Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo
Chương 27
Tô Lê cũng không nói gì, chỉ cụp mắt xuống, trầm mặc một lát, nói:"Cảm ơn cậu, Trần Miễn".
Trần Miễn nhìn cô, giơ tay xoa xoa đầu cô, nói:" Giữa chúng ta còn cần phải nói những lời như vậy sao?"
Tô Lê nhìn anh cười, hít sâu một hơi, nói:" Trần Miễn, hiện tại ngoài cậu ra, mình không còn gì hết. Cậu là người duy nhất mình lưu luyến trên đời này".
Trần Miễn xuống xe, giơ tay khoá cô vào lồng ngực mình, nói:" Yên tâm, mình đã đồng ý vĩnh viễn cũng sẽ không rời xa cậu. Đừng sợ, cho dù có chuyện gì xảy ra, mình sẽ tin tưởng và ủng hộ cậu vô điều kiện."
Tô Lê tin lời anh, mấy năm qua, cho dù có chuyện gì xảy ra, anh đều luôn ở bên cạnh bảo vệ cô.
Tô Lê ngước mắt lên nhìn anh, trầm mặc một chút rồi nói:"Trần Miễn, mình sắp kết hôn rồi."
Trần Miễn ngây ra:" Cậu nói cái gì?" Cậu hiển nhiên rất kinh ngạc.
Tô Lê hít sâu một hơi, sau đó cười một cách bình thản, nói:" Làm sao? Nhìn cậu hình như không có tý biểu hiện nào muốn chúc phúc mình nhỉ?"
Trần Miễn nhìn cô, hơi chau mày lại: " Kết hôn? Với ai?"
Tô Lê quay người lại, dựa lưng vào xe, cười nhẹ một tiếng, bình thản nói:"Giang Hy Thần, ngoại trừ anh ấy thì có thể là ai?"
"Tại sao? Không phải cậu nói sắp chia tay sao? Sao đột nhiên lại thành kết hôn?" Trần Miễn hút mạnh một hơi thuốc, có vẻ rất phiền não.
Tô Lê nhìn anh, giơ tay lấy điếu thuốc trong tay anh dập đi, nói:"Ở đâu ra lắm tại sao như vậy chứ, mình với anh ấy ở bên nhau ba năm rồi. Một ngày vợ chồng tình nghĩa trăm năm, có lẽ anh ấy muốn chịu trách nhiệm với mình."
" Chịu trách nhiệm?"Trần Miễn cười nhẹ một tiếng:" Tô Lê, cậu nghĩ một người như Giang Thần Hy sẽ chịu trách nhiệm với phụ nữ sao?Tô Lê, cậu không được kết hôn với anh ta, cậu làm vậy có nghĩ đến tương lai của mình hay không hả? Tại sao anh ta đột nhiên muốn kết hôn với cậu? Loại người như anh ta, nếu không có mục đích gì thì tại sao đột nhiênlại muốn kết hôn với cậu? Không phải cậu luôn rất thông minh sao, chẳng lẽ cậu không nhìn ra sao?”
Tô Lê nhìn Trần Miễn, ngược lại với phản ứng kịch liệt của anh, cô lại hết sức bình tĩnh, bình thản nói:"Trần Miễn, thực ra giống như mình hiện tại rất mệt mỏi. Dù sao anh ta nói muốn kết hôn với mình, mình cũng nghĩ kỹ rồi, ít nhất anh ta là một chỗ dựa không tồi, không phải sao? Cậu từng nói rồi, kêu mình nghĩ một chút cho tương lai, mình...chỉ muốn cậu chúc phúc cho mình. Dù sao thì cậu cũng là người thân duy nhất của mình.”
Trần Miễn nghiêng đầu châm một điếu thuốc khác, rõ ràng là anh đang cố gắng kiềm chế sự tức giận trong lòng, bình thản nói:" Cậu cũng nói mình là người thân duy nhất của cậu. Biết rõ đó là hố lửa còn có thể mở lời chúc phúc cậu sao?"
"Trần Miễn, cậu không hiểu anh ấy. Có lẽ anh ấy là một người không từ thủ đoạn, nhưng thực sự là anh ấy không ngược đãi mình.”
" Hiểu rõ? Tô Lê, mình hỏi cậu, cậu cảm thấy mình thực sự hiểu rõ anh ta sao?" Trần Miễn nhìn cô:" Anh ta không ngược đãi cậu, vậy anh ta yêu cậu sao?"
Tô Lê cụp mắt cười nói:" Tình yêu với mình mà nói là một thứ đồ quá xa xỉ, mình không với tới được. Trần Miễn, mình biết rõ câụ lo cho mình, nhưng hãy tin mình, mình sẽ không để bản thân bị tổn thương đâu. Mình muốn được cậu chúc phúc, được không?"
Trần Miễn hít sâu một hơi, anh trầm mặc một lúc rồi ném đầu lọc thuốc xuống đất, giẫm chân dập lửa, bình tĩnh nói:" Lên xe đi, mình đưa cậu về trước, không phải ngày mai cậu phải đến đoàn phim sao?
Tô Lê"ừm" một tiếng, sau đó liền không tiếp tục đề tài này nữa...
Trần Miễn nhìn cô, giơ tay xoa xoa đầu cô, nói:" Giữa chúng ta còn cần phải nói những lời như vậy sao?"
Tô Lê nhìn anh cười, hít sâu một hơi, nói:" Trần Miễn, hiện tại ngoài cậu ra, mình không còn gì hết. Cậu là người duy nhất mình lưu luyến trên đời này".
Trần Miễn xuống xe, giơ tay khoá cô vào lồng ngực mình, nói:" Yên tâm, mình đã đồng ý vĩnh viễn cũng sẽ không rời xa cậu. Đừng sợ, cho dù có chuyện gì xảy ra, mình sẽ tin tưởng và ủng hộ cậu vô điều kiện."
Tô Lê tin lời anh, mấy năm qua, cho dù có chuyện gì xảy ra, anh đều luôn ở bên cạnh bảo vệ cô.
Tô Lê ngước mắt lên nhìn anh, trầm mặc một chút rồi nói:"Trần Miễn, mình sắp kết hôn rồi."
Trần Miễn ngây ra:" Cậu nói cái gì?" Cậu hiển nhiên rất kinh ngạc.
Tô Lê hít sâu một hơi, sau đó cười một cách bình thản, nói:" Làm sao? Nhìn cậu hình như không có tý biểu hiện nào muốn chúc phúc mình nhỉ?"
Trần Miễn nhìn cô, hơi chau mày lại: " Kết hôn? Với ai?"
Tô Lê quay người lại, dựa lưng vào xe, cười nhẹ một tiếng, bình thản nói:"Giang Hy Thần, ngoại trừ anh ấy thì có thể là ai?"
"Tại sao? Không phải cậu nói sắp chia tay sao? Sao đột nhiên lại thành kết hôn?" Trần Miễn hút mạnh một hơi thuốc, có vẻ rất phiền não.
Tô Lê nhìn anh, giơ tay lấy điếu thuốc trong tay anh dập đi, nói:"Ở đâu ra lắm tại sao như vậy chứ, mình với anh ấy ở bên nhau ba năm rồi. Một ngày vợ chồng tình nghĩa trăm năm, có lẽ anh ấy muốn chịu trách nhiệm với mình."
" Chịu trách nhiệm?"Trần Miễn cười nhẹ một tiếng:" Tô Lê, cậu nghĩ một người như Giang Thần Hy sẽ chịu trách nhiệm với phụ nữ sao?Tô Lê, cậu không được kết hôn với anh ta, cậu làm vậy có nghĩ đến tương lai của mình hay không hả? Tại sao anh ta đột nhiên muốn kết hôn với cậu? Loại người như anh ta, nếu không có mục đích gì thì tại sao đột nhiênlại muốn kết hôn với cậu? Không phải cậu luôn rất thông minh sao, chẳng lẽ cậu không nhìn ra sao?”
Tô Lê nhìn Trần Miễn, ngược lại với phản ứng kịch liệt của anh, cô lại hết sức bình tĩnh, bình thản nói:"Trần Miễn, thực ra giống như mình hiện tại rất mệt mỏi. Dù sao anh ta nói muốn kết hôn với mình, mình cũng nghĩ kỹ rồi, ít nhất anh ta là một chỗ dựa không tồi, không phải sao? Cậu từng nói rồi, kêu mình nghĩ một chút cho tương lai, mình...chỉ muốn cậu chúc phúc cho mình. Dù sao thì cậu cũng là người thân duy nhất của mình.”
Trần Miễn nghiêng đầu châm một điếu thuốc khác, rõ ràng là anh đang cố gắng kiềm chế sự tức giận trong lòng, bình thản nói:" Cậu cũng nói mình là người thân duy nhất của cậu. Biết rõ đó là hố lửa còn có thể mở lời chúc phúc cậu sao?"
"Trần Miễn, cậu không hiểu anh ấy. Có lẽ anh ấy là một người không từ thủ đoạn, nhưng thực sự là anh ấy không ngược đãi mình.”
" Hiểu rõ? Tô Lê, mình hỏi cậu, cậu cảm thấy mình thực sự hiểu rõ anh ta sao?" Trần Miễn nhìn cô:" Anh ta không ngược đãi cậu, vậy anh ta yêu cậu sao?"
Tô Lê cụp mắt cười nói:" Tình yêu với mình mà nói là một thứ đồ quá xa xỉ, mình không với tới được. Trần Miễn, mình biết rõ câụ lo cho mình, nhưng hãy tin mình, mình sẽ không để bản thân bị tổn thương đâu. Mình muốn được cậu chúc phúc, được không?"
Trần Miễn hít sâu một hơi, anh trầm mặc một lúc rồi ném đầu lọc thuốc xuống đất, giẫm chân dập lửa, bình tĩnh nói:" Lên xe đi, mình đưa cậu về trước, không phải ngày mai cậu phải đến đoàn phim sao?
Tô Lê"ừm" một tiếng, sau đó liền không tiếp tục đề tài này nữa...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương