Cô Vợ Thay Thế
Chương 74: Cô ấy không phải loại người như vậy
Truyền thông Thịnh Hải, phòng làm việc tổng giám đốc.
Cố Tri Dân đẩy cửa bước vào, nhìn về phía Mạc Đình Kiên đang ngồi sau bàn làm việc, đẩy kính mắt, nghiêm túc mà đặt văn kiện lên bàn của anh ta, học giọng điệu của thư ký, nói đến ngăn nắp thứ tự: “Tổng giám đốc Mạc, chỗ này đều cần ngài ký tên.”
Chuyện nhỏ như đưa văn kiện này, trước giờ đều là việc của thư ký.
Mà mục đích Cố Tri Dân đặc biệt chạy tới đây đã bị lộ rõ.
Chính bởi vì như vậy, nên văn kiện vừa mới đặt xuống, Mạc Đình Kiên đã lạnh nhạt lên tiếng đuổi người: “Ra ngoài.”
Cố Tri Dân ở trước mặt Mạc Đình kiên, trước giờ luôn không cần thể diện.
Anh ta cầm lấy kính mắt, đuôi mắt nhấc lên, lộ ra vẻ ngỗ ngược của con cháu nhà quyền quý.
Anh ta lắc đầu, gương mặt đồng tình, ngữ khí khéo léo: “Đình Kiên, tôi thật đồng cảm với anh, khó khăn lắm mới cưới được cô vợ về, vợ lại cắm sừng rồi ở bên “em họ”, xin được phỏng vấn chút, tâm trạng anh bây giờ ra sao?”
Mạc Đình Kiên nhấc mắt nhìn anh ta, trong con ngươi như mực lóe ra ý sắc lạnh thấu xương: “Cậu muốn đi châu Phi để mở rộng nghiệp vụ?”
Mặt Cố Tri Dân biến sắc, vội vã lắc đầu: “Khôn......không muốn đi!”
Anh không muốn đi châu Phi đâu!
“Còn không mau cút?” Mạc Đình Kiên đen mặt, không muốn nghe anh ta nhắc đến chuyện này chút nào.
Nhưng Cố Tri Dân trước giờ vẫn luôn thích xem náo nhiệt, không ngại chuyện lớn hay nhỏ, anh ta bỉ ổi hỏi: “Nếu Hạ Diệp Chi thích “Mạc Gia Thành”, không giữ được như vậy với cậu nữa, đến lúc mà cô ấy phát hiện ra cậu là “Mạc Gia Thành” thì......”
Mạc Gia Thành không nghĩ ngợi gì, đã trực tiếp ngắt lời anh ta: “Không thể nào.”
“Không thể biết cậu là Mạc Đình Kiên? Cậu thật sự nghĩ rằng cậu có thể thần thông quảng đại đến nỗi giấu cô ấy cả đời?” Trong lòng Cố Tri Dân, Mạc Đình Kiên là một người rất lợi hại, nhưng không biết anh ta có thể lợi hại đến bao giờ.
“Cô ấy không phải loại người như vậy.”
Mạc Đình Kiên nói một câu không đầu không cuối, nhưng đã khiến Cố Tri Dân hiểu rõ ý tứ trong đó.
Anh ta khoa trương nhấc tay phẩy phẩy trước mũi mình, phun ra mấy câu: “Cậu mới sống cùng người ta bao lâu, đã nói người ta không phải loại người đó, tôi hình như ngửi thấy mùi gì đó chua chua......”
Phó Đình Tây từ ngoài bước vào, vừa hay nghe được nửa câu cuối của Cố Tri Dân, nghi hoặc hỏi: “Cái gì chua cơ?”
Cố Tri Dân ý vị sâu xa nói: “Đằng nào cũng không phải là mùi từ trên người chúng ta, chúng ta là cẩu độc thân, mùi rất thơm mát.”
Phó Đình Tây là một thẳng nam 24K, cả mặt mơ hồ không hiểu nổi lời Cố Tri Dân có ý gì.
Cố Tri Dân xấu xa mà phẫn nộ nói: “Mùi chua của tình yêu, thế mà cũng không hiểu, độc thân là đáng đời!”
Phó Đình Tây từ mấy năm trước đã bắt đầu tháng nào cũng bị mẹ gọi điện giục cưới, vô cùng nhạy cảm với mấy lời này.
Phó Đình Tây cười ha ha, đánh đúng trọng điểm, vừa nhanh vừa chính xác: “Thanh mai giữ khư khư từ bé đến lớn, dâng lên đến miệng rồi còn chạy mất, cảm thấy thế nào?”
Cố Tri Dân trầm mặt, lao đến Phó Đình Tây đánh một trận, miệng cãi: “Hôm nay tôi đi vào cũng không định sống sót mà đi ra!”
Cố Tri Dân có một thanh mai ở bên nhau từ bé, nghe nói sắp đưa đến miệng rồi, lại chạy mất.
Mạc Đình Kiên nghĩ chắc là tiểu ngôi sao tên Thẩm Lệ kia thì phải.
Có quan hệ tốt với Hạ Diệp Chi, gần đây anh mới nhớ nổi cái tên này.
Không tiếc lăn lộn, đánh nhau quát tháo, chẳng thiếu loại gì, đánh với Phó Đình Tây một lúc lâu, cuối cùng kết thúc khi anh ta đá Phó Đình Tây ngã sõng soài dưới đất.
Mạc Đình Kiên sớm đã quen với tình cảnh này, chỉ đến lúc hai ngươi họ đánh xong mới nhấc mí mắt: “Thu dọn xong rồi hẵng ra ngoài.”
Hai người chi đành hậm hực dọn dẹp rồi đi ra.
......
Hạ Diệp Chi trải qua cả một ngày toàn những tin đồn.
Thời gian này bọn họ nói chán rồi, đại khái cũng không nhắc lại chuyện này nữa.
Lúc tan làm, Thời Dũng gọi cho cô, nói đường hơi tắc, chắc phải đón cô muộn một chút.
Hạ Diệp Chi ra khỏi Hạ thị, chuẩn bị tìm chỗ nào đó đợi Thời Dũng.
“Diệp Chi.”
Cô quay đầu, nhận ra Tiêu Thanh Hà không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh cô.
Hạ Diệp Chi có chút ngỡ ngàng, lạnh nhạt hỏi: “Có chuyện gì?”
“Mẹ chỉ muốn hỏi một chút, tin tức nói về chuyện giữa con và em họ Mạc Đình Kiên, là thật sao?” Giọng điệu Tiêu Thanh Hà có thêm chút thân thiết chẳng giống thường ngày.
Hạ Diệp Chi thấy Tiêu Thanh Hà không đúng lắm, hồ nghi nhìn bà ta: “Mẹ làm sao vậy?”
Cho dù Tiêu Thanh Hà không quan tâm cô bao nhiêu, cô cũng không thể không để ý đến Tiêu Thanh Hà.
Tiêu Thanh Hà cười cười, vẻ dịu dàng nhìn rất dễ khiến người khác lơ là không phòng bị: “Không có gì, chỉ là đọc tin trên mạng, mấy người đó chửi con rất ghê gớm, có hơi lo cho con......”
Bà ta nói đến đây, dừng một chút, hơi than thở: “Ban đầu là mẹ không tốt, nếu mẹ không để con vào nhà họ Mạc, cũng sẽ không xảy ra chuyện ngày hôm nay, con cũng sẽ không giống như bây giờ......”
Hạ Diệp Chi thấy Tiêu Thanh Hà càng nói càng không chuẩn mực, sự nghi ngờ trong lòng càng thêm sâu: “Mẹ muốn nói gì thì nói thẳng ra?”
Cô không tin là Tiêu Thanh Hà thật sự hối hận.
“Con nói thật với mẹ, con với em họ đó của Mạc Đình Kiên, có phải thật sự yêu nhau rồi, lần đó mẹ nhìn thấy hai đứa ở trong xe......”
“Sao tự nhiên mẹ quan tâm chuyện của con thế? Mẹ có mục đích gì?” Hạ Diệp Chi thấy Tiêu Thanh Hà cứ giữ cái vấn đề này không buông, liền cảnh giác hơn.
“Diệp Chi, tuy rằng mẹ không đủ quan tâm con, nhưng mẹ là quan tâm con từ tận đáy lòng......”
Điện thoại Hạ Diệp Chi vang lên, là Thời Dũng gọi tới.
Hạ Diệp Chi nghe điện: “Tôi đang ở cửa, anh qua đây là được.”
Điện thoại cô vẫn chưa cất vào, Tiêu Thanh Hà đã bắt lấy cánh tay cô, giọng có phần vội vã: “Là ai đến đón con đó?”
“Là thuộc hạ Mạc Đình Kiên cử tới.” Hạ Diệp Chi thấy hành vi của Tiêu Thanh Hà ngày càng lạ lùng.
Mấy lời cô vừa nói với Tiêu Thanh Hà, còn có chút xúc động, giờ đã lạnh lẽo trở lại, nhìn gương mặt này của Tiêu Thanh Hà, chỉ cảm thấy mệt mỏi tê dại.
“Con không biết mấy người Hạ Hương Thảo lại lợi dụng mẹ để làm gì con, nhưng con tốt bụng nhắc nhở mẹ một câu, nghĩ cho bản thân mình nhiều một chút, đừng có dựa dẫm vào cha quá.”
Hạ Hương Thảo sau này không thể hiếu thuận Tiêu Thanh Hà, chỉ coi bà như người làm ấm giường cho cha cô ta, nhưng đến giờ Tiêu Thanh Hà vẫn không hiểu điều này.
Tiêu Thanh Hà nghe xong, như ngây ra một lát.
Hạ Diệp Chi ngồi vào trong xe, cách một tấm kính nhìn về phía Tiêu Thanh Hà.
Tiêu Thanh Hà vẫn đang dừng ở mấy lời mà Hạ Diệp Chi vừa nói, do cúi đầu, nên thần sắc không rõ, nhưng Hạ Diệp Chi có thể cảm nhận được sự chần chừ của bà ta.
Chần chừ cái gì chứ?
Do dự có nên giúp Hạ Hương Thảo đối phó với cô không?
Vừa rồi Tiêu Thanh Hà rõ ràng đang khách khí với Hạ Diệp Chi, mấy năm nay bà ta sống yên bình đầy đủ, khả năng thăm dò ý tứ qua lời nói sắc mặt vẫn không bằng Hạ Diệp Chi, thế nên bà ta không hề biết vừa rồi mình đã bị bại lộ.
Hạ Diệp Chi nhận ra mục đích của bà ta, cũng cẩn thật đặc biệt tránh khỏi những câu hỏi liên quan đến “Mạc Gia Thành” của bà ta.
Bất kể bọn họ có thủ đoạn gì, còn bao nhiêu chiêu trò, cứ mang ra tất ra đây là được rồi.
Cố Tri Dân đẩy cửa bước vào, nhìn về phía Mạc Đình Kiên đang ngồi sau bàn làm việc, đẩy kính mắt, nghiêm túc mà đặt văn kiện lên bàn của anh ta, học giọng điệu của thư ký, nói đến ngăn nắp thứ tự: “Tổng giám đốc Mạc, chỗ này đều cần ngài ký tên.”
Chuyện nhỏ như đưa văn kiện này, trước giờ đều là việc của thư ký.
Mà mục đích Cố Tri Dân đặc biệt chạy tới đây đã bị lộ rõ.
Chính bởi vì như vậy, nên văn kiện vừa mới đặt xuống, Mạc Đình Kiên đã lạnh nhạt lên tiếng đuổi người: “Ra ngoài.”
Cố Tri Dân ở trước mặt Mạc Đình kiên, trước giờ luôn không cần thể diện.
Anh ta cầm lấy kính mắt, đuôi mắt nhấc lên, lộ ra vẻ ngỗ ngược của con cháu nhà quyền quý.
Anh ta lắc đầu, gương mặt đồng tình, ngữ khí khéo léo: “Đình Kiên, tôi thật đồng cảm với anh, khó khăn lắm mới cưới được cô vợ về, vợ lại cắm sừng rồi ở bên “em họ”, xin được phỏng vấn chút, tâm trạng anh bây giờ ra sao?”
Mạc Đình Kiên nhấc mắt nhìn anh ta, trong con ngươi như mực lóe ra ý sắc lạnh thấu xương: “Cậu muốn đi châu Phi để mở rộng nghiệp vụ?”
Mặt Cố Tri Dân biến sắc, vội vã lắc đầu: “Khôn......không muốn đi!”
Anh không muốn đi châu Phi đâu!
“Còn không mau cút?” Mạc Đình Kiên đen mặt, không muốn nghe anh ta nhắc đến chuyện này chút nào.
Nhưng Cố Tri Dân trước giờ vẫn luôn thích xem náo nhiệt, không ngại chuyện lớn hay nhỏ, anh ta bỉ ổi hỏi: “Nếu Hạ Diệp Chi thích “Mạc Gia Thành”, không giữ được như vậy với cậu nữa, đến lúc mà cô ấy phát hiện ra cậu là “Mạc Gia Thành” thì......”
Mạc Gia Thành không nghĩ ngợi gì, đã trực tiếp ngắt lời anh ta: “Không thể nào.”
“Không thể biết cậu là Mạc Đình Kiên? Cậu thật sự nghĩ rằng cậu có thể thần thông quảng đại đến nỗi giấu cô ấy cả đời?” Trong lòng Cố Tri Dân, Mạc Đình Kiên là một người rất lợi hại, nhưng không biết anh ta có thể lợi hại đến bao giờ.
“Cô ấy không phải loại người như vậy.”
Mạc Đình Kiên nói một câu không đầu không cuối, nhưng đã khiến Cố Tri Dân hiểu rõ ý tứ trong đó.
Anh ta khoa trương nhấc tay phẩy phẩy trước mũi mình, phun ra mấy câu: “Cậu mới sống cùng người ta bao lâu, đã nói người ta không phải loại người đó, tôi hình như ngửi thấy mùi gì đó chua chua......”
Phó Đình Tây từ ngoài bước vào, vừa hay nghe được nửa câu cuối của Cố Tri Dân, nghi hoặc hỏi: “Cái gì chua cơ?”
Cố Tri Dân ý vị sâu xa nói: “Đằng nào cũng không phải là mùi từ trên người chúng ta, chúng ta là cẩu độc thân, mùi rất thơm mát.”
Phó Đình Tây là một thẳng nam 24K, cả mặt mơ hồ không hiểu nổi lời Cố Tri Dân có ý gì.
Cố Tri Dân xấu xa mà phẫn nộ nói: “Mùi chua của tình yêu, thế mà cũng không hiểu, độc thân là đáng đời!”
Phó Đình Tây từ mấy năm trước đã bắt đầu tháng nào cũng bị mẹ gọi điện giục cưới, vô cùng nhạy cảm với mấy lời này.
Phó Đình Tây cười ha ha, đánh đúng trọng điểm, vừa nhanh vừa chính xác: “Thanh mai giữ khư khư từ bé đến lớn, dâng lên đến miệng rồi còn chạy mất, cảm thấy thế nào?”
Cố Tri Dân trầm mặt, lao đến Phó Đình Tây đánh một trận, miệng cãi: “Hôm nay tôi đi vào cũng không định sống sót mà đi ra!”
Cố Tri Dân có một thanh mai ở bên nhau từ bé, nghe nói sắp đưa đến miệng rồi, lại chạy mất.
Mạc Đình Kiên nghĩ chắc là tiểu ngôi sao tên Thẩm Lệ kia thì phải.
Có quan hệ tốt với Hạ Diệp Chi, gần đây anh mới nhớ nổi cái tên này.
Không tiếc lăn lộn, đánh nhau quát tháo, chẳng thiếu loại gì, đánh với Phó Đình Tây một lúc lâu, cuối cùng kết thúc khi anh ta đá Phó Đình Tây ngã sõng soài dưới đất.
Mạc Đình Kiên sớm đã quen với tình cảnh này, chỉ đến lúc hai ngươi họ đánh xong mới nhấc mí mắt: “Thu dọn xong rồi hẵng ra ngoài.”
Hai người chi đành hậm hực dọn dẹp rồi đi ra.
......
Hạ Diệp Chi trải qua cả một ngày toàn những tin đồn.
Thời gian này bọn họ nói chán rồi, đại khái cũng không nhắc lại chuyện này nữa.
Lúc tan làm, Thời Dũng gọi cho cô, nói đường hơi tắc, chắc phải đón cô muộn một chút.
Hạ Diệp Chi ra khỏi Hạ thị, chuẩn bị tìm chỗ nào đó đợi Thời Dũng.
“Diệp Chi.”
Cô quay đầu, nhận ra Tiêu Thanh Hà không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh cô.
Hạ Diệp Chi có chút ngỡ ngàng, lạnh nhạt hỏi: “Có chuyện gì?”
“Mẹ chỉ muốn hỏi một chút, tin tức nói về chuyện giữa con và em họ Mạc Đình Kiên, là thật sao?” Giọng điệu Tiêu Thanh Hà có thêm chút thân thiết chẳng giống thường ngày.
Hạ Diệp Chi thấy Tiêu Thanh Hà không đúng lắm, hồ nghi nhìn bà ta: “Mẹ làm sao vậy?”
Cho dù Tiêu Thanh Hà không quan tâm cô bao nhiêu, cô cũng không thể không để ý đến Tiêu Thanh Hà.
Tiêu Thanh Hà cười cười, vẻ dịu dàng nhìn rất dễ khiến người khác lơ là không phòng bị: “Không có gì, chỉ là đọc tin trên mạng, mấy người đó chửi con rất ghê gớm, có hơi lo cho con......”
Bà ta nói đến đây, dừng một chút, hơi than thở: “Ban đầu là mẹ không tốt, nếu mẹ không để con vào nhà họ Mạc, cũng sẽ không xảy ra chuyện ngày hôm nay, con cũng sẽ không giống như bây giờ......”
Hạ Diệp Chi thấy Tiêu Thanh Hà càng nói càng không chuẩn mực, sự nghi ngờ trong lòng càng thêm sâu: “Mẹ muốn nói gì thì nói thẳng ra?”
Cô không tin là Tiêu Thanh Hà thật sự hối hận.
“Con nói thật với mẹ, con với em họ đó của Mạc Đình Kiên, có phải thật sự yêu nhau rồi, lần đó mẹ nhìn thấy hai đứa ở trong xe......”
“Sao tự nhiên mẹ quan tâm chuyện của con thế? Mẹ có mục đích gì?” Hạ Diệp Chi thấy Tiêu Thanh Hà cứ giữ cái vấn đề này không buông, liền cảnh giác hơn.
“Diệp Chi, tuy rằng mẹ không đủ quan tâm con, nhưng mẹ là quan tâm con từ tận đáy lòng......”
Điện thoại Hạ Diệp Chi vang lên, là Thời Dũng gọi tới.
Hạ Diệp Chi nghe điện: “Tôi đang ở cửa, anh qua đây là được.”
Điện thoại cô vẫn chưa cất vào, Tiêu Thanh Hà đã bắt lấy cánh tay cô, giọng có phần vội vã: “Là ai đến đón con đó?”
“Là thuộc hạ Mạc Đình Kiên cử tới.” Hạ Diệp Chi thấy hành vi của Tiêu Thanh Hà ngày càng lạ lùng.
Mấy lời cô vừa nói với Tiêu Thanh Hà, còn có chút xúc động, giờ đã lạnh lẽo trở lại, nhìn gương mặt này của Tiêu Thanh Hà, chỉ cảm thấy mệt mỏi tê dại.
“Con không biết mấy người Hạ Hương Thảo lại lợi dụng mẹ để làm gì con, nhưng con tốt bụng nhắc nhở mẹ một câu, nghĩ cho bản thân mình nhiều một chút, đừng có dựa dẫm vào cha quá.”
Hạ Hương Thảo sau này không thể hiếu thuận Tiêu Thanh Hà, chỉ coi bà như người làm ấm giường cho cha cô ta, nhưng đến giờ Tiêu Thanh Hà vẫn không hiểu điều này.
Tiêu Thanh Hà nghe xong, như ngây ra một lát.
Hạ Diệp Chi ngồi vào trong xe, cách một tấm kính nhìn về phía Tiêu Thanh Hà.
Tiêu Thanh Hà vẫn đang dừng ở mấy lời mà Hạ Diệp Chi vừa nói, do cúi đầu, nên thần sắc không rõ, nhưng Hạ Diệp Chi có thể cảm nhận được sự chần chừ của bà ta.
Chần chừ cái gì chứ?
Do dự có nên giúp Hạ Hương Thảo đối phó với cô không?
Vừa rồi Tiêu Thanh Hà rõ ràng đang khách khí với Hạ Diệp Chi, mấy năm nay bà ta sống yên bình đầy đủ, khả năng thăm dò ý tứ qua lời nói sắc mặt vẫn không bằng Hạ Diệp Chi, thế nên bà ta không hề biết vừa rồi mình đã bị bại lộ.
Hạ Diệp Chi nhận ra mục đích của bà ta, cũng cẩn thật đặc biệt tránh khỏi những câu hỏi liên quan đến “Mạc Gia Thành” của bà ta.
Bất kể bọn họ có thủ đoạn gì, còn bao nhiêu chiêu trò, cứ mang ra tất ra đây là được rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương