Trụy Nguyệt - Nguyệt Chi Tam Khúc
Chương 3: Say Mê Võ Thuật
Sau chuyện đó, Nam Cung Trụy Nguyệt cũng không biết. Giang hồ dường như cách nàng rất gần, lại giống như cách nàng rất xa.Trừ việc mỗi ngày tập luyện trao dồi thể chất mình, nàng bắt đầu luyện tập nội công, dựa theo tâm pháp Nam Cung Quân truyền thụ.Với nàng mà nói, cái loại kinh mạch gì đó có chút mơ hồ, những luồng khí kia chạy trong kinh mạch, rồi tập trung dưới rốn, đợi đến khi ngươi ra chiêu, lại có thể mở rộng tổn thương ngươi tạo ra mấy lần.Tóm lại, nàng luôn luôn theo đuổi sức mạnh tối cao, chỉ vì muốn trở thành kẻ mạnh, mà say mê võ thuật.Tuy Nam Cung Quân rất thích ngủ, rất lười nhác, nhưng trong việc chỉ dạy Nam Cung Trụy Nguyệt tập võ, hắn cũng coi như rất có trách nhiệm.Chỉ là không tính đến mỗi ngày đều thong dong đến chậm, sau đó tùy tiện chỉ bảo hai câu, lại quay về ổ chăn ngủ.Lúc Nam Cung Trụy Nguyệt sáu tuổi đã được Nam Cung Quân mang về.Bây giờ Nam Cung Trụy Nguyệt đã gần 10 tuổi, mấy năm nay không lười biếng tập võ chút nào, khiến cho tu vi của nàng tiến triển cực nhanh.Trong khoảng thời gian này, nàng giao đấu với Nam Cung Quân vô số lần, mỗi lần đều bại trong 10 chiêu.Điều này làn cho nàng cảm thấy uể oải khác thường, mỗi chuyện nàng đều yêu cầu là người giỏi nhất, làm sao có thể chấp nhận yếu kém, không có năng lực tự bảo vệ.Ngày hôm nay, Nam Cung Quan lại chỉ dạy nàng vài câu, đôi con ngươi khép nhẹ kia, từ đầu đến cuối đều không có mở ra.Không cần nghĩ cũng biết, Nam Cung Trụy Nguyệt biết hắn lập tức phải về ngủ bù. Nhưng, nàng sẽ không đơn giản để cho hắn ngủ đủ như thế.Vừa nghĩ xong, nàng lập tức không lưu tình chút nào đánh qua, chiêu chiêu trí mạng, tàn nhẫn vô cùng.Nam Cung Quân nhắm mắt, cứ như vậy đứng im tại chỗ, thân hình không động, chỉ tùy ý lấy tay đón đỡ chiêu thức nàng tấn công tới. Hắn biểu hiện thoải mái như thế, khiến cho trong lòng Nam Cung Trụy Nguyệt càng khó chịu hơn.Nàng cắn răng một cái, trực tiếp dùng đấu pháp sắc bén nhất, liều mạng nhất ở kiếp trước. Cuối cùng Nam Cung Quân không thoải mái như vậy nữa, thân hình của hắn hơi nhúc nhích một chút.Chỉ là, trận đấu vẫn như trước 10 chiêu là xong.“Ừm, có tiến bộ.”Mỗi lần Nam Cung Trụy Nguyệt hơi tiến bộ, hắn đều tán thưởng 1 câu. Tuy nhiên giọng điệu bình thản, giống như chỉ là trò chuyện 1 câu về thời tiết mà thôi.Nhưng tâm tình của Nam Cung Trụy Nguyệt không có tốt lên chút nào, thậm chí nàng cảm thấy có chút sỉ nhục.Lần đầu tiên có thể chống đỡ qua 3 chiêu, 5 chiêu, hoặc 10 chiêu dưới tay hắn, hắn đều nói những lời này.Chỉ là nàng khổ luyện 1 tháng, chỉ có thể làm cho thân hình hắn nhúc nhích 1 xí, lại vẫn không sóng sót qua 10 chiêu như trước.“Con không vui?”Hình như đã nhận ra tâm tình buồn khổ khác thường của Nam Cung Trụy Nguyệt, lần đầu tiên hắn không có lập tức trở về ngủ bù, mà hỏi một câu như vậy.Nam Cung Trụy Nguyệt nhìn biểu tình ung dung thư thả của Nam Cung Quân, khóe miệng nhịn không được giật giật.“Con nên vui sao? Con luôn sống sót không quá 10 chiêu dưới tay người.”Lần đầu Nam Cung Quân mở mắt ra, một đôi con ngươi đen trong sáng lẳng lặng nhìn Nam Cung Trụy Nguyệt.“Vậy con muốn gì?”“Con muốn mạnh giống như người!”Khóe miệng Nam Cung Quân dường như hiện lên một nụ cười nhẹ.“Người tập võ, có 2 điêu kiện. Thứ nhất là tiên thiên (năng khiếu), cốt cách thích hợp để tập võ. Thứ hai là hậu thiên, thầy giỏi chỉ dạy.”Nam Cung Quân thoáng dừng lại, nhìn Nam Cung Trụy Nguyệt hơi nhíu lông mày, nói tiếp.“Mà con, cả hai đều đã chuẩn bị. Do ta tự mình dạy bảo con, một ngày nào đó, con sẽ là người kiệt suất trong thiên hạ, tung hoành võ lâm.”“Mất bao lâu? 10 năm hay 20 năm, chúng ta không sống lâu đến như vậy!”Nam Cung Trụy Nguyệt có chút thần kinh, nàng cũng không biết mình bực bội cái gì, nàng chỉ biết bây giờ nàng bức thiết, cực kỳ khát vọng đuổi kịp người trước mắt này, hoặc là siêu việt như hắn.“Rất muốn đuổi kịp ta?”Nam Cung Quân cười nhẹ, lại tràn ra gợn sóng vô hình. Tim Nam Cung Trụy Nguyệt dường như cũng theo gơn sóng vô hình đó, nhẹ nhàng chìm nổi.“Ta truyền công lực cho con, con có thể mạnh như ta.”Lúc hắn nói lời này, bộ dáng không sao cả kia. Khiến cho lòng Nam Cung Trụy Nguyệt khó chịu! Mẹ nó, công lực mình cực khổ luyện ra, sao có thể nói cho liền cho như vậy, hoàn toàn không quan tâm sao?Trong lúc đó, nàng cảm thấy mình hình như càng tức giận rồi, thứ nàng muốn không phải là thương hại.“Con muốn trở nên mạnh mẽ bằng chính sức mình!”Nam Cung Trụy Nguyệt tức giận nói. Sau đó, lần đầu tiên, Nam Cung Trụy Nguyệt xoay người rời khỏi sân sau trước mặt Nam Cung Quân.Bởi vì Nam Cung Trụy Nguyệt đi quá nhanh, cho nên không nghe được, sau khi nàng rời đi, Nam Cung Quân đứng yên tại chỗ, nhỏ giọng nghi hoặc lầm bầm lầu lầu.“Thời kỳ phản nghích đến nhanh thế sao?”Nếu nàng nghe nói như thế, có hận không thể nhảy dựng lên, trực tiếp bóp chết Nam Cung Quân hay không.Không bao lâu sau, Nam Cung Quân liền đi ra ngoài.Nam Cung Trụy Nguyệt một mình ngồi ở căn phòng lúc trước ăn cơm, nhìn vị trí trống rỗng đối diện, trong lòng tràn ra một cảm giác quái dị.Đương nhiên, chính nàng tuyệt đối không thừa nhận. Nàng sẽ không lo lắng cho người đàn ông mạnh đến biến thái kia đâu, cho dù Lục Đại môn phái vây đánh, hắn cũng có thể một mình sống qua một ngày 1 đêm, cuối cùng còn có vẻ như chưa dùng hết toàn lực.Người như vậy có thể có chuyện gì sao. Chỉ là……Nếu không phải là chuyện các hộ pháp gì đó của Tiêu Hồn Điện không cách nào giải quyết, sao hắn lại xuất cung đích thân giải quyết. Mấy năm nay, Nam Cung Quân gần như không có bước ra khỏi Tiêu Hồn Điện 1 bước.Cho dù nàng không thừa nhận, nhưng vẫn không khỏi tự mình phát hiện, lòng của nàng lúc biết rõ hắn xuất cung trở đi, luôn luôn treo cao không có buông xuống.Mà khoảng thời gian này, còn kéo dài liên tục. Lần này Nam Cung Quân xuất cung, thậm chí nửa tháng còn chưa thấy về.Chính bản thân Nam Cung Trụy Nguyệt cũng không có phát hiện, sự hăng say luyện công của nàng giảm đi, có ngày phân nửa thời gian, nàng đều ngẩn người đứng ngây ra đó.Nếu không gặp phải chuyện gì cực kỳ khó giải quyết, sao hắn có thể đi nửa tháng còn chưa trở lại.Bằng võ công của hắn, chẳng lẽ trên giang hồ còn có địch thủ sao? Nam Cung Trụy Nguyệt phát hiện mình càng ngày càng lo lắng.Đợi 3 ngày nữa, nếu hắn vẫn chưa trở lại, nàng hạ quyết tâm tự mình xuống núi tìm hắn.Do nàng vô cùng lo lắng, lăn qua lăn lại cuối cùng một đêm không ngủ.Nàng nằm trên giường, miên man suy nghĩ đủ thứ. Nếu hắn thật sự xảy ra chuyện, mình phải làm sao đây, một thân võ công của mình, lại có thể giúp được gì cho hắn. Nàng càng thêm thấp thỏm bất an.Đang lúc khó nghĩ, đột nhiên nàng cảm thấy trong phòng có thêm 1 người. Chung quanh rõ ràng yên tĩnh không tiếng động, không có phát ra bất kỳ tiếng vang cùng cử động lạ nào, chỉ là nàng thật sự nhận ra.Không chút do dự, nàng xoay người sang nhìn, sau đó có chút ngẩn người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương