Đấu Phá Thương Khung
Chương 1627: Cướp đoạt Đế phẩm đan chưa thành hình
“Rầm rầm!”
Ba động hủy diệt đáng sợ từ trên trời phủ xuống giống như thiên phạt muốn hủy diệt cả thế giới.
Tiêu Viêm căng thẳng nhìn vòng chiến hỗn loạn mà trong lòng đang tính toán cực nhanh.
Những người ở đây đều đã đánh giá thấp thực lực của Đế phẩm đan. Vốn Chúc Khôn tưởng rằng hắn và Cổ Nguyên liên thủ sẽ nhanh chóng chế ngự được nó, đâu ngờ đó chỉ là ý nghĩ ấu trĩ mà thôi. Bên cạnh đó còn có Hồn Thiên Đế và Hư Vô Thôn Viêm liên thủ quấy nhiễu làm cho cục diện càng thêm hỗn loạn.
Tuy nhiên loại hỗn loạn này lại ở thế cân bằng vi diệu, tuy Chúc Khôn và Cổ Nguyên không thể thuận lợi chế ngự Đế phẩm đan nhưng Hồn Thiên Đế và Hư Vô Thôn Viêm bên kia cũng không có cơ hội đó. Đồng thời Hư Vô Thôn Viêm có thực lực yếu nhất nên bị hai người họ dồn ép, nếu không có Hồn Thiên Đế kịp thời trợ giúp thì chắc chắn hắn đã bị thương rồi.
“Nếu cứ đánh như vậy thì chẳng hay chút nào.” Nhìn vòng chiến hỗn loạn trên bầu trời, Viêm Tẫn cau mày nói nhỏ.
Nghe vậy, Tiêu Viêm cười khổ một tiếng, trận chiến trên cao thì bọn hắn không thể xen vào được, nếu cứ đâm đầu vào chắc chắn sẽ diệt vong. Bởi vậy họ chỉ có thể đứng ngoài mà nhìn.
Nhìn thấy Tiêu Viêm cười khổ, Viêm Tẫn cũng bất đắc dĩ lắc đầu, hắn cũng hiểu hiện tại không giúp ích được gì.
Mọi người vẫn nhìn lên Đế phẩm đan trên trời cao, chỉ thấy sắc mặt nó càng lúc càng lạnh lẽo, chợt thủ chưởng của nó nâng lên, trong thiên địa đột nhiên có mùi thơm đan dược lan tỏa.
“Đừng hít đan hương này.” Tiêu Viêm khẽ ngửi đan hương kỳ dị liền cả kinh, hắn cảm thấy đấu khí trong cơ thể như muốn bốc cháy cho nên vội vàng quát lớn.
Nghe thấy tiếng quát của hắn, cả đám người vội vàng ngừng thở. May mà đan hương này không phải nhằm vào bọn hắn cho nên đấu khí trong cơ thể chỉ xao động trong chốc lát liền bình thường trở lại.
“Đế Đan Chưởng!”
Trên bầu trời, Đế phẩm đan chợt trợn tròn hai mắt, thân hình đột nhiên bay lên không sau đó tung chưởng về bốn người phía dưới, cùng lúc đó một quang đoàn huyễn lệ lớn cỡ đầu người đột nhiên hiện ra.
“Phanh phanh phanh!”
Khi quang đoàn này xuất hiện, năng lượng trong thiên địa như gặp phải dầu sôi thiêu đốt, khắp không gian tràn ngập hỏa diễm, thiên địa cũng trở thành hỏa lô.
Nhìn thấy uy thế một chưởng này, bọn người Cổ Nguyên đang tranh đấu cũng vội vàng dừng lại, ngưng luyện đấu khí phòng bị.
Vẻ mặt băng lãnh của Đế phẩm đan ngày càng đậm, nó ấn hai tay xuống, đột nhiên hỏa diễm nhanh chóng phóng xuống. Chỉ trong một thời gian ngắn, hỏa diễm tràn ngập thiên địa liền chui vào trong quang đoàn huyễn lệ bên dưới
“Kẹp!”
Khi song chưởng ấn đến tận cùng thì trời đất cũng tối sầm lại, chỉ còn có quang đoàn trong lòng bàn tay hắn phát sáng, nó phát ra quang mang hủy diệt đẹp đến động lòng người dần lao xuống đỉnh đầu đám người Cổ Nguyên.
“Hống!”
Bốn người Cổ Nguyên đều cảm thấy được mùi vị nguy hiểm nên cùng nhau vận chuyển đấu khí tạo thành một tấm phòng ngự.
“Uỳnh!”
Quang đoàn đánh lên phòng ngự của bốn người tạo ra tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, ba động hủy diệt tràn ngập ra xung quanh, nó lướt qua bình nguyên phía dưới tạo ra vực sâu vạn trượng.
Thấy vậy, mọi người đều biến sắc, ai mà biết Đế phẩm đan này có thể đánh ngang tay với bốn gã Cửu tinh Đấu Thánh hậu kỳ cơ chứ.
Tuy nói bốn người chia làm hai phe đều mang tâm tư riêng nhưng dù sao cũng là vì mạng sống, thật không ngờ đòn liên thủ của họ lại bị Đế phẩm đan đánh tan tành như vậy.
Đế phẩm đan trôi nổi trên bầu trời, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào vực sâu ở bình nguyên bên dưới, nơi đó có bốn tia sáng chớp lên rồi chia làm hai phe bay ra đứng nhìn nhau.
“Muốn luyện hóa ta sao? Bản lãnh của các ngươi còn kém một chút.” Đế phẩm đan liếc bốn người rồi thản nhiên nói.
“Hắc hắc, ngươi cao hứng quá sớm rồi đó.” Đế phẩm đan vừa nói xong thì Hư Vô Thôn Viêm cũng cười lạnh đáp trả. Sau đó hắn nghiêng người nhìn về phía Hồn Thiên Đế trầm giọng nói: “Đưa Đà Xá Cổ Đế Ngọc cho ta!”
Nghe vậy, Hồn Thiên Đế khẽ giật mình, hắn chần chờ một lúc rồi quả quyết lấy ra Đà Xá Cổ Đế Ngọc ném cho Hư Vô Thôn Viêm.
Khi tóm được Đà Xá Cổ Đế Ngọc, Hư Vô Thôn Viêm cười nhạt với Đế phẩm đan một cái rồi chợt hắn cắn đầu lưỡi phun một ngụm Hắc Viêm màu đen thuần túy lên trên Cổ Ngọc, lúc này hai tay hắn cũng biến ảo rất nhiều thủ ấn kỳ lạ.
Nhìn thấy hành động của Hư Vô Thôn Viêm, Tiêu Viêm khẽ giật mình. Hắn thấy những thủ ấn đó hơi quen thuộc, suy nghĩ một lát sau đó hắn ngẩng đầu nhìn thượng đá Cổ Đế cao vạn trượng bên kia. Lúc này hắn mới rõ ràng thủ ấn của chúng với thủ ấn của Hư Vô Thôn Viêm hoàn toàn giống nhau.
“Ông ông!”
Đà Xá Cổ Đế Ngọc đột nhiên phát ra những tiếng chói tai, sau đó một vòng sáng nhu hòa tỏa ra. Đồng thời ở giữa Cổ Ngọc hiện ra một khe hở rực rỡ màu sắc.
Ở trong khe hở như có rất nhiều hỏa diễm đang thiêu đốt, cực kỳ huyền bí.
“Hóa Đan Hoàn! Làm sao ngươi có thể biết Đà Xá Cổ Đế hóa đan thần quyết?”
Nhìn thấy quầng sáng thành hình, sắc mặt Đế phẩm đan chuyển từ băng lãnh sang tái mét, có chút thê lương.
Hư Vô Thôn Viêm cười lạnh một tiếng, hắn không giải thích gì liền hất tay một cái, khe hở đó liền bắn ra. Ngắn ngủi trong nháy mắt nó đã đi đến đỉnh đầu Đế phẩm đan, từng vòng lửa đẹp đẽ hiện ra vây Đế phẩm đan vào giữa.
“A!!!”
Khi những vòng lửa vây lấy thì trên người Đế phẩm đan hiện ra những làn khói trắng, đồng thời hắn kêu la thảm thiết thê lương.
Thấy thế, ánh mắt Hư Vô Thôn Viêm hiện lên vẻ vui mừng. Hiển nhiên hắn cũng không ngờ tới Hóa Đan Hoàn có thể khắc chế được Đế phẩm đan. Hắn tiếp tục phun ra một ngụm Hắc Viêm, uy lực của Hóa Đan Hoàn lập tức tăng lên rõ rệt. Đồng thời thân thể Đế phẩm đan cũng bắt đầu co lại hóa thành đan hoàn.
Khi thấy Đế phẩm đan vốn đang diễu võ dương oai trở nên chật vật như thế, mọi người đều sợ hãi. Sắc mặt Cổ Nguyên và Chúc Khôn biến ảo, chợt trong mắt lóe lên, thân hình chớp nháy lao tới Hư Vô Thôn Viêm. Nhìn bộ dáng này chính là muốn cắt đứt hành động vây khốn Đế phẩm đan kia.
“Hừ!”
Nhìn thấy hai người động thủ, Hồn Thiên Đế vốn sớm chuẩn bị liền hừ lạnh một tiếng rồi xuất hiện cản đường hai người. Hắn bấm tay búng ra một viên đan dược mang hương thơm nồng đậm về phía hai người Cổ Nguyên, sau đó viên đan dược nổ tung ra.
“Oanh oanh!”
Luồng khí bốc lên, Cổ Nguyên và Chúc Khôn đều bị đẩy ngược lại, họ nhìn Hồn Thiên Đế cười lạnh nói: “Tự bạo Cửu Phẩm Bảo Đan, thật là ra tay hào phóng nha!”
Tiếng nói vừa dứt thì hai người đã xuất hiện hai bên người Hồn Thiên Đế rồi thi triển thế công mãnh liệt vây lấy hắn.
“Phanh phanh!”
Đối diện với công kích của hai người tất nhiên Hồn Thiên Đế rơi vào hạ phong, tiến thoái lưỡng nan. Tuy hắn lộ ra vẻ chật vật nhưng hắn cũng hiểu tình huống bây giờ cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, thi triển năng lực đến mức tận cùng để kéo dài thời gian mà thôi.
“Cút!”
Sau vài lần va chạm, Chúc Khôn trở nên hung lệ, chỉ thấy hắn chợt gầm nhẹ một tiếng rồi hóa thành Cự Long dài vạn trượng. Chợt Cự Long hóa thành quang mang vàng tím nhanh như thiểm điện phối hợp với một chưởng của Cổ Nguyên đánh lên thân thể Hồn Thiên Đế.
“Phốc phốc!”
Ánh sáng vàng tím chói mắt lập tức xuyên thủng mặt ngoài đấu khí phòng ngự của Hồn Thiên Đế sau đó va chạm trực tiếp lên thân thể hắn. Lập tức hắn phun ra một ngụm máu tươi, thân hình bay ngược ra mấy ngàn trượng rồi mới chật vật ổn định lại được.
“Thu!”
Khi Hồn Thiên Đế bị đánh bay ra thì Hư Vô Thôn Viêm cũng hét lớn một tiếng, Đế phẩm đan không hề phản kháng mà bị hút vào trong Hóa Đan Hoàn thành một quang đoàn huyễn lệ cỡ đầu người chậm rãi lơ lửng trôi nổi.
Thấy vậy, Hư Vô Thôn Viêm liền vui mừng vẫy tay, Hóa Đan Hoàn bay tới tay hắn nhanh như thiểm điện. Nhưng ngay khi hắn sắp bắt được thì một thân ảnh xuất hiện tóm lấy trước hắn.
Biến cố này làm Hư Vô Thôn Viêm cả kinh nhưng khi hắn nhìn rõ thì thấy đó là Hồn Thiên Đế đang chật vật cực kỳ. Ánh mắt Hư Vô Thôn Viêm nhấp nháy một hồi.
“Đem Đế phẩm đan giao ra đây, với tình trạng hiện giờ của ngươi thì cho dù có Hư Vô Thôn Viêm hỗ trợ cũng không phải là đối thủ của bọn ta.” Cổ Nguyên nhẹ nhàng phân tích cho Hồn Thiên Đế.
Chúc Khôn ở một bên chận rãi siết chặt nắm tay, ánh mắt hung lệ nhìn chằm chằm vào Hồn Thiên Đế
“Muốn Đế phẩm đan sao?” Hồn Thiên Đế lau vết máu ở khóe miệng rồi nhìn ánh sáng hoa mĩ của Hóa Đan Hoàn, nó tựa như ánh sao trên dải ngân hà đang bao bọc toàn bộ năng lượng thiên địa bên trong.
Hắn nở một nụ cười quỷ dị sau đó trước ánh mắt của mọi người, hắn nuốt quang đoàn huyễn lệ đó vào trong miệng.
Hắn dám trực tiếp nuốt Đế phẩm đan vào trong cơ thể, đây không phải là tự chuốc lấy diệt vong sao?
“Tên này điên rồi!”
Tiêu Viêm tự lẩm bẩm, đây là Đế phẩm đan đó, năng lượng nó chứa bên trong khủng bố đến cực hạn. Chỉ sơ sầy nhỏ là có thể phá vỡ cả thân thể lẫn linh hồn.
Hồn Thiên Đế làm như vậy quả thất là tự tay cắt tiết rồi!
Ba động hủy diệt đáng sợ từ trên trời phủ xuống giống như thiên phạt muốn hủy diệt cả thế giới.
Tiêu Viêm căng thẳng nhìn vòng chiến hỗn loạn mà trong lòng đang tính toán cực nhanh.
Những người ở đây đều đã đánh giá thấp thực lực của Đế phẩm đan. Vốn Chúc Khôn tưởng rằng hắn và Cổ Nguyên liên thủ sẽ nhanh chóng chế ngự được nó, đâu ngờ đó chỉ là ý nghĩ ấu trĩ mà thôi. Bên cạnh đó còn có Hồn Thiên Đế và Hư Vô Thôn Viêm liên thủ quấy nhiễu làm cho cục diện càng thêm hỗn loạn.
Tuy nhiên loại hỗn loạn này lại ở thế cân bằng vi diệu, tuy Chúc Khôn và Cổ Nguyên không thể thuận lợi chế ngự Đế phẩm đan nhưng Hồn Thiên Đế và Hư Vô Thôn Viêm bên kia cũng không có cơ hội đó. Đồng thời Hư Vô Thôn Viêm có thực lực yếu nhất nên bị hai người họ dồn ép, nếu không có Hồn Thiên Đế kịp thời trợ giúp thì chắc chắn hắn đã bị thương rồi.
“Nếu cứ đánh như vậy thì chẳng hay chút nào.” Nhìn vòng chiến hỗn loạn trên bầu trời, Viêm Tẫn cau mày nói nhỏ.
Nghe vậy, Tiêu Viêm cười khổ một tiếng, trận chiến trên cao thì bọn hắn không thể xen vào được, nếu cứ đâm đầu vào chắc chắn sẽ diệt vong. Bởi vậy họ chỉ có thể đứng ngoài mà nhìn.
Nhìn thấy Tiêu Viêm cười khổ, Viêm Tẫn cũng bất đắc dĩ lắc đầu, hắn cũng hiểu hiện tại không giúp ích được gì.
Mọi người vẫn nhìn lên Đế phẩm đan trên trời cao, chỉ thấy sắc mặt nó càng lúc càng lạnh lẽo, chợt thủ chưởng của nó nâng lên, trong thiên địa đột nhiên có mùi thơm đan dược lan tỏa.
“Đừng hít đan hương này.” Tiêu Viêm khẽ ngửi đan hương kỳ dị liền cả kinh, hắn cảm thấy đấu khí trong cơ thể như muốn bốc cháy cho nên vội vàng quát lớn.
Nghe thấy tiếng quát của hắn, cả đám người vội vàng ngừng thở. May mà đan hương này không phải nhằm vào bọn hắn cho nên đấu khí trong cơ thể chỉ xao động trong chốc lát liền bình thường trở lại.
“Đế Đan Chưởng!”
Trên bầu trời, Đế phẩm đan chợt trợn tròn hai mắt, thân hình đột nhiên bay lên không sau đó tung chưởng về bốn người phía dưới, cùng lúc đó một quang đoàn huyễn lệ lớn cỡ đầu người đột nhiên hiện ra.
“Phanh phanh phanh!”
Khi quang đoàn này xuất hiện, năng lượng trong thiên địa như gặp phải dầu sôi thiêu đốt, khắp không gian tràn ngập hỏa diễm, thiên địa cũng trở thành hỏa lô.
Nhìn thấy uy thế một chưởng này, bọn người Cổ Nguyên đang tranh đấu cũng vội vàng dừng lại, ngưng luyện đấu khí phòng bị.
Vẻ mặt băng lãnh của Đế phẩm đan ngày càng đậm, nó ấn hai tay xuống, đột nhiên hỏa diễm nhanh chóng phóng xuống. Chỉ trong một thời gian ngắn, hỏa diễm tràn ngập thiên địa liền chui vào trong quang đoàn huyễn lệ bên dưới
“Kẹp!”
Khi song chưởng ấn đến tận cùng thì trời đất cũng tối sầm lại, chỉ còn có quang đoàn trong lòng bàn tay hắn phát sáng, nó phát ra quang mang hủy diệt đẹp đến động lòng người dần lao xuống đỉnh đầu đám người Cổ Nguyên.
“Hống!”
Bốn người Cổ Nguyên đều cảm thấy được mùi vị nguy hiểm nên cùng nhau vận chuyển đấu khí tạo thành một tấm phòng ngự.
“Uỳnh!”
Quang đoàn đánh lên phòng ngự của bốn người tạo ra tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, ba động hủy diệt tràn ngập ra xung quanh, nó lướt qua bình nguyên phía dưới tạo ra vực sâu vạn trượng.
Thấy vậy, mọi người đều biến sắc, ai mà biết Đế phẩm đan này có thể đánh ngang tay với bốn gã Cửu tinh Đấu Thánh hậu kỳ cơ chứ.
Tuy nói bốn người chia làm hai phe đều mang tâm tư riêng nhưng dù sao cũng là vì mạng sống, thật không ngờ đòn liên thủ của họ lại bị Đế phẩm đan đánh tan tành như vậy.
Đế phẩm đan trôi nổi trên bầu trời, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào vực sâu ở bình nguyên bên dưới, nơi đó có bốn tia sáng chớp lên rồi chia làm hai phe bay ra đứng nhìn nhau.
“Muốn luyện hóa ta sao? Bản lãnh của các ngươi còn kém một chút.” Đế phẩm đan liếc bốn người rồi thản nhiên nói.
“Hắc hắc, ngươi cao hứng quá sớm rồi đó.” Đế phẩm đan vừa nói xong thì Hư Vô Thôn Viêm cũng cười lạnh đáp trả. Sau đó hắn nghiêng người nhìn về phía Hồn Thiên Đế trầm giọng nói: “Đưa Đà Xá Cổ Đế Ngọc cho ta!”
Nghe vậy, Hồn Thiên Đế khẽ giật mình, hắn chần chờ một lúc rồi quả quyết lấy ra Đà Xá Cổ Đế Ngọc ném cho Hư Vô Thôn Viêm.
Khi tóm được Đà Xá Cổ Đế Ngọc, Hư Vô Thôn Viêm cười nhạt với Đế phẩm đan một cái rồi chợt hắn cắn đầu lưỡi phun một ngụm Hắc Viêm màu đen thuần túy lên trên Cổ Ngọc, lúc này hai tay hắn cũng biến ảo rất nhiều thủ ấn kỳ lạ.
Nhìn thấy hành động của Hư Vô Thôn Viêm, Tiêu Viêm khẽ giật mình. Hắn thấy những thủ ấn đó hơi quen thuộc, suy nghĩ một lát sau đó hắn ngẩng đầu nhìn thượng đá Cổ Đế cao vạn trượng bên kia. Lúc này hắn mới rõ ràng thủ ấn của chúng với thủ ấn của Hư Vô Thôn Viêm hoàn toàn giống nhau.
“Ông ông!”
Đà Xá Cổ Đế Ngọc đột nhiên phát ra những tiếng chói tai, sau đó một vòng sáng nhu hòa tỏa ra. Đồng thời ở giữa Cổ Ngọc hiện ra một khe hở rực rỡ màu sắc.
Ở trong khe hở như có rất nhiều hỏa diễm đang thiêu đốt, cực kỳ huyền bí.
“Hóa Đan Hoàn! Làm sao ngươi có thể biết Đà Xá Cổ Đế hóa đan thần quyết?”
Nhìn thấy quầng sáng thành hình, sắc mặt Đế phẩm đan chuyển từ băng lãnh sang tái mét, có chút thê lương.
Hư Vô Thôn Viêm cười lạnh một tiếng, hắn không giải thích gì liền hất tay một cái, khe hở đó liền bắn ra. Ngắn ngủi trong nháy mắt nó đã đi đến đỉnh đầu Đế phẩm đan, từng vòng lửa đẹp đẽ hiện ra vây Đế phẩm đan vào giữa.
“A!!!”
Khi những vòng lửa vây lấy thì trên người Đế phẩm đan hiện ra những làn khói trắng, đồng thời hắn kêu la thảm thiết thê lương.
Thấy thế, ánh mắt Hư Vô Thôn Viêm hiện lên vẻ vui mừng. Hiển nhiên hắn cũng không ngờ tới Hóa Đan Hoàn có thể khắc chế được Đế phẩm đan. Hắn tiếp tục phun ra một ngụm Hắc Viêm, uy lực của Hóa Đan Hoàn lập tức tăng lên rõ rệt. Đồng thời thân thể Đế phẩm đan cũng bắt đầu co lại hóa thành đan hoàn.
Khi thấy Đế phẩm đan vốn đang diễu võ dương oai trở nên chật vật như thế, mọi người đều sợ hãi. Sắc mặt Cổ Nguyên và Chúc Khôn biến ảo, chợt trong mắt lóe lên, thân hình chớp nháy lao tới Hư Vô Thôn Viêm. Nhìn bộ dáng này chính là muốn cắt đứt hành động vây khốn Đế phẩm đan kia.
“Hừ!”
Nhìn thấy hai người động thủ, Hồn Thiên Đế vốn sớm chuẩn bị liền hừ lạnh một tiếng rồi xuất hiện cản đường hai người. Hắn bấm tay búng ra một viên đan dược mang hương thơm nồng đậm về phía hai người Cổ Nguyên, sau đó viên đan dược nổ tung ra.
“Oanh oanh!”
Luồng khí bốc lên, Cổ Nguyên và Chúc Khôn đều bị đẩy ngược lại, họ nhìn Hồn Thiên Đế cười lạnh nói: “Tự bạo Cửu Phẩm Bảo Đan, thật là ra tay hào phóng nha!”
Tiếng nói vừa dứt thì hai người đã xuất hiện hai bên người Hồn Thiên Đế rồi thi triển thế công mãnh liệt vây lấy hắn.
“Phanh phanh!”
Đối diện với công kích của hai người tất nhiên Hồn Thiên Đế rơi vào hạ phong, tiến thoái lưỡng nan. Tuy hắn lộ ra vẻ chật vật nhưng hắn cũng hiểu tình huống bây giờ cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, thi triển năng lực đến mức tận cùng để kéo dài thời gian mà thôi.
“Cút!”
Sau vài lần va chạm, Chúc Khôn trở nên hung lệ, chỉ thấy hắn chợt gầm nhẹ một tiếng rồi hóa thành Cự Long dài vạn trượng. Chợt Cự Long hóa thành quang mang vàng tím nhanh như thiểm điện phối hợp với một chưởng của Cổ Nguyên đánh lên thân thể Hồn Thiên Đế.
“Phốc phốc!”
Ánh sáng vàng tím chói mắt lập tức xuyên thủng mặt ngoài đấu khí phòng ngự của Hồn Thiên Đế sau đó va chạm trực tiếp lên thân thể hắn. Lập tức hắn phun ra một ngụm máu tươi, thân hình bay ngược ra mấy ngàn trượng rồi mới chật vật ổn định lại được.
“Thu!”
Khi Hồn Thiên Đế bị đánh bay ra thì Hư Vô Thôn Viêm cũng hét lớn một tiếng, Đế phẩm đan không hề phản kháng mà bị hút vào trong Hóa Đan Hoàn thành một quang đoàn huyễn lệ cỡ đầu người chậm rãi lơ lửng trôi nổi.
Thấy vậy, Hư Vô Thôn Viêm liền vui mừng vẫy tay, Hóa Đan Hoàn bay tới tay hắn nhanh như thiểm điện. Nhưng ngay khi hắn sắp bắt được thì một thân ảnh xuất hiện tóm lấy trước hắn.
Biến cố này làm Hư Vô Thôn Viêm cả kinh nhưng khi hắn nhìn rõ thì thấy đó là Hồn Thiên Đế đang chật vật cực kỳ. Ánh mắt Hư Vô Thôn Viêm nhấp nháy một hồi.
“Đem Đế phẩm đan giao ra đây, với tình trạng hiện giờ của ngươi thì cho dù có Hư Vô Thôn Viêm hỗ trợ cũng không phải là đối thủ của bọn ta.” Cổ Nguyên nhẹ nhàng phân tích cho Hồn Thiên Đế.
Chúc Khôn ở một bên chận rãi siết chặt nắm tay, ánh mắt hung lệ nhìn chằm chằm vào Hồn Thiên Đế
“Muốn Đế phẩm đan sao?” Hồn Thiên Đế lau vết máu ở khóe miệng rồi nhìn ánh sáng hoa mĩ của Hóa Đan Hoàn, nó tựa như ánh sao trên dải ngân hà đang bao bọc toàn bộ năng lượng thiên địa bên trong.
Hắn nở một nụ cười quỷ dị sau đó trước ánh mắt của mọi người, hắn nuốt quang đoàn huyễn lệ đó vào trong miệng.
Hắn dám trực tiếp nuốt Đế phẩm đan vào trong cơ thể, đây không phải là tự chuốc lấy diệt vong sao?
“Tên này điên rồi!”
Tiêu Viêm tự lẩm bẩm, đây là Đế phẩm đan đó, năng lượng nó chứa bên trong khủng bố đến cực hạn. Chỉ sơ sầy nhỏ là có thể phá vỡ cả thân thể lẫn linh hồn.
Hồn Thiên Đế làm như vậy quả thất là tự tay cắt tiết rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương