Cô Vợ Thay Thế
Chương 1653: Không cần về nữa
“Ồ.”
Cố Mãn Mãn không hề nghi ngờ, tiếp tục cùng Đào Triển Minh đi về trước.
Cô cảm thấy, Đào Triển Minh chẳng cần phải lừa cô về chuyện này, căn bản cũng chưa từng nghĩ rằng anh ta sẽ lừa mình.
Đào Triển Minh tiếp tục dẫn Cố Mãn Mãn đi về trước, lúc sắp đến cổng tiểu khu của Cố Mãn Mãn anh ta mới dừng lại.
Cố Mãn Mãn cảm thấy Đào Triển Minh bước chậm lại, đoán chắc hiện giờ đã có thể mở áo ra, bèn duỗi tay mở áo trùm trêи đầu ra.
Có điều có người đã nhanh hơn cô một bước.
Cô vừa đưa tay chạm đến áo, Đào Triển Minh đã duỗi tay trước cô lấy áo xuống.
Vừa nãy Cố Mãn Mãn luôn bị áo che trêи đầu, đã mò mẫm đi được một đoạn, lúc này khẽ nheo mắt, một lát sau mới thích ứng với ánh sáng.
“Đã đến cổng tiểu khu rồi à.” Cô mới phát hiện đã đến cổng tiểu khu.
Đào Triển Minh đứng một bên, nhẹ nhàng nói: “Lên đi.”
“Ừm.” Cố Mãn Mãn gật đầu, nhấc chân định đi, lại dường như nhớ ra gì đó, đứng tại chỗ do dự đắn đo.
“Còn chuyện gì sao?” Đào Triển Minh thấy vậy, ngước mắt nhìn cô, bộ dạng bàng quan.
Cố Mãn Mãn mím môi, nhất thời lại không biết nên mở lời thế nào.
Cô muốn giải thích chuyện vừa nãy một chút, nhưng biểu cảm lúc này của Đào Triển Minh có vẻ rất thản nhiên, tựa như lúc nãy bọn họ chẳng xảy ra chuyện gì cả.
Anh ta thản nhiên như vậy, nếu cô còn nhất định nhắc đến rồi giải thích một phen, có phải là quá thừa thãi hay không.
Trong lòng Cố Mãn Mãn do dự mấy bận, cuối cùng rặn ra một nụ cười, lắc đầu: “Không có gì, chúc ngủ ngon.”
Đào Triển Minh khẽ nheo mắt, dưới ánh sáng mờ ảo, cô không nhìn thấy vẻ thông suốt lướt qua đáy mắt anh ta.
“Đừng có quên hoạt động ngày mai.” Đào Triển Minh lên tiếng nhắc nhở cô.
Hoạt động…
Nhắc đến hoạt động, Cố Mãn Mãn không tự chủ nhớ đến việc xảy ra trước đây, sắc mặt vốn dĩ đã bình thường như cũ, lại đỏ lên.
“Biết rồi.” Cô vội vàng xoay người, làm bộ như gấp gáp đợi không được, muốn về nhà đánh một giấc.
Đào Triển Minh nhếch khóe môi: “Đi đi.”
Cố Mãn Mãn không dám ở lại thêm chút nào, xoay người nhanh chóng rời đi.
Đào Triển Minh nhìn bóng cô khuất sau góc quẹo, lúc này mới chậm rãi cất bước đi đến xe mình.
Tâm trạng anh ta khá tốt, nụ cười luôn treo trêи môi.
Vừa vào xe, điện thoại đã reo lên.
Anh ta kiềm chế bớt ý cười trêи mặt, gương mặt tuấn tú lộ ra sự bất lực.
“Bà ạ.”
“Triển Minh hả… cháu tan ca chưa?”
“Cháu tan ca rồi ạ.” Lúc này không chỉ biểu cảm của Đào Triển Minh bất lực, đến cả giọng điệu cũng trở nên bất lực: “Đã mấy giờ rồi, sao bà còn chưa ngủ?”
Bà anh ta cũng không biết có nghe anh ta nói hay không, lớn giọng hỏi: “Khi nào cháu mới dắt cô bé nhà họ Cố kia về nhà cho bà gặp thử vậy?”
Lúc Đào Triển Minh học tiểu học, đã sống bên bà Đào, sau này anh ta mới bị đưa ra nước ngoài.
Cũng vì vậy, anh ta thân thiết với bà nhất.
Bà lão hơn tám mươi tuổi, vẫn nói chuyện minh mẫn như xưa, cơ thể khỏe mạnh, những điều này đều tốt, điều duy nhất không tốt chính là bà lão bắt được anh ta thì giục cưới.
Sau đó Cố Mãn Mãn đào hôn, bà lão còn nhất định bắt anh thề, phải theo đuổi lại cô nhóc.
Nếu Tết vẫn độc thân, thì không cần về nữa.
“Tết cháu sẽ dẫn về nhé? Được chưa ạ?” Đào Triển Minh nhẫn nại dỗ bà.
Bà Đào ở đầu kia trầm ngâm.
“Bà ơi?” Đào Triển Minh ngập ngừng gọi một tiếng, chắc sẽ không ngủ mất rồi chứ?
Cố Mãn Mãn không hề nghi ngờ, tiếp tục cùng Đào Triển Minh đi về trước.
Cô cảm thấy, Đào Triển Minh chẳng cần phải lừa cô về chuyện này, căn bản cũng chưa từng nghĩ rằng anh ta sẽ lừa mình.
Đào Triển Minh tiếp tục dẫn Cố Mãn Mãn đi về trước, lúc sắp đến cổng tiểu khu của Cố Mãn Mãn anh ta mới dừng lại.
Cố Mãn Mãn cảm thấy Đào Triển Minh bước chậm lại, đoán chắc hiện giờ đã có thể mở áo ra, bèn duỗi tay mở áo trùm trêи đầu ra.
Có điều có người đã nhanh hơn cô một bước.
Cô vừa đưa tay chạm đến áo, Đào Triển Minh đã duỗi tay trước cô lấy áo xuống.
Vừa nãy Cố Mãn Mãn luôn bị áo che trêи đầu, đã mò mẫm đi được một đoạn, lúc này khẽ nheo mắt, một lát sau mới thích ứng với ánh sáng.
“Đã đến cổng tiểu khu rồi à.” Cô mới phát hiện đã đến cổng tiểu khu.
Đào Triển Minh đứng một bên, nhẹ nhàng nói: “Lên đi.”
“Ừm.” Cố Mãn Mãn gật đầu, nhấc chân định đi, lại dường như nhớ ra gì đó, đứng tại chỗ do dự đắn đo.
“Còn chuyện gì sao?” Đào Triển Minh thấy vậy, ngước mắt nhìn cô, bộ dạng bàng quan.
Cố Mãn Mãn mím môi, nhất thời lại không biết nên mở lời thế nào.
Cô muốn giải thích chuyện vừa nãy một chút, nhưng biểu cảm lúc này của Đào Triển Minh có vẻ rất thản nhiên, tựa như lúc nãy bọn họ chẳng xảy ra chuyện gì cả.
Anh ta thản nhiên như vậy, nếu cô còn nhất định nhắc đến rồi giải thích một phen, có phải là quá thừa thãi hay không.
Trong lòng Cố Mãn Mãn do dự mấy bận, cuối cùng rặn ra một nụ cười, lắc đầu: “Không có gì, chúc ngủ ngon.”
Đào Triển Minh khẽ nheo mắt, dưới ánh sáng mờ ảo, cô không nhìn thấy vẻ thông suốt lướt qua đáy mắt anh ta.
“Đừng có quên hoạt động ngày mai.” Đào Triển Minh lên tiếng nhắc nhở cô.
Hoạt động…
Nhắc đến hoạt động, Cố Mãn Mãn không tự chủ nhớ đến việc xảy ra trước đây, sắc mặt vốn dĩ đã bình thường như cũ, lại đỏ lên.
“Biết rồi.” Cô vội vàng xoay người, làm bộ như gấp gáp đợi không được, muốn về nhà đánh một giấc.
Đào Triển Minh nhếch khóe môi: “Đi đi.”
Cố Mãn Mãn không dám ở lại thêm chút nào, xoay người nhanh chóng rời đi.
Đào Triển Minh nhìn bóng cô khuất sau góc quẹo, lúc này mới chậm rãi cất bước đi đến xe mình.
Tâm trạng anh ta khá tốt, nụ cười luôn treo trêи môi.
Vừa vào xe, điện thoại đã reo lên.
Anh ta kiềm chế bớt ý cười trêи mặt, gương mặt tuấn tú lộ ra sự bất lực.
“Bà ạ.”
“Triển Minh hả… cháu tan ca chưa?”
“Cháu tan ca rồi ạ.” Lúc này không chỉ biểu cảm của Đào Triển Minh bất lực, đến cả giọng điệu cũng trở nên bất lực: “Đã mấy giờ rồi, sao bà còn chưa ngủ?”
Bà anh ta cũng không biết có nghe anh ta nói hay không, lớn giọng hỏi: “Khi nào cháu mới dắt cô bé nhà họ Cố kia về nhà cho bà gặp thử vậy?”
Lúc Đào Triển Minh học tiểu học, đã sống bên bà Đào, sau này anh ta mới bị đưa ra nước ngoài.
Cũng vì vậy, anh ta thân thiết với bà nhất.
Bà lão hơn tám mươi tuổi, vẫn nói chuyện minh mẫn như xưa, cơ thể khỏe mạnh, những điều này đều tốt, điều duy nhất không tốt chính là bà lão bắt được anh ta thì giục cưới.
Sau đó Cố Mãn Mãn đào hôn, bà lão còn nhất định bắt anh thề, phải theo đuổi lại cô nhóc.
Nếu Tết vẫn độc thân, thì không cần về nữa.
“Tết cháu sẽ dẫn về nhé? Được chưa ạ?” Đào Triển Minh nhẫn nại dỗ bà.
Bà Đào ở đầu kia trầm ngâm.
“Bà ơi?” Đào Triển Minh ngập ngừng gọi một tiếng, chắc sẽ không ngủ mất rồi chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương