Bách Luyện Thành Tiên
Chương 2477: Dơi Tuyết
Mà ngay khi hắn đang cân nhắc, thú triều đã đến gần hơn rất nhiều, chỉ còn cách hắn khoảng hơn trăm dặm mà thôi. Lâm Hiên tuy không sợ, nhưng cũng không muốn cứng đối cứng cùng đối phương. Khóe miệng của hắn lộ ra vài phần chê cười, cũng không thấy dư thừa động tác nào, thanh mang toàn thân nổi lên, nhanh như điện chớp, lóe lên vài cái, đã biến mất ở chân trời phía xa.
So với việc những người khác một lòng chạy chối chết, hắn lại nhàn nhã quay đầu lại nhìn đàn thú triều đuổi theo phía sau. Không ngoài dự đoán của hắn, quả nhiên đối phương cũng chia làm vài luồng, đuổi theo phía sau mấy tên tu sĩ. Lâm Hiên nhướng mày, nhưng biểu lộ trên mặt vẫn vô cùng bình thản như cũ, tình huống như vậy, vốn đã nằm trong dự liệu của hắn.
Mà Lâm Hiên mặc dù thu liễm khí tức, nhưng thần thức cường đại của hắn không hề bị ảnh hưởng, giờ phút này hắn không hề che giấu, toàn lực thả ra, lập tức hắn đã phát hiện có điều không ổn.
Quả nhiên ... Vừa rồi không phải mình suy đoán lung tung, đằng sau thú triều có vài đạo khí tức cường đại dao động.
Những yêu thú này hẳn là bị vài tên Yêu tu đẳng cấp cao điều khiển, nếu Lâm Hiên toàn lực chạy đi, muốn vứt bỏ truy binh cũng không phải khó. Tuy nhiên hắn lại không làm như vậy, mà lại phi hành không nhanh cũng không chậm.
Nửa canh giờ sau, Lâm Hiên đã dụ truy binh tới một địa điểm tương đối vắng vẻ, sau đó hắn ngừng lại, đứng thong dong lơ lửng giữa không trung.
Với quy mô yêu thú như vậy, hơn nữa còn có Yêu tu đẳng cấp cao điều khiển, đối với Tu tiên giả cấp bậc Động Huyền mà nói khẳng định là một mối nguy hiểm rất lớn, song trong mắt Lâm Hiên, căn bản không tính là gì.
Đã như vậy, mình cần gì phải chạy trốn? Chi bằng bắt lấy Yêu tu đẳng cấp cao, sau đó thi triển Sưu hồn thuật, chẳng phải sẽ biết Hàn Phách Băng Nguyên đã xảy ra chuyện gì hay sao. Nếu đổi lại là một gã tu sĩ Phân Thần kỳ khác mà nói, muốn diệt trừ nhiều yêu thú như vậy, tuy cũng không phải là không làm được, nhưng vẫn có chút phiền toái.
Nhưng mà Lâm Hiên lại khác, thủ đoạn của hắn, sao tu sĩ cùng giai bình thường có thể so sánh được. Lâm Hiên vươn tay ra, vỗ vỗ bên hông, một kiện bảo vật hình dáng kỳ lạ đã xuất hiện ở trước mắt. Là một đồ vật hình dạng bảo tháp có bảy tầng, mặc dù không thể nói là rách rưới, nhưng đích thực không có chút thu hút nào.
Nó cứ lơ lửng bên người như vậy, mà ngoại trừ bảo vật này, Lâm Hiên cũng không tế ra vật gì khác. Hắn cũng không phải đợi lâu, gần hết thời gian uống cạn nửa chén trà nhỏ đã thấy thanh âm vù vù vang vọng, ở phía xa xa đường chân trời xuất hiện một đường màu trắng. Bởi vì trên trời tuyết lông ngỗng rơi dày đặc, toàn bộ băng nguyên đều là màu trắng, cho nên đường chỉ màu trắng này, nhìn không có chút thu hút nào cả.
Nhưng chỉ sau mấy nhịp thở, sợi chỉ trắng đã trở lên rõ ràng rõ ràng, tầng tầng lớp lớp, giống như thủy triều trên mặt biển, mãnh liệt lao tới đây.
Mà âm thanh vù vù càng lúc càng thêm chói tai. Lâm Hiên nhắm con mắt lại, trong con mắt ẩn ẩn có tia sáng gai bạc hiện lên.
Tuy song phương còn cách xa nhau vài chục dặm, nhưng nhờ Thiên Phượng Thần Mục, Lâm Hiên đã thấy rất rõ ràng, đó là một loại Yêu Tộc hình dạng như con dơi. So với con dơi bình thường, chúng lớn hơn rất nhiều, hai cánh giương ra chừng hơn một trượng, hơn nữa toàn thân đều trắng như tuyết, thậm chí ngay cả con mắt, cũng đều là một màu xám trắng, một luồng khí thế hung lệ tràn ra. Lâm Hiên nhướng mày, loại Dơi Tuyết này, hắn đã từng đọc qua trên điển tịch, nghe nói, chính là loài dơi hút máu biến dị, tính tình hung dữ vô cùng. Tuy nhiên cũng không có gì phải lo lắng.
Nhưng nằm ngoài suy đoán của hắn, bọn Dơi Tuyết này, ngay khi còn cách khoảng hơn mười dặm liền dừng lại, tuy cánh vẫn không ngừng vỗ, nhưng đúng là đang lơ lửng giữa không trung. Lâm Hiên nhắm mắt lại, lẳng lặng đứng tại chỗ.
Lại qua một lát, hai đạo độn quang một xanh lục một đỏ đằng sau đám Dơi Tuyết sáng lên, chúng dùng một tốc độ cực kì mau lẹ bay tới. Rất nhanh, hai gã Yêu tu đẳng cấp cao, một nam một nữ xuất hiện trước mắt.
Trong đạo độn quang màu xanh lục bên tay trái là tên nam tử Yêu tộc, dáng người tuy cao lớn, nhưng mà khuôn mặt lại lạnh lùng vô cùng. Mặc dù dung mạo so với tu sĩ nhân loại giống nhau như đúc, nhưng hai bên má, lại có không ít yêu vân cổ quái ẩn hiện.
Mà nữ tử Yêu tộc ở bên phải, dáng người thon thả, nếu nhìn qua tựa hồ cũng không tệ lắm, nhưng khi nhìn kỹ, lại phát hiện mắt cá chân và cánh tay của thị đều mọc ra không ít lân phiến của Xà Tộc, nhưng điều khiến người ta khiếp sợ nhất chính là một con mãng xà có một cái sừng màu đỏ lửa đang quấn quanh hông thị.
Dựa theo Yêu lực chấn động, hai gã Yêu tu này đều là cấp bậc Động Huyền Kỳ.
Thấy Lâm Hiên lơ lửng đứng đó không chút sợ hãi nào, hai gã Yêu tu liếc nhau, trên mặt đều toát ra vài phần kinh ngạc.
"Phúc huynh, ngươi xem tên này ..." Nữ tử Yêu tu kia chần chừ nói.
Biểu lộ của tên nam tử cũng không khác biệt lắm, nhưng khi thần thức đảo qua người Lâm Hiên, thật sự không phát hiện được điều gì không ổn, có lẽ tên này chỉ là bố trí nghi trận mà thôi. Cho dù có bẫy rập thì sao chứ, trước hết để cho Dơi Tuyết đi lên thử một chút xem thế nào.
Trong nội tâm nghĩ như vậy, nam tử kia ngẩng đầu lên, thanh âm bén nhọn trong cổ họng phát ra, sau đó, vốn đám Dơi Tuyết đang lơ lửng ở giữa không trung, đột nhiên như bị lửa cháy ở mông, nhào về phía trước.
Thanh thế kia khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả, quả thực so với tuyết lở cũng không sai biệt lắm, tựa hồ chỉ trong chớp mắt, đã bao trọn Lâm Hiên vào phía trong.
"Tên ngu xuẩn, muốn dựa vào số lượng để thắng sao, Lâm mỗ sẽ cho các ngươi nếm thử chút lợi hại ma trùng của ta." Lâm Hiên nói, sau đó giơ tay lên, đánh một đạo pháp quyết ra ngoài.
Vạn Hồn Tháp run lên, linh quang nổi lên, tầng thứ nhất mở ra, một vầng sáng màu chói mắt hiện ra. Sau đó vầng sáng kia liền biến thành một cái xoáy nước, âm thanh vù vù vang lên, một đám mây trùng màu đỏ như máu từ bên trong chen chúc bay ra.
Nhìn kỹ đám mây trùng phô thiên cái địa này, chính là do từng con phi trùng cỡ móng tay tạo thành, như từng con sóng màu đỏ như máu lũ lượt lao về phía đối thủ. Số lượng bọn chúng làm cho người ta nghẹn họng trân trối, thú triều mà so sánh với nó, cũng chỉ là người tí hon với người khổng lồ mà thôi.
"Không có khả năng!"
Hai gã Yêu tu hoảng sợ thất sắc, cũng không dám trì hoãn thêm chút nào, lập tức bay ngược về phía sau. Một khắc sau, bầy trùng và thú triều đâm vào nhau, tiếng răng cắn trảo xé đầy trời, trong thời gian ngắn cũng rất khó phân ra thắng bại.
Nhưng Lâm Hiên lại không có thời gian trì hoãn ở chỗ này. Chỉ thấy tay áo hắn phất một cái, lại là một đạo pháp quyết đánh ra, lập tức, một tràng tiếng nổ giòn giã truyền vào lỗ tai, Huyết Hỏa kiến bắt đầu tự bạo rồi.
Dơi Tuyết bị đánh tới mức thất linh bát lạc, mà Huyết Hỏa kiến ở phía sau, không chỉ miễn dịch dịch với vụ nổ mà còn hấp thu năng lượng tự bạo của đồng bọn trở, càng thêm mạnh mẽ. Cứ như vậy, chỉ một thoáng sau, thú triều đã bị quét ngang không còn. Tuy nhiên Huyết Hỏa kiến cũng không còn thừa bao nhiêu, sức chiến đấu của từng cá thể loại ma trùng này rất yếu, nếu gặp phải cường địch, cũng chỉ có thể sử dụng biện pháp giết địch một ngàn tự hại mình tám trăm này mà thôi.
Nhưng cũng không có vấn đề gì, cho dù Huyết Hỏa kiến có tiêu hao nhiều hơn nữa, chỉ cần có kiến Chúa là có thể bổ sung lại lượng mất đi trong một thời gian ngắn.