Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Chương 138: Lại là tiết tấu thêm một kẻ thù
Editor: May
"Thẩm tiểu thư, cô nói đùa rồi. Cô là người phụ nữ của thiếu gia, mà tôi chỉ là một người làm, dù tôi khó chịu với chính mình, cũng tuyệt đối không dám có nửa điểm thành kiến với cô."
Đối mặt với chất vấn của Thẩm Chanh, thái độ Đào Đào rất khiêm tốn.
Tuy rằng lời của cô ta sẽ khiến người nghe cảm thấy không thoải mái, nhưng thái độ vẫn là rất thành khẩn.
Nhưng coi như thái độ của cô ta thành khẩn hơn nữa, Thẩm Chanh vẫn không dung nạp.
"Người làm đáng lẽ ra phải có bộ dạng của người làm."
Giọng nói của cô nghe lạnh nhạt, khiến người ta suy đoán không ra tâm tư của cô.
Cô cứ miễn cưỡng dựa vào bên cạnh cửa, hai tay khoanh lại, khóe môi nâng lên nụ cười, từ chối cho ý kiến liếc nhìn Đào Đào, giống như là sinh ra hứng thú nồng đậm với lời nói kế tiếp của cô ta.
Đào Đào xin lỗi mở miệng, "Thẩm tiểu thư đừng nóng giận, con người của tôi chính là ăn nói vụng về, không biết nói chuyện. Nếu chọc giận cô không vui, tôi ở nơi này nhận tội với cô."
Rốt cuộc cũng là một người phụ nữ thông minh, biết dùng cách này để giảm bớt nguy cơ.
Đáng tiếc cô ta càng biết nói chuyện, Thẩm Chanh càng phản cảm với cô ta, cô khẽ cười một tiếng, "Ăn nói vụng về? Sao tôi cảm thấy là miệng có khiếm khuyết."
Đào Đào dùng nụ cười để che dấu ngượng ngùng, "Thẩm tiểu thư nói đúng lắm, miệng của tôi đúng là khiếm khuyết một chút."
Cô ta hiển nhiên không ngờ, Thẩm Chanh là một nhân vật lợi hại như vậy, sẽ dùng cách này để đánh mặt của cô ta, vốn không lưu cho người ta một chút đường sống.
Nếu biết, vừa rồi cô ta sẽ không tự làm mất mặt như vậy.
Phản ứng của cô ta, khiến Thẩm Chanh không vui.
Hàng này không biết tranh luận lại sao? Khiến một mình cô nghịch rất không thú vị.
"Đúng cái gì mà đúng, cô phải nói: Miệng cô mới không khiếm khuyết!"
Thẩm Chanh chính là kiêu ngạo như vậy, rõ ràng đã khiến người ta không đất dung thân, còn muốn đổi cách thức tiếp tục ngược đối phương.
Sự thật chứng minh, Đào Đào cũng không dám nói như vậy, không vì cái gì cả, chỉ là bởi vì cô ta biết bây giờ mình nói gì cũng sai.
Thẩm Chanh nhìn cô ta, mắt lạnh nhẹ híp lại.
Người phụ nữ này thà rằng cam chịu mình là miệng khiếm khuyết, cũng không chịu lên tiếng phản bác, vậy thì chứng minh cô ta không đơn giản.
Dùng một câu dễ nghe để hình dung, cái này gọi là nhẫn nhịn chịu nhục.
Khó nghe chút, chính là tâm cơ kỹ nữ.
Khụ!
Đây chính là tiết tấu có thêm một kẻ thù nha!
"Thẩm tiểu thư, thiếu gia bảo người ta chuẩn bị quần áo mới cho cô, chúng tôi đang muốn cầm đến phòng cất giữ quần áo, không bằng cô cùng nhau đi, chọn một bộ để thay."
Vì giảm bớt cục diện cứng ngắc này, Đào Đào thông minh chuyển chủ đề.
Mà sở dĩ cô ta sẽ đề nghị như vậy, hoàn toàn cũng là vì cách ăn mặc của Thẩm Chanh.
Một kiện áo sơ mi của đàn ông, một cái quần soóc ngắn, còn đi chân trần, rõ ràng không có trải qua ăn mặc và trang điểm, nhưng nhìn có vẻ vừa đẹp mắt rồi lại làm cho người khác hâm mộ.
Tư thái hoàn mỹ, ngũ quan xinh xắn, khí chất xuất trần, chỉ cần là một người phụ nữ thì đều sẽ muốn có.
Đào Đào không phủ nhận mình là ghen ghét với cô.
Mà nguyên nhân, không chỉ là bởi vì Thẩm Chanh rất xinh đẹp, hơn nữa là, mệnh Thẩm Chanh tốt hơn cô ta.
Ở thời đại so vận khí này, có ai không muốn nhảy lên đầu cành trở thành Phượng Hoàng, lại có ai không muốn cao cao tại thượng.
Thẩm Chanh lạnh lùng liếc nhìn Đào Đào, thậm chí một câu từ chối cũng không có lưu lại cho cô ta, liền xoay người đi xuống lầu.
Đào Đào nhìn cô đi xuống cầu thang, ánh mắt bắt đầu trở nên âm u, một tia khác thường thoáng lóe lên trong mắt cô ta.
Thấy Đào Đào nhìn đầu bậc thang ngẩn người, một nữ hầu bên cạnh kéo kéo tay cô ta, hô lên: "Chị Đào Đào...."
Nghe được tiếng động, Đào Đào hoàn hồn, nói một câu: "Đi thôi, mang những thứ đó đi vào trong."
Sau đó, mấy người mang toàn bộ đồ vào phòng cất giữ quần áo, phân loại, trưng bày chỉnh tề vào trong tủ rộng lớn.
"Thẩm tiểu thư, cô nói đùa rồi. Cô là người phụ nữ của thiếu gia, mà tôi chỉ là một người làm, dù tôi khó chịu với chính mình, cũng tuyệt đối không dám có nửa điểm thành kiến với cô."
Đối mặt với chất vấn của Thẩm Chanh, thái độ Đào Đào rất khiêm tốn.
Tuy rằng lời của cô ta sẽ khiến người nghe cảm thấy không thoải mái, nhưng thái độ vẫn là rất thành khẩn.
Nhưng coi như thái độ của cô ta thành khẩn hơn nữa, Thẩm Chanh vẫn không dung nạp.
"Người làm đáng lẽ ra phải có bộ dạng của người làm."
Giọng nói của cô nghe lạnh nhạt, khiến người ta suy đoán không ra tâm tư của cô.
Cô cứ miễn cưỡng dựa vào bên cạnh cửa, hai tay khoanh lại, khóe môi nâng lên nụ cười, từ chối cho ý kiến liếc nhìn Đào Đào, giống như là sinh ra hứng thú nồng đậm với lời nói kế tiếp của cô ta.
Đào Đào xin lỗi mở miệng, "Thẩm tiểu thư đừng nóng giận, con người của tôi chính là ăn nói vụng về, không biết nói chuyện. Nếu chọc giận cô không vui, tôi ở nơi này nhận tội với cô."
Rốt cuộc cũng là một người phụ nữ thông minh, biết dùng cách này để giảm bớt nguy cơ.
Đáng tiếc cô ta càng biết nói chuyện, Thẩm Chanh càng phản cảm với cô ta, cô khẽ cười một tiếng, "Ăn nói vụng về? Sao tôi cảm thấy là miệng có khiếm khuyết."
Đào Đào dùng nụ cười để che dấu ngượng ngùng, "Thẩm tiểu thư nói đúng lắm, miệng của tôi đúng là khiếm khuyết một chút."
Cô ta hiển nhiên không ngờ, Thẩm Chanh là một nhân vật lợi hại như vậy, sẽ dùng cách này để đánh mặt của cô ta, vốn không lưu cho người ta một chút đường sống.
Nếu biết, vừa rồi cô ta sẽ không tự làm mất mặt như vậy.
Phản ứng của cô ta, khiến Thẩm Chanh không vui.
Hàng này không biết tranh luận lại sao? Khiến một mình cô nghịch rất không thú vị.
"Đúng cái gì mà đúng, cô phải nói: Miệng cô mới không khiếm khuyết!"
Thẩm Chanh chính là kiêu ngạo như vậy, rõ ràng đã khiến người ta không đất dung thân, còn muốn đổi cách thức tiếp tục ngược đối phương.
Sự thật chứng minh, Đào Đào cũng không dám nói như vậy, không vì cái gì cả, chỉ là bởi vì cô ta biết bây giờ mình nói gì cũng sai.
Thẩm Chanh nhìn cô ta, mắt lạnh nhẹ híp lại.
Người phụ nữ này thà rằng cam chịu mình là miệng khiếm khuyết, cũng không chịu lên tiếng phản bác, vậy thì chứng minh cô ta không đơn giản.
Dùng một câu dễ nghe để hình dung, cái này gọi là nhẫn nhịn chịu nhục.
Khó nghe chút, chính là tâm cơ kỹ nữ.
Khụ!
Đây chính là tiết tấu có thêm một kẻ thù nha!
"Thẩm tiểu thư, thiếu gia bảo người ta chuẩn bị quần áo mới cho cô, chúng tôi đang muốn cầm đến phòng cất giữ quần áo, không bằng cô cùng nhau đi, chọn một bộ để thay."
Vì giảm bớt cục diện cứng ngắc này, Đào Đào thông minh chuyển chủ đề.
Mà sở dĩ cô ta sẽ đề nghị như vậy, hoàn toàn cũng là vì cách ăn mặc của Thẩm Chanh.
Một kiện áo sơ mi của đàn ông, một cái quần soóc ngắn, còn đi chân trần, rõ ràng không có trải qua ăn mặc và trang điểm, nhưng nhìn có vẻ vừa đẹp mắt rồi lại làm cho người khác hâm mộ.
Tư thái hoàn mỹ, ngũ quan xinh xắn, khí chất xuất trần, chỉ cần là một người phụ nữ thì đều sẽ muốn có.
Đào Đào không phủ nhận mình là ghen ghét với cô.
Mà nguyên nhân, không chỉ là bởi vì Thẩm Chanh rất xinh đẹp, hơn nữa là, mệnh Thẩm Chanh tốt hơn cô ta.
Ở thời đại so vận khí này, có ai không muốn nhảy lên đầu cành trở thành Phượng Hoàng, lại có ai không muốn cao cao tại thượng.
Thẩm Chanh lạnh lùng liếc nhìn Đào Đào, thậm chí một câu từ chối cũng không có lưu lại cho cô ta, liền xoay người đi xuống lầu.
Đào Đào nhìn cô đi xuống cầu thang, ánh mắt bắt đầu trở nên âm u, một tia khác thường thoáng lóe lên trong mắt cô ta.
Thấy Đào Đào nhìn đầu bậc thang ngẩn người, một nữ hầu bên cạnh kéo kéo tay cô ta, hô lên: "Chị Đào Đào...."
Nghe được tiếng động, Đào Đào hoàn hồn, nói một câu: "Đi thôi, mang những thứ đó đi vào trong."
Sau đó, mấy người mang toàn bộ đồ vào phòng cất giữ quần áo, phân loại, trưng bày chỉnh tề vào trong tủ rộng lớn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương