Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Chương 41: Mua vòng hoa cũng cần một khoản tiền rất lớn
Editor: May
Ánh mắt mang theo sát khí trực tiếp phóng tới, Đường Diễm nhẹ ho một tiếng, lui về phía sau hai bước.
"Khụ!"
"Nếu tôi biết cô ấy chính là người trước trong truyền thuyết kia của cậu, tuyệt đối sẽ không lựa chọn cô ấy để ra tay."
"Cái kia, cậu không nhìn thấy tôi."
"Coi như vừa rồi chưa từng phát sinh chuyện gì đi."
Sự tình đã phát triển đến mức này, còn có thể coi như chưa phát sinh chuyện gì sao?!
Nếu có thể, Mộ Bạch cũng không tức giận như vậy.
Cho nên loại lời nói không có dinh dưỡng này, chắc hẳn cũng chỉ có Đường Diễm - loại mặt hàng này mới nói ra được.
"Tôi còn có việc, đi trước đây!"
Nhìn người họ Mộ trước mặt đang tái mặt, hận không thể cho xé nát người khác, Đường Diễm cảm thấy vẫn là tẩu vi thượng sách.
Quay người lại, thấy Thi Vực đúng lúc đi về phía bên này.
Vì tránh liên lụy người vô tội, Đường Diễm bước nhanh đi lên trước, tốt bụng nhắc nhở Thi Vực: "Mộ Đại Thiếu Gia đang sầu chung thân đại sự của cậu ta, chớ chọc cậu ta. Đi, chúng ta đi uống một ly."
Sáng sớm đã đi uống một ly?
Thi Vực coi như không thấy anh ta, ánh mắt sâu thẩm và sắc bén nhanh chóng đảo qua bốn phía.
Thái độ rất rõ ràng, là đang tìm người.
Chỉ là, lại không nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia.
Đầu tiên là bị mỹ nữ khinh bỉ một phen, rồi bị Mộ Bạch thoá mạ một trận, bây giờ còn bị Thi Vực không đếm xỉa.
Đường Diễm đột nhiên cảm thấy, không được yêu mến nữa
"Cậu muốn dùng ánh mắt oán trách trời đất này độc sát ai?"
Cuối cùng Thi Vực liếc mắt nhìn anh ta một cái, đáng tiếc lời nói ra lại tuyệt đối không êm tai.
Đường Diễm liếc anh một cái, một bộ dáng kiêu ngạo, "Cậu quản được tiểu gia tôi sao?"
Thi Vực nghe được chút ý tứ trong giọng nói của anh ta, không nhịn được nâng khóe môi đẹp mắt lên, "Bị phụ nữ bỏ rơi cũng không phải là lần đầu tiên, cậu tuyệt đối đừng một khoản tiền rất lớn."
"Cậu mới bị bỏ rơi, cả nhà cậu đều bị người bỏ rơi! Còn có, cậu có chết thì tiểu gia cũng sẽ không chết!"
Đường Diễm tức giận khó nhịn, xưa nay luôn là anh bỏ rơi người khác, có lúc nào bị người bỏ rơi qua?
Tự sát, quá coi trọng anh rồi.
Thi Vực giương môi khẽ cười, "Thẹn quá hóa giận là phản ứng phụ nữ mới có."
"Stop đê......" Đường Diễm lườm anh một cái, hừ lạnh một tiếng, "Tiểu gia không muốn nói nhiều nửa câu với loại "Xử nam" như cậu, như vậy sẽ sỉ nhục chỉ số thông minh của tiểu gia!"
"À? Cậu đây là ngại khuôn mặt xinh đẹp đó quá nhạt nhẽo vô vị sao?" Ánh mắt Thi Vực lạnh hẳn đi, tuôn ra một chút sát khí.
"Sao nào, cậu còn muốn mang tiểu gia đi phẩu thuật thẩm mỹ à."
"Không, phẩu thuật thẩm mỹ quá tùy tiện rồi."
"Dung nhan tuyệt thế của tiểu gia khiến ngàn vạn thiếu nữ say mê, hoàn toàn không cần phải phẩu thuật thẩm mỹ làm gì."
"Vậy hủy duy thì sao?"
"Không suy tính đến!"
"Cậu nói thì không tính."
Một quyền quẳng xuống, Đường Diễm hoàn toàn không kịp trốn.
Trên mặt tuấn mỹ lập tức nổi lên một mảnh máu ứ đọng, càng tăng thêm cho anh ta vài phần sắc thái.
"Thi Vực cậu - lão xử nam này!"
"Đồ biến thái! Lão hồ ly!"
"Chết già cũng không có người nào phá thân cho cậu!"
"Quá không biết xấu hổ rồi..."
Có chút hứng thú nhìn côn đồ xù lông trước mắt, Thi Vực rất bình tĩnh.
Xem ra chuyện bãi rác lần trước còn chưa đủ nổi sóng....
Ừ, lần sau có cần phải càng mãnh liệt hơn không.
Không ngờ tránh thoát một quyền của Mộ Bạch, lại chịu một quyền của Thi Vực.
Dưới sự phẫn nộ, Đường Diễm quay đầu bước đi.
Đi thì đi, lại còn đi ra một loại tư thái giận dỗi....
Thi Vực quay đầu lại.
Không biết Mộ Bạch đã đi từ bao giờ rồi.
Lần nữa ngắm nhìn bốn phía, vẫn không có nhìn thấy bóng dáng Thẩm Chanh, nhíu chặt mày, ánh mắt của anh dần trở nên thâm trầm....
Ánh mắt mang theo sát khí trực tiếp phóng tới, Đường Diễm nhẹ ho một tiếng, lui về phía sau hai bước.
"Khụ!"
"Nếu tôi biết cô ấy chính là người trước trong truyền thuyết kia của cậu, tuyệt đối sẽ không lựa chọn cô ấy để ra tay."
"Cái kia, cậu không nhìn thấy tôi."
"Coi như vừa rồi chưa từng phát sinh chuyện gì đi."
Sự tình đã phát triển đến mức này, còn có thể coi như chưa phát sinh chuyện gì sao?!
Nếu có thể, Mộ Bạch cũng không tức giận như vậy.
Cho nên loại lời nói không có dinh dưỡng này, chắc hẳn cũng chỉ có Đường Diễm - loại mặt hàng này mới nói ra được.
"Tôi còn có việc, đi trước đây!"
Nhìn người họ Mộ trước mặt đang tái mặt, hận không thể cho xé nát người khác, Đường Diễm cảm thấy vẫn là tẩu vi thượng sách.
Quay người lại, thấy Thi Vực đúng lúc đi về phía bên này.
Vì tránh liên lụy người vô tội, Đường Diễm bước nhanh đi lên trước, tốt bụng nhắc nhở Thi Vực: "Mộ Đại Thiếu Gia đang sầu chung thân đại sự của cậu ta, chớ chọc cậu ta. Đi, chúng ta đi uống một ly."
Sáng sớm đã đi uống một ly?
Thi Vực coi như không thấy anh ta, ánh mắt sâu thẩm và sắc bén nhanh chóng đảo qua bốn phía.
Thái độ rất rõ ràng, là đang tìm người.
Chỉ là, lại không nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia.
Đầu tiên là bị mỹ nữ khinh bỉ một phen, rồi bị Mộ Bạch thoá mạ một trận, bây giờ còn bị Thi Vực không đếm xỉa.
Đường Diễm đột nhiên cảm thấy, không được yêu mến nữa
"Cậu muốn dùng ánh mắt oán trách trời đất này độc sát ai?"
Cuối cùng Thi Vực liếc mắt nhìn anh ta một cái, đáng tiếc lời nói ra lại tuyệt đối không êm tai.
Đường Diễm liếc anh một cái, một bộ dáng kiêu ngạo, "Cậu quản được tiểu gia tôi sao?"
Thi Vực nghe được chút ý tứ trong giọng nói của anh ta, không nhịn được nâng khóe môi đẹp mắt lên, "Bị phụ nữ bỏ rơi cũng không phải là lần đầu tiên, cậu tuyệt đối đừng một khoản tiền rất lớn."
"Cậu mới bị bỏ rơi, cả nhà cậu đều bị người bỏ rơi! Còn có, cậu có chết thì tiểu gia cũng sẽ không chết!"
Đường Diễm tức giận khó nhịn, xưa nay luôn là anh bỏ rơi người khác, có lúc nào bị người bỏ rơi qua?
Tự sát, quá coi trọng anh rồi.
Thi Vực giương môi khẽ cười, "Thẹn quá hóa giận là phản ứng phụ nữ mới có."
"Stop đê......" Đường Diễm lườm anh một cái, hừ lạnh một tiếng, "Tiểu gia không muốn nói nhiều nửa câu với loại "Xử nam" như cậu, như vậy sẽ sỉ nhục chỉ số thông minh của tiểu gia!"
"À? Cậu đây là ngại khuôn mặt xinh đẹp đó quá nhạt nhẽo vô vị sao?" Ánh mắt Thi Vực lạnh hẳn đi, tuôn ra một chút sát khí.
"Sao nào, cậu còn muốn mang tiểu gia đi phẩu thuật thẩm mỹ à."
"Không, phẩu thuật thẩm mỹ quá tùy tiện rồi."
"Dung nhan tuyệt thế của tiểu gia khiến ngàn vạn thiếu nữ say mê, hoàn toàn không cần phải phẩu thuật thẩm mỹ làm gì."
"Vậy hủy duy thì sao?"
"Không suy tính đến!"
"Cậu nói thì không tính."
Một quyền quẳng xuống, Đường Diễm hoàn toàn không kịp trốn.
Trên mặt tuấn mỹ lập tức nổi lên một mảnh máu ứ đọng, càng tăng thêm cho anh ta vài phần sắc thái.
"Thi Vực cậu - lão xử nam này!"
"Đồ biến thái! Lão hồ ly!"
"Chết già cũng không có người nào phá thân cho cậu!"
"Quá không biết xấu hổ rồi..."
Có chút hứng thú nhìn côn đồ xù lông trước mắt, Thi Vực rất bình tĩnh.
Xem ra chuyện bãi rác lần trước còn chưa đủ nổi sóng....
Ừ, lần sau có cần phải càng mãnh liệt hơn không.
Không ngờ tránh thoát một quyền của Mộ Bạch, lại chịu một quyền của Thi Vực.
Dưới sự phẫn nộ, Đường Diễm quay đầu bước đi.
Đi thì đi, lại còn đi ra một loại tư thái giận dỗi....
Thi Vực quay đầu lại.
Không biết Mộ Bạch đã đi từ bao giờ rồi.
Lần nữa ngắm nhìn bốn phía, vẫn không có nhìn thấy bóng dáng Thẩm Chanh, nhíu chặt mày, ánh mắt của anh dần trở nên thâm trầm....
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương