Bách Luyện Thành Tiên
Chương 2420: Chuyển nguy thành an
Tình thế nghịch chuyển trong khoảng khắc giống như nằm trong mơ vậy. Mặc dù Lâm Hiên không biết là phúc hay họa, nhưng biến hóa như thế làm hắn cực kỳ vui mừng.
Trời cao đối với chính mình đúng là không tệ a, Tiểu mao cầu lại có được thực lực như thế...
Tuy Phượng Hoàng trước mắt không thể nào so sánh với Chân Linh chính thức, nhưng nó đã có vài phần uy nghi của Bách Điểu Chi Vương rồi.
Sau một lát, tình thế càng trở nên thuận lợi, hồn phách Lôi Bằng đã bị một sợi xích lửa gắt gao trói lại khiến nó không thể động đậy chút nào được.
Tiếng chim hót thanh thúy truyền vào lỗ tai, Lôi Bằng đương nhiên không muốn bó tay chịu trói, nhưng cho dù nó có dốc toàn lực cũng không có nửa điểm hiệu quả. Trận chiến đến nước này thì Lâm Hiên đã không còn có chút lo lắng nào nữa rồi, dĩ nhiên là đã phân ra thắng bại.
Tiểu mao cầu quá mạnh mẽ!
Lâm Hiên cũng không hành động gì cả, hắn vẫn tiếp tục thờ ơ lạnh nhạt như cũ.
Phượng Minh Cửu Thiên, chỉ thấy tiểu Phượng Hoàng dài hơn một thước quay tròn tại chỗ, nó khẽ vỗ hai cánh, linh quang chói mắt, một mảnh quang hà màu đỏ cực lớn hiện ra rồi lao thẳng về phía trước.
Đáng thương cho hồn phách Lôi Bằng đang bị giam giữ, giờ khắc này nó không thể động đậy được chút nào, đành phải nhẫn nhục chịu đựng phiến quang hà mỹ lệ bao phủ lại.
Sau đó, một màn không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra.
Mặc dù quang hà chói mắt, nhưng lại chỉ hơi mờ mờ một chút mà thôi, có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng của Lôi Bằng ở bên trong, bằng mắt thường cũng có thể thấy được nó đang rút nhỏ đi với tốc độ nhanh chóng vô cùng.
Ban đầu nó rõ ràng là quái vật với đôi cánh khổng lồ hơn trăm trượng, nhưng chỉ sau mấy tức công phu đã biến thành Lôi Bằng dài một tấc. Mặc dù thân hình của nó đã nhỏ bé hơn trước trăm ngàn lần, nhưng uy áp phát ra lại không hề kém so với lúc trước.
Lôi Bằng ở bên trong quang hà tả xung hữu đột như muốn thoát ra song đều vô dụng. Tuy quang hà nhìn rất mỏng manh, nhưng lại giống như tường đồng vách sắt, giam cầm nó cực kỳ vững vàng.
Sau đó tiểu Phượng Hoàng bỗng nhiên ngừng lại giữa không trung, nó giương hai cánh lên rồi mở miệng ra như trường kình lấy nước không chút khách khí nuốt cả quang hà và hồn phách của Lôi Bằng vào bụng.
Lâm Hiên nghẹn họng nhìn trân trối, sau đó thân thể của tiểu Phượng Hoàng bỗng nhiên phát sáng, "Ba" một tiếng, Phượng Hoàng biến mất, Tiểu mao cầu một lần nữa lại xuất hiện ở trước mắt.
Hắn có cảm giác như Tiểu gia hỏa vừa ăn no xong, trên mặt nó hiện lên vẻ cực kỳ thỏa mãn.
Thật sự là hồn phách Lôi Bằng có hương vị quá mỹ diệu, khó có thể dùng ngôn ngữ miêu tả.
Mà ngoại trừ Tiểu mao cầu thì pháp tướng Phượng Hoàng của Lâm Hiên cũng hiện ra, sau đó chợt lóe lên rồi chui vào đỉnh đầu hắn.
Tât nhiên Hỏa diễm lĩnh vực cũng tan biến thành hư vô, nếu như không phải địch nhân cường đại đã bị tiêu diệt, trên mặt đất còn lưu lại dấu vết đánh nhau thì Lâm Hiên đã nghĩ rằng tất cả mọi thứ đều chỉ là ảo giác mà thôi.
Ánh mắt hắn đảo qua thân thể Tiểu mao cầu, nó vừa nuốt xong yêu hồn cường đại nhất, lại còn có thể bắt chước được bí thuật của Chân Linh Phượng Hoàng, xem ra tiểu gia hỏa này còn thần bí hơn rất nhiều so với tưởng tượng của mình. Tuy nhiên điểm mấu chốt chính là nó có thể dung hợp cùng hư ảnh Phượng Hoàng do Cửu Thiên Thần La Tướng biến hóa ra, rốt cuộc tiểu gia hỏa này là có quan hệ gì với Mặc Nguyệt Thiên Vu bí quyết của Mặc Nguyệt Tộc?
Lâm Hiên không thể nào hiểu được, mà hiện tại hắn cũng không có thời gian đi tìm tòi nghiên cứu. Khiến cho hắn dở khóc dở cười là Tiểu gia hỏa này vừa về tới trong lòng bàn tay của hắn đã xoay người nằm xuống, hắn có cảm giác như nó đang khò khè ngủ vậy.
Lâm Hiên không còn lời nào để nói, hắn khẽ lắc lắc nhưng tiểu gia hỏa này không có chút ý đồ nào muốn tỉnh lại, nó vừa ngáy vừa thổi bong bóng bằng lỗ mũi.
"Được rồi. Cho dù như thế nào thì nó cũng có ân cứu mạng với mình, chắc sau một hối quần nhau hiện giờ tiểu gia hỏa này đã mệt mỏi rồi. Thế thì cứ để nó được ngủ ngon như mong muốn vậy."
Lâm Hiên lắc đầu, trên mặt hắn lộ ra vẻ yêu thương vô cùng, tạm thời không đề cập tới việc Tiểu mao cầu đã trợ giúp chính mình, mà bản thân hình dáng của nó cũng là phi thường đáng yêu.
Lâm Hiên lật tay rồi đem nó đưa trở về bên trong Vạn Hồn Tháp, sau đó hắn phất tay áo lên, thu lại bảo vật vào Tu Du túi.
Sau đó ánh mắt Lâm Hiên liền nhìn về phía Linh cốt Lôi Bằng trên mặt đất.
Thật ra, ngoại trừ linh cốt của Lôi Bằng thì những bộ phận khác cũng đều là bảo vật chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Hiện tại hồn phách Lôi Bằng thủ hộ đã bị tiêu diệt, tất nhiên là Lâm Hiên sẽ không khách khí nữa, dù sao không gian bên trong Tu du túi vô cùng rộng lớn, chỉ thấy hắn một mạch thu tất cả mọi thứ lại.
Thà giết lầm chứ không bỏ sót, ngoại trừ Linh cốt thì công dụng của những bộ phận khác sau này sẽ từ từ nghiên cứu. Trường hợp xấu nhất nếu không có chỗ hữu dụng với mình thì vẫn có thể cầm chúng đi trao đổi hoặc đấu giá gì đó.
"Hô!"
Lâm Hiên nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc lần này tới Băng Viêm Cốc cũng không tay trắng trở về. Tuy hắn không thu được gì ở nơi Tam Nhãn Thánh Tổ cất giấu bảo vật, lại còn bị đuổi đánh trối chết, nhưng lại lấy được di cốt của Lôi Bằng, coi như là chuyến đi này cũng không tệ lắm.
Cường địch đã bị diệt trừ, trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ thoải mái vô cùng.
Nhưng ý nghĩ này vừa mới xuất hiện thì một chuyện thiếu chút nữa hắn đã bỏ quên đột nhiên hiện lên.
Nghe nói thực lực Lôi Bằng này khi còn sống mạnh mẽ hơn nhiều so với những điều mình vừa được chứng kiến, một thân thần thông cơ hồ có thể so sánh với một nửa Chân Linh.
Mặc dù điều này chỉ là truyền thuyết, tuy nhiên theo như Lâm Hiên phỏng đoán cũng có khả năng lớn là như vậy. Vốn dĩ Lôi Bằng nhất tộc đã là sinh vật cực kỳ cường đại, hoàn cảnh của Băng Viêm Cốc có chút đặc thù nên đã khiến cho Lôi Bằng xảy ra biến dị, càng khiến nó thêm mạnh mẽ.
Nhưng có lẽ là do ông trời ghen ghét, nếu như Lôi Bằng tiếp tục tu luyện thì có khả năng hơn trăm vạn năm sau sẽ hóa thân thành Chân Linh, nhưng chẳng biết tại sao nó lại bị một vị Cổ Ma Thánh Tổ chém giết tại chỗ.
Về phần vị đại năng Cổ Ma Thánh Tổ ấy là ai thì hắn cũng không biết được. Nhưng theo như Lâm Hiên phỏng đoán, mặc dù Lôi Bằng đã ngã xuống song vị Thánh Tổ kia cũng chưa chắc đã sống được, tám chín phần mười cũng bị trọng thương rồi vẫn lạc, kết quả cuối cùng chính là đồng quy vu tận.
Lâm Hiên nghĩ như vậy tất nhiên là có lý do riêng của mình. Phải biết rằng, nếu như Lôi Bằng vừa mới bị diệt trừ thì da lông hay xương cốt đều còn mới, giá trị của nó cực kỳ to lớn, hơn xa di cốt hôm nay. Cho dù đối với lão quái vật Độ Kiếp kỳ cũng có đại hữu dụng, không có lý nào lại vứt như rơm rác ở chỗ này.
Điều duy nhất có thể giải thích được điều đó chính là vị Cổ Ma Thánh Tổ cũng bị trọng thương rồi vẫn lạc, một người đã chết, tất nhiên là sẽ không thể tới để thu hoạch chiến lợi phẩm được.
Nếu như vị Cổ ma đấy đã vẫn lạc, vậy di hài sẽ ở nơi đâu? Cổ Ma Thánh Tổ là ai, Lâm Hiên cũng không cần để ý, nhưng khi hắn nghĩ đến túi trữ vật thì trong lòng như có lửa đốt vậy.
Đó chính là bảo vật của đại năng Độ Kiếp kỳ.
Trước kia, Lâm Hiên có cảm giác tài phú của mình lớn hơn rất nhiều so với tu sĩ cùng giai, nếu dùng từ “giàu đến chảy mỡ” để hình dung cũng không quá đáng.
Tuy nhiên như thế thì đã sao?
Trước kia có lẽ hắn cũng không suy nghĩ tiêu cực như thế, nhưng từ khi Lâm Hiên gặp được Hàn Long Chân Nhân, lúc đó hắn mới biết mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Nếu đi so sánh hắn cùng với những đại năng Độ Kiếp kỳ thì cũng chỉ như kẻ ăn mày mà thôi.
Dưỡng Thần Mộc cũng bị lão dùng làm thuyền, chuyện như vậy trước kia đến nghĩ mình cũng không dám nghĩ tới.
Lâm Hiên ước mơ tha thiết, thậm chí hắn còn không tiếc mạo hiểm đi vào Ma giới chính là vì tìm kiếm tài luyện để luyện chế Phân Thần đan. Nhưng trong mắt Hàn Long Chân Nhân thì linh đan như vậy cũng chỉ là mưa bụi mà thôi, lão tiện tay đưa cho mình, hơn nữa một lần còn đưa tận mười viên.