Bách Luyện Thành Tiên
Chương 2438: Nghe danh không bằng gặp mặt
"Sao sư huynh lại nói như vậy. Lâm mỗ cũng là Thái thượng Trưởng lão của Vân Ẩn Tông, bổn môn có việc thì đương nhiên phải dốc hết sức đảm đương. Sư huynh nói thế quá khách khí rồi." Lâm Hiên khoát tay nói, tỏ ý không muốn kể công.
Sau đó hai người hàn huyên vài câu rồi Lâm Hiên xin cáo lui về lầu các của mình.
Khu lầu các này trông rất tinh xảo mỹ lệ, bên trong cực kỳ rộng rãi, hơn nữa cấm chế bảo vệ còn có chút bất phàm. Chỉ cần kích hoạt cấm chế thì trừ phi là lão quái vật Độ Kiếp kỳ đến đây, chứ nếu không thì các loại tồn tại khác tuyệt không có cách nào theo dõi tình hình bên trong.
Lâm Hiên trực tiếp đi vào phòng ngủ rồi ngả người nằm lên giường ngáy o..o...
Long sư huynh nói rất đúng, thời gian tới ngày quyết đấu chỉ còn mấy ngày, việc quan trọng nhất lúc này chính là nghỉ ngơi dưỡng sức. Dù sao thắng bại lần này vô cùng quan trọng. Thực lực Lâm Hiên tuy hơn xa tu sĩ cùng giai, nhưng “người có tên, cây có bóng”, lần này đối mặt với Thiên Tuyệt Lão Quái thì hắn cũng không dám khẳng định sẽ thủ thắng.
Nhưng nếu Lâm Hiên thua cũng không vấn đề gì. Đã có lời hứa của Thanh Linh tôn giả thì mặc kệ thắng thua lần này như thế nào, mình đều có thể bảo trụ tính mạng.
Đương nhiên, nếu chuyện đó xảy ra thì Vân Ẩn Tông sẽ gặp phiền toái vô cùng lớn. Hơn nữa tất cả tài liệu mình cần cũng trở thành vật quá xa xỉ rồi. Cả hai điểm này đương nhiên Lâm Hiên đều không muốn thấy. Vì vậy nên chỉ cần có khả năng thì hắn chắc chắn sẽ vận hết sức để giành thắng lợi. Song hiện giờ cứ nghỉ ngơi thật tốt đã.
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh.
Mấy ngày này Long thiếu niên cũng không quấy rầy Lâm Hiên, lẳng lặng đợi tới ngày quyết đấu. Tất cả cả thông tin cũng như việc quyết đấu đều đã sắp xếp xong xuôi rồi.
Chỉ còn hai ngày nữa sẽ cử hành quyết đấu.
Quyết đấu Tinh Nguyệt Thành chia làm hai loại. Một loại là lên lôi đài chiến đấu công khai, sẽ có một lượng lớn tu sĩ đến xem, thậm chí còn có rất nhiều người đặt cược nữa.
Còn một loại khác chính là quyết đấu bí mật. Tinh Nguyệt Thành sẽ không công bố ra ngoài, bởi vậy đương nhiên cũng sẽ không có người xem. Trong trường hợp bình thường thì người chọn loại phương thức quyết đấu này đều là Tu tiên giả Đại năng chân chính.
Tồn tại đẳng cấp như vậy thì bất luận có ân oán gì cũng không muốn một đám tu sĩ lạ lẫm ở một bên xem cuộc vui. Đối với bọn họ đó chính là một loại khinh nhục, cho nên ngoại trừ số ít chấp pháp trưởng lão Tinh Nguyệt Thành làm trọng tài theo dõi toàn bộ quá trình quyết đấu thì sẽ không có người ngoài chứng kiến.
Thoạt nhìn thì phạm vi ảnh hưởng của loại quyết đấu này không lớn, những kỳ thật lại không phải như vậy, cơ hồ mỗi một lần đều quyết định hưng suy của tông môn gia tộc đấy. Hơn nữa chỉ riêng loại quyết đấu này mới phải trả tiền phí tổn cho Tinh Nguyệt Thành. Nói thí dụ như trận chiến của Lâm Hiên và Thiên Tuyệt Lão Quái lần này, lượng tinh thạch thanh toán phí tổn kia cũng đủ khiến một tông môn gia tộc nhỏ táng gia bại sản rồi.
Nhoáng một cái đã qua hai ngày.
Mặt trời mới nhú lên đằng Đông thì Long thiếu niên đã tới phía trước lầu các nơi Lâm Hiên nghỉ ngơi. Hắn nhìn màn sáng cấm chế màu lam nhạt bảo vệ xung quanh lầu các kia rồi hít sâu một hơi, cố gắng dằn sự khẩn trương trong lòng xuống. Hôm nay là thời khắc quyết định vận mệnh của Vân Ẩn Tông, chỉ mong sư đệ có thể ngăn được kiếp nạn lần này.
Hắn phất tay áo một cái, một đạo hỏa quang từ trong ống tay áo bay vút ra.
Là Truyền Âm phù!
Trong nháy mắt, màn sáng kia liền ảm đạm xuống, Lâm Hiên chậm rãi bước ra...
"Sư đệ, ngươi thấy thế nào? Mấy ngày nay nghỉ ngơi có tốt không?" Long thiếu niên tiến lên phía trước hai bước vội vàng mở miệng.
Đã là Đại năng Phân Thần kỳ thì dẫu có Thái Sơn sụp đổ trước mắt cũng không biến sắc, tuy nhiên giờ khắc này Long thiếu niên không cách nào bình tĩnh được. Dù sao lần này quan hệ tới hàng nghìn đệ tử trong tông môn, chỉ cần sơ xảy một chút là truyền thừa ngàn năm từ đây đứt đoạn.
"Khá tốt."
Lâm Hiên mỉm cười đáp. Hắn trải qua mấy ngày nghỉ ngơi, bất kể là tinh khí thần, thể lực hay pháp lực, tất cả đều đạt đến trạng thái tốt nhất.
"Nếu sư đệ đã cảm thấy sẵn sàng thì chúng ta cũng nên đi thôi."
"Làm phiền sư huynh dẫn đường." Lâm Hiên bất động thanh sắc nói.
Tiếp theo Long thiếu niên gọi một cỗ thú xa đi thẳng tới trường quyết đấu.
Lát sau, một tòa cung điện khổng lồ trôi nổi giữa không trung xuất hiện trong tầm mắt. Mặt ngoài còn có linh quang nhàn nhạt phát ra.
"Sư đệ, đây là Pháp Tôn điện, chính là nơi tu sĩ quyết đấu." Long thiếu niên sành sỏi mở miệng. Lần quyết đấu này vô cùng quan trọng nên hắn đương nhiên phải tìm hiểu rõ tất cả thông tin liên quan.
"Ừm.”
Lâm Hiên gật gật đầu, sau đó theo Long thiếu niên bay tới cửa cung điện kia.
Khoảng cách càng gần thì cung điện càng thêm nguy nga, phảng phất như xây dựng cho người khổng lồ vậy. Cung điện tổng cộng có ba tầng, mỗi tầng cao chừng trăm trượng, ngay cả Tu tiên giả cũng cảm giác nơi đây cực kỳ rộng lớn. Hơn nữa bên trong dường như còn có một cỗ áp lực vô hình nào đó.
Hai người không dừng lại ở tầng thứ nhất mà trực tiếp dùng Truyền Tống trận đi tới tầng cao nhất.
Khi vầng sáng của Truyền Tống trận tản đi, Lâm Hiên phát hiện đã có hai gã tu sĩ đợi ở bên ngoài.
Người bên trái là một lão tăng lông mày trắng, khoác áo cà sa đỏ thẫm, thân hình cao lớn. Bên phải là một tu sĩ mặc nho bào, khuôn mặt nhìn còn rất trẻ, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện khóe mắt có rất nhiều nếp nhăn chồng lên nhau.
"Tĩnh Không Đại Sư, Lô đạo hữu, hai vị đã đến rồi sao."
Long thiếu niên nhìn rõ khuôn mặt hai người bỗng nhiên tỏ vẻ sợ hãi, vội vàng bước tới ôm quyền hành lễ, cử chỉ thái độ hết sức cung kính.
"Ha ha, nghe tin Lâm đạo hữu quý tông khiêu chiến Thiên Tuyệt Lão Quái, trong lòng hai người chúng ta rất hiếu kỳ không biết quý tông lúc nào lại ra một vị Đại năng thần thông quảng đại như vậy. Cho nên mới xung phong nhận làm trọng tài phán xét, mong đạo hữu không ngại hai lão già chúng ta nhiều chuyện." Lão tăng lông mày trắng chắp tay trước ngực, thần thái hòa ái trả lời.
"Đại sư nói đi đâu vậy! Có hai vị làm trọng tài thì tiểu đệ cầu còn không được. Sao có thể dị nghị gì đây?" Long thiếu niên vui vẻ nói, nghe giọng điệu của hắn thì tựa hồ có vài phần giao tình với hai người trước mắt.
"Vị này là Lâm đạo hữu sao?"
Lão tăng lông mày trắng nói vài câu khách khí với Long thiếu niên rồi quay đầu nhìn về phía Lâm Hiên. Trên mặt lão tràn đầy vẻ kinh ngạc, biểu lộ của tu sĩ họ Lô bên cạnh cũng không khác biệt lắm.
Hai người bọn họ đều là nhân vật trọng yếu của Tinh Nguyệt Thành, bình thường không hỏi thế sự, phần lớn thời gian đều bế quan tu luyện trong thành. Lần này lại nghe chấp sự đệ tử báo cáo rằng sắp tới có một trận quyết đấu quan trọng, có người khiêu chiến Thiên Tuyệt Lão Quái.
Trong lòng hai người khi nghe xong không khỏi lấy làm lạ.
Bọn họ cũng xem như là tu sĩ cùng thời với Thiên Tuyệt Lão Quái, quen biết lão quái kia không chỉ vạn năm, biết rõ danh xưng đệ nhất nhân dưới Độ Kiếp kỳ kia tuyệt không phải khoa trương khoác lác. Kẻ nào lại dám vuốt râu hùm đây.
Hai người hỏi rõ đệ tử thì được biết là tu sĩ Vân Ẩn Tông thách đấu. Đến lúc này bọn họ lại càng thêm hiếu kỳ, bởi vì Huyền Băng thượng nhân bổn thành cũng coi như có vài phần quen thuộc với Vân Ẩn Tông. Tuy nhiên thế hệ tu sĩ Vân Ẩn Tông đời sau tựa hồ không có nhân vật nào kiệt xuất. Thực lực hai vị Thái thượng Trưởng lão còn xa mới bằng hai người bọn hắn, như thế nào lại dám khiêu chiến Thiên Tuyệt Lão Quái, cái này không phải là chán sống sao?
Hơn nữa quyết đấu không phải đơn thuần chỉ giải quyết ân oán cá nhân. Nó liên quan trực tiếp đến hưng suy vinh nhục của tông môn, theo lý thuyết thì tuyệt không thể nào là nông nổi nhất thời được.
Khi điều tra kỹ hơn thì lại có được tin tức càng làm cho bọn hắn hiếu kỳ, người thách đấu Thiên Tuyệt Lão Quái không phải là hai vị Thái thượng Trưởng lão bọn hắn quen thuộc, mà là một người hoàn toàn khác.
Tuy tông môn gia tộc muốn lớn mạnh sẽ chào mời một vài tán tu đẳng cấp cao gia nhập, nhưng có thể trở thành Thái thượng Trưởng lão lại vô cùng ít ỏi. Vân Ẩn Tông cũng không phải môn phái cấp thấp, thực lực bọn chúng tuy còn xa mới có thể so sánh với Tinh Nguyệt Thành, nhưng ở Hàn Long giới cũng là môn phái tầm trung rồi.
Tông môn đẳng cấp này mời chào người ngoài làm Thái thượng Trưởng lão đã làm cho người khác ngạc nhiên rồi, mà Trưởng lão mới gia nhập còn dám khiêu chiến Thiên Tuyệt Lão Quái thì quả thật có chút...
Vì vậy hai người mới phá lệ xuất quan đảm đương chức vụ trọng tài, mục đích chính là xem vị tu sĩ thần bí tên là Lâm Hiên kia có phải có ba đầu sáu tay hay không.
Tuy nhiên đúng là nghe danh không bằng gặp mặt... Không, phải là ngược lại mới đúng. Vốn dĩ trong nội tâm bọn hắn rất mong chờ có thể thấy được Chân nhân, nhưng không ngờ lại thất vọng vô cùng.
Đối phương chỉ vẻn vẹn là một gã tu sĩ Phân Thần sơ kỳ mà thôi.
Cái này không phải nói giỡn sao. Ngay cả Tu tiên giả Phân Thần hậu kỳ đại thành chiến một trận với Thiên Tuyệt Lão Quái cũng chỉ có nửa phần cơ hội thủ thắng. Mà đây mới chỉ là một tiểu tử vừa chân ướt chân ráo bước vào cảnh giới Phân Thần kỳ. Tuy không thể nói là yếu, nhưng chênh lệch so với Thiên Tuyệt Lão Quái thật sự không chỉ một vài lượng cấp.
"Lâm sư đệ, vị này là Tĩnh Không đại sư, còn vị này là Lô Vân Lô đạo hữu. Hai vị này chính là hai người trong số sáu Đại trưởng lão của Tinh Nguyệt Thành. Uy danh của bọn hắn chắc hẳn sư đệ đã nghe nói qua." Long thiếu niên lại không hề chú ý tới sắc mặt hai người phía trước, hào hứng bừng bừng giới thiệu với Lâm Hiên.
"Hân hạnh."
Lâm Hiên ôm quyền chào, thái độ không kiêu ngạo cũng không hèn mọn. Thực lực hai người trước mắt chắc chắn không phải chuyện đùa, đều là Đại tu sĩ Phân Thần hậu kỳ. Từ điểm này cũng có thể thấy được thực lực Tinh Nguyệt Thành không phải chỉ có hư danh.
"Đạo hữu thực sự muốn quyết đấu cùng Thiên Tuyệt Lão Quái sao?" Tên tu sĩ Lô Vân kia mở miệng. Tuy khi dùng thần thức đảo qua thì hắn cũng mơ hồ thấy được Lâm Hiên hơn xa tu sĩ cùng giai, nhưng dù sao tu vi vị này cũng quá thấp, trận quyết đấu này nhất định không có nửa phần thắng lợi.
"Long lão đệ..."
Trên mặt Tĩnh Không đại sư lộ vẻ không đành lòng, muốn khuyên giải đôi câu, nhưng Long thiếu niên lại lắc đầu. Nếu như còn lựa chọn nào khác thì bọn hắn cũng không muốn Lâm Hiên quyết một trận thắng thua với Thiên Tuyệt Lão Quái. Đã đến nước này thì còn có biện pháp khác sao?
"Thôi được. Hai vị đạo hữu đã quyết thì chúng ta cũng nên đi tới sân quyết đấu thôi."
Tĩnh Không đại sư thở dài rồi đi trước dẫn đường, bọn người Lâm Hiên đương nhiên cất bước theo sau. Bốn người xuyên qua hành lang gấp khúc, sau đó tiếp tục đi qua tầng tầng cấm chế, cuối cùng dừng lại trước một Truyền Tống trận.
Tuy nhiên Truyền Tống trận này so với cái ở tầng thứ nhất phức tạp hơn rất nhiều.
Tĩnh Không đại sư thấy vẻ khó hiểu trên mặt Lâm Hiên liền mở miệng giải thích: "Hai vị đều là Tu tiên giả Phân Thần kỳ. Uy lực trận đấu này không phải chuyện đùa, địa điểm đấu pháp bình thường không thể chống đỡ nổi, cho nên sân thi đấu lần này được thiết lập trong một vết nứt không gian."
"Thì ra là thế."
Lâm Hiên nhẹ gật đầu, vết nứt không gian có thể cải tạo thành động phủ, hoặc một nơi trữ vật bí mật, nên đương nhiên cũng có thể dùng làm sân thi đấu.