Bách Luyện Thành Tiên
Chương 2430: Thiên Tuyệt môn
Tuy nhiên bọn chúng cũng chỉ thất thần trong giây lát mà thôi, rất nhanh đã tỉnh táo lại, tất cả đều lộ ra thần sắc mừng rỡ tiến tới thi lễ trước mặt Lâm Hiên.
Tuy nói năm mạch Vân Ẩn Tông trong thời gian gần đây có vẻ không hợp nhau, nhưng nay tông môn đang trong thời điểm sinh tử tồn vong, mọi người vẫn phải cùng chung tay chống lại kẻ thù chung.
“Tốt rồi. Các ngươi không cần đa lễ, rốt cuộc địch nhân là thế lực phương nào, vì sao lại vây công tổng đà Vân Ẩn Tông chúng ta.” Lâm Hiên hỏi thẳng vào vấn đề, sự tình trước mắt hết sức cấp bách, không nên dông dài ở đây làm gì cả.
“Chúng đệ tử cũng không biết.”
Câu trả lời của bọn chúng khiến Lâm Hiên kinh nghi trong lòng, hắn có chút kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Thường Hổ. Tuy địa vị hai người chênh lệch rất lớn nhưng quan hệ lại không tồi chút nào. Lúc trước Lâm Hiên bị dư uy của Chân Linh Phượng Hoàng lướt qua, làm cho xương cốt toàn thân vỡ vụn, cũng may hắn được Thường Hổ và Tô Như, còn có Tĩnh Hư cứu về.
“Khởi bẩm sư tổ, đệ tử quả thực không biết. Sáng sớm hôm nay địch nhân đột nhiên xuất hiện gần khu vực Vân Ẩn Tông. Thực lực đối phương rất mạnh, trong thời gian rất ngắn đã công phá hộ phái đại trận. Đệ tử trong tông vì không có chuẩn bị trước nên trở tay không kịp, lại thêm số lượng địch nhân quá nhiều, chúng đệ tử cũng chỉ có thể gắng gượng ứng phó mà thôi. Vì vậy nên thân phận địch nhân hư hư thực thực, nhất thời chúng ta không thể nào tinh tường được.” Thường Hổ cười khổ nói, nhưng biểu lộ lại cực kỳ cung kính.
“Thì ra là thế.”
Lâm Hiên lấy tay xoa xoa cằm, trên mặt cũng không lộ ra nhiều vẻ thất vọng, không hiểu được thì cũng có sao, lát nữa chỉ cần bắt vài tên địch nhân sưu hồn là được.
Tuy nhiên theo những lời mô tả của Thường Hổ thì hôm nay bổn môn rõ ràng đang gặp phải đại nguy cơ. Vì vậy Lâm hiên cũng không trì hoãn ở chỗ này thêm nữa.
“Tốt. Các ngươi cũng chia nhau đi ngăn địch đi, nhưng bản thân cũng phải cẩn trọng một chút.”
Lâm Hiên nhắc nhở một câu rồi thanh mang toàn thân nổi lên bay về phía sâu trong tổng đà Vân Ẩn Tông. Mấy tên đệ tử còn lại kia ngơ ngơ ngác ngác quay mặt nhìn nhau, nhưng rất nhanh, hàng loạt tiếng kêu thảm thiết ở đằng xa đã truyền vào lỗ tai. Lúc này bọn chúng mới sực tỉnh, trong lúc nước sôi lửa bỏng thế này mà còn bàng hoàng đứng đây. Tất cả lập tức biến thành những đạo độn quang tìm tới nơi phát ra thanh âm kia.
Lúc này Lâm Hiên đang lơ lửng giữa không trung, mà ở phía dưới hắn là thi thể chồng chất như núi, toàn bộ đều là tu tiên giả mặc hắc bào, số lượng phải gần trăm tên. Những kẻ này đúng là đen đủi, vốn là phụng mệnh đi công chiếm một điểm trọng yếu của Vân Ẩn Tông, nhưng còn chưa đến nơi đã gặp phải độc thủ của Lâm Hiên, kết quả không cần nghĩ cũng biết được.
Mặc dù Lâm Hiên không phải kẻ tâm ngoan thủ lạt, nhưng đối với địch nhân xâm lấn bổn môn đương nhiên không thủ hạ lưu tình làm gì. Bình tâm mà nói, thực lực gần trăm người này cũng không kém, tu vi đều là Nguyên Anh kỳ, trong đó tới một phần ba là Nguyên Anh Hậu kỳ, mà ba kẻ đầu lĩnh lại là một Tu tiên giả Động Huyền Kỳ và hai Ly Hợp kỳ. Nhiều người tụ tập như vậy có thể nói là tinh anh hội tụ, nhưng đen đủi thay bọn chúng lại gặp phải Lâm Hiên. Chỉ sau mấy nhịp hơi thở tất cả đều vô thanh vô tức ngã xuống, một chút lực hoàn thủ cũng không có.
Nếu còn gia hoả nào may mắn sống sót thì cũng là là do Lâm Hiên cố tình lưu lại. Lâm Hiên để cho một gã tu vi cao nhất sống sót, nhưng giờ khắc này gã cũng đang bị Lâm Hiên thi triển Sưu Hồn thuật. Ước chừng qua thời gian nửa chén trà nhỏ, Lâm Hiên cong ngón tay búng ra vài đạo hỏa cầu nhanh chóng biến gia hoả xui xẻo này thành bụi phấn, vẻ mặt của hắn lúc này khó coi đến cực điểm.
“Thì ra là tu tiên giả Thiên Tuyệt Môn.”
Lâm Hiên thì thào tự nói, trên mặt lộ ra vài phần ngưng trọng. Thiên Tuyệt môn này cũng không phải là tông môn bản quận, phóng nhãn khắp Hàn Long giới cũng chẳng phải đỉnh cấp thế lực gì, so với Vân Ẩn Tông cũng chỉ nhỉnh hơn chút mà thôi.
Tuy nhiên danh khí Thiên Tuyệt Môn rất lớn, nguyên nhân là do lão quái Thái Thượng Trưởng lão Thiên Tuyệt được mệnh danh là Hàn Long giới đệ nhất tu sĩ dưới Độ Kiếp kỳ. Nói đơn giản, lão quái vật này là đệ nhất cao thủ Phân Thần kỳ trong giới này đấy.
Một thân thần thông cao thâm mạt trắc, không phải tu sĩ Phân Thần kỳ bình thường có thể so sánh được. Thậm chí có đồn đại nói rằng thực lực của lão cũng không thua kém hoá thân của lão quái vật Độ Kiếp kỳ. Tất nhiên, cái này cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, thực hư thế nào không phải ai cũng biết, hơn nữa cũng chỉ có một số nhỏ tu sĩ tận mắt chứng kiến lão quái này xuất thủ mà thôi.
“Trách không được bổn tông ngăn cản không trụ nổi, thì ra là đại địch này.”
Lâm Hiên khẽ thở dài, nhưng trên mặt lại không hề lộ vẻ sợ hãi. Hắn quả thực đánh không lại lão quái vật Độ Kiếp kỳ, nhưng chẳng quản lão khỉ gió kia có bao nhiêu danh khí đi nữa cũng chỉ là Phân Thần kỳ mà thôi, Lâm Hiên đương nhiên không để đối phương vào mắt. Sau đó hắn liền hoá thành một đạo kinh hồng, nhanh như điện bay về phía trước.
Một lát sau, linh quang phía trước chợt lóe, quang mang ngập trời, thanh âm bạo liệt như sấm, tiếng quát mắng chửi thề liên miên không dứt.
Lâm Hiên nhướng mày lên, hắn đã cảm giác thiên địa nguyên khí đang chấn động không thôi. Hiển nhiên song phương đang đánh nhau sống chết lúc này không còn là tu sĩ cấp thấp nữa, mà đã là tồn tại Động Huyền kỳ rồi. Chính xác mà nói là Động Huyền kỳ đỉnh phong, cân nhắc thực lực hai phía, ngoại trừ Thái Thượng Trưởng lão ra đã là chiến lực cao nhất rồi. Độn quang Lâm Hiên dừng lại một chút thay đổi phương hướng rồi tiếp tục bay đi.
Rất nhanh, tràng diện hai bên đánh nhau long trời lở đất đã lọt vào tầm mắt, ba nam một nữ đang chia thành hai phe đối địch.
Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua, thoáng cái đã nhìn rõ tu vi của bọn chúng, quả nhiên tất cả đều là Động Huyền kỳ, người có tu vi cao nhất lại là nữ tử mặc cung trang màu xanh lục. Lâm Hiên nhìn có chút quen mắt, hắn hơi suy nghĩ một chút đã nhớ ra.
Nàng này họ Lê, tên là Hồng Trụ, chính là Pháp Trận Phong chủ. Có thể chấp chưởng nhất mạch đương nhiên là cao thủ đứng đầu bổn môn, nhưng giờ khắc này nàng vẻn vẹn chỉ đơn đả độc đấu, bị ba gã địch nhân cũng đều là Động Huyền vây công nên có chút chật vật, ngăn phải đỡ trái không nổi. Dù sao trong ba gã địch nhân đó cũng có một Hậu kỳ, hai Trung kỳ, mãnh hổ không đấu nổi bầy sói, nàng quả thực đã rơi xuống thế hạ phong.
Cũng may nàng này là Pháp Trận Phong chủ, sở trường là trận pháp chi thuật, nàng tế ra mấy bộ trận kỳ tùy thân mang theo mới miễn cưỡng ứng phó nổi. Nhưng việc bị thua cũng chỉ là sớm muộn mà thôi.
Vốn Lâm Hiên cũng không quen Lê tiên tử, nhưng đã là đồng môn, có ai lại thấy chết không cứu.
Độn quang ngừng lại, thân ảnh Lâm Hiên dần hiện rõ. Tốc độ của hắn cực nhanh, đến khi xuất hiện trước mắt thì vài tên đệ tử Thiên Tuyệt môn mới kịp phản ứng.
“Người đến là người phương nào?”
Một lão giả mặc hoàng bào trợn mắt hét lớn, nhưng trong nội tâm cũng có chút bồn chồn, độn tốc nhanh như vậy cũng đủ thể biết đối phương không cùng cấp bậc với mình.
Lâm Hiên cũng nào có tâm tư dông dài cùng lão, chỉ thấy tay áo hắn run lên, hơn mười đạo kiếm khí như cá lội lướt ra, đón gió biến lớn, sau đó như gió táp mưa sa chém về phía lão giả.
Lão giả kia vô cùng sợ hãi, đối phương ra tay nhanh hơn nhiều so với dự định của lão. Cũng may lão vẫn một mực cảnh giác, tay phải điểm nhẹ về phía trước, mấy tấm thuẫn trước người lập tức biến lớn rồi bao trọn thân thể của lão vào trong.
Nhưng tất cả không hề có chút tác dụng, sau một khắc, tiếng xé gió xuy xuy truyền vào lỗ tai, mấy tấm thuẫn kia như giấy mỏng bị nhẹ nhàng xé rách.
“Không!”
Lão giả hét lên một tiếng kinh hãi, rút cuộc cũng không thể trốn đi đâu được, bị loạn kiếm phân thây, ngay cả Nguyên Anh cũng không kịp đào thoát.