Truy Tình Ký Ức

Chương 7:



Chiếc Chevrolet màu trắng chạy bon bon trên đường phố tràn ngập ánh nắng. Từ Tư Bạch ngồi thẳng người, lái xe rất tập trung.

“Em nhìn anh làm gì vậy?” Anh đột nhiên lên tiếng, mắt vẫn dõi về phía trước.

Bạch Cẩm Hi cười cười: “Lão Từ, vừa rồi em nghĩ, nếu trong tương lai không ai cần chúng ta, hay là chúng ta góp gạo thổi cơm chung cho xong. Anh có thể tiếp tục “yêu” xác chết của anh, em cũng có thể tiếp tục “yêu” tội phạm của em. Chúng ta hiểu nhau, thông cảm lẫn nhau nên sẽ không xảy ra chuyện phiền phức.”

Từ Tư Bạch hơi ngẩn người, quay sang liếc cô một cái rồi tiếp tục nhìn về phía trước.

“Chuyện này anh sẽ không qua loa đại khái.” Anh lên tiếng: “Một khi anh xác định, thì đó là chuyện cả đời. Anh sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với cô ấy. Em đừng nên có ý nghĩ đó.”

Bạch Cẩm Hi cười cười, ngoảnh đầu dõi mắt ra ngoài cửa sổ.

Nơi khám nghiệm tử thi là một tòa nhà lâu đời tường trắng ngói xanh cách đồn cảnh sát Quan Hồ không xa. Lúc này là đầu giờ chiều, hành lang vô cùng tĩnh mịch, thỉnh thoảng mới có tiếng bước chân và tiếng nói chuyện rì rầm truyền tới. Dù là mùa hè nhưng cả tòa nhà vẫn mang bầu không khí mát mẻ.

Từ Tư Bạch dẫn Bạch Cẩm Hi đi xuyên qua hành lang, tới phòng giải phẫu hết sức yên tĩnh và lạnh lẽo.

Nơi này một màu trắng toát, từ trần nhà đến bốn bức tường, ánh đèn và cả chiếc giường kim loại. Duy chỉ có thi thể nằm trên giường mang màu sắc khác.

Trợ lý của Từ Tư Bạch là một cậu thanh niên tầm hai mươi tuổi tên Tiểu Diêu. Cậu ta đưa áo blouse trắng và găng tay cho Bạch Cẩm Hi, cười hì hì: “Chị Cẩm Hi, cần gì nhớ gọi em.”

“Cám ơn cậu.” Bạch Cẩm Hi trang bị xong xuôi, vừa quay người liền nhìn thấy Từ Tư Bạch đứng bên cạnh thi thể đợi cô. Anh đeo khẩu trang màu trắng cỡ lớn, chỉ lộ đôi mắt đen trầm tĩnh.

Người trong ngành cảnh sát đều biết, Từ Tư Bạch bình thường giải phẫu xác chết và tiến hành giám định với tốc độ rất nhanh, không những nhanh còn tỉ mỉ và chuẩn xác. Do đó, anh còn có biệt danh “Đệ nhất khoái thủ”[1] của thành phố Giang. Hôm nay vì có Bạch Cẩm Hi nên động tác của anh chậm lại, giải phẫu và giám định tỉ mỉ từng vết thương, cơ quan nội tạng.

[1] Khoái thủ: Nhanh tay (Mọi chú thích trong cuốn sách đều là của người dịch).

Phòng giải phẫu rộng lớn vắng lặng và lạnh lẽo, thời gian nhường như trôi đi rất chậm, chỉ thỉnh thoảng mới vang lên tiếng trao đổi của hai người.

“Vết thương này là do loại hung khí nào tạo thành?” Bạch Cẩm Hi chỉ tay vào vết thương trên đùi nạn nhân.

Từ Tư Bạch đang đứng bên cạnh cô, ghi chép kết luận của phân tích trước đó vào bản báo cáo. Anh liếc qua vết thương, hỏi lại: “Nhìn không ra sao?”

Bạch Cẩm Hi lắc đầu.

Anh buông giấy bút, cúi thấp người, quan sát kỹ vết thương.

“Xung quanh vết thương có hiện tượng lan tỏa, lớp da xơ cứng…” Anh hạ giọng: “Là vật nhọn đâm bị thương.”

“Vậy à?” Vừa định đứng thẳng người, Bạch Cẩm Hi chợt phát hiện gương mặt Từ Tư Bạch cách cô rất gần. Đôi mắt đen và mái tóc ngắn mềm mại càng tôn thêm nước da trắng của anh. Trán anh lấm tấm vài giọt mồ hôi, chảy theo má anh xuống đến cổ.

Bạch Cẩm Hi hơi ngẩn người.

Không chỉ mỗi khuôn mặt, bởi vì muốn quan sát vết thương ở cự ly gần nên người anh cúi khá thấp, gần sát cạnh cô. Cô có thể ngửi thấy mùi mồ hôi, mùi xà phòng thơm từ người anh, còn có cả mùi Formalin đặc thù của bác sĩ pháp y và cả mùi tanh của máu.

Tựa như cảm nhận được sự trầm mặc và thất thần của Bạch Cẩm Hi, Từ Tư Bạch quay đầu, nhìn cô ở khoảng cách rất gần. Sống mũi sắp chạm vào mặt cô đến nơi, nhưng ánh mắt của anh vừa trầm tĩnh vừa lạnh lẽo, chẳng khác nào người chết. Sau đó, anh đứng thẳng người, hỏi cô: “Em sao thế?”

“Không có gì.”

Trên thực tế, có lẽ bởi vì chưa từng tiếp xúc thân mật với cơ thể đàn ông nên vừa rồi, cô bất chợt nhớ đến buổi tối hôm qua theo phản xạ có điều kiện, khi cô bị người đàn ông đó đè xuống dưới thân, từng tấc da kề cận, nhớ cả mùi thuốc lá, mùi cafe lẫn trong hơi thở của anh ta…

Bạch Cẩm Hi lập tức lấy lại tinh thần, cố gắng gạt cảnh tượng xui xẻo đó ra khỏi đầu.

Từ Tử Bạch liếc cô một cái, bước sang bên cạnh quan sát vết thương tiếp theo.

Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông, màn hình nhấp nháy tên Châu Tiểu Triện.

Bạch Cẩm Hi lập tức đứng thẳng người, cười cười với Từ Tư Bạch: “Em nghe điện thoại đã.” Nói xong, cô liền tháo găng tay, đi nhanh sang gian phòng nhỏ cách một lớp kính ở bên cạnh mới bắt máy.

“A lô! Lão đại!”

Bạch Cẩm Hi đưa mắt về phía Từ Tư Bạch cách đó không xa. Anh đang khoanh tay, kiên nhẫn đợi cô quay lại.

“Thế nào rồi?” Cô hạ thấp giọng nói.

“Không có thu hoạch.” Châu Tiểu Triện thở dài: “Người phụ nữ tên Tư Tư đó không dễ đối phó tí nào, miệng kín như bưng. Em ở chỗ cô ta cả ngày mà chẳng moi được gì. Có điều…”

“Điều gì?”

“Cô Tư Tư nói, người đàn ông kia chuyển lời nhắn đến chị.”

Bạch Cẩm Hi chau mày cảnh giác: “Lời gì?”

“Em thấy rất kỳ quặc…” Châu Tiểu Triện nói rất chậm, ngữ khí vô cùng dè dặt: “Nếu có người vẫn cứ lo chuyện bao đồng, bị dỡ cánh tay thì đừng mong có thể nối liền.”

“Mẹ kiếp!” Bạch Cẩm Hi không nhịn nổi, chửi thề một tiếng.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...