Đấu Phá Thương Khung
Chương 1641: Kết thúc cũng là nơi bắt đầu! (Hết)
Trận chiến độc nhất vô nhị cũng tới hồi kết thúc, nhưng đã để lại trong lòng Trung Châu những vết thương trầm trọng. Trung Châu vốn là nơi phồn hoa đô hội, nay đã bị chia làm hai mảnh bởi một khe vực dài hàng vạn trượng sâu vô tận. Khe vực đó về sau được người đời gọi là vực Song Đế, không còn ai nhớ tới nơi đây là chốn đã diễn ra trận chiến kinh thiên động địa ngày xưa.
Trung Châu vì thế mà suy tàn một thời gian. Nhưng sau khi kiếp nạn qua đi, người từ những vùng đất khác lại kéo đến nơi này định cư. Không bao lâu nữa, nó sẽ trở lại bộ mặt vốn có của mình, bởi nơi đây, chính là nơi nổ ra trận đại chiến quyết định cả vận mệnh của đại lục Đấu Khí.
Và với việc Hồn Thiên Đế bị phong ấn, thắng lợi cuối cùng của trận quyết chiến hiển nhiên thuộc về liên quân. Còn về phần Hồn tộc, dù nhờ Hồn Thiên Đế tiến vào Đấu Đế mà không ít kẻ thực lực tăng mạnh, nhưng còn chưa kịp thể hiện thì mười phần hết bảy tám đã chết dưới lưỡi đao máu của lão. Những người còn lại đã thất hồn lạc phách, đối với sự truy bắt của liên quân cũng không còn tâm tư chống trả, đều thúc thủ chịu trói.
Không lâu sau khi đại chiến kết thúc, liên quân mới lần đầu tiên tiến vào Hồn giới sau nhiều năm như vậy. Nhưng bọn họ không hề được chứng kiến những cảnh tượng phồn thịnh như đã nghĩ. Ở Hồn giới, đập vào mắt liên quân là một màu đỏ, một màu đỏ bầm nặng nề u uất bao trùm toàn bộ không gian không dấu chân người.
Tại vùng đất trung tâm của Hồn giới, liên quân phát hiện một cái hồ máu khổng lồ to gần mười vạn trượng, trong hồ sềnh sệch đầy máu đỏ, thây người và xương trắng. Nhìn thấy cảnh tượng đó, mọi người mới hiểu được tại vì sao nơi này lại vắng vẻ hoang liêu như vậy.
Bởi lẽ những người sống ở nơi đây tựa hồ toàn bộ đã chôn thân dưới đáy huyết trì. Hồn Thiên Đế vì muốn đạt được mục tiêu, quả thật đã dốc toàn bộ vốn liếng...
Kẻ như thế quả thật đã khiến lòng người rét lạnh vì kinh sợ. May thay, loại người điên này cuối cùng cũng bị người khác hàng phục.
Bên trong Hồn giới chỉ còn sót lại vài người lưa thưa, tất cả đều bị bắt đi. Sau đó đám người Cổ Nguyên liên thủ phá tan tành hang ổ của Hồn tộc. Từ nay về sau, trên toàn cõi Trung Châu, sẽ không còn cái gì gọi là Hồn tộc nữa.
Tám tộc truyền lại từ thời viễn cổ tới nay, chỉ còn Cổ tộc, Viêm tộc, Lôi tộc là tồn tại. Và dĩ nhiên không thể quên được một tộc, nhờ việc Tiêu Viêm trở thành Đấu Đế mà một lần nữa kích phát huyết mạch, Tiêu tộc!
Thứ gọi là huyết mạch Đấu Đế, chính là những người có huyết thống gần với Tiêu Viêm. Mà chiếm được nhiều chỗ tốt nhất, dĩ nhiên là con gái của hắn, Tiêu Tiêu. Khi Tiêu Viêm trở thành Đấu Đế, nó dường như trong chốc lát đã tăng vọt lên thành Bát tinh Đấu Thánh. Loại tốc độ này, quả thật khiến người ta chấn động muốn ngất đi. Tuy nói thiên phú của Tiêu Viêm rất tốt, nhưng đó là loại thiên phú chưa hoàn toàn kích phát, còn đứa nhỏ của hắn, vì đủ loại duyên cớ sự tình, mà trực tiếp tiến thẳng lên trình độ đỉnh cao của đại lục. Chuyện tưởng chừng hết sức vô lý như vậy quả thật đã khiến cho những kẻ tu luyện mấy trăm mấy ngàn năm qua như Lôi Doanh, Viêm Tẫn hận muốn phun máu. Đây là ưu ái của huyết mạch đời thứ nhất sao chứ?
Huyết mạch Đấu Đế quả thật là thứ biến thái! Nói cách khác, hoàn toàn có thể dùng sức một người mà chấn hưng cả gia tộc.
Có thể tưởng tượng, toàn bộ Tiêu gia một khi triệt để hưởng thụ những ưu điểm của huyết mạch Đấu Đế rồi, thì sau này, nhất định sẽ có bước đại nhảy vọt. Đến lúc đó, có trở lại thành một Tiêu tộc cường thịnh như ngày xưa hay không, chỉ là vấn đề thời gian.
...
Đại chiến kết thúc, liên quân tự nhiên cũng tuyên bố giải tán. Bởi có một điều hiển nhiên, đại lục Đấu Khí sau này nếu không xuất hiện tình huống gì đặc thù thì rất khó để có thể xảy ra đại chiến kinh hồn như thế nữa. Chính là vì ngay lúc này, trên đại lục đang tồn tại một vị cường giả chí tôn đang quan sát hết thảy.
Viêm Đế Tiêu Viêm!
Một cái tên vang dội khắp mọi ngóc ngách trên đại lục, được vô số người tôn sùng thờ phụng. Và trong lòng bọn họ, cái tên đó như là thần linh, một vị thần che chở bảo vệ cho cả đại lục Đấu Khí.
Liên quân tuy giải tán, nhưng liên minh Thiên Phủ vẫn tồn tại như trước. Hơn nữa, liên minh hôm nay không hề có bất luận phân chia tông phái hay thế lực gì nữa, mà bây giờ bọn họ phi thường hiểu rõ một điều, có thể đặt được một chân vào liên minh là vinh quang chói lọi không gì sánh được.
Và vinh quang đó, đến từ vị cường giả đang đứng trên đỉnh của đại lục Đấu Khí.
...
Sau trận đại chiến hai năm, Trung Châu một lần nữa phồn hoa trở lại. Tông phái thế lực mọc lên như nấm sau mưa, khiến cả Trung Châu căng tràn nhựa sống, hừng hực một khí thế mới.
Đương nhiên đối với những thứ này, liên minh Thiên phủ không hề quản đến, bọn họ vẫn duy trì địa vị siêu nhiên, lẳng lặng nhìn Trung Châu phát triển và thay đổi. Còn đối với những thế lực môn phái kia, địa vị bá chủ của liên minh là điều đã được khẳng định, không có bất kỳ kẻ nào dám to gan mà đứng ra khiêu khích.
Thương thế trầm trọng dính phải khi giao chiến với Hồn Thiên Đế đã được Tiêu Viêm mượn lực lượng Dị hỏa, sau vỏn vẹn hai năm tu luyện, một lần nữa tu luyện thành thân thể, may mà không lưu lại di chứng gì.
Trong hai năm này, Tiêu Viêm cùng Huân Nhi, Thải Lân cùng tổ chức một hôn lễ long trọng vô cùng. Hôn lễ có trời đất và vô số người chứng kiến... cũng là điều mà Tiêu Viêm đã từng hứa với hai nàng khi xưa.
Sau hôn lễ không lâu, Tiêu Viêm nhường chức minh chủ liên minh Thiên phủ cho Dược lão. Theo lời hắn, là liên minh bây giờ đã không còn cần hắn chống đỡ nữa rồi.
Đối với hành động này của Tiêu Viêm, Dược lão cũng bất đắc dĩ vô cùng, lão biết tiểu tử này muốn buông tay thoái ẩn. Bất quá nghĩ tới gánh nặng mà hắn đeo trên lưng bao nhiêu năm qua, trong lòng lão không khỏi dậy lên chút yêu thương, cho nên đành phải một lần nữa trở thành Minh chủ, tiếp nhận trọng trách thay cho Tiêu Viêm.
Sau khi đem cục nợ này dỡ xuống, Tiêu Viêm lúc này mới thảnh thơi nhẹ nhàng, bắt đầu ngao du thiên địa, tự tại tiêu dao...
...
Thời gian vùn vụt thoi đưa, thu qua đông lại, năm tháng cứ thế lặng yên trôi đi.
Đông Trung Châu, cách một tòa thành hơn mười dặm về phía bắc, có một cái đình nghỉ mát, trong đình có ba người, trong mắt ba người, thoáng hiện chút khẩn trương.
- Liễu Kình, hắn thật sự sẽ đến sao?
Trong lương đình, một nam tử áo xám, khuôn mặt khá là góc cạnh, liếm liếm môi, mở miệng nói.
- Lâm Diễm à, nhiều năm rồi, tính tình của ngươi vẫn còn nóng vội như thế sao.
Một nam nhân áo xanh ngồi bên cạnh mỉm cười, cất giọng rất trầm ấm.
- Lâm Tu Nhai, nghe nói ngươi ở thành Thanh Thiên tạo dựng một bang hội à?
Liễu Kình với dáng vóc khôi ngô cười nhẹ. Hắn bây giờ cũng là người chèo lái của Liễu gia, nên phong thái khá là uy nghiêm.
- Chỉ bày chút trò vui thôi.
Lâm Tu Nhai khẽ cười:
- Nơi thanh nhã thật khó với tới, nếu so với cái tên kia, ngay cả sợi lông cũng không bằng.
- Ha ha, Lâm Tu Nhai à, lời này nếu là ngày xưa chỉ sợ rất khó mà nghe ngươi nói ra nhỉ...
Lâm Tu Nhai vừa dứt lời thì trong đình chợt vang lên một giọng cười quen thuộc, một bóng người không biết xuất hiện từ khi nào đang ngồi ở đó, một thân áo đen, không phải Tiêu Viêm thì còn là ai...
- Ha ha, cái tên này, cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi.
Nhìn thấy Tiêu Viêm, trên khuôn mặt cả ba người lập tức hiện lên vẻ vui mừng, đồng loạt bước nhanh tới, mỗi người một quyền, đấm vào vai hắn.
- Hắc hắc, xem ta này, đánh được Viêm Đế một quyền, con mẹ nó đúng là uy phong!
Lâm Diễm cười lớn.
Thấy được bằng hữu tốt sau mấy năm rồi không gặp, Tiêu Viêm cũng cười to đầy sảng khoái. Hắn vung tay, một bình rượu nặng liền xuất hiện trong đình:
- Đừng nói lời vô ích, không say không về!
- Được, hôm nay quyết chiến với ngươi một phen...
Ba người cười vang, không chút khách khí đón lấy bình rượu, ngửa cổ tu ừng ực.
Trong đình, bốn người bạn thi nhau nâng chén, tiếng cười nói rộn rã liên tục truyền ra, hào sảng và phóng khoáng.
Ánh trăng dần nhô lên, Lâm Diễm và Liễu Kình đều đã say như chết, tùy ý nằm la liệt trên mặt đất. Bọn họ không dùng đấu khí để chống đỡ lại hơi rượu, bởi bọn họ muốn say, thật say một lần.
- Sắp tới ngươi định làm gì...
Lâm Tu Nhai khuôn mặt nhuốm hồng, nhìn Tiêu Viêm cười.
- Rong chơi bấy lâu cũng có chút mệt mỏi...
Tiêu Viêm ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên cao:
- Ta định về đế quốc Gia Mã...
- …Sau này có chuyện gì cần cứ đi tới liên minh Thiên phủ, ta đã dặn dò bọn họ...
- Ha hả, có cái bối cảnh quan hệ này quả thật làm người ta sợ hãi nhỉ, xem ra lúc trước cùng theo ngươi rời khỏi đế quốc Gia Mã, đúng là đã chọn được con đường sáng mà.
- Ha ha...
...
Chốn cũ Hoa tông.
Bởi nguyên do đồng hóa, Hoa tông hôm nay xem như đã triệt để sáp nhập vào liên minh. Bất quá một ít kẻ kỳ cựu của tông phái này vẫn thích ở lại nơi đây vì sự yên tĩnh của nó.
Hậu sơn Hoa tông. Một bóng người xinh đẹp đang ung dung đứng, áo dài ánh trăng ôm lấy thân hình mềm mại, dáng vẻ mê hoặc lòng người.
- Sư phụ...
Sau lưng nữ tử, một thiếu nữ áo quần màu nhạt thấp giọng kêu.
- Yên Nhiên, có chuyện gì sao?
Nữ nhân vận nguyệt bào quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt ưu nhã mỹ lệ mà ung dung vô ngần, chính là Vân Vận.
Nhìn khuôn mặt xnh đẹp rạng rỡ nụ cười, Nạp Lan Yên Nhiên khẽ thở dài. Mấy năm nay không ít cường giả cũng như thủ lĩnh của những thế lực khá có danh vọng bày tỏ tình yêu đối với sư phụ nàng. Đáng tiếc không một người có thể tiến tới nửa bước, nàng quá hiểu, bóng hình kia trong lòng sư phụ thật quá khó phai mờ. Cho dù hắn hiện tại đã thê tử đầy đàn...
- Tiêu Viêm có nhắn một câu...
Nạp Lan Yên Nhiên nhẹ nhàng nói.
Nàng vừa dứt lời thì Vân Vận vốn vẫn tĩnh lặng như nước hồ thu lập tức xoay người lại. Thấy phản ứng của sư phụ, nàng chỉ có thể cười khổ trong lòng.
- Cái gì?
Thanh âm Vân Vận thoáng run rẩy.
- Hắn nói... Người có bằng lòng quay về đế quốc Gia Mã hay không...
Nạp Lan Yên Nhiên khẽ cười, một nụ cười chua xót.
Vân Vận kinh ngạc đến run người, hàm răng nghiến vào đôi môi đỏ mọng, đôi mắt tuyệt đẹp bất ngờ nhòe đi... nơi ấy, cũng chính là nơi nàng nhớ nhất suốt đời mình.
Nơi ấy, không phải là Vân Lam Sơn. Mà là dãy núi Ma Thú.
...
Đế quốc Gia Mã, trấn Thanh Sơn.
Trấn Thanh Sơn hôm nay đã phồn hoa hơn xưa rất nhiều. Mượn thế núi Ma Thú, càng ngày càng có đông đảo lính đánh thuê về đây trú đóng, không chỉ vì ở nơi đây là chỗ dễ dàng nhất để tiến vào núi săn bắn mà còn vì trong trấn có một quầy thuốc.
Quầy thuốc không lớn, nhưng chỉ cần người mang đến còn một hơi thở, thì nhất định tươi cười mà bước ra. Và đây cũng là nơi được người trong trấn Thanh Sơn kính trọng nhất.
Phía trước quầy thuốc quanh năm lúc nào cũng tấp nập, người tới đây có thể là lính đánh thuê bị thương, hoặc người bệnh từ xa lại. Có điều ở nơi đây còn có một quy củ bất di bất dịch, rằng dù cho người có thân phận cao quý thế nào, thì đến nơi đây cũng phải yên yên ổn ổn nhận thẻ mà xếp hàng.
Đương nhiên quy củ như thế quả có chút kiêu ngạo, lúc mới lập ra không ít kẻ cười nhạt và khinh thường, bất quá khi một gã Đấu Hoàng hống hách giở trò, thân thể y đột nhiên tan rã một cách đột ngột vô thanh vô tức trước mắt mọi người thì ai nấy mới hiểu được, nữ nhân nhìn có vẻ lương thiện thanh tú, lúc nào cũng vận trên người một bộ áo quần trắng toát, lại ẩn chứa thủ đoạn đáng sợ đến mức nào.
Đến tận sau này, không còn kẻ nào dám coi thường quy củ ở nơi đây nữa.
Trong quầy thuốc, có bày biện một chiếc bàn gỗ sạch sẽ. Ngồi sau bàn gỗ chính là thiếu nữ áo trắng. Ánh dương chiếu nghiêng qua người nàng, soi sáng nụ cười trong veo tinh khiết trên khuôn mặt. Cảnh tượng diễm lệ như vậy khiến cho người bệnh ngồi phía trước cũng phải ngây ngẩn một hồi.
- Về nhà đem thuốc này sắc thật đặc, đắp lên vết thương, như vậy sẽ ổn.
Thiếu nữ áo trắng dịu dàng cười, cầm gói thuốc đặt lên trên bàn, tóc đen như gỗ mun xõa dài nghiêng về phía trước, thanh tú đơn thuần đến động lòng người. Khí chất như vậy, khiến đám đông ở đây chợt cảm thấy tự ti mặc cảm vô cùng.
Người bệnh cầm gói thuốc đi rồi mà vẫn ngơ ngẩn như mất hồn, thủy chung vẫn không làm sao quên được dáng vẻ ấy, nụ cười dịu dàng ấy. Y chợt cảm thấy, chỉ cần nhìn ngắm người con gái ôn nhu như nàng một lúc thì bao nhiêu đau đớn phiền não cũng sẽ nhanh chóng tan đi.
Thấy y vừa rời đi, người sắp hàng phía sau vô cùng mừng rỡ định bước tới thì bất chợt có một bóng người lướt qua, chắn ngang trước mặt hắn rồi ngồi lên ghế.
- Ngươi muốn chết hả?
Đột nhiên thấy có người bất chợt chen ngang, ai nấy đều sững người, rồi ngay sau đó nổi giận đùng đùng. Mặt mũi kẻ nào kẻ nấy đằng đằng sát khí, dám ở nơi này quấy rối, người này rõ là muốn chết rồi.
- Xin mời xếp hàng đi đã.
Thiếu nữ áo trắng đang quay sang một phía sắp xếp tủ thuốc, không ngẩng đầu lên mà chỉ cất giọng hết sức nhẹ nhàng, khiến người ta có cảm giác như cây rừng trước gió xuân vậy.
Nhìn thấy phản ứng của nàng ta, không ít kẻ âm thầm cười nhạt, người này nếu không chịu đi, chắn chắn sẽ gặp điều không may...
Có điều khi bọn họ còn đang cười nhạo thì cái tên giống như kẻ vô lại đang ngồi trên ghế nọ đột ngột cười hắc hắc rồi nói:
- Quan hệ chúng ta tốt như vậy, hẳn không cần xếp hàng chứ nhỉ...
- Tên khốn nạn kia, còn đùa giỡn được ư?
Nghe câu nói khinh nhờn của hắn, ai nấy đều trợn mắt há mồm. Người này không phải kẻ ngu đấy chứ? Hay hắn nghĩ thiếu nữ trước mắt là người yếu ớt dễ khinh khi?
Từng ánh mắt mang theo vài phần thương hại nhìn chằm chằm vào tên vô lại nọ, thậm chí có kẻ còn lắc đầu thở dài. Đương nhiên cũng có không ít vị hào hoa phong nhã mắt trợn mày trừng đầy phẫn nộ với cái tên khốn kiếp dám buông lời trêu ghẹo báng bổ vị tiên tử trong lòng mình.
Nhưng mà, khi đám đông chuẩn bị tinh thần xem một hồi bi kịch rùng rợn thì đột nhiên bàn tay trắng nõn đang sắp xếp tủ thuốc của thiếu nữ áo trắng run lên lẩy bẩy. Mặt hoa sáng bừng quay nhanh lại, đến khi thấy một khuôn mặt quen thuộc đang hì hì nhìn mình cười in vào đáy mắt, lập tức đôi môi đỏ mọng mím lại, răng ngọc cắn vào khóe môi.
- Vẫn một mình như vậy, không cảm thấy cô đơn sao?
Gã thanh niên áo đen khẽ cười.
Lời của hắn càng làm cho đám đông đang phẫn nộ trở nên sửng sốt. Không đợi bọn họ kịp trấn định, thiếu nữ áo trắng đã nhẹ nhàng cất lên giọng nói ngọt ngào của mình, khiến cho bọn người nọ như bị sét đánh ngang tai, đờ dại hẳn.
- Huynh không chịu theo muội, muội đành phải ở một mình rồi...
Người thanh niên áo đen khẽ lắc đầu nhìn đáy mắt có phần ảm đạm của thiếu nữ áo trắng, cười khổ một lúc rồi cũng cất tiếng:
- Vậy giờ có chịu theo ta về thành Ô Thản hay không?
Thiếu nữ áo trắng che miệng cười khẽ, đôi mắt đẹp chợt hồng lên, khóe môi khẽ cong lại hờn dỗi.
Nhìn thấy phản ứng của nàng, đoàn người đang xếp hàng đờ người đánh rơi cả thẻ thứ tự, trong nháy mắt như bị đông cứng toàn thân.
...
Đế đô của đế quốc Gia Mã, Thánh thành Gia Mã.
Ngày hôm nay, với đế quốc Gia Mã, thậm chí cả vùng tây bắc được xem là ngày vô cùng trọng yếu trong cuộc sống. Bởi đại hội đấu giá Viêm minh hai năm một lần sẽ diễn ra ngay tại Thánh thành Gia Mã.
Hội đấu giá này cực kỳ long trọng, trong đó vật phẩm được mang ra đấu giá cũng thuộc dạng rất cao cấp. Mỗi lần hội đấu giá tổ chức đều thu hút vô số cường giả và rất nhiều thế lực, không chỉ miền tây bắc mà cả những vùng khác đều nghe danh mà kéo đến.
Địa điểm của hội đấu giá chính tại trung tâm của Thánh thành Gia Mã. Nơi ấy cũng chính là chỗ gia tộc Thước Đặc Nhĩ đặt tổng bộ của mình.
Dưới mái vòm thủy tinh cao mấy trăm trượng, đông nghẹt người là người. Một bầu không khí nóng bỏng tràn ngập khắp hội đấu giá, đương nhiên, không khí sôi động như vậy cũng không hoàn toàn vì những vật phẩm được đem ra bày bán, mà còn vì ảnh hưởng bởi một con người.
Đó là một nữ tử xinh đẹp vận sườn xám đỏ rực, áo váy ôm sát thân, nổi bật những đường cong mềm mại và đầy đặn. Một lần nhíu mày nhăn trán, cũng mang đến cái phong vận vô tận thành thục chín muồi.
Lẽ tất nhiên đám người đang ngồi dưới đài đấu giá có không ít kẻ mang lòng hươu ý vượn với vưu vật tuyệt mỹ bên trên kia, nhưng bọn hắn đều hiểu rõ một điều, nữ nhân này tuyệt đối không phải là một cái bình hoa. Viêm minh sở dĩ có thể mạnh mẽ đến vậy ở vùng tây bắc, hoàn toàn dựa vào không ít thủ đoạn lợi hại của nàng. Sản nghiệp và thủ hạ của nàng trải rộng khắp tây bắc, hơn nữa hệ thống tình báo có mặt ở mọi nơi. Bất cứ ngươi làm ra chuyện gì, nàng lập tức sẽ nắm bắt được không ít phong thanh.
Nữ nhân này tuy thiên phú về mặt tu luyện không cao, phần nhiều là dựa vào đan dược mới có thể đạt đến trình độ Đấu Hoàng. Nhưng trong đám thủ hạ của nàng, Đấu Tông lại nhiều vô số, ai nấy đều thề sống chết tận trung. Bản lĩnh như vậy, ai dám xem nàng là một cái bình hoa để chưng cho đẹp?
Nữ nhân này ở vùng đất tây bắc còn có một biệt danh, Kim Nữ Hoàng, mặc khác, tên của nàng là, Thước Đặc Nhĩ Nhã Phi.
Trên đài đấu giá, Nhã Phi liếc nhìn một kẻ vừa mua vật phẩm với cái giá cao gấp mấy lần mà lắc đầu cười khẽ. Rồi lại lấy ra từ nạp giới một quyển trục cổ xưa, cất giọng ngọt ngào đến tê tái lòng người:
- Công pháp cấp Thiên, Lôi Động quyết, giá khởi điểm ba triệu...
Nàng vừa hô lên, khiến phòng đấu giá náo loạn không ít, vài ánh mắt nóng bỏng hau háu nhìn, có điều không phải vì quyển trục kia, mà là vì người đang cầm nó.
Bất quá công pháp bậc thấp cấp Thiên ở đây vẫn có sức thu hút không nhỏ, chính vì vậy một vài tông phái hoặc thế lực đều nổi tư tâm, bắt đầu có xu thế tranh đoạt rồi.
- Ba triệu... có quá mắc hay không?
Ngay khi người ta sắp đấu giá thì một trận cười không phải lúc đột ngột vang lên, khiến ai nấy đều sửng sờ. Cười thật thô lỗ, không biết ai lại ngu xuẩn đến thế. Còn định coi đây là cái chợ rau mà cò kè trả giá hay sao?
Từng ánh mắt hướng về phía phát ra tiếng cười nọ, cuối cùng tụ về một chỗ, là khu đứng không có ghế. Nơi ấy, một thanh niên áo đen xuất hiện tự bao giờ.
Trên đài, Nhã Phi cũng bị giọng nói đột ngột này làm cho giật mình. Đôi mắt đẹp lập tức nhìn tới, ngay khi bắt gặp khuôn mặt với điệu cười quen thuộc ấy, cuốn công pháp cấp Thiên đang cầm trên tay bỗng dưng rơi xuống đất cái xoạch.
- Ba triệu, cộng thêm ta, nàng bán hay không?
Thanh niên áo đen nhìn vưu vật tuyệt thế càng ngày càng thành thục kia, cười dài.
Hắn vừa dứt lời đã khiến cho không ít người sa sầm mặt xuống. Một ít hộ vệ sắc mặt âm trầm cấp tốc di chuyển về phía sau lưng thanh niên áo đen. Bọn họ nhận định, kẻ này hẳn đến đây để gây rối rồi.
Lúc đám đông đang chờ xem hài kịch thì Nhã Phi trên đài lại kinh ngạc nhìn đối phương. Vẫn đôi mắt đó, đôi mắt trong veo với đồng tử đen láy ngày nào. Nàng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, trên gương mặt thoáng hiện một nụ cười đầy nét mị hoặc quyến rũ chết người.
- Có thể xem xét...
Giọng nói của nàng quanh quẩn trong phòng đấu giá, khiến cả căn phòng đang náo động ồn ã trong nháy mắt lặng ngắt như tờ. Ngay cả đám hộ vệ cũng sửng sốt mà đứng sựng cả lại, mặt mày ngơ ngác...
...
Năm tháng như thoi đưa, thời gian không vì bất kỳ ai mà dừng lại. Thấm thoát đã mười năm kể từ ngày trận chiến giữa hai vị Đấu Đế diễn ra.
Trong mười năm đó, trên đại lục Đấu Khí, nhân tài xuất hiện lớp lớp, không ngừng có cường giả bộc lộ tài năng, làm cho cuộc sống trên đại lục càng thêm phần đặc sắc.
Bóng hình của Viêm Đế Tiêu Viêm, trong mười năm này đã dần phai nhạt trong ánh mắt mọi người, nhưng truyền thuyết về hắn vẫn không hề biến mất, mà ngược lại còn lan rộng khắp nơi, càng ngày càng được thần thánh hóa và kính ngưỡng cực độ.
Đế quốc Gia Mã, thành Ô Thản.
Đối với người của đế quốc Gia Mã mà nói, thành Ô Thản nghiễm nhiên là vùng đất thánh. Bởi nơi ấy tồn tại tổng bộ của nhà họ Tiêu. Tiêu gia mấy năm gần đây cường giả như mây, dù cho có nhìn khắp đại lục Đấu Khí, gia tộc hoặc thế lực có thể đối địch lại dường như đếm được trên đầu ngón tay.
Tại trung tâm thành Ô Thản, có một tòa trang viện sừng sững, bên trong văng vẳng truyền ra những tiếng con trẻ vui đùa ầm ĩ.
Nếu ánh mắt có thể vượt qua tường cao, liền thấy được bên trong có một đình viện, trong đình viện cái vài tiểu hài tử đuổi bắt nhau, tiếng cười khanh khách vang lên không ngừng.
Trên ghế đá đặt trong đình viện, một gã thanh niên hai tay gối sau đầu, miệng ngậm một cọng cỏ, hai mắt híp lại, điềm nhiên tắm nắng.
Bên cạnh gã là một thiếu nữ áo váy xanh nhạt, tay thon như ngọc nhón một quả cây rồi bóc vỏ bỏ vào miệng gã. Xong, nàng định đứng lên thì lập tức bị một cánh tay choàng qua eo kéo xuống. Chỉ kịp thốt lên một tiếng nho nhỏ duyên dáng đã bị gã thanh niên nọ ôm vào lòng, hung hăng hôn lên mặt, khiến mặt nàng đỏ bừng lên.
- Lâm nhi còn đang ở đây...
Thiếu nữ áo xanh thèn thùng, gắt khẽ.
- Thấy thì thấy chứ sao, đều là lão phu thê cả rồi...
Tiêu Viêm bĩu môi cười.
- Cha, người lại bắt nạt mẹ... Con sẽ méc mẹ Thải Lân.
Hắn vừa dứt lời thì từ bên trái chợt nhảy ra một đứa trẻ khỏe mạnh và kháu khỉnh. Đứa nhỏ chống nạnh, cất tiếng nói thật lớn.
- Nhóc con, dám đe dọa cha ngươi? Đi chỗ khác chơi đi...
Tiêu Viêm trợn mắt, vung tay phóng tới một luồng kình phong. Thấy thế, trong cơ thể đứa nhỏ lập tức cũng lao ra một cỗ đấu khí cực mạnh sáng chói định nghênh tiếp, tiếc là khi bị luồng kình phong phóng tới thì lập tức tan biến đi. Đứa nhỏ nọ phải lăn tròn mấy vòng dưới đất.
- Huynh đó...
Thấy thế, Huân Nhi không khỏi đấm nhẹ vào ngực Tiêu Viêm, quát khẽ.
Tiêu Viêm cười cười, giương mắt nhìn trời, đột ngột hắn không cười nữa, mà hạ giọng:
- Khoảng thời gian gần đây, trong lòng huynh có những cảm giác rất lạ.
Huân Nhi giật mình:
- Sao kia..?
Tiêu Viêm nói:
- Huân Nhi, nàng biết vì sao trước kia những cường giả Đấu Đế trên đại lục toàn bộ mất tích không?
Nghe vậy, Huân Nhi trong dạ nao nao:
- Vì sao..?
- Có thể... bọn họ đã rời khỏi đại lục Đấu Khí này!
Tiêu Viêm chớp động ánh mắt, nhẹ nhàng nói.
- Không thể nào..?
Huân Nhi cả kinh, thì thào.
- Cái loại cảm giác này, càng ngày càng mãnh liệt, hẳn trong nửa năm nữa thôi, ta sẽ biết được đáp án...
Tiêu Viêm ôm Huân Nhi vào lòng.
Nghe hắn nói vậy, Huân Nhi cũng khẽ gật đầu, cánh tay ngọc không biết tự lúc nào đã ôm chầm lấy hắn, xiết chặt!
...
Nửa năm chỉ chớp mắt là qua!
Trung Châu, tổng bộ liên minh Thiên phủ, một tòa tháp đá cao chót vót.
Xung quanh tòa tháp, vô số cường giả bay lơ lửng. Ánh mắt cuồng nhiệt của bọn họ hướng vả về đỉnh tháp, nơi ấy, một thanh niên áo đen đang yên lặng ngồi xếp bằng. Cả mười năm qua, đây mới là lần đầu tiên bọn họ được trông thấy nhân vật trong truyền thuyết này.
Viêm Đế Tiêu Viêm.
- Lão có nghĩ lời Tiêu Viêm vừa nói thật sự đúng hay không?
Chúc Khôn nhìn Tiêu Viêm rồi nghiêng đầu về phía Cổ Nguyên nói.
- Cái này, ta cũng không chắc, có điều tựa hồ cũng không sai. Chỉ có vậy mới giải thích vì sao Đấu Đế trên đại lục Đấu Khí này mất tích không còn một ai như vậy. Đạt tới đẳng cấp bọn họ, muốn chém muốn giết quả thật quá khó khăn...
Cổ Nguyên ngần ngừ một lúc mới nói.
- Ồ!
Chúc Khôn thở dài, trong lòng vô cùng phức tạp, nếu thực sự như vậy, đám người lão thật không khác gì ếch ngồi đáy giếng xưa nay.
Bầu trời cứ thế tĩnh lặng hơn nửa ngày, rốt cuộc khi hoàng hôn buông xuống, thì đột ngột nổi lên một trận chấn động.
Vô số người nín thở, khiếp sợ nhìn lên.
Loại chấn động này theo thời gian càng lúc càng rõ rệt, mãi đến sau, Tiêu Viêm mở bừng đôi mắt, một luồng sáng như xuyên thấu đất trời từ đỉnh đầu hắn bắn thẳng lên không dưới ánh mắt chăm chú của toàn bộ sinh linh Trung Châu.
Oanh oanh!
Khi trụ khí này lao ra, không trung đang bồng bềnh gợn sóng cũng kịch liệt chấn động. Rồi sau đó, một lối đi rực sáng hào quang, phảng phất như khai phá ràng buộc của không gian trong cõi trời đất này, xuất hiện trước mắt mọi người.
Khi con đường nọ xuất hiện, Tiêu Viêm cũng đứng hẳn dậy, nghiêm mặt nhìn cảnh tượng trên. Đồng thời từ con đường nọ, hắn cảm giác được một thứ gì đó rất quen thuộc.
Là nguyên khí!
Thứ đã biến mất từ rất lâu trên đại lục Đấu Khí, thứ then chốt khiến người khác có thể tiến vào Đấu Đế, nguyên khí.
Toàn bộ đất trời trong khoảnh khắc này chợt an tĩnh đến cực độ. Chúc khôn và Cổ Nguyên trợn mắt há mồm, lòng như nổi sóng. Khi con đường nọ xuất hiện, bọn họ rõ ràng cảm nhận được, thực lực bị đình trệ cả ngàn năm qua của bản thân, không ngờ lại có chiều hướng thay đổi.
Ực ực...
Ánh mắt hai lão nóng bỏng không gì sánh được nhìn về phía con đường nọ. Sâu trong linh hồn truyền ra một loại chấn động cực kỳ kịch liệt. Loại chấn động này nói cho bọn họ biết, nếu bước lên con đường đó, thực lực nhất định sẽ có bước đột phá.
Hà!
Tiêu Viêm thở ra một hơi thật sâu, trong đôi mắt đen láy vốn điềm tĩnh cũng nảy lên một tia lửa nóng, dòng máu vốn tĩnh lặng quá lâu bất chợt lại sục sôi.
- Kết thúc, quả nhiên là bắt đầu...
Tiêu Viêm nhếch mép cười khẽ, có lẽ, đây lại là một khởi đầu mới của hắn...
HẾT.
Trung Châu vì thế mà suy tàn một thời gian. Nhưng sau khi kiếp nạn qua đi, người từ những vùng đất khác lại kéo đến nơi này định cư. Không bao lâu nữa, nó sẽ trở lại bộ mặt vốn có của mình, bởi nơi đây, chính là nơi nổ ra trận đại chiến quyết định cả vận mệnh của đại lục Đấu Khí.
Và với việc Hồn Thiên Đế bị phong ấn, thắng lợi cuối cùng của trận quyết chiến hiển nhiên thuộc về liên quân. Còn về phần Hồn tộc, dù nhờ Hồn Thiên Đế tiến vào Đấu Đế mà không ít kẻ thực lực tăng mạnh, nhưng còn chưa kịp thể hiện thì mười phần hết bảy tám đã chết dưới lưỡi đao máu của lão. Những người còn lại đã thất hồn lạc phách, đối với sự truy bắt của liên quân cũng không còn tâm tư chống trả, đều thúc thủ chịu trói.
Không lâu sau khi đại chiến kết thúc, liên quân mới lần đầu tiên tiến vào Hồn giới sau nhiều năm như vậy. Nhưng bọn họ không hề được chứng kiến những cảnh tượng phồn thịnh như đã nghĩ. Ở Hồn giới, đập vào mắt liên quân là một màu đỏ, một màu đỏ bầm nặng nề u uất bao trùm toàn bộ không gian không dấu chân người.
Tại vùng đất trung tâm của Hồn giới, liên quân phát hiện một cái hồ máu khổng lồ to gần mười vạn trượng, trong hồ sềnh sệch đầy máu đỏ, thây người và xương trắng. Nhìn thấy cảnh tượng đó, mọi người mới hiểu được tại vì sao nơi này lại vắng vẻ hoang liêu như vậy.
Bởi lẽ những người sống ở nơi đây tựa hồ toàn bộ đã chôn thân dưới đáy huyết trì. Hồn Thiên Đế vì muốn đạt được mục tiêu, quả thật đã dốc toàn bộ vốn liếng...
Kẻ như thế quả thật đã khiến lòng người rét lạnh vì kinh sợ. May thay, loại người điên này cuối cùng cũng bị người khác hàng phục.
Bên trong Hồn giới chỉ còn sót lại vài người lưa thưa, tất cả đều bị bắt đi. Sau đó đám người Cổ Nguyên liên thủ phá tan tành hang ổ của Hồn tộc. Từ nay về sau, trên toàn cõi Trung Châu, sẽ không còn cái gì gọi là Hồn tộc nữa.
Tám tộc truyền lại từ thời viễn cổ tới nay, chỉ còn Cổ tộc, Viêm tộc, Lôi tộc là tồn tại. Và dĩ nhiên không thể quên được một tộc, nhờ việc Tiêu Viêm trở thành Đấu Đế mà một lần nữa kích phát huyết mạch, Tiêu tộc!
Thứ gọi là huyết mạch Đấu Đế, chính là những người có huyết thống gần với Tiêu Viêm. Mà chiếm được nhiều chỗ tốt nhất, dĩ nhiên là con gái của hắn, Tiêu Tiêu. Khi Tiêu Viêm trở thành Đấu Đế, nó dường như trong chốc lát đã tăng vọt lên thành Bát tinh Đấu Thánh. Loại tốc độ này, quả thật khiến người ta chấn động muốn ngất đi. Tuy nói thiên phú của Tiêu Viêm rất tốt, nhưng đó là loại thiên phú chưa hoàn toàn kích phát, còn đứa nhỏ của hắn, vì đủ loại duyên cớ sự tình, mà trực tiếp tiến thẳng lên trình độ đỉnh cao của đại lục. Chuyện tưởng chừng hết sức vô lý như vậy quả thật đã khiến cho những kẻ tu luyện mấy trăm mấy ngàn năm qua như Lôi Doanh, Viêm Tẫn hận muốn phun máu. Đây là ưu ái của huyết mạch đời thứ nhất sao chứ?
Huyết mạch Đấu Đế quả thật là thứ biến thái! Nói cách khác, hoàn toàn có thể dùng sức một người mà chấn hưng cả gia tộc.
Có thể tưởng tượng, toàn bộ Tiêu gia một khi triệt để hưởng thụ những ưu điểm của huyết mạch Đấu Đế rồi, thì sau này, nhất định sẽ có bước đại nhảy vọt. Đến lúc đó, có trở lại thành một Tiêu tộc cường thịnh như ngày xưa hay không, chỉ là vấn đề thời gian.
...
Đại chiến kết thúc, liên quân tự nhiên cũng tuyên bố giải tán. Bởi có một điều hiển nhiên, đại lục Đấu Khí sau này nếu không xuất hiện tình huống gì đặc thù thì rất khó để có thể xảy ra đại chiến kinh hồn như thế nữa. Chính là vì ngay lúc này, trên đại lục đang tồn tại một vị cường giả chí tôn đang quan sát hết thảy.
Viêm Đế Tiêu Viêm!
Một cái tên vang dội khắp mọi ngóc ngách trên đại lục, được vô số người tôn sùng thờ phụng. Và trong lòng bọn họ, cái tên đó như là thần linh, một vị thần che chở bảo vệ cho cả đại lục Đấu Khí.
Liên quân tuy giải tán, nhưng liên minh Thiên Phủ vẫn tồn tại như trước. Hơn nữa, liên minh hôm nay không hề có bất luận phân chia tông phái hay thế lực gì nữa, mà bây giờ bọn họ phi thường hiểu rõ một điều, có thể đặt được một chân vào liên minh là vinh quang chói lọi không gì sánh được.
Và vinh quang đó, đến từ vị cường giả đang đứng trên đỉnh của đại lục Đấu Khí.
...
Sau trận đại chiến hai năm, Trung Châu một lần nữa phồn hoa trở lại. Tông phái thế lực mọc lên như nấm sau mưa, khiến cả Trung Châu căng tràn nhựa sống, hừng hực một khí thế mới.
Đương nhiên đối với những thứ này, liên minh Thiên phủ không hề quản đến, bọn họ vẫn duy trì địa vị siêu nhiên, lẳng lặng nhìn Trung Châu phát triển và thay đổi. Còn đối với những thế lực môn phái kia, địa vị bá chủ của liên minh là điều đã được khẳng định, không có bất kỳ kẻ nào dám to gan mà đứng ra khiêu khích.
Thương thế trầm trọng dính phải khi giao chiến với Hồn Thiên Đế đã được Tiêu Viêm mượn lực lượng Dị hỏa, sau vỏn vẹn hai năm tu luyện, một lần nữa tu luyện thành thân thể, may mà không lưu lại di chứng gì.
Trong hai năm này, Tiêu Viêm cùng Huân Nhi, Thải Lân cùng tổ chức một hôn lễ long trọng vô cùng. Hôn lễ có trời đất và vô số người chứng kiến... cũng là điều mà Tiêu Viêm đã từng hứa với hai nàng khi xưa.
Sau hôn lễ không lâu, Tiêu Viêm nhường chức minh chủ liên minh Thiên phủ cho Dược lão. Theo lời hắn, là liên minh bây giờ đã không còn cần hắn chống đỡ nữa rồi.
Đối với hành động này của Tiêu Viêm, Dược lão cũng bất đắc dĩ vô cùng, lão biết tiểu tử này muốn buông tay thoái ẩn. Bất quá nghĩ tới gánh nặng mà hắn đeo trên lưng bao nhiêu năm qua, trong lòng lão không khỏi dậy lên chút yêu thương, cho nên đành phải một lần nữa trở thành Minh chủ, tiếp nhận trọng trách thay cho Tiêu Viêm.
Sau khi đem cục nợ này dỡ xuống, Tiêu Viêm lúc này mới thảnh thơi nhẹ nhàng, bắt đầu ngao du thiên địa, tự tại tiêu dao...
...
Thời gian vùn vụt thoi đưa, thu qua đông lại, năm tháng cứ thế lặng yên trôi đi.
Đông Trung Châu, cách một tòa thành hơn mười dặm về phía bắc, có một cái đình nghỉ mát, trong đình có ba người, trong mắt ba người, thoáng hiện chút khẩn trương.
- Liễu Kình, hắn thật sự sẽ đến sao?
Trong lương đình, một nam tử áo xám, khuôn mặt khá là góc cạnh, liếm liếm môi, mở miệng nói.
- Lâm Diễm à, nhiều năm rồi, tính tình của ngươi vẫn còn nóng vội như thế sao.
Một nam nhân áo xanh ngồi bên cạnh mỉm cười, cất giọng rất trầm ấm.
- Lâm Tu Nhai, nghe nói ngươi ở thành Thanh Thiên tạo dựng một bang hội à?
Liễu Kình với dáng vóc khôi ngô cười nhẹ. Hắn bây giờ cũng là người chèo lái của Liễu gia, nên phong thái khá là uy nghiêm.
- Chỉ bày chút trò vui thôi.
Lâm Tu Nhai khẽ cười:
- Nơi thanh nhã thật khó với tới, nếu so với cái tên kia, ngay cả sợi lông cũng không bằng.
- Ha ha, Lâm Tu Nhai à, lời này nếu là ngày xưa chỉ sợ rất khó mà nghe ngươi nói ra nhỉ...
Lâm Tu Nhai vừa dứt lời thì trong đình chợt vang lên một giọng cười quen thuộc, một bóng người không biết xuất hiện từ khi nào đang ngồi ở đó, một thân áo đen, không phải Tiêu Viêm thì còn là ai...
- Ha ha, cái tên này, cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi.
Nhìn thấy Tiêu Viêm, trên khuôn mặt cả ba người lập tức hiện lên vẻ vui mừng, đồng loạt bước nhanh tới, mỗi người một quyền, đấm vào vai hắn.
- Hắc hắc, xem ta này, đánh được Viêm Đế một quyền, con mẹ nó đúng là uy phong!
Lâm Diễm cười lớn.
Thấy được bằng hữu tốt sau mấy năm rồi không gặp, Tiêu Viêm cũng cười to đầy sảng khoái. Hắn vung tay, một bình rượu nặng liền xuất hiện trong đình:
- Đừng nói lời vô ích, không say không về!
- Được, hôm nay quyết chiến với ngươi một phen...
Ba người cười vang, không chút khách khí đón lấy bình rượu, ngửa cổ tu ừng ực.
Trong đình, bốn người bạn thi nhau nâng chén, tiếng cười nói rộn rã liên tục truyền ra, hào sảng và phóng khoáng.
Ánh trăng dần nhô lên, Lâm Diễm và Liễu Kình đều đã say như chết, tùy ý nằm la liệt trên mặt đất. Bọn họ không dùng đấu khí để chống đỡ lại hơi rượu, bởi bọn họ muốn say, thật say một lần.
- Sắp tới ngươi định làm gì...
Lâm Tu Nhai khuôn mặt nhuốm hồng, nhìn Tiêu Viêm cười.
- Rong chơi bấy lâu cũng có chút mệt mỏi...
Tiêu Viêm ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên cao:
- Ta định về đế quốc Gia Mã...
- …Sau này có chuyện gì cần cứ đi tới liên minh Thiên phủ, ta đã dặn dò bọn họ...
- Ha hả, có cái bối cảnh quan hệ này quả thật làm người ta sợ hãi nhỉ, xem ra lúc trước cùng theo ngươi rời khỏi đế quốc Gia Mã, đúng là đã chọn được con đường sáng mà.
- Ha ha...
...
Chốn cũ Hoa tông.
Bởi nguyên do đồng hóa, Hoa tông hôm nay xem như đã triệt để sáp nhập vào liên minh. Bất quá một ít kẻ kỳ cựu của tông phái này vẫn thích ở lại nơi đây vì sự yên tĩnh của nó.
Hậu sơn Hoa tông. Một bóng người xinh đẹp đang ung dung đứng, áo dài ánh trăng ôm lấy thân hình mềm mại, dáng vẻ mê hoặc lòng người.
- Sư phụ...
Sau lưng nữ tử, một thiếu nữ áo quần màu nhạt thấp giọng kêu.
- Yên Nhiên, có chuyện gì sao?
Nữ nhân vận nguyệt bào quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt ưu nhã mỹ lệ mà ung dung vô ngần, chính là Vân Vận.
Nhìn khuôn mặt xnh đẹp rạng rỡ nụ cười, Nạp Lan Yên Nhiên khẽ thở dài. Mấy năm nay không ít cường giả cũng như thủ lĩnh của những thế lực khá có danh vọng bày tỏ tình yêu đối với sư phụ nàng. Đáng tiếc không một người có thể tiến tới nửa bước, nàng quá hiểu, bóng hình kia trong lòng sư phụ thật quá khó phai mờ. Cho dù hắn hiện tại đã thê tử đầy đàn...
- Tiêu Viêm có nhắn một câu...
Nạp Lan Yên Nhiên nhẹ nhàng nói.
Nàng vừa dứt lời thì Vân Vận vốn vẫn tĩnh lặng như nước hồ thu lập tức xoay người lại. Thấy phản ứng của sư phụ, nàng chỉ có thể cười khổ trong lòng.
- Cái gì?
Thanh âm Vân Vận thoáng run rẩy.
- Hắn nói... Người có bằng lòng quay về đế quốc Gia Mã hay không...
Nạp Lan Yên Nhiên khẽ cười, một nụ cười chua xót.
Vân Vận kinh ngạc đến run người, hàm răng nghiến vào đôi môi đỏ mọng, đôi mắt tuyệt đẹp bất ngờ nhòe đi... nơi ấy, cũng chính là nơi nàng nhớ nhất suốt đời mình.
Nơi ấy, không phải là Vân Lam Sơn. Mà là dãy núi Ma Thú.
...
Đế quốc Gia Mã, trấn Thanh Sơn.
Trấn Thanh Sơn hôm nay đã phồn hoa hơn xưa rất nhiều. Mượn thế núi Ma Thú, càng ngày càng có đông đảo lính đánh thuê về đây trú đóng, không chỉ vì ở nơi đây là chỗ dễ dàng nhất để tiến vào núi săn bắn mà còn vì trong trấn có một quầy thuốc.
Quầy thuốc không lớn, nhưng chỉ cần người mang đến còn một hơi thở, thì nhất định tươi cười mà bước ra. Và đây cũng là nơi được người trong trấn Thanh Sơn kính trọng nhất.
Phía trước quầy thuốc quanh năm lúc nào cũng tấp nập, người tới đây có thể là lính đánh thuê bị thương, hoặc người bệnh từ xa lại. Có điều ở nơi đây còn có một quy củ bất di bất dịch, rằng dù cho người có thân phận cao quý thế nào, thì đến nơi đây cũng phải yên yên ổn ổn nhận thẻ mà xếp hàng.
Đương nhiên quy củ như thế quả có chút kiêu ngạo, lúc mới lập ra không ít kẻ cười nhạt và khinh thường, bất quá khi một gã Đấu Hoàng hống hách giở trò, thân thể y đột nhiên tan rã một cách đột ngột vô thanh vô tức trước mắt mọi người thì ai nấy mới hiểu được, nữ nhân nhìn có vẻ lương thiện thanh tú, lúc nào cũng vận trên người một bộ áo quần trắng toát, lại ẩn chứa thủ đoạn đáng sợ đến mức nào.
Đến tận sau này, không còn kẻ nào dám coi thường quy củ ở nơi đây nữa.
Trong quầy thuốc, có bày biện một chiếc bàn gỗ sạch sẽ. Ngồi sau bàn gỗ chính là thiếu nữ áo trắng. Ánh dương chiếu nghiêng qua người nàng, soi sáng nụ cười trong veo tinh khiết trên khuôn mặt. Cảnh tượng diễm lệ như vậy khiến cho người bệnh ngồi phía trước cũng phải ngây ngẩn một hồi.
- Về nhà đem thuốc này sắc thật đặc, đắp lên vết thương, như vậy sẽ ổn.
Thiếu nữ áo trắng dịu dàng cười, cầm gói thuốc đặt lên trên bàn, tóc đen như gỗ mun xõa dài nghiêng về phía trước, thanh tú đơn thuần đến động lòng người. Khí chất như vậy, khiến đám đông ở đây chợt cảm thấy tự ti mặc cảm vô cùng.
Người bệnh cầm gói thuốc đi rồi mà vẫn ngơ ngẩn như mất hồn, thủy chung vẫn không làm sao quên được dáng vẻ ấy, nụ cười dịu dàng ấy. Y chợt cảm thấy, chỉ cần nhìn ngắm người con gái ôn nhu như nàng một lúc thì bao nhiêu đau đớn phiền não cũng sẽ nhanh chóng tan đi.
Thấy y vừa rời đi, người sắp hàng phía sau vô cùng mừng rỡ định bước tới thì bất chợt có một bóng người lướt qua, chắn ngang trước mặt hắn rồi ngồi lên ghế.
- Ngươi muốn chết hả?
Đột nhiên thấy có người bất chợt chen ngang, ai nấy đều sững người, rồi ngay sau đó nổi giận đùng đùng. Mặt mũi kẻ nào kẻ nấy đằng đằng sát khí, dám ở nơi này quấy rối, người này rõ là muốn chết rồi.
- Xin mời xếp hàng đi đã.
Thiếu nữ áo trắng đang quay sang một phía sắp xếp tủ thuốc, không ngẩng đầu lên mà chỉ cất giọng hết sức nhẹ nhàng, khiến người ta có cảm giác như cây rừng trước gió xuân vậy.
Nhìn thấy phản ứng của nàng ta, không ít kẻ âm thầm cười nhạt, người này nếu không chịu đi, chắn chắn sẽ gặp điều không may...
Có điều khi bọn họ còn đang cười nhạo thì cái tên giống như kẻ vô lại đang ngồi trên ghế nọ đột ngột cười hắc hắc rồi nói:
- Quan hệ chúng ta tốt như vậy, hẳn không cần xếp hàng chứ nhỉ...
- Tên khốn nạn kia, còn đùa giỡn được ư?
Nghe câu nói khinh nhờn của hắn, ai nấy đều trợn mắt há mồm. Người này không phải kẻ ngu đấy chứ? Hay hắn nghĩ thiếu nữ trước mắt là người yếu ớt dễ khinh khi?
Từng ánh mắt mang theo vài phần thương hại nhìn chằm chằm vào tên vô lại nọ, thậm chí có kẻ còn lắc đầu thở dài. Đương nhiên cũng có không ít vị hào hoa phong nhã mắt trợn mày trừng đầy phẫn nộ với cái tên khốn kiếp dám buông lời trêu ghẹo báng bổ vị tiên tử trong lòng mình.
Nhưng mà, khi đám đông chuẩn bị tinh thần xem một hồi bi kịch rùng rợn thì đột nhiên bàn tay trắng nõn đang sắp xếp tủ thuốc của thiếu nữ áo trắng run lên lẩy bẩy. Mặt hoa sáng bừng quay nhanh lại, đến khi thấy một khuôn mặt quen thuộc đang hì hì nhìn mình cười in vào đáy mắt, lập tức đôi môi đỏ mọng mím lại, răng ngọc cắn vào khóe môi.
- Vẫn một mình như vậy, không cảm thấy cô đơn sao?
Gã thanh niên áo đen khẽ cười.
Lời của hắn càng làm cho đám đông đang phẫn nộ trở nên sửng sốt. Không đợi bọn họ kịp trấn định, thiếu nữ áo trắng đã nhẹ nhàng cất lên giọng nói ngọt ngào của mình, khiến cho bọn người nọ như bị sét đánh ngang tai, đờ dại hẳn.
- Huynh không chịu theo muội, muội đành phải ở một mình rồi...
Người thanh niên áo đen khẽ lắc đầu nhìn đáy mắt có phần ảm đạm của thiếu nữ áo trắng, cười khổ một lúc rồi cũng cất tiếng:
- Vậy giờ có chịu theo ta về thành Ô Thản hay không?
Thiếu nữ áo trắng che miệng cười khẽ, đôi mắt đẹp chợt hồng lên, khóe môi khẽ cong lại hờn dỗi.
Nhìn thấy phản ứng của nàng, đoàn người đang xếp hàng đờ người đánh rơi cả thẻ thứ tự, trong nháy mắt như bị đông cứng toàn thân.
...
Đế đô của đế quốc Gia Mã, Thánh thành Gia Mã.
Ngày hôm nay, với đế quốc Gia Mã, thậm chí cả vùng tây bắc được xem là ngày vô cùng trọng yếu trong cuộc sống. Bởi đại hội đấu giá Viêm minh hai năm một lần sẽ diễn ra ngay tại Thánh thành Gia Mã.
Hội đấu giá này cực kỳ long trọng, trong đó vật phẩm được mang ra đấu giá cũng thuộc dạng rất cao cấp. Mỗi lần hội đấu giá tổ chức đều thu hút vô số cường giả và rất nhiều thế lực, không chỉ miền tây bắc mà cả những vùng khác đều nghe danh mà kéo đến.
Địa điểm của hội đấu giá chính tại trung tâm của Thánh thành Gia Mã. Nơi ấy cũng chính là chỗ gia tộc Thước Đặc Nhĩ đặt tổng bộ của mình.
Dưới mái vòm thủy tinh cao mấy trăm trượng, đông nghẹt người là người. Một bầu không khí nóng bỏng tràn ngập khắp hội đấu giá, đương nhiên, không khí sôi động như vậy cũng không hoàn toàn vì những vật phẩm được đem ra bày bán, mà còn vì ảnh hưởng bởi một con người.
Đó là một nữ tử xinh đẹp vận sườn xám đỏ rực, áo váy ôm sát thân, nổi bật những đường cong mềm mại và đầy đặn. Một lần nhíu mày nhăn trán, cũng mang đến cái phong vận vô tận thành thục chín muồi.
Lẽ tất nhiên đám người đang ngồi dưới đài đấu giá có không ít kẻ mang lòng hươu ý vượn với vưu vật tuyệt mỹ bên trên kia, nhưng bọn hắn đều hiểu rõ một điều, nữ nhân này tuyệt đối không phải là một cái bình hoa. Viêm minh sở dĩ có thể mạnh mẽ đến vậy ở vùng tây bắc, hoàn toàn dựa vào không ít thủ đoạn lợi hại của nàng. Sản nghiệp và thủ hạ của nàng trải rộng khắp tây bắc, hơn nữa hệ thống tình báo có mặt ở mọi nơi. Bất cứ ngươi làm ra chuyện gì, nàng lập tức sẽ nắm bắt được không ít phong thanh.
Nữ nhân này tuy thiên phú về mặt tu luyện không cao, phần nhiều là dựa vào đan dược mới có thể đạt đến trình độ Đấu Hoàng. Nhưng trong đám thủ hạ của nàng, Đấu Tông lại nhiều vô số, ai nấy đều thề sống chết tận trung. Bản lĩnh như vậy, ai dám xem nàng là một cái bình hoa để chưng cho đẹp?
Nữ nhân này ở vùng đất tây bắc còn có một biệt danh, Kim Nữ Hoàng, mặc khác, tên của nàng là, Thước Đặc Nhĩ Nhã Phi.
Trên đài đấu giá, Nhã Phi liếc nhìn một kẻ vừa mua vật phẩm với cái giá cao gấp mấy lần mà lắc đầu cười khẽ. Rồi lại lấy ra từ nạp giới một quyển trục cổ xưa, cất giọng ngọt ngào đến tê tái lòng người:
- Công pháp cấp Thiên, Lôi Động quyết, giá khởi điểm ba triệu...
Nàng vừa hô lên, khiến phòng đấu giá náo loạn không ít, vài ánh mắt nóng bỏng hau háu nhìn, có điều không phải vì quyển trục kia, mà là vì người đang cầm nó.
Bất quá công pháp bậc thấp cấp Thiên ở đây vẫn có sức thu hút không nhỏ, chính vì vậy một vài tông phái hoặc thế lực đều nổi tư tâm, bắt đầu có xu thế tranh đoạt rồi.
- Ba triệu... có quá mắc hay không?
Ngay khi người ta sắp đấu giá thì một trận cười không phải lúc đột ngột vang lên, khiến ai nấy đều sửng sờ. Cười thật thô lỗ, không biết ai lại ngu xuẩn đến thế. Còn định coi đây là cái chợ rau mà cò kè trả giá hay sao?
Từng ánh mắt hướng về phía phát ra tiếng cười nọ, cuối cùng tụ về một chỗ, là khu đứng không có ghế. Nơi ấy, một thanh niên áo đen xuất hiện tự bao giờ.
Trên đài, Nhã Phi cũng bị giọng nói đột ngột này làm cho giật mình. Đôi mắt đẹp lập tức nhìn tới, ngay khi bắt gặp khuôn mặt với điệu cười quen thuộc ấy, cuốn công pháp cấp Thiên đang cầm trên tay bỗng dưng rơi xuống đất cái xoạch.
- Ba triệu, cộng thêm ta, nàng bán hay không?
Thanh niên áo đen nhìn vưu vật tuyệt thế càng ngày càng thành thục kia, cười dài.
Hắn vừa dứt lời đã khiến cho không ít người sa sầm mặt xuống. Một ít hộ vệ sắc mặt âm trầm cấp tốc di chuyển về phía sau lưng thanh niên áo đen. Bọn họ nhận định, kẻ này hẳn đến đây để gây rối rồi.
Lúc đám đông đang chờ xem hài kịch thì Nhã Phi trên đài lại kinh ngạc nhìn đối phương. Vẫn đôi mắt đó, đôi mắt trong veo với đồng tử đen láy ngày nào. Nàng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, trên gương mặt thoáng hiện một nụ cười đầy nét mị hoặc quyến rũ chết người.
- Có thể xem xét...
Giọng nói của nàng quanh quẩn trong phòng đấu giá, khiến cả căn phòng đang náo động ồn ã trong nháy mắt lặng ngắt như tờ. Ngay cả đám hộ vệ cũng sửng sốt mà đứng sựng cả lại, mặt mày ngơ ngác...
...
Năm tháng như thoi đưa, thời gian không vì bất kỳ ai mà dừng lại. Thấm thoát đã mười năm kể từ ngày trận chiến giữa hai vị Đấu Đế diễn ra.
Trong mười năm đó, trên đại lục Đấu Khí, nhân tài xuất hiện lớp lớp, không ngừng có cường giả bộc lộ tài năng, làm cho cuộc sống trên đại lục càng thêm phần đặc sắc.
Bóng hình của Viêm Đế Tiêu Viêm, trong mười năm này đã dần phai nhạt trong ánh mắt mọi người, nhưng truyền thuyết về hắn vẫn không hề biến mất, mà ngược lại còn lan rộng khắp nơi, càng ngày càng được thần thánh hóa và kính ngưỡng cực độ.
Đế quốc Gia Mã, thành Ô Thản.
Đối với người của đế quốc Gia Mã mà nói, thành Ô Thản nghiễm nhiên là vùng đất thánh. Bởi nơi ấy tồn tại tổng bộ của nhà họ Tiêu. Tiêu gia mấy năm gần đây cường giả như mây, dù cho có nhìn khắp đại lục Đấu Khí, gia tộc hoặc thế lực có thể đối địch lại dường như đếm được trên đầu ngón tay.
Tại trung tâm thành Ô Thản, có một tòa trang viện sừng sững, bên trong văng vẳng truyền ra những tiếng con trẻ vui đùa ầm ĩ.
Nếu ánh mắt có thể vượt qua tường cao, liền thấy được bên trong có một đình viện, trong đình viện cái vài tiểu hài tử đuổi bắt nhau, tiếng cười khanh khách vang lên không ngừng.
Trên ghế đá đặt trong đình viện, một gã thanh niên hai tay gối sau đầu, miệng ngậm một cọng cỏ, hai mắt híp lại, điềm nhiên tắm nắng.
Bên cạnh gã là một thiếu nữ áo váy xanh nhạt, tay thon như ngọc nhón một quả cây rồi bóc vỏ bỏ vào miệng gã. Xong, nàng định đứng lên thì lập tức bị một cánh tay choàng qua eo kéo xuống. Chỉ kịp thốt lên một tiếng nho nhỏ duyên dáng đã bị gã thanh niên nọ ôm vào lòng, hung hăng hôn lên mặt, khiến mặt nàng đỏ bừng lên.
- Lâm nhi còn đang ở đây...
Thiếu nữ áo xanh thèn thùng, gắt khẽ.
- Thấy thì thấy chứ sao, đều là lão phu thê cả rồi...
Tiêu Viêm bĩu môi cười.
- Cha, người lại bắt nạt mẹ... Con sẽ méc mẹ Thải Lân.
Hắn vừa dứt lời thì từ bên trái chợt nhảy ra một đứa trẻ khỏe mạnh và kháu khỉnh. Đứa nhỏ chống nạnh, cất tiếng nói thật lớn.
- Nhóc con, dám đe dọa cha ngươi? Đi chỗ khác chơi đi...
Tiêu Viêm trợn mắt, vung tay phóng tới một luồng kình phong. Thấy thế, trong cơ thể đứa nhỏ lập tức cũng lao ra một cỗ đấu khí cực mạnh sáng chói định nghênh tiếp, tiếc là khi bị luồng kình phong phóng tới thì lập tức tan biến đi. Đứa nhỏ nọ phải lăn tròn mấy vòng dưới đất.
- Huynh đó...
Thấy thế, Huân Nhi không khỏi đấm nhẹ vào ngực Tiêu Viêm, quát khẽ.
Tiêu Viêm cười cười, giương mắt nhìn trời, đột ngột hắn không cười nữa, mà hạ giọng:
- Khoảng thời gian gần đây, trong lòng huynh có những cảm giác rất lạ.
Huân Nhi giật mình:
- Sao kia..?
Tiêu Viêm nói:
- Huân Nhi, nàng biết vì sao trước kia những cường giả Đấu Đế trên đại lục toàn bộ mất tích không?
Nghe vậy, Huân Nhi trong dạ nao nao:
- Vì sao..?
- Có thể... bọn họ đã rời khỏi đại lục Đấu Khí này!
Tiêu Viêm chớp động ánh mắt, nhẹ nhàng nói.
- Không thể nào..?
Huân Nhi cả kinh, thì thào.
- Cái loại cảm giác này, càng ngày càng mãnh liệt, hẳn trong nửa năm nữa thôi, ta sẽ biết được đáp án...
Tiêu Viêm ôm Huân Nhi vào lòng.
Nghe hắn nói vậy, Huân Nhi cũng khẽ gật đầu, cánh tay ngọc không biết tự lúc nào đã ôm chầm lấy hắn, xiết chặt!
...
Nửa năm chỉ chớp mắt là qua!
Trung Châu, tổng bộ liên minh Thiên phủ, một tòa tháp đá cao chót vót.
Xung quanh tòa tháp, vô số cường giả bay lơ lửng. Ánh mắt cuồng nhiệt của bọn họ hướng vả về đỉnh tháp, nơi ấy, một thanh niên áo đen đang yên lặng ngồi xếp bằng. Cả mười năm qua, đây mới là lần đầu tiên bọn họ được trông thấy nhân vật trong truyền thuyết này.
Viêm Đế Tiêu Viêm.
- Lão có nghĩ lời Tiêu Viêm vừa nói thật sự đúng hay không?
Chúc Khôn nhìn Tiêu Viêm rồi nghiêng đầu về phía Cổ Nguyên nói.
- Cái này, ta cũng không chắc, có điều tựa hồ cũng không sai. Chỉ có vậy mới giải thích vì sao Đấu Đế trên đại lục Đấu Khí này mất tích không còn một ai như vậy. Đạt tới đẳng cấp bọn họ, muốn chém muốn giết quả thật quá khó khăn...
Cổ Nguyên ngần ngừ một lúc mới nói.
- Ồ!
Chúc Khôn thở dài, trong lòng vô cùng phức tạp, nếu thực sự như vậy, đám người lão thật không khác gì ếch ngồi đáy giếng xưa nay.
Bầu trời cứ thế tĩnh lặng hơn nửa ngày, rốt cuộc khi hoàng hôn buông xuống, thì đột ngột nổi lên một trận chấn động.
Vô số người nín thở, khiếp sợ nhìn lên.
Loại chấn động này theo thời gian càng lúc càng rõ rệt, mãi đến sau, Tiêu Viêm mở bừng đôi mắt, một luồng sáng như xuyên thấu đất trời từ đỉnh đầu hắn bắn thẳng lên không dưới ánh mắt chăm chú của toàn bộ sinh linh Trung Châu.
Oanh oanh!
Khi trụ khí này lao ra, không trung đang bồng bềnh gợn sóng cũng kịch liệt chấn động. Rồi sau đó, một lối đi rực sáng hào quang, phảng phất như khai phá ràng buộc của không gian trong cõi trời đất này, xuất hiện trước mắt mọi người.
Khi con đường nọ xuất hiện, Tiêu Viêm cũng đứng hẳn dậy, nghiêm mặt nhìn cảnh tượng trên. Đồng thời từ con đường nọ, hắn cảm giác được một thứ gì đó rất quen thuộc.
Là nguyên khí!
Thứ đã biến mất từ rất lâu trên đại lục Đấu Khí, thứ then chốt khiến người khác có thể tiến vào Đấu Đế, nguyên khí.
Toàn bộ đất trời trong khoảnh khắc này chợt an tĩnh đến cực độ. Chúc khôn và Cổ Nguyên trợn mắt há mồm, lòng như nổi sóng. Khi con đường nọ xuất hiện, bọn họ rõ ràng cảm nhận được, thực lực bị đình trệ cả ngàn năm qua của bản thân, không ngờ lại có chiều hướng thay đổi.
Ực ực...
Ánh mắt hai lão nóng bỏng không gì sánh được nhìn về phía con đường nọ. Sâu trong linh hồn truyền ra một loại chấn động cực kỳ kịch liệt. Loại chấn động này nói cho bọn họ biết, nếu bước lên con đường đó, thực lực nhất định sẽ có bước đột phá.
Hà!
Tiêu Viêm thở ra một hơi thật sâu, trong đôi mắt đen láy vốn điềm tĩnh cũng nảy lên một tia lửa nóng, dòng máu vốn tĩnh lặng quá lâu bất chợt lại sục sôi.
- Kết thúc, quả nhiên là bắt đầu...
Tiêu Viêm nhếch mép cười khẽ, có lẽ, đây lại là một khởi đầu mới của hắn...
HẾT.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương