Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo
Chương 330
Ngày hôm sau Tô Lê từ trong mơ màng tỉnh dậy, toàn thân không có chút sức lực nào cả.
Giang Thần Hy để một tờ giấy nhớ ở đầu giường, trên đó có viết một hàng chữ: Nghỉ ngơi hẳn hoi, uống nhiều nước nhé.
Tô Lê nhìn thấy vậy không khỏi bật cười thành tiếng.
Lúc này, có tiếng chuông cửa reo lên, là Hoa Hoa, khi mở cửa còn có cả phục vụ phòng tới, mang đồ ăn sáng tới cho cô.
Hoa Hoa thò đầu vào, cười híp mắt nói: “Chào buổi sáng, Giang phu nhân.”
Tô Lê gõ lên trán cô một cái, quay người mở cửa để cho họ vào, “Hôm nay không có việc gì làm sao em không ngủ nhiều thêm một chút?”
Hoa Hoa cười nói: “Em đây chẳng phải tới để mang đồ ăn sáng cho chị hay sao.”
“Nói hẳn hoi lại.” Tô Lê đưa cho người mang đồ ăn sáng tới một chút phí, sau đó bèn đi vào phòng tắm rửa ráy.
Đi ra, cô đi tới chiếc bàn tròn nhỏ ngồi xuống, hỏi: “Đây là cái gì?”
Hoa Hoa ngồi phía đối diện, cười nói: “Cháo táo đỏ đương quy kỷ tử, bổ máu đó. Thiếu gia hôm nay đã gọi điện thoại cho em, bảo người của khách sạn làm đồ này cho chị.”
Tô Lê nghe vậy trong lòng không khỏi cảm thấy vui mừng,ăn một miếng cháo, vị đường nâu, không ngọt quá nhưng mà mùi vị cũng rất là ngon.
Nhưng mà cô đột nhiên nhớ đến cái gì đó, bèn hỏi: “Hoa Hoa, hôm nay có phải là ngày đấu giá không nhỉ?”
Hoa Hoa gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, chị Tô Lê, chị đã nói với thiếu gia rồi chứ?”
Tô Lê im lặng một lúc lâu sau mới gật gật đầu, “Tối qua hình như chị có nói rồi, chị cũng dường như có nghe Giang thiếu nói bảo chị yên tâm.”
“Dường như sao?” Hoa Hoa trợn trừng mắt nhìn cô.
Tô Lê thở dài một cái, nói: “Hôm qua buồn ngủ quá, lại nói chuyện với Giang thiếu về chuyện của Lâm tiểu thư, vì thế về sau đầu óc chị mơ hồ cả lên.” Nghĩ một lúc sau đó vẫn là để cho Tô Lê mở ti vi ra, tìm hiện trường buổi đấu giá ngày hôm nay.
Tô Lê lại gọi điện thoại cho Giang Thần Hy.
Điện thoại đầu dây bên kia rất nhanh thì bắt máy, “Tỉnh dậy sớm thế sao?” Giang Thần Hy trầm ngâm nói.
Tô Lê “ừ” một tiếng, do dự một lúc xong sau đó nói: “Giang thiếu, giờ anh đang tới hiện trường buổi đấu giá sao?”
Giang Thần Hy ở đầu dây điện thoại bên kia trầm ngâm nói: “Đúng vậy, nếu như em muốn tới đây, anh giờ sẽ quay về đón em?”
Tô Lê lập tức nói: “Không phải không phải, em chỉ là muốn nói với Giang thiếu, mảnh đất àm mọi người nhắm trúng có thể có vấn đề, em lo có cạm bẫy gì đó, anh hãy suy nghĩ kĩ.”
Giang Thần Hy nói: “Em yên tâm, chuyện này trong lòng anh có tính toán.”
“Vậy sao.” Tô Lê nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Ừ, em biết rồi, hy vọng tất cả đều thuận lợi.”
Giang Thần Hy khẽ cười, nói: “Được rồi, hôm nay em không có việc gì thì cứ nghỉ ngơi đi, uống nhiều nước nóng một chút.”
Tô Lê nghe vậy không khỏi bật cười thành tiếng, nói: “Được, thế em tắt máy đây, ăn sáng rồi em với Hoa Hoa đi dạo trung tâm mua sắm.”
Giang Thần Hy đáp lại rồi sau đó bèn ngắt điện thoại.
Trong tay Hoa Hoa cầm một miếng bánh sừng bò hỏi: “Thế nào? Thiếu gia nói gì vậy ạ?”
Tô Lê cười một cái, thở dài nói: “Anh ấy nói anh ấy có tính toán rồi, với cả …”
“Với cả gì ạ?”
Tô Lê bất lực cười nói: “Giang thiếu nói rồi, bảo chị uống nhiều nước nóng.”
Hoa Hoa nghe vậy suýt chút thì bị nghẹn miếng bánh sừng bò, cười nói: “Hết rồi sao?”
Tô Lê gật gật đầu cười đưa mẩu giấy nhớ mà buổi sáng Giang Thần Hy viết cho cô đưa cho Hoa Hoa xem, Hoa Hoa xem một lúc rồi bật cười ha ha,nói: “Quả nhiên, bất luận là người đàn ông như thế nào dường như những người quan tâm cũng chỉ biết nói một câu này sao?”
Tô Lê cười nói: “Cũng gần như vậy.”
Hoa Hoa cười nói: “Nhưng mà em cảm thấy những gì thiếu gia làm đã tốt lắm rồi, ít nhất còn biết chuẩn bị cho chị những đồ ăn bổ máu, mẹ em nói rồi, đối với đàn ông không được yêu cầu quá cao, có thể làm được tàm tạm là được lắm rồi, quan trọng là có được trái tim đó. Mẹ em đối với cha em là như vậy, cha em hay bị mẹ em mắng, thực tại là cha em làm gì cũng không có cách nào làm hài lòng mẹ em, nhưng mà mẹ em vẫn rất vui, ít nhất ông ấy có lòng muốn giúp mẹ em.”
Tô Lê gật gật đầu, nói: “Hoa Hoa, có lúc thật sự rất ngưỡng mộ em.”
Hoa Hoa nghe vậy cũng có chút xấu hổ ngại ngùng, cười nói: “Chị Tô Lê, chị đừng đùa nữa, em mới ngưỡng mộ chị ấy, có được một người đàn ông tốt với chị như thế, với lại lại còn giàu có như vậy nữa, quá là hoàn hảo, chị không biết đâu, bao nhiêu người ngưỡng mộ chị đó.”
Tô Lê cười lắc lắc đầu, nói: “Chị ngưỡng mộ em có được một gia đình hoàn chỉnh. Điều này đối với một đứa mồ côi như chị mà nói, đáng quý hơn nhiều so với khi em có được ngàn vạn gia tài trong tay.”
Hoa Hoa nhìn cô, nuốt thức ăn trong miệng xuống, xin lỗi nói: “Em xin lỗi chị Tô Lê.”
Tô Lê cười lắc lắc đầu, nói: “Không sao, chị cũng đã quen rồi.”
“Chị Tô Lê, chị không nghĩ tới việc tìm lại người thân hay sao?” Hoa Hoa hỏi.
Tô Lê nói: “Lúc còn rất nhỏ đã từng nghĩ qua, nhưng mà khi lớn lên rồi chị không nghĩ tới nữa. Chị không cảm thấy cho dù thật sự tìm được họ rồi, chị sẽ vui tới mức nào, từ nhỏ đã không sống cùng nên cũng không có tình cảm gì, cái gì mà huyết mạch tình thâm, đó đều là phải có điều kiện trước, kiểu người ngay từ khi còn nhỏ đã bị bỏ rơi vào cô nhi viện như chị, thật sự thì không đi tìm lại cha mẹ ruột thì cũng không phải là chuyện xấu gì cả, tránh mang lại rắc rối cho bản thân mình và những người xung quanh, em nói có đúng không?”
Hoa Hoa hiểu như không hiểu gật gật đầu.
Thật ra suy nghĩ này của Tô Lê rất là lý trí, bởi vì không có tình cảm, vì thế nên oán hận cái gì, cũng như là không có tình cảm gì vậy. Cô không muốn đi tìm kiếm, cũng là không muốn tự tạo thêm những phiền phức không cần thiết cho mình và cho người khác.
Buổi đấu giá lần này được rất nhiều người để ý tới, rất nhiều giới truyền thông đã bắt đầu liên tiếp phát hành các loại tin tức đa dạng khác nhau trên khắp các trang mạng giải trí.
Tô Lê tuy rằng nói là ra ngoài đi dạo, nhưng trong lòng cô vẫn lo lắng, vì thế cô lại ở lại khách sạn xem truyền hình trực tiếp.
Hoa Hoa cũng là xem tin tức đầu tiên trên Weibo rồi nói tình hình hiện tại cho Tô Lê.
Trên truyền hình trực tuyến, Giang Hạo Đông vừa mới xuất hiện, giới truyền thông đã ùn ùn bám lấy, Giang Hạo Đông vẫn muốn tỏ dáng vẻ tự tin ra.
Anh ta chỉnh lại chiếc áo vest bên ngoài, đeo kính râm, miệng nhếch lên, dưới sự công kích của giới truyền thông, tự tin bước vào hiện trường buổi đấu giá.
Anh khẽ quay đầu, hỏi người bên cạnh: “Giang Thần Hy đến chưa?”
Trợ lý bên cạnh anh ta nói: “Vẫn chưa nhìn thấy cậu ấy cũng chưa thấy tin tức gì cả.”
“Chưa tới sao?” Giang Hạo Đông có chút kinh ngạc.
Trợ lý của anh ta nói: “Chẳng phải phu nhân cũng đã nói sao, có lẽ hiện giờ cậu ấy cũng không có quá nhiều tiền để cạnh tranh với tập đoàn Giang thị, với lại chúng ta cũng là nhận được tin báo rằng họ cũng muốn đấu thầu mảnh đất này, tập đoàn Giang thị của chúng ta cũng đã làm công tác chuẩn bị đầy đủ rồi.”
Giang Hạo Đông im lặng một lúc lâu sau rồi nói; “Lúc nào cũng phải để ý, bất luận họ là ai tới thì cũng phải thông báo cho tôi biết.”
“Vâng, tổng tài.” Trợ lý của anh ta lễ phép nói …
Hoa Hoa ở bên cạnh lướt Weibo không khỏi nghi ngờ hỏi: “Kì lạ thật, sao tới giờ vẫn chưa nhìn thấy thiếu gia tới chứ.”
Tô Lê nhìn thời gian trên đồng hồ, khẽ chau mày lại nói: “Là phóng viên không quay tới sao? Vừa nãy gọi điện thoại anh ấy nói đang trên đường tới rồi mà.”
Hoa Hoa nhìn nhìn,
Nhưng mà cho đến tận khi buổi đấu giá bắt đầu, cũng vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Giang Thần Hy đâu cả.
Chuyện này là thế nào chứ?
Trong lòng Tô Lê nghĩ, mảnh đất này là anh ấy suy nghĩ rất lâu rồi, nhưng mà tại sao anh ấy vẫn chưa xuất hiện chứ?
Tô Lê mím mím môi.
“Tiếp sau đây chúng ta bắt đầu đấu giá mảnh đất bên hồ xanh, mã số 0329, giá khởi điểm là 500 triệu, bây giờ chúng ra bắt đầu đấu giá.”
Giang Hạo Đông nhìn bốn xung quanh, căn bản không nhìn thấy Giang Thần Hy đâu.
“Tổng tài, không nhìn thấy đám người Giang Thần Hy đâu ạ.” Trợ lý của anh ta khẽ nói.
“Không biết họ đang làm trò quỷ quái gì thế.” Giang Hạo Đông nói.
Trợ lý của anh ta nói: “Em cảm thấy không cần thiết phải lo lắng bọn họ.” Nói rồi còn vẻ mặt đắc ý nói, “Công ty đó của Giang Thần Hy, em không nghe thấy bất cứ tin tức gì về số tiền lớn ra vào gì cả.”
Giang Hạo Đông im lặng một lúc lâu sau, ra ý cho người bên cạnh giơ biển lên, nhẹ nhàng nói: “Trong tay anh ta hiện giờ có một vài công trình mượn danh tập đoàn Giang thị ký tên, sợ rằng anh ta cũng không có quá nhiều tiền đâu.”
Tô Lê nhìn Giang Hạo Đông giơ biển trên truyền hình trực tuyến, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Giang Thần Hy cũng chưa thấy xuất hiện ở bất kì ống kính nào, Hoa Hoa cũng nói cho cô biết tình hình mà những giới truyền thông đó đang phân tích trên Weibo. Nhưng mà nói cũng không rõ ràng gì cả.
Tô Lê nói: “Chẳng lẽ là bởi vì chuyện chị nói nên anh ấy từ bỏ buổi đấu giá này sao?”
Hoa Hoa liên tục gật đầu, nói: “Có khả năng như vậy, chị Tô Lê, chị gọi điện hỏi thiếu gia xem sao đi?”
Tô Lê do dự một lúc sau rồi nói: “Thôi bỏ đi, dù sao đây cũng là chuyện làm ăn của Giang thiếu, chị vẫn không nên can dự vào quá nhiều sẽ tốt hơn, anh ấy đã nói anh ấy có tính toán của anh ấy rồi, chị nghĩ anh ấy nhất định đã có dự tính và kế hoạch của mình rồi.”
Hoa Hoa nhìn Giang Hạo Đông trên màn hình, cười nói: “Nhưng mà nhìn dáng vẻ nhất định phải có được của tập đoàn Giang thị kìa.” Nói rồi cô cười nói: “Xem ra vị tổng tài mới của Tập đoàn Giang thị này hình như không hề biết rằng mảnh đất này có vấn đề thì phải.”
“Hoa Hoa, em như vậy có phải đang cười trên nỗi đau của người khác không hả?” Tô Lê cười nhìn cô hỏi.
Hoa Hoa rất không phục thì thầm nói: “Em cười trên nỗi đau của người khác cũng là hợp tình hợp lý mà, bọn họ cướp công ty của thiếu gia lại cướp đi tất cả mọi thứ của anh ấy, hiện giờ còn muốn cướp đất của thiếu gia, quá là mặt dày rồi, dù sao mảnh đất này cũng không tốt, cứ để cho họ mua đi, mua cho thiệt chết họ đi, đáng đời!”
Tô Lê nói: “Hoa Hoa, những lời này sau này nếu như không có người ngoài thì em có thể nói được, nhưng mà nếu như ở bên ngoài đừng có nói ra, đặc biệt là tình hình về mảnh đất này, hiểu chưa?”
Hoa Hoa bụm miệng lại vội vàng gật đầu, nói: “Chị Tô Lê, chị yên tâm, em bảo đảm tuyệt đối không nói linh tinh. Em không biết chuyện gì cả.”
Tô Lê cười gật gật đầu, nói: “Được rồi, chúng ta cũng đừng nên lo lắng chuyện này nữa, chúng ta ra ngoài đi dạo, đã lâu rồi không đi ra ngoài rồi.”
Hoa Hoa nghe vậy lập tức phấn chấn, nói: “được ạ được ạ.”
Tô Lê lại nhìn lên màn hình ti vi, sau đó tiện tay tắt ti vi đi, lấy chiếc túi xách, chuẩn bị đi ra ngoài.
Hiện trường buổi đấu giá:
Trợ lý của Giang Hạo Đông trở lại ngồi cạnh bên Giang Hạo Đông khẽ nói: “Tổng tài, em đã nghe nói rồi, lần này hình như đến cử đại diện tới cũng không có.”
Giang Thần Hy để một tờ giấy nhớ ở đầu giường, trên đó có viết một hàng chữ: Nghỉ ngơi hẳn hoi, uống nhiều nước nhé.
Tô Lê nhìn thấy vậy không khỏi bật cười thành tiếng.
Lúc này, có tiếng chuông cửa reo lên, là Hoa Hoa, khi mở cửa còn có cả phục vụ phòng tới, mang đồ ăn sáng tới cho cô.
Hoa Hoa thò đầu vào, cười híp mắt nói: “Chào buổi sáng, Giang phu nhân.”
Tô Lê gõ lên trán cô một cái, quay người mở cửa để cho họ vào, “Hôm nay không có việc gì làm sao em không ngủ nhiều thêm một chút?”
Hoa Hoa cười nói: “Em đây chẳng phải tới để mang đồ ăn sáng cho chị hay sao.”
“Nói hẳn hoi lại.” Tô Lê đưa cho người mang đồ ăn sáng tới một chút phí, sau đó bèn đi vào phòng tắm rửa ráy.
Đi ra, cô đi tới chiếc bàn tròn nhỏ ngồi xuống, hỏi: “Đây là cái gì?”
Hoa Hoa ngồi phía đối diện, cười nói: “Cháo táo đỏ đương quy kỷ tử, bổ máu đó. Thiếu gia hôm nay đã gọi điện thoại cho em, bảo người của khách sạn làm đồ này cho chị.”
Tô Lê nghe vậy trong lòng không khỏi cảm thấy vui mừng,ăn một miếng cháo, vị đường nâu, không ngọt quá nhưng mà mùi vị cũng rất là ngon.
Nhưng mà cô đột nhiên nhớ đến cái gì đó, bèn hỏi: “Hoa Hoa, hôm nay có phải là ngày đấu giá không nhỉ?”
Hoa Hoa gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, chị Tô Lê, chị đã nói với thiếu gia rồi chứ?”
Tô Lê im lặng một lúc lâu sau mới gật gật đầu, “Tối qua hình như chị có nói rồi, chị cũng dường như có nghe Giang thiếu nói bảo chị yên tâm.”
“Dường như sao?” Hoa Hoa trợn trừng mắt nhìn cô.
Tô Lê thở dài một cái, nói: “Hôm qua buồn ngủ quá, lại nói chuyện với Giang thiếu về chuyện của Lâm tiểu thư, vì thế về sau đầu óc chị mơ hồ cả lên.” Nghĩ một lúc sau đó vẫn là để cho Tô Lê mở ti vi ra, tìm hiện trường buổi đấu giá ngày hôm nay.
Tô Lê lại gọi điện thoại cho Giang Thần Hy.
Điện thoại đầu dây bên kia rất nhanh thì bắt máy, “Tỉnh dậy sớm thế sao?” Giang Thần Hy trầm ngâm nói.
Tô Lê “ừ” một tiếng, do dự một lúc xong sau đó nói: “Giang thiếu, giờ anh đang tới hiện trường buổi đấu giá sao?”
Giang Thần Hy ở đầu dây điện thoại bên kia trầm ngâm nói: “Đúng vậy, nếu như em muốn tới đây, anh giờ sẽ quay về đón em?”
Tô Lê lập tức nói: “Không phải không phải, em chỉ là muốn nói với Giang thiếu, mảnh đất àm mọi người nhắm trúng có thể có vấn đề, em lo có cạm bẫy gì đó, anh hãy suy nghĩ kĩ.”
Giang Thần Hy nói: “Em yên tâm, chuyện này trong lòng anh có tính toán.”
“Vậy sao.” Tô Lê nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Ừ, em biết rồi, hy vọng tất cả đều thuận lợi.”
Giang Thần Hy khẽ cười, nói: “Được rồi, hôm nay em không có việc gì thì cứ nghỉ ngơi đi, uống nhiều nước nóng một chút.”
Tô Lê nghe vậy không khỏi bật cười thành tiếng, nói: “Được, thế em tắt máy đây, ăn sáng rồi em với Hoa Hoa đi dạo trung tâm mua sắm.”
Giang Thần Hy đáp lại rồi sau đó bèn ngắt điện thoại.
Trong tay Hoa Hoa cầm một miếng bánh sừng bò hỏi: “Thế nào? Thiếu gia nói gì vậy ạ?”
Tô Lê cười một cái, thở dài nói: “Anh ấy nói anh ấy có tính toán rồi, với cả …”
“Với cả gì ạ?”
Tô Lê bất lực cười nói: “Giang thiếu nói rồi, bảo chị uống nhiều nước nóng.”
Hoa Hoa nghe vậy suýt chút thì bị nghẹn miếng bánh sừng bò, cười nói: “Hết rồi sao?”
Tô Lê gật gật đầu cười đưa mẩu giấy nhớ mà buổi sáng Giang Thần Hy viết cho cô đưa cho Hoa Hoa xem, Hoa Hoa xem một lúc rồi bật cười ha ha,nói: “Quả nhiên, bất luận là người đàn ông như thế nào dường như những người quan tâm cũng chỉ biết nói một câu này sao?”
Tô Lê cười nói: “Cũng gần như vậy.”
Hoa Hoa cười nói: “Nhưng mà em cảm thấy những gì thiếu gia làm đã tốt lắm rồi, ít nhất còn biết chuẩn bị cho chị những đồ ăn bổ máu, mẹ em nói rồi, đối với đàn ông không được yêu cầu quá cao, có thể làm được tàm tạm là được lắm rồi, quan trọng là có được trái tim đó. Mẹ em đối với cha em là như vậy, cha em hay bị mẹ em mắng, thực tại là cha em làm gì cũng không có cách nào làm hài lòng mẹ em, nhưng mà mẹ em vẫn rất vui, ít nhất ông ấy có lòng muốn giúp mẹ em.”
Tô Lê gật gật đầu, nói: “Hoa Hoa, có lúc thật sự rất ngưỡng mộ em.”
Hoa Hoa nghe vậy cũng có chút xấu hổ ngại ngùng, cười nói: “Chị Tô Lê, chị đừng đùa nữa, em mới ngưỡng mộ chị ấy, có được một người đàn ông tốt với chị như thế, với lại lại còn giàu có như vậy nữa, quá là hoàn hảo, chị không biết đâu, bao nhiêu người ngưỡng mộ chị đó.”
Tô Lê cười lắc lắc đầu, nói: “Chị ngưỡng mộ em có được một gia đình hoàn chỉnh. Điều này đối với một đứa mồ côi như chị mà nói, đáng quý hơn nhiều so với khi em có được ngàn vạn gia tài trong tay.”
Hoa Hoa nhìn cô, nuốt thức ăn trong miệng xuống, xin lỗi nói: “Em xin lỗi chị Tô Lê.”
Tô Lê cười lắc lắc đầu, nói: “Không sao, chị cũng đã quen rồi.”
“Chị Tô Lê, chị không nghĩ tới việc tìm lại người thân hay sao?” Hoa Hoa hỏi.
Tô Lê nói: “Lúc còn rất nhỏ đã từng nghĩ qua, nhưng mà khi lớn lên rồi chị không nghĩ tới nữa. Chị không cảm thấy cho dù thật sự tìm được họ rồi, chị sẽ vui tới mức nào, từ nhỏ đã không sống cùng nên cũng không có tình cảm gì, cái gì mà huyết mạch tình thâm, đó đều là phải có điều kiện trước, kiểu người ngay từ khi còn nhỏ đã bị bỏ rơi vào cô nhi viện như chị, thật sự thì không đi tìm lại cha mẹ ruột thì cũng không phải là chuyện xấu gì cả, tránh mang lại rắc rối cho bản thân mình và những người xung quanh, em nói có đúng không?”
Hoa Hoa hiểu như không hiểu gật gật đầu.
Thật ra suy nghĩ này của Tô Lê rất là lý trí, bởi vì không có tình cảm, vì thế nên oán hận cái gì, cũng như là không có tình cảm gì vậy. Cô không muốn đi tìm kiếm, cũng là không muốn tự tạo thêm những phiền phức không cần thiết cho mình và cho người khác.
Buổi đấu giá lần này được rất nhiều người để ý tới, rất nhiều giới truyền thông đã bắt đầu liên tiếp phát hành các loại tin tức đa dạng khác nhau trên khắp các trang mạng giải trí.
Tô Lê tuy rằng nói là ra ngoài đi dạo, nhưng trong lòng cô vẫn lo lắng, vì thế cô lại ở lại khách sạn xem truyền hình trực tiếp.
Hoa Hoa cũng là xem tin tức đầu tiên trên Weibo rồi nói tình hình hiện tại cho Tô Lê.
Trên truyền hình trực tuyến, Giang Hạo Đông vừa mới xuất hiện, giới truyền thông đã ùn ùn bám lấy, Giang Hạo Đông vẫn muốn tỏ dáng vẻ tự tin ra.
Anh ta chỉnh lại chiếc áo vest bên ngoài, đeo kính râm, miệng nhếch lên, dưới sự công kích của giới truyền thông, tự tin bước vào hiện trường buổi đấu giá.
Anh khẽ quay đầu, hỏi người bên cạnh: “Giang Thần Hy đến chưa?”
Trợ lý bên cạnh anh ta nói: “Vẫn chưa nhìn thấy cậu ấy cũng chưa thấy tin tức gì cả.”
“Chưa tới sao?” Giang Hạo Đông có chút kinh ngạc.
Trợ lý của anh ta nói: “Chẳng phải phu nhân cũng đã nói sao, có lẽ hiện giờ cậu ấy cũng không có quá nhiều tiền để cạnh tranh với tập đoàn Giang thị, với lại chúng ta cũng là nhận được tin báo rằng họ cũng muốn đấu thầu mảnh đất này, tập đoàn Giang thị của chúng ta cũng đã làm công tác chuẩn bị đầy đủ rồi.”
Giang Hạo Đông im lặng một lúc lâu sau rồi nói; “Lúc nào cũng phải để ý, bất luận họ là ai tới thì cũng phải thông báo cho tôi biết.”
“Vâng, tổng tài.” Trợ lý của anh ta lễ phép nói …
Hoa Hoa ở bên cạnh lướt Weibo không khỏi nghi ngờ hỏi: “Kì lạ thật, sao tới giờ vẫn chưa nhìn thấy thiếu gia tới chứ.”
Tô Lê nhìn thời gian trên đồng hồ, khẽ chau mày lại nói: “Là phóng viên không quay tới sao? Vừa nãy gọi điện thoại anh ấy nói đang trên đường tới rồi mà.”
Hoa Hoa nhìn nhìn,
Nhưng mà cho đến tận khi buổi đấu giá bắt đầu, cũng vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Giang Thần Hy đâu cả.
Chuyện này là thế nào chứ?
Trong lòng Tô Lê nghĩ, mảnh đất này là anh ấy suy nghĩ rất lâu rồi, nhưng mà tại sao anh ấy vẫn chưa xuất hiện chứ?
Tô Lê mím mím môi.
“Tiếp sau đây chúng ta bắt đầu đấu giá mảnh đất bên hồ xanh, mã số 0329, giá khởi điểm là 500 triệu, bây giờ chúng ra bắt đầu đấu giá.”
Giang Hạo Đông nhìn bốn xung quanh, căn bản không nhìn thấy Giang Thần Hy đâu.
“Tổng tài, không nhìn thấy đám người Giang Thần Hy đâu ạ.” Trợ lý của anh ta khẽ nói.
“Không biết họ đang làm trò quỷ quái gì thế.” Giang Hạo Đông nói.
Trợ lý của anh ta nói: “Em cảm thấy không cần thiết phải lo lắng bọn họ.” Nói rồi còn vẻ mặt đắc ý nói, “Công ty đó của Giang Thần Hy, em không nghe thấy bất cứ tin tức gì về số tiền lớn ra vào gì cả.”
Giang Hạo Đông im lặng một lúc lâu sau, ra ý cho người bên cạnh giơ biển lên, nhẹ nhàng nói: “Trong tay anh ta hiện giờ có một vài công trình mượn danh tập đoàn Giang thị ký tên, sợ rằng anh ta cũng không có quá nhiều tiền đâu.”
Tô Lê nhìn Giang Hạo Đông giơ biển trên truyền hình trực tuyến, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Giang Thần Hy cũng chưa thấy xuất hiện ở bất kì ống kính nào, Hoa Hoa cũng nói cho cô biết tình hình mà những giới truyền thông đó đang phân tích trên Weibo. Nhưng mà nói cũng không rõ ràng gì cả.
Tô Lê nói: “Chẳng lẽ là bởi vì chuyện chị nói nên anh ấy từ bỏ buổi đấu giá này sao?”
Hoa Hoa liên tục gật đầu, nói: “Có khả năng như vậy, chị Tô Lê, chị gọi điện hỏi thiếu gia xem sao đi?”
Tô Lê do dự một lúc sau rồi nói: “Thôi bỏ đi, dù sao đây cũng là chuyện làm ăn của Giang thiếu, chị vẫn không nên can dự vào quá nhiều sẽ tốt hơn, anh ấy đã nói anh ấy có tính toán của anh ấy rồi, chị nghĩ anh ấy nhất định đã có dự tính và kế hoạch của mình rồi.”
Hoa Hoa nhìn Giang Hạo Đông trên màn hình, cười nói: “Nhưng mà nhìn dáng vẻ nhất định phải có được của tập đoàn Giang thị kìa.” Nói rồi cô cười nói: “Xem ra vị tổng tài mới của Tập đoàn Giang thị này hình như không hề biết rằng mảnh đất này có vấn đề thì phải.”
“Hoa Hoa, em như vậy có phải đang cười trên nỗi đau của người khác không hả?” Tô Lê cười nhìn cô hỏi.
Hoa Hoa rất không phục thì thầm nói: “Em cười trên nỗi đau của người khác cũng là hợp tình hợp lý mà, bọn họ cướp công ty của thiếu gia lại cướp đi tất cả mọi thứ của anh ấy, hiện giờ còn muốn cướp đất của thiếu gia, quá là mặt dày rồi, dù sao mảnh đất này cũng không tốt, cứ để cho họ mua đi, mua cho thiệt chết họ đi, đáng đời!”
Tô Lê nói: “Hoa Hoa, những lời này sau này nếu như không có người ngoài thì em có thể nói được, nhưng mà nếu như ở bên ngoài đừng có nói ra, đặc biệt là tình hình về mảnh đất này, hiểu chưa?”
Hoa Hoa bụm miệng lại vội vàng gật đầu, nói: “Chị Tô Lê, chị yên tâm, em bảo đảm tuyệt đối không nói linh tinh. Em không biết chuyện gì cả.”
Tô Lê cười gật gật đầu, nói: “Được rồi, chúng ta cũng đừng nên lo lắng chuyện này nữa, chúng ta ra ngoài đi dạo, đã lâu rồi không đi ra ngoài rồi.”
Hoa Hoa nghe vậy lập tức phấn chấn, nói: “được ạ được ạ.”
Tô Lê lại nhìn lên màn hình ti vi, sau đó tiện tay tắt ti vi đi, lấy chiếc túi xách, chuẩn bị đi ra ngoài.
Hiện trường buổi đấu giá:
Trợ lý của Giang Hạo Đông trở lại ngồi cạnh bên Giang Hạo Đông khẽ nói: “Tổng tài, em đã nghe nói rồi, lần này hình như đến cử đại diện tới cũng không có.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương