Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!
Chương 2: Để cho con lập gia đình
Diệp Phồn Tinh nói: "Mẹ muốn cho Tử Thần đi học, muốn để cho con lấy chồng?"
Bởi vì mới vừa ở bên ngoài chạy về, Diệp Phồn Tinh thở hổn hển, cô sở dĩ mệt như vậy, phần lớn nguyên nhân là do lời nói của mẹ làm cô thêm mệt mỏi.
Mẹ Diệp đi tới, nói: "Đúng, nếu như con đều đã nghe được, mẹ cũng không gạt con nữa, tình hình trong nhà mình bây giờ chính là như vậy, con cùng Tử Thần chỉ có thể có một người đi học. Tử Thần là con trai, sau này trưởng thành, cần cưới vợ... Hiện tại muốn cưới vợ khó khăn như thế nào cũng không phải con không biết, nếu nó chỉ tốt nghiệp trung học, người khác sẽ nhìn nó như thế nào? Con với em con không giống nhau,con là con gái, chỉ cần lấy chồng là xong. Người nhà kia xem qua hình của ngươi, đối với ngươi thật hài lòng. Con nói xem, con đi học đại học mấy năm, phải bỏ ra biết bao nhiêu tiền, chắc gì đã kiếm được một công việc ổn định. Người ta tại thành phố Giang Châu có hẳn hai căn hộ! Con có biết một căn phòng ở thành phố này giá bao nhiêu không?Cả nhà chúng ta người phấn đấu cả đời cũng không mua nổi."
"Nhưng con mới mười tám tuổi!" Diệp Phồn Tinh nghe mẹ mình nói, quả thật là không biết nên khóc hay nên cười.
Hai căn hộ... cô cả đời... Chẳng lẽ, trong mắt mẹ cô còn không bằng hai căn hộ này sao?
Mẹ Diệp trợn mắt nhìn cô, "Cái gì mười tám tuổi? Chờ tháng mười, con hai mươi tuổi rồi. Tinh Tinh à, kết hôn sớm một chút cũng không có cái gì không tốt. Chờ lúc con bốn mươi tuổi, người khác còn đang lận đận con cái, mày cũng đã bắt đầu hưởng phúc... Mẹ cũng là vì tốt cho mày, mày nói có đúng không?"
"Con muốn đi học!" Diệp Phồn Tinh biết, trong nhà mình điều kiện rất khó khăn, nhưng cô tin, chỉ có đi học mới có thể thay đổi tương lai của cô.
cô không giống em trai, có mộng tưởng tưởng gì khác, giấc mộng của cô, đó là có thể đi học, học cho giỏi. Đây là con đường duy nhất dẫn tới thành công.
Mẹ Diệp thấy cô không nghe lời, nổi nóng, "Tao đã nói với mày nhiều như vậy, mày nghe không hiểu đúng hay không? Tao cho mày biết, muốn đi học, đừng có mơ! Mày nhìn tiểu Thanh nhà cách vách xem, người ta học xong sơ trung xong liền đi làm, hiện tại mỗi tháng cũng có thể gửi mấy triệu về nhà! mày thì sao? mày xem lại mày một chút xem, trừ học ra, mày còn biết cái gì?"
" Tử Thần Này?" Diệp Phồn Tinh nhìn về phía em trai, "nó không muốn đi học, mẹ lại ép nó đi?"
"Mày có phải bị bệnh hay không? Em trai mày tuổi còn nhỏ như thế! Nó trên chứng minh thư nhân dân mới có 16 tuổi đấy! Nó đi ra ngoài có thể làm cái gì? Nó coi như làm công, có người sẽ thuê nó sao?"
"Nhưng nó chỉ nhỏ hơn con một tuổi." Diệp Phồn Tinh nhìn lấy mẹ, "Mẹ là mẹ ruột của con, mẹ không cảm thấy mẹ quá thiên vị sao?"
"Tao thiên vị chỗ nào? Sớm muộn gì mày cũng phải đi lấy chồng. Đem tiền tiêu vào mày không phải là quá lãng phí sao. Chờ mày gả đi rồi, chắc mày cũng sẽ không nhớ đến có một người mẹ như tao đâu."
...
Diệp Phồn Tinh đứng ở trước cửa biệt thự nhà Triệu Gia Kỳ, nhớ tới hai ngày trước cùng mẹ cãi vã, nước mắt vẫn là không nhịn được.
Cô đưa tay đem nước mắt lau đi, điều chỉnh tâm tình của mình, sau đó gõ cửa, trong chốc lát, Triệu Gia Kỳ liền đi ra, thấy cô, thân mật nói: "Tinh Tinh, cậu đến rồi! Đi vào ngồi đi!"
Cô cùng Triệu Gia Kỳ là bạn học, cũng là bạn tốt.
Trước lúc đi học, có lúc sẽ tới, cho nên, cùng người Triệu gia cũng quen biết.
Triệu Gia Kỳ dẫn cô vào cửa, hỏi: "Cậu làm sao đột nhiên tới? Đã xảy ra chuyện gì?"
Triệu Gia Kỳ biết, Diệp Phồn Tinh nhà ở Nam Xuyên, là địa phương nhỏ xung quanh thành phố Giang Châu, từ bên kia tới nơi này cũng phải ba giờ đường xe.
Diệp Phồn Tinh nói: "Mình có chuyện muốn nhờ cậu."
Bởi vì mới vừa ở bên ngoài chạy về, Diệp Phồn Tinh thở hổn hển, cô sở dĩ mệt như vậy, phần lớn nguyên nhân là do lời nói của mẹ làm cô thêm mệt mỏi.
Mẹ Diệp đi tới, nói: "Đúng, nếu như con đều đã nghe được, mẹ cũng không gạt con nữa, tình hình trong nhà mình bây giờ chính là như vậy, con cùng Tử Thần chỉ có thể có một người đi học. Tử Thần là con trai, sau này trưởng thành, cần cưới vợ... Hiện tại muốn cưới vợ khó khăn như thế nào cũng không phải con không biết, nếu nó chỉ tốt nghiệp trung học, người khác sẽ nhìn nó như thế nào? Con với em con không giống nhau,con là con gái, chỉ cần lấy chồng là xong. Người nhà kia xem qua hình của ngươi, đối với ngươi thật hài lòng. Con nói xem, con đi học đại học mấy năm, phải bỏ ra biết bao nhiêu tiền, chắc gì đã kiếm được một công việc ổn định. Người ta tại thành phố Giang Châu có hẳn hai căn hộ! Con có biết một căn phòng ở thành phố này giá bao nhiêu không?Cả nhà chúng ta người phấn đấu cả đời cũng không mua nổi."
"Nhưng con mới mười tám tuổi!" Diệp Phồn Tinh nghe mẹ mình nói, quả thật là không biết nên khóc hay nên cười.
Hai căn hộ... cô cả đời... Chẳng lẽ, trong mắt mẹ cô còn không bằng hai căn hộ này sao?
Mẹ Diệp trợn mắt nhìn cô, "Cái gì mười tám tuổi? Chờ tháng mười, con hai mươi tuổi rồi. Tinh Tinh à, kết hôn sớm một chút cũng không có cái gì không tốt. Chờ lúc con bốn mươi tuổi, người khác còn đang lận đận con cái, mày cũng đã bắt đầu hưởng phúc... Mẹ cũng là vì tốt cho mày, mày nói có đúng không?"
"Con muốn đi học!" Diệp Phồn Tinh biết, trong nhà mình điều kiện rất khó khăn, nhưng cô tin, chỉ có đi học mới có thể thay đổi tương lai của cô.
cô không giống em trai, có mộng tưởng tưởng gì khác, giấc mộng của cô, đó là có thể đi học, học cho giỏi. Đây là con đường duy nhất dẫn tới thành công.
Mẹ Diệp thấy cô không nghe lời, nổi nóng, "Tao đã nói với mày nhiều như vậy, mày nghe không hiểu đúng hay không? Tao cho mày biết, muốn đi học, đừng có mơ! Mày nhìn tiểu Thanh nhà cách vách xem, người ta học xong sơ trung xong liền đi làm, hiện tại mỗi tháng cũng có thể gửi mấy triệu về nhà! mày thì sao? mày xem lại mày một chút xem, trừ học ra, mày còn biết cái gì?"
" Tử Thần Này?" Diệp Phồn Tinh nhìn về phía em trai, "nó không muốn đi học, mẹ lại ép nó đi?"
"Mày có phải bị bệnh hay không? Em trai mày tuổi còn nhỏ như thế! Nó trên chứng minh thư nhân dân mới có 16 tuổi đấy! Nó đi ra ngoài có thể làm cái gì? Nó coi như làm công, có người sẽ thuê nó sao?"
"Nhưng nó chỉ nhỏ hơn con một tuổi." Diệp Phồn Tinh nhìn lấy mẹ, "Mẹ là mẹ ruột của con, mẹ không cảm thấy mẹ quá thiên vị sao?"
"Tao thiên vị chỗ nào? Sớm muộn gì mày cũng phải đi lấy chồng. Đem tiền tiêu vào mày không phải là quá lãng phí sao. Chờ mày gả đi rồi, chắc mày cũng sẽ không nhớ đến có một người mẹ như tao đâu."
...
Diệp Phồn Tinh đứng ở trước cửa biệt thự nhà Triệu Gia Kỳ, nhớ tới hai ngày trước cùng mẹ cãi vã, nước mắt vẫn là không nhịn được.
Cô đưa tay đem nước mắt lau đi, điều chỉnh tâm tình của mình, sau đó gõ cửa, trong chốc lát, Triệu Gia Kỳ liền đi ra, thấy cô, thân mật nói: "Tinh Tinh, cậu đến rồi! Đi vào ngồi đi!"
Cô cùng Triệu Gia Kỳ là bạn học, cũng là bạn tốt.
Trước lúc đi học, có lúc sẽ tới, cho nên, cùng người Triệu gia cũng quen biết.
Triệu Gia Kỳ dẫn cô vào cửa, hỏi: "Cậu làm sao đột nhiên tới? Đã xảy ra chuyện gì?"
Triệu Gia Kỳ biết, Diệp Phồn Tinh nhà ở Nam Xuyên, là địa phương nhỏ xung quanh thành phố Giang Châu, từ bên kia tới nơi này cũng phải ba giờ đường xe.
Diệp Phồn Tinh nói: "Mình có chuyện muốn nhờ cậu."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương