Cô Vợ Thay Thế
Chương 1649: Thiếu một người bạn nữ
“Đang bàn chuyện công việc.” Cố Mãn Mãn không hề ngẩng đầu lên.
Một nhà thiết kế thời trang đột nhiên tìm cô nói về chuyện trang phục cao cấp mùa mới. Trang phục cao cấp của thương hiệu này chỉ những người có tên tuổi lớn mới có thể mặc, những người có thứ hạng thấp không thể mặc trang phục của họ.
Dáng người và khí chất của Thẩm Lệ rất nổi bật, hầu hết các tuần lễ thời trang đều mời cô ấy tham dự.
Rất nhiều nhãn hàng sẽ chủ động lấy quần áo cho Thẩm Lệ để cô ấy mặc.
Hết cách, Thẩm Lệ là con gái nhà giàu chân chính, khí chất cao quý của cô ấy không ai có thể bắt chước được.
Đôi mắt Cố Mãn Mãn vẫn dán vào điện thoại, cô không ăn, Đào Triển Minh cũng không ăn.
Một lúc sau, Cố Mãn Mãn nghe thấy giọng Đào Triển Minh vang lên.
“Sau này khi đi ăn với tôi, em đều vừa ăn vừa xem điện thoại thế này?”
“Hả?” Cố Mãn Mãn hơi mờ mịt.
Lời này của Đào Triển Minh, nếu tách riêng ra thì cô có thể hiểu, nhưng ghép lại với nhau thì cô hơi không hiểu.
Cái gì gọi là “sau này khi đi ăn với anh”?
Nói cứ như sau này cô sẽ còn thường xuyên đi ăn cùng anh ấy.
Họ cũng chỉ thi thoảng mới đi ăn cùng nhau thôi mà.
Lấy đâu ra nhiều cơ hội ăn chung thế.
Cố Mãn Mãn nghiêm túc suy nghĩ về điều này, đột nhiên phát hiện hầu như tuần nào cô cũng đi ăn với Đào Triển Minh vài bữa.
Tần suất này còn nhiều hơn tần suất cô đi ăn với Thẩm Lệ.
Cố Mãn Mãn cũng tự sốc, là Đào Triển Minh quá nhàn rỗi hay là cô làm việc chểnh mảng nên mới có nhiều thời gian đi ăn cùng Đào Triển Minh?
Đào Triển Minh là ông chủ lớn, một tay quản lý mọi việc, sao có thể nhàn rỗi được.
Chắc chắn là do cô quá nhàn rỗi.
Cố Mãn Mãn cảm thấy hơi lo lắng, cô không thể nhàn rỗi như vậy được, cô phải nhanh chóng bận rộn trở lại, càng bận mới có thể chứng minh được giá trị của mình.
“Đột nhiên tôi cảm thấy tội lỗi quá, tôi vẫn còn một vài tài liệu kinh doanh chưa đọc…” Cố Mãn Mãn cảm thán.
Đào Triển Minh nhếch môi, không có biểu cảm gì nhìn Cố Mãn Mãn, đó là vẻ mặt khi anh không vui.
Cố Mãn Mãn lại cho rằng anh không biết bắt đầu từ đâu với những món nướng này, vì thế cô nhanh chóng rút một xiên cá mà cô cho là ngon nhất ra, đặt vào đĩa Đào Triển Minh: “Ăn đi.”
Cô đặt vào đĩa của Đào Triển Minh xong thì nhìn anh đầy mong đợi.
Đào Triển Minh hiểu ra: “Em thích ăn cái này nhất à?”
“Ừm, tôi thấy cái này là ngon nhất.” Cố Mãn Mãn nói.
Đào Triển Minh nghe vậy thì từ từ chậm rãi ăn.
“Thế nào?” Cố Mãn Mãn chờ mong hỏi.
Đào Triển Minh nuốt thức ăn trong miệng, thản nhiên đáp: “Cũng không tệ.”
“Đúng không, quán này có món nướng ngon nhất mà tôi từng ăn đấy…” Cố Mãn Mãn lắc đầu, vẻ mặt đau lòng nói: “Nếu không phải vì quán nướng này thì tôi đã chuyển đi lâu rồi.”
Tiền thuê nhà ở đây khá đắt, trước kia Cố Tri Dân trả tiền thuê nhà cho cô, bây giờ cô tự trả nên áp lực cũng hơi lớn.
Nhưng vì quán nướng này nên cô mới không muốn chuyển đi.
Chuyển đi sẽ không được ăn món nướng ngon thế này nữa.
Đào Triển Minh im lặng.
Anh không quá chú trọng ăn uống cho nên không thể hiểu được tâm lý này của Cố Mãn Mãn.
Cố Mãn Mãn nhìn vẻ mặt Đào Triển Minh là biết anh không hiểu.
Vì thế cô xua tay: “Ăn đi, không nói chuyện này nữa.”
Mặc dù không đói lắm nhưng bây giờ được ăn món này cô vẫn thấy vui.
Đồ ăn đúng là có thể chữa lành vết thương lòng mà.
“Ngày mai tôi phải tham dự một sự kiện.” Đào Triển Minh đột nhiên nói.
Cố Mãn Mãn lơ đãng gật đầu: “Ừm.”
Anh lại nói thêm: “Thiếu một người bạn nữ đồng hành.”
Một nhà thiết kế thời trang đột nhiên tìm cô nói về chuyện trang phục cao cấp mùa mới. Trang phục cao cấp của thương hiệu này chỉ những người có tên tuổi lớn mới có thể mặc, những người có thứ hạng thấp không thể mặc trang phục của họ.
Dáng người và khí chất của Thẩm Lệ rất nổi bật, hầu hết các tuần lễ thời trang đều mời cô ấy tham dự.
Rất nhiều nhãn hàng sẽ chủ động lấy quần áo cho Thẩm Lệ để cô ấy mặc.
Hết cách, Thẩm Lệ là con gái nhà giàu chân chính, khí chất cao quý của cô ấy không ai có thể bắt chước được.
Đôi mắt Cố Mãn Mãn vẫn dán vào điện thoại, cô không ăn, Đào Triển Minh cũng không ăn.
Một lúc sau, Cố Mãn Mãn nghe thấy giọng Đào Triển Minh vang lên.
“Sau này khi đi ăn với tôi, em đều vừa ăn vừa xem điện thoại thế này?”
“Hả?” Cố Mãn Mãn hơi mờ mịt.
Lời này của Đào Triển Minh, nếu tách riêng ra thì cô có thể hiểu, nhưng ghép lại với nhau thì cô hơi không hiểu.
Cái gì gọi là “sau này khi đi ăn với anh”?
Nói cứ như sau này cô sẽ còn thường xuyên đi ăn cùng anh ấy.
Họ cũng chỉ thi thoảng mới đi ăn cùng nhau thôi mà.
Lấy đâu ra nhiều cơ hội ăn chung thế.
Cố Mãn Mãn nghiêm túc suy nghĩ về điều này, đột nhiên phát hiện hầu như tuần nào cô cũng đi ăn với Đào Triển Minh vài bữa.
Tần suất này còn nhiều hơn tần suất cô đi ăn với Thẩm Lệ.
Cố Mãn Mãn cũng tự sốc, là Đào Triển Minh quá nhàn rỗi hay là cô làm việc chểnh mảng nên mới có nhiều thời gian đi ăn cùng Đào Triển Minh?
Đào Triển Minh là ông chủ lớn, một tay quản lý mọi việc, sao có thể nhàn rỗi được.
Chắc chắn là do cô quá nhàn rỗi.
Cố Mãn Mãn cảm thấy hơi lo lắng, cô không thể nhàn rỗi như vậy được, cô phải nhanh chóng bận rộn trở lại, càng bận mới có thể chứng minh được giá trị của mình.
“Đột nhiên tôi cảm thấy tội lỗi quá, tôi vẫn còn một vài tài liệu kinh doanh chưa đọc…” Cố Mãn Mãn cảm thán.
Đào Triển Minh nhếch môi, không có biểu cảm gì nhìn Cố Mãn Mãn, đó là vẻ mặt khi anh không vui.
Cố Mãn Mãn lại cho rằng anh không biết bắt đầu từ đâu với những món nướng này, vì thế cô nhanh chóng rút một xiên cá mà cô cho là ngon nhất ra, đặt vào đĩa Đào Triển Minh: “Ăn đi.”
Cô đặt vào đĩa của Đào Triển Minh xong thì nhìn anh đầy mong đợi.
Đào Triển Minh hiểu ra: “Em thích ăn cái này nhất à?”
“Ừm, tôi thấy cái này là ngon nhất.” Cố Mãn Mãn nói.
Đào Triển Minh nghe vậy thì từ từ chậm rãi ăn.
“Thế nào?” Cố Mãn Mãn chờ mong hỏi.
Đào Triển Minh nuốt thức ăn trong miệng, thản nhiên đáp: “Cũng không tệ.”
“Đúng không, quán này có món nướng ngon nhất mà tôi từng ăn đấy…” Cố Mãn Mãn lắc đầu, vẻ mặt đau lòng nói: “Nếu không phải vì quán nướng này thì tôi đã chuyển đi lâu rồi.”
Tiền thuê nhà ở đây khá đắt, trước kia Cố Tri Dân trả tiền thuê nhà cho cô, bây giờ cô tự trả nên áp lực cũng hơi lớn.
Nhưng vì quán nướng này nên cô mới không muốn chuyển đi.
Chuyển đi sẽ không được ăn món nướng ngon thế này nữa.
Đào Triển Minh im lặng.
Anh không quá chú trọng ăn uống cho nên không thể hiểu được tâm lý này của Cố Mãn Mãn.
Cố Mãn Mãn nhìn vẻ mặt Đào Triển Minh là biết anh không hiểu.
Vì thế cô xua tay: “Ăn đi, không nói chuyện này nữa.”
Mặc dù không đói lắm nhưng bây giờ được ăn món này cô vẫn thấy vui.
Đồ ăn đúng là có thể chữa lành vết thương lòng mà.
“Ngày mai tôi phải tham dự một sự kiện.” Đào Triển Minh đột nhiên nói.
Cố Mãn Mãn lơ đãng gật đầu: “Ừm.”
Anh lại nói thêm: “Thiếu một người bạn nữ đồng hành.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương