lục Tây Kiêu đã gặp nhau vài lần, mặc dù Khương Ngạn không thích nhưng cũng không có tư cách nói gì với Chu Vãn, Lục Tây Kiêu làm như hoàn toàn không thấy Khương Ngạn.

Giao thừa.

Bà nội đã đi chợ từ sáng sớm, mua ít giấy trang trí và chữ "Phúc".

Hôm nay Chu Vãn không đến thư viện, cô giúp bà nội quét dọn, dán giấy trang trí, treo chữ "Phúc", trong nhà rực rỡ hẳn lên, màu đỏ rực, nhìn qua đầy sức sống mạnh mẽ.

Buổi tối thì nấu lẩu ở nhà.

Ngoài cửa sổ là hàng xóm trong tiểu khu đưa trẻ con đi đốt pháo, bắn pháo hoa, cực kỳ náo nhiệt, bầu trời không ngừng được các màu sắc đẹp đẽ chiếu sáng, xuyên qua cửa sổ chiếu vào khuôn mặt của mỗi người.

Hôm nay tâm trạng bà nội rất tốt, khó có khi uống được chút rượu gạo nóng.

Chu Vãn cụng ly với bà nội, cười nói: "Bà nội, chúc bà năm mới thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi."

Bà nội cười đáp: "Vậy bà mong Vãn Vãn của chúng ta khỏe mạnh vui vẻ, gần đây khổ cực chuẩn bị thi như vậy, cũng chúc Vãn Vãn có được thành tích tốt."

"Chắc chắn là được." Chu Vãn nâng mặt, ánh mắt thấm đượm sự vui vẻ, sáng lấp lánh: "Bà nội, bà vẫn chưa đến thành phố B nhỉ?"

"Bà làm gì có dịp đến đó chứ?"

"Nếu như con thi lấy được phần thưởng, có thể được cử đến thành phố B học đại học, đến lúc đó con đưa bà ngồi máy bay đến." Chu Vãn nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Nghe nói thành phố đó rất lớn, khắp nơi đều là người, khắp nơi đều là nhà cao tầng."

"Được, vậy bà nội sẽ đợi đến khi Vãn Vãn đưa bà đi."

Ăn cơm tối xong, bà nội lại xem TV một lát, cô uống rượu gạo nóng, cả người liền mệt rã rời, chẳng được bao lâu thì không kiên trì nổi nữa, về phòng đi ngủ, không thức đêm.

Chu Vãn cũng về phòng ngủ.

Cô không bật đèn, ánh sáng từ pháo hoa đủ để chiếu sáng rồi.

Cô cứ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ như vậy.

Bên ngoài náo nhiệt giống như bọn họ ở hai thế giới khác nhau.

Một lát sau, Chu Vãn lấy điện thoại di động ra.

Chu Vãn: [Lục Tây Kiêu, chúc mừng năm mới.]

6: [Năm mới vui vẻ. ]

Chu Vãn: [Anh đang làm gì thế?]

6: [Không làm gì.]

Chu Vãn tạm dừng: [Anh không phải về nhà sao?]

Lúc trước cô từng hỏi Lục Tây Kiêu giao thừa làm gì.

Anh nói hàng năm, tất cả mọi người đều quay về khu nhà cũ để ăn mừng năm mới với ông cụ Lục.

6: [Đi rồi.]

6: [Cãi nhau với bố anh.]

Chu Vãn: [Vậy bây giờ anh ở đâu?]

Anh không trả lời câu này, chỉ hỏi: [Có thể gọi điện thoại không?]

Chu Vãn đóng cửa phòng ngủ lại, trả lời: [Có thể.]

Một cuộc điện thoại nhanh chóng gọi tới.

Nhận lên, đầu kia có tiếng gió lẫn lộn với tiếng pháo nổ, đúng là ở bên ngoài.

Chu Vãn nhẹ nhàng thở ra, những ngày như hôm nay, cô không hy vọng Lục Tây Kiêu một thân một mình, có thể ở cùng với đám bạn anh cũng không tính là quá cô đơn.

"Đang làm gì thế?" Giọng anh khàn khàn.

"Không làm gì, ngồi thôi." Chu Vãn nhẹ chau lông mày: "Có phải anh bị cảm không?"

"Cũng bình thường." Lục Tây Kiêu nói: "Xem tivi với bà nội em à?"

"Không, bà nội đi ngủ rồi, em đang ngồi một mình, bên ngoài tiểu khu có rất nhiều người đốt pháo, em đang xem."

Lục Tây Kiêu yên tĩnh vài giây, nhẹ giọng gọi: "Chu Vãn."

"Dạ?"

"Muốn ngắm tuyết không?"

Chu Vãn sửng sốt: "Em xem dự báo thời tiết rồi, bảy ngày nữa cũng không tuyết rơi đâu."

Anh cười khẽ: "Muốn ngắm tuyết không?"

"... Muốn."

Nói ra cái chữ này trong tích tắc, tim Chu Vãn bỗng nhiên đập nhanh.

Cô chợt nhớ tới từ rất lâu lúc trước, Lục Tây Kiêu đã nói với cô.

"Không biết năm nay có tuyết rơi hay không nữa?"

"Không, mùa đông ấm."

"Cậu thích tuyết rơi à?"

"Ừ, cậu không thích sao?"

"Quá ồn."

"Tôi cảm thấy rất sạch sẽ."

"Vậy cuối năm đi xem tuyết."

"Không phải cậu nói năm nay sẽ không có tuyết rơi sao?"

Rồi sau đó, Lục Tây Kiêu nghiêng mắt nhìn cô, hai đầu lông mày của thiếu niên đều là sự đường hoàng càn rỡ của tuổi này, anh nói: "Tôi nói có thể làm cho cậu nhìn thấy, thì đương nhiên là có thể nhìn thấy."

Đầu bên kia điện thoại, Lục Tây Kiêu nở nụ cười.

Cùng lúc đó, cuối cùng Chu Vãn cũng nghe rõ âm thanh bên kia, tiếng pháo nổ không dứt, dần dần trùng hợp với bên cô, cùng với tiếng tim dần dần đập dồn dập.

Tim Chu Vãn nặng nề nhảy dựng lên, đứng dậy nằm bò bên cửa sổ.

Cô nhìn thấy cách đó không xa, đằng sau khung cảnh náo nhiệt, Lục Tây Kiêu ngồi một mình dưới tàng cây, ngón giữa có chút ánh lửa màu đỏ, nhìn qua không hợp với toàn bộ thế giới này.

Nhưng lại không ngừng tới gần thế giới của Chu Vãn, chồng lên nhau.

Đến giờ phút này, Chu Vãn vẫn cảm thấy khó tin.

Thậm chí cảm thấy là mình hoa mắt mới thấy được Lục Tây Kiêu.

"Lục Tây Kiêu, anh đang ở đâu?" Giọng cô mang theo tiếng hít thở run rẩy.

Anh vẫn không trả lời, nhưng dường như đoán được là Chu Vãn đã thấy mình.

Giọng nói của thiếu niên từ trầm, nhàn nhạt, xa cách khỏi sự náo nhiệt xung quanh, thế giới chỉ còn lại có hai người bọn họ, lời của anh đều chỉ là vì nói cho cô nghe.

Anh nói: "Chu Vãn, chúng ta đi ngắm tuyết đi."

———

Chu Vãn nhạy bén tỉnh táo lại, lúc này cũng không nghĩ đến dự báo thời tiết nói tất cả sẽ không có tuyết, Lục Tây Kiêu lại có thể có cách làm cho cô nhìn thấy tuyết, cô chỉ cầm áo khoác chạy xuống tầng theo bản năng.

Vừa bước nhanh xuống tầng vừa mặc áo khoác, cũng không kịp kéo cả khóa.

Giống như sợ làm cho Lục Tây Kiêu chờ lâu thêm một giây.

Đến chỗ đất trống của tiểu khu, có hàng xóm chào hỏi cô, Chu Vãn cũng không kịp ân cần chào hỏi từng người, chạy vội ra phía ngoài đường cái.

Quả nhiên, Lục Tây Kiêu ngồi ở đó.

Nghe được tiếng bước chân dồn dập, anh ngẩng đầu thì thấy Chu Vãn, sau đó nở nụ cười.

"Sao lại giống như người điên nhỏ thế này?" Anh đưa tay sửa lại mái tóc rối bời của cô.

Chu Vãn thở hồng hộc ngửa đầu nhìn anh.

Ngồi trên xe taxi, Lục Tây Kiêu bảo tài xế lái nhanh hơn một chút, đến nhà ga Bình Xuyên.

Ngoài cửa sổ, cây cối nhanh chóng lướt qua trước mắt, chỉ còn lại có tàn ảnh trơ trọi.

Xe chạy đi một mạch, sau khi xuống xe, Lục Tây Kiêu lập tức kéo Chu Vãn chạy đến chỗ bán vé.

Thiếu niên thở hổn hển, nói muốn hai vé đến thành phố K.

Người bán vé nói tết âm lịch vé đường sắt cao tốc đã bán xong từ lâu rồi, nhưng số bọn họ rất may, vẫn còn thừa hai vé đứng hạng thường vừa mới được hoàn trả.

"Phải dùng hai cái vé này thôi." Lục Tây Kiêu trả tiền, nhận hai tấm vé màu lam nhạt trong tay người bán, vé tàu màu lam bắt đầu bằng chữ K.

Cũng đúng lúc này, loa phát thanh trong nhà ga vang lên, mời hành khách ngồi K83 mau soát vé, cửa soát vé đã sắp đóng.

Người bán vé hô hào để cho bọn họ đi nhanh.

Nhà ga đêm 30 rất chen chúc.

Lục Tây Kiêu kéo Chu Vãn chạy vội vã trong đám người.

Chu Vãn ngửa đầu nhìn anh, mái tóc đen lộn xộn của thiếu niên nhẹ nhảy múa, lúc thở dốc thở ra làn hơi trắng, áo khoác của anh mở, theo sức chạy, khóa kéo đụng phải lan can inox bên cạnh, phát ra âm thanh leng keng.

Thuận lợi soát vé thành công ở vài giây cuối cùng, nhân viên soát vé lại la to để cho bọn họ tiếp tục chạy, lập tức phải xuất phát rồi.

Một đường chạy như điên, cuối cùng cũng lên tàu trước một giây đóng cửa.

Chu Vãn và Lục Tây Kiêu dựa trên cửa tàu thở.

Chu Vãn đã rất lâu không vận động như vậy, hay bởi vì thời tiết lạnh, trong cổ họng như dán một nhúm bông lạnh, nhưng cô lại không nhịn được cười rộ lên.

Tất cả những cái vừa rồi, có chút giống hình ảnh bỏ trốn trong phim.

Không quan tâm vứt hết tất cả, cùng đi đến một thành phố mới.

Lục Tây Kiêu nghiêng mắt nhìn cô: "Cười cái gì?"

Chu Vãn lắc đầu tiếp tục cười.

"Cứ lên tàu với anh như vậy, không sợ bị anh bán đi à?" Lục Tây Kiêu nói.

Chu Vãn mắt cười nhìn anh: "Không sợ."

Trên tàu có rất nhiều người, phần lớn là người lao động nhập cư xách túi lớn túi nhỏ về nhà ăn Tết, nhân viên tàu đẩy xe nhỏ rao bán hạt dưa, bắp rang, nước khoáng, trong xe có đủ loại mùi, đến một chỗ đặt chân cũng không có.

Nhưng Chu Vãn vẫn cảm thấy vui vẻ.

Đã lâu cô không vui vẻ như vậy rồi.

Lục Tây Kiêu cho Chu Vãn đứng trong lòng mình, không để xe bán hàng lớn nhỏ đi lại đụng phải người cô.

Con tàu màu xanh đi vào trong màn đêm.

So với tốc độ của đường sắt cao tốc và tàu cao tốc thì đường sắt thường chậm hơn rất nhiều.

Chu Vãn có thói quen ngủ sớm, cho dù đang hưng phấn nhưng mí mắt cũng dần dần không chống đỡ nổi.

"Mệt à?" Lục Tây Kiêu nhìn cô hỏi.

Chu Vãn cố gắng mở mắt ra: "Vẫn ổn."

Lục Tây Kiêu tìm nhân viên tàu mua một cái thảm, lót trên mặt đất: "Ngồi ngủ trước một lát."

Hai người lần lượt ngồi xuống, vốn dĩ Chu Vãn còn muốn kiên trì một lát nữa, nhưng chưa được bao lâu đã ngủ, đầu nghiêng một cái, gối lên vai Lục Tây Kiêu.

Vốn dĩ Lục Tây Kiêu ngủ trễ, hơn nữa ngủ cũng không sâu, không thể ngủ được trên tàu ầm ĩ như thế này.

Tay anh vòng qua bả vai Chu Vãn, để tùy ý dựa vào lồng ngực mình, từ góc anh nhìn sang, chỉ có thể nhìn chóp mũi cao thẳng và xinh đẹp của cô gái nhỏ.

Trong tàu bật điều hòa, không tính là quá lạnh.

Nhưng lúc con người ngủ dễ bị lạnh, Lục Tây Kiêu vẫn cẩn thận từng li từng tí cởi áo khoác, trùm lên người Chu Vãn.

Chu Vãn trong mơ có hơi phát hiện ra, nhưng buồn ngủ đến mức không thể mở mắt.

Cô có một giấc mơ, hình ảnh cuối giấc mơ là Lục Tây Kiêu kẹp điếu thuốc, dáng vẻ tản mạn đường hoàng đứng dưới tiểu khu.

———

Chu Vãn tỉnh lại thì sửng sốt một hồi lâu, mới phản ứng lại là tất cả vừa rồi cũng không phải mơ, cô thật sự rất đột ngột ngồi trên một đoàn tàu đến phương Bắc với Lục Tây Kiêu, ngắm tuyết.

Trên con tàu chen chúc yên tĩnh lại, những người không mua vé ngồi thì nằm ngủ trên mặt đất.

Bỗng nhiên, bên tai vang lên tiếng của Lục Tây Kiêu.

"Tỉnh rồi?"

Chu Vãn khựng lại, ngửa đầu, nhìn khuôn mặt Lục Tây Kiêu ở khoảng cách gần.

Có lẽ là anh cũng mệt, nếp nhăn chỗ mí mắt cũng sâu hơn chút ít, nhìn qua mệt mỏi lại uể oải, giọng nói cũng chán chường.

"Anh không ngủ sao?" Chu Vãn hỏi.

"Không ngủ được."

"Mấy giờ rồi?"

"Ba giờ sáng." Lục Tây Kiêu nói: "Sắp đến rồi."

Ba giờ sáng, cô lại cùng lên tàu với Lục Tây Kiêu đến một thành phố xa lạ.

Tất cả cũng làm cho lần hành trình này tràn đầy màu sắc thần bí và lãng mạn.

"Vậy chẳng phải đã là năm mới rồi sao?" Ánh mắt Chu Vãn chợt sáng lên.

"Ừm." Lục Tây Kiêu cười cười, một tay vẫn còn nắm ở đầu vai cô, hai người ngồi rất gần nhau, giọng anh trầm trầm mà từ tính, vang lên bên tai cô: "Chúc mừng năm mới, Vãn Vãn."

"Chúc mừng năm mới." Chu Vãn bắt chước đám bạn bè gọi anh: "A Kiêu."

Lúc này, loa phát thanh của đoàn tàu vang lên, trùm lên tiếng cười khẽ của Lục Tây Kiêu.

"Thưa quý khách, tàu sắp đến ga K, mời hành khách xuống ga K chuẩn bị hành lý và xuống tàu, chúc mọi người năm mới vui vẻ."

Xung quanh vang lên tiếng sột soạt thu dọn hành lý.

Lại qua vài phút đồng hồ, đoàn tàu dừng lại ở ga K.

Đèn trên biển hiệu tỏa ra ánh sáng xanh u ám, Lục Tây Kiêu nắm tay Chu Vãn xuống tàu.

Thành phố K lạnh hơn thành phố Bình Xuyên rất nhiều, mặc dù ở trong phòng nhưng vẫn có thể cảm giác được lạnh lẽo thấu xương, Lục Tây Kiêu đưa mặt sạch sẽ của tấm thảm che trên vai Chu Vãn để canh gió.

Bên cạnh có một người mẹ dặn dò chồng kéo cổ áo của con lên, đừng để bị lạnh.

Đứa trẻ nằm trên vai bố tỉnh lại, bởi vì đường đi mệt mỏi chòng chành nên khóc lớn, tiếng khóc chói tai cắt ngang đêm khuya yên tĩnh.

Người bố dỗ dành cậu nhóc, nói về nhà ngay đây, chỉ cần nó ngoan ngoãn thì sẽ đồng ý một nguyện vọng năm mới.

Đứa trẻ vừa khóc vừa nói: "Vậy con có thể mua một cái Transformers không"

Người bố cười nói: "Có thể, vậy con không được khóc nữa."

Cậu nhóc lập tức im lặng, không khóc nữa.

Chu Vãn giật giật khóe miệng.

Đi theo đoàn người soát vé lần nữa, đi ra ngoài.

Từ rất xa, Chu Vãn đã thấy bên ngoài một vùng trắng như tuyết, nóc nhà, thân cây, trên xe đều là một tầng tuyết dày cộm, dường như cả thành phố đều bị tuyết bao trùm.

Lần đầu tiên Chu Vãn thấy tuyết lớn như vậy, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, bước nhanh lên phía trước.

"Oa."

Cô chạy đến bên cạnh lan can, nhìn cảnh tuyết trước mắt.

Còn lớn hơn nhiều so với trận tuyết lớn nhất của thành phố Bình Xuyên trong trí nhớ của cô.

Lục Tây Kiêu không thích tuyết.

Vì vậy anh không nhìn tuyết, mà nhìn Chu Vãn.

Cả người cô đều lộ ra sự vui vẻ khó có thể che giấu.

"Lục Tây Kiêu."

"Hả?" Giọng anh dịu dàng hiếm thấy

Chu Vãn nhớ tới đứa bé vừa rồi và bố của nó.

Cô cười hỏi: "Anh có nguyện vọng năm mới gì không?"

"Anh muốn hôn em."

Nói trắng ra như vậy, Chu Vãn khựng lại, kinh ngạc ngửa đầu nhìn anh.

Lục Tây Kiêu cũng nhìn cô, rũ mí mắt, ánh mắt buông thõng, ánh mắt mang theo nụ cười nhàn nhạt dần dần trở nên sâu thẳm, rồi sau đó anh tiến về phía trước một bước, nâng vòng eo mảnh khảnh của Chu Vãn đến gần mình hơn, Chu Vãn không khỏi ngả về phía sau, dựa lưng vào lan can.

Cô có thể cảm nhận được cảm giác xâm lược và áp bức quanh người Lục Tây Kiêu.

Lý trí nói cho cô biết bây giờ Lục Tây Kiêu rất nguy hiểm, nên đẩy ra.

Cô cũng biết, chỉ cần cô thò tay ra đẩy, Lục Tây Kiêu cũng không ép cô nữa, nhiều lắm là chỉ cần bỏ chút thời gian dỗ dành anh.

Âm thanh lí trí kia cứ gào thét trong đầu cô, nhưng cô không sao nhúc nhích được chân, cũng không nhấc nổi tay.

Có lẽ là trời rất lạnh.

Có lẽ là thành phố xa lạ làm đầu óc cô hôn mê.

Cũng có lẽ chỉ là, cô thật sự rất thích Lục Tây Kiêu.

Lục Tây Kiêu chỉ cho cô vài giây đồng hồ để từ chối.

Sau đó anh lấy một lực không thể kháng cự nâng cằm Chu Vãn lên, cúi người, hôn lên môi cô.

Lần đầu tiên hôn môi, có chút cảm giác lo sợ.

Thậm chí Chu Vãn còn quên nhắm mắt, cô nhìn thấy bông tuyết rơi xuống đầy trời, thấy hàng mi đen nhánh của Lục Tây Kiêu, tim cô đập rất nhanh, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lục Tây Kiêu vòng tay bên hông cô, eo cô rất nhỏ, hai bên lõm vào, xúc cảm như vậy khiến trong đầu Lục Tây Kiêu sinh ra một vạn suy nghĩ hạ lưu.

Yết hầu anh chuyển động, từ dùng răng nhọn khẽ cắn cánh môi cô cho đến khi khẽ xoa dịu.

Càng về sau, Chu Vãn chỉ cảm thấy khó thở, cô định đẩy Lục Tây Kiêu ra để lấy không khí thì lại bị anh trói hai tay lại, kéo ra sau lưng, không thể động đậy.

Anh cúi người hôn cô từng chút một, khi thì thè lưỡi ra liếm, khi thì cắn, giống như muốn cô dính dấu ấn trên người anh.

"Chu Vãn."

Giọng anh rất khàn, hôn từng cái xuống, thấp giọng nói: "Anh rất thích em."
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...