Địch Áo Tiên Sinh (Dior Tiên Sinh)

Chương 96: Tiểu kiều thê của Dior tiên sinh (6)



Chuyển ngữ: Cực Phẩm

“…”

Sơ ủng do ma cà rồng tiên sinh tiến hành nói thì thô bạo nhưng thật ra rất ôn nhu, chỉ là thời gian kéo dài có hơi dài. Sau khi lăn qua lăn lại xong, tiểu kiều thê mặc kệ Dior tiên sinh đột nhiên đánh phó bản cha nuôi, mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Trương Thần Phi ôm tiểu dâm cá vừa được chuyển hoá, thấy màu đen dưới mắt cậu thì vô cùng thương tiếc.

Từ khi bị Trương Thần Phi lôi nhảy xuống vực, mấy ngày nay Tiêu Tê không ngủ ngon nổi. Chuyện cần quan tâm có rất nhiều, mới nằm xuống thì những chuyện này ập đến như đèn kéo quân. Lúc này mệt quá, đầu óc trống rỗng, nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Xác nhận tiểu kiều thê đã ngủ, tổng tài đại nhân mới rón ra rón rén đi đến thư phòng.

Thứ hai, biệt thự.

1:05 – Đêm đã khuya rồi, tiểu dâm cá xinh đẹp đã ngủ, cảm giác tội ác khiến tôi không tài nào ngủ được. Tôi không biết việc mình biến em ấy thành cá cà rồng là sai hay là đúng, tôi chỉ biết là tôi muốn em ấy, điên cuồng muốn em ấy, muốn em ấy mãi mãi ở bên cạnh tôi.

Bây giờ tôi đã là ông trùm trong làng giải trí, tôi nhất định sẽ bảo vệ tiểu sweetheart này thật tốt, không để cho em ấy chịu chút uỷ khuất nào.

Bảo bối, nhanh đến bên cha nuôi nào, cha nuôi yêu em.

— Dior Nicolas Atlantis Trương.

Ở phần cuối còn ký tên bằng chữ cái tiếng Anh nữa, Dior tiên sinh hài lòng đóng nhật ký lại, chợt nghe một tiếng thét kinh hãi.

“Trương Đại Điểu!”

Là giọng của Tiêu Tê.

Trương Thần Phi bỏ quyển nhật ký lại chạy ào ra ngoài, trước mặt liền đụng phải tiểu kiều thê chân trần chạy đến, một tay kéo người ôm vào lòng: “Làm sao vậy bảo bối?”

Cả người Tiêu Tê toát mồ hôi lạnh, nắm cổ áo hắn tức giận nói: “Nửa đêm canh ba mà anh còn chạy loạn làm gì hả!”

Thân vương Nicolas vĩ đại lại không hề có quyền đi ra ngoài viết nhật ký vào buổi tối sao? Nhưng ngẫm lại đây chính là con nuôi đang dựa vào lòng tha thứ của cha nuôi để cố tình gây sự. Biệt thự này rất lớn, từ thư phòng đến phòng ngủ chính khá là xa. Ban đêm cuối thu trời đã chuyển lạnh, Trương Thần Phi sợ sàn nhà lạnh lẽo làm lạnh đến cậu, trực tiếp cúi người ôm người về phòng.

“Gặp ác mộng à?” Cùng nhau chui vào chăn, nhét tiểu kiều thê vào lòng mình.

Bàn tay to lớn ấm áp xoa lên mặt, thành công xoa dịu tâm tình lúc gặp ác mộng. Tiêu Tê “ừm” một tiếng xem như là trả lời, đặt cằm lên vai ông xã.

“Đừng sợ, đừng sợ, cha nuôi ở đây, ui da —” Cha nuôi ma cà rồng bị nhéo một cái, nhe răng nhếch miệng hít khí, “Đúng là một tiểu dã miêu (mèo hoang), à không, tiểu dã cá (cá hoang [WTF is this thing?]), động chút là cắn người.”

Tiêu Tê không muốn để ý đến hắn, ngửi thấy mùi quen thuộc thì liền ngủ.

“Ngủ đi, để tôi kể chuyện cổ tích cho em nghe.” Cha nuôi tẫn chức tẫn trách muốn an ủi con trai bị ác mộng quấy nhiễu quyết định ngụ giáo vu nhạc (1) một chút, “Lúc còn bé tôi rất ít khi gặp ác mộng vì lúc trước khi học lớp 3 thì ba tôi vẫn luôn hay ở nhà…”

(1) Ngụ giáo vu nhạc: giảng dạy thông qua các hình thức giải trí (xem TV, kể chuyện…).

Tiêu Tê từ từ mở mắt ra, im lặng nghe.

Lúc đó ba Trương cũng không phải là một vị giáo sư cuồng công việc như bây giờ, lúc ấy ông chỉ là một nhân viên nghiên cứu khoa học bình thường. Chín giờ sáng đi làm năm giờ chiều tran sở, còn có thể về nhà nấu cơm cho vợ mình và con trai.

“Lúc ông ấy nấu ăn thì dùng những đồ mà chúng tôi không thường dùng, lúc đó tôi còn bé nên không biết đó là cái gì. Mãi sau này tôi mới biết đó là cốc đong đo và cân tiểu ly.”

Cách nấu ăn của Trương Tri Thức là nghiêm ngặt đong đo theo công thức, nêm đồ gia vị cũng phải tính thật chính xác.

“Ăn ngon không?” Tiêu Tê ngẩng đầu hỏi hắn.

“Thành thật mà nói thì rất bình thường.”

Nấu ăn cũng không phải là làm thí nghiệm, quá chính xác thì sẽ mất đi mùi vị tự nhiên.

Tuy là đồ ăn rất bình thường nhưng ít nhất lúc đó Trương Tri Thức vẫn còn là một người đàn ông tốt. Lúc đó vẫn còn hơn Tiêu Tê lúc đó, ít nhất lúc còn bé Trương Thần Phi rất hạnh phúc, ba Trương còn dẫn hắn đi chơi, ăn kẹo đường.

Chỉ là sau đó, người đàn ông ấy lại đột nhiên biến mất trong cuộc sống, cả tháng cả năm không về nhà. Trong căn nhà trống rỗng chỉ có hắn và mẹ. Tuy là mẹ cũng sẽ dẵn hắn đi chơi, mà mẹ còn nấu ăn ngon hơn ba nhưng cảm giác không có ba lại khiến hắn không hề cảm giác được hạnh phúc như trước đây nữa.

“Có một lần, trong nhà tôi bị trộm vào, lúc đó mẹ tôi rất sợ, bảo tôi đừng lên tiếng. Nhưng tôi nhịn không được, vác một con dao chạy ra hù tên trộm kia chạy mất.”

Chuyện này Tiêu Tê chưa từng nghe qua: “Lúc đó anh mấy tuổi?”

“Mười hai tuổi.”

Tiêu Tê mím môi, yên lặng ôm chặt hắn.

Hắn cứ nghĩ mẹ mình có sức mạnh vô địch, đánh đâu thắng đó, nhưng ngày đó hắn mới hiểu được mẹ mình cũng có lúc yếu đuối. Lúc đó Trương Thần Phi liền thề, sau này khi có vợ, có con thì hắn sẽ chăm sóc và bảo vệ bọn họ thật tốt.

Sau khi mẹ hắn ra đi thì sợ hãi sẽ mất đi thứ mình yêu thương bỗng khắc vào sâu trong lòng.

“Tôi sẽ bảo vệ em thật tốt, đừng sợ.” Trương Thần Phi nhẹ nhàng hôn người trong lòng, thấp giọng thì thầm.

“Em sẽ không biến mất, đừng sợ.” Tiêu Tê hôn lại, nhè nhẹ vỗ lưng ông xã.

Cậu biết Trương Thần Phi thiếu cảm giác an toàn, kết hôn nhiều năm rồi nhưng vẫn cố gắng giảm đi lo nghĩ của hắn, nghe điện thoại đúng lúc, nhắn tin, đi chỗ nào mấy giờ về nhà đều nói hết cho hắn. Lại không nghĩ rằng, tên ngốc này vẫn cứ luôn bất an như thế, hoàn toàn khác xa so với cái mà hắn biểu hiện bên ngoài.

Thứ hai đi làm, sự kiện “Nghi ngờ có người làm thí nghiệm phi nhân đạo” vốn sắp chìm xuống thì lại đột nhiên bị đẩy lên lại. Bởi vì có ai đó yêu sách, đi tìm hiểu nhà khoa học không liên lạc được – Trương Tri Thức, chính là ba của phú hào Trương Thần Phi, người sáng lập Thạch Phi Khoa Kỹ.

[Trương Thần Phi vẫn luôn đầu tư cho hạng mục này, ba anh ta làm thí nghiệm phi nhân đạo, giúp mấy phú hào cung cấp mấy thứ đồ không có thể nói. Không phải mọi người luôn thắc mắc tại sao anh ta còn trẻ mà đã có thể có được tài phú nhường này sao?]

Lúc bộ phận pháp luật của Thạch Phi thấy được tin này thì đúng là mục trừng khẩu ngốc. Là nhân viên của Thạch Phi, bọn họ rất rõ công ty đi được đến bước này như thế nào, không hề có một xu quan hệ với mấy loại giao dịch đen tối.

“Chuyện này mà cũng có người tin hả?”

“Sâu bọ mùa hè sao bàn được chuyện của sâu bọ mùa đông, làm sao mọi người biết được cuộc sống của tỉ phú là như thế nào đâu. Bọn họ chỉ biết là những chuyện nhìn như không có gì nhưng chỉ là có chút râu ria dính với tỉ phú thì tám phần mười là sự thật.” Quản lý bộ phận pháp luật lắc đầu nói, đẩy cửa phòng tổng tài ra.

Lời nói của công ty nói ra để giải thích chuyện này rất quan trọng, sai chỗ nào là sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu ngay. Nếu như hôm nay không xử lý tốt thì ngày mai sẽ xuất hiện thảm kịch tụt giá cổ phiếu của Thạch Phi.

“Tổng tài, Tiêu tổng!” Biết là Tiêu Tê cũng ở trong phòng tổng tài, hai người của bộ phận pháp luật theo phản xạ có điều kiện mà đứng thẳng người.

Tiêu Tê khe vuốt cằm, ý bảo hai người khoan hãy nói.

Trương Thần Phi đang gọi điện thoại.

Là ông trùm trong giới giải trí, cha nuôi tiên sinh không thèm để ý đến cái loại tài mọn nói xấu người này chút nào, đầu tiên là nói người của mình điều tra người đúng sau màn trước. Mấy tin tức này vừa đưa ra thì liền nhận được điện thoại của Giang Nhu Nhu.

Hội chứng rối loạn trí não của Giang Nhu Nhu vẫn chưa được chữa tốt, phải giữ lại lúc lên toà dùng, cho nên lúc nói chuyện thì vẫn còn có chút phong cách tấu tướng thanh: “Anh đoán là ai? Chắc chắn anh không nghĩ ra được đâu.”

Trương Thần Phi: “Công ty giải trí DJB?”

“Ai u, sao có thể được chứ. Lấy cái hùng tâm của Park Bo Gum thì cho anh ta tám cái gan báo anh ta cũng không dám động thủ trên đầu thái tuế. Anh cũng không hề lăn lộn trong vòng giải trí, anh là lăn lộn trong vòng phú hào mà, anh trai của tôi ơi. Anh đoán sai rồi sai quá sai!”

“NC.” Tiêu Tê lại gần lên tiếng.

“Ai u, vậy mà anh lại đoán đúng rồi, đúng là đám người đó đấy. Hôm qua bọn họ phái người đến cảnh cáo tôi, bớt lo chuyện của người khác đi, cầm tiền rồi câm miệng vào.” Nhưng mà Giang Nhu Nhu đã định trước là không thể câm miệng, từ một tiểu hoa đán đang nổi mà là biến thành một diễn viên tướng thanh, thù này không trả không được.

“Là do chuyện làm ăn bàn hồi tuần trước à?” Người của bộ phận pháp luật cũng tham dự vào việc kiện NC nên vẫn tương đối linh thông tin tức.

Tiêu Tê nói thư ký đi hỏi rõ tình huống, lại dùng đường dây khác xác định thêm. Có mục tiêu thì rất dễ tìm, rất nhanh thì xác nhận được tin tức của Giang Nhu Nhu là thật.

Bởi vì NC kiên quyết muốn Thạch Phi phải trả tiền cho hạng mục này, lại yêu cầu Thạch Phi phải cung cấp thông tin người dùng cho bọn họ nữa, thái độ không đồng ý của Trương Thần Phi rất kiên quyết. Ngoài mặt thì đối phương thoả hiệp chứ thật ra là vẫn thăm dò người hợp tác mới, trong lúc đó thì phát hiện được người ủng hộ Giang Nhu Nhu là bọn họ.

Lâm Bất Thanh là tổng tài hiện tại của NC, là một người có tính khí nóng nảy. Lúc biết được sự thật thì rất là tức giận cho nên liền tạo ra một cái tin tức khiến người kinh sợ gièm pha, dùng chuyện này để ngăn chặn lại nhiệt độ của chuyện Giang Nhu Nhu kiện bọn họ, tiện đường trả thù Trương Thần Phi luôn.

“A, dám chơi bát quái nói xấu hả, Lâm Bất Thanh vẫn còn non lắm.” Trương Thần Phi cười nhạt, nói bộ phận pháp luật vận dụng nhân mạch, “Bằng bất cứ giá nào, phải lột bằng được quần của tên này ra cho tôi.”

Vì thế, trong vòng một ngày, đủ loại bát quái của tổng tài Lâm Bất Thanh liền phô thiên cái địa chiếm cứ các vị trí đầu đề của mọi trang tin tức. Từ việc sử dụng thủ đoạn để tranh chức tổng tài, cho đến việc cường hôn trẻ em, thật giả lẫn lộn, một chậu nước đen to đùng bỗng đổ lên đầu hắn. Quần chúng vây xem bỗng trợn tròn mắt.

Cuối cùng, đến tám giờ tối, đây là giờ cao điểm của dân mạng, Trương Thần Phi bỗng đăng một cái status lên trang xã giao của mình.

[Trương Thần Phi: Bịa chuyện hắt nước bẩn à, tôi cũng biết. Làm ăn mà không nói nhân nghĩa sao, cứ đợi ba của mấy ông xử mấy ông như thế nào. Có gan thì đến gặp mặt tôi nói đi @NC Linh Bất Thanh (2) @Lâm Bất Thanh (không biết là tài khoản nào, cứ @ hết).]

(2) Linh bất thanh: chỉ người làm việc không có trật tự, không rõ tình thế. Chữ “Linh” trong linh bất thanh đồng âm với chữ “Lâm” trong tên Lâm Bất Thanh.

Cách nói chuyện kiêu ngạo cuồng vọng liền chấn kinh dân mạng. Fan hâm mộ chưa kịp lo lắng cho Trương Thần Phi bỗng chốc kích động, điên cuồng bình luận.

[Ha ha ha ha ha linh bất thanh!]

[Không hổ là ba ba Thần Phi của tôi, không hề sợ hãi, nói thẳng luôn!]

[Khoan đã, để tôi thông não phát, nói cách khác là scandal hôm nay là do hai vị đại lão đang chửi nhau đấy à?]

[Không hổ là ngoạn gia đẳng cấp.]

Sáng sớm hôm sau, Lâm Bất Thanh đã đợi sẵn ở Thạch Phi.

“Trương tổng, cậu làm như thế thì có chút quá phận rồi đấy! Cậu nói chuyện thí nghiệm trên cơ thể người là do tôi làm, cậu có bằng chứng gì không?” Lâm Bất Thanh đã là người tuổi trung niên nhưng tính tình nóng nảy vẫn không hề thua những tiểu tử còn trẻ tuổi, một đôi mắt tam giác sắc sảo gần như muốn phun lửa.

Trương Thần Phi kéo tiểu kiều thê đến công ty cùng hắn ra phía sau: “Nhỏ giọng chút, đừng doạ đến bảo bối của tôi.”

Lâm tổng: “…”

Tiêu Tê: “…”

Đi vào phòng tổng tài ngồi xuống, Trương Thần Phi gọi điện thoại cho Cường Tử đi đến. Cường Tử mặc một thân đồ đen liền đứng ở bên người tổng tài, ánh mắt u tối.

Lâm Bất Thanh nhìn bảo vệ kỳ kỳ quái quái, trong lòng sợ hãi, quay đầu nhìn sang khuôn mặt bình tĩnh của Tiêu Tê thì mới bình tĩnh lại: “Ở đây không có người khác, vậy thì chúng ta nói thẳng đi. Mỗi người thối lui một bước, thế nào? Cậu làm việc tuyệt tình như thế khiến cho NC không còn đường sống, tôi cũng chỉ có thể…”

“Chó cùng rứt giậu?”

“Cậu…”

“Ha hả.” Trương Thần Phi cười lạnh một tiếng, đột nhiên rút súng ra đặt trên đầu Lâm Bất Thanh, “Tôi Trương Thần Phi bắt đầu lăn lộn từ năm mười bốn tuổi, chưa từng sợ ai. Tuy rằng tôi đã rửa tay gác kiếm, nhưng ông cứ đi ra ngoài hỏi thăm thử đi, người trên giang hồ xưng hô với tôi là gì!”

/Hết chương 96/

Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...